Khi Tưởng Thần giới thiệu họ với các thành viên khác trong phòng làm việc, Phương Hòa đã nhìn thấy sự ngưỡng mộ và tin tưởng anh trong ánh mắt của các đồng nghiệp.
Không khó để tưởng tượng anh là một người đáng tin cậy, có danh tiếng tốt trong công ty.
Cô không khỏi mỉm cười, quả nhiên Tưởng Thần không bao giờ làm cô thất vọng.
Sau khi tìm hiểu văn hóa công ty, Quý Minh Đông cũng đã có ý tưởng chung về nội dung buổi quay, anh ấy lập tức đến gặp nhiếp ảnh gia để giao lưu và làm việc.
Vì thế chỉ còn lại có Tưởng Thần và Phương Hòa.
Phương Hòa gần như không dám nhìn thẳng Tưởng Thần mà đành phải giả vờ tò mò nhìn xung quanh, còn ai kia ngay từ khi gặp mặt đã không nói lời nào với cô.
Những gì xảy ra đêm đó giống như một lớp màn ngăn giữa họ, không ai thấy rõ ai, không ai chủ động vén lên.
Im lặng một lúc, Tưởng Thần mới chủ động lên tiếng: “Em ngồi xuống trước đi, tôi đi lấy gì đó cho em uống, em uống cà phê hay trà?”
“Em uống trà, cảm ơn anh.”
Phương Hòa khẽ trả lời, chỉ nhìn anh một cái rồi lại dời mắt.
Nhìn phản ứng của cô, Tưởng Thần biết lúc ở trên xe cô khá tỉnh táo, nhưng chính anh lúc đó lại không xác định, hay nói đúng hơn là anh không dám xác định.
Chính anh lùi bước, vốn có thể làm bạn bè mà hiện giờ lại trở nên lúng túng như vậy.
Anh miên man suy nghĩ, bất cẩn rót ra ngoài, nước trà nóng bỏng lập tức bắn tung tóe xuống mu bàn tay. Tưởng Thần co tay lại trong vô thức vì đau đớn, chiếc cốc anh đang cầm rơi xuống, trà đổ ra làm ướt ống quần.
Phương Hòa đột nhiên nghe thấy tiếng cốc vỡ, giật mình sửng sốt, cô quay đầu lại thì thấy Tưởng Thần đang ôm tay, trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh.
“Anh không sao chứ!” Cô vừa chạy vừa kêu, ngồi xổm bên người anh rồi ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi không sao.” Sắc mặt Tưởng Thần vẫn như thường nhưng mu bàn tay lại đỏ bừng.
“Thế này mà anh còn bảo không sao! Mau rửa lại bằng nước lạnh đi!” Phương Hòa nhìn mà sợ, cô đứng dậy, định đẩy anh vào phòng vệ sinh.
Tưởng Thần chợt giữ chặt vạt áo cô: “Em để ý mảnh thủy tinh kẻo bị thương.”
Đến lúc này rồi mà anh còn nghĩ cho người khác.
Trong lòng Phương Hòa chua xót, nhìn anh bất giác nhíu mày, cô biết chắc anh lại đang nhịn đau không nói bèn nhanh chóng đẩy anh vòng qua mảnh thủy tinh, khi đến bồn rửa tay thì mở vòi hết cỡ.
Dòng nước mát lạnh chảy xuống theo mu bàn tay, Tưởng Thần rũ mắt lẳng lặng nhìn, không nói một lời, cứ như vết sưng đỏ trên da là của một người khác vậy.
Rửa khoảng mười phút, Phương Hòa cẩn thận nhìn lại, sau khi chắc chắn không nổi mụn nước mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này cô mới phát hiện vừa rồi đã luôn cầm cổ tay Tưởng Thần, thế là cô cuống quít buông tay.
“Anh, anh còn đau không.”
Cô căng thẳng nói lắp.
“Tôi không sao, đừng lo lắng.”
Tưởng Thần giơ tay lên nhìn: “Qua nửa ngày sẽ tốt thôi.”
Phương Hòa gật đầu, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Mới rồi cô lo đến xuýt khóc, không biết Tưởng Thần có cảm nhận được không, hy vọng là không.
Tuy nhiên, cô lại thấy một vết hằn trên quần của Tưởng Thần.
“Ôi!” Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống: “Ở đây cũng ướt rồi! Anh xem có nóng không, có đau không?”
“Không đau, tôi không cảm giác được.” Tưởng Thần bám vào bánh xe cúi người xuống, kéo ống quần lên, bắp chân anh đã sưng tấy, thậm chí đã xuất hiện một hai mụn nước nhỏ.
Bắp chân của anh mảnh gầy, màu da nhợt nhạt, điều đó khiến nơi sưng tấy càng thêm nổi bật.
“Em xin lỗi.” Phương Hòa mới nhận ra mình lỡ lời, trong lòng khó chịu: “Anh phải bôi thuốc mỡ mới được, quanh đây có hiệu thuốc nào không?”
“Có, tan làm tôi sẽ đi mua.” Tưởng Thần buông ống quần xuống, định ngồi dậy thì chẳng may lại chạm vào mu bàn tay, anh không khỏi kêu lên một tiếng.
Phương Hòa vội vàng đỡ lấy bả vai Tưởng Thần để anh có thể mượn lực ngồi dậy.
“Em sẽ xuống tầng mua thuốc, anh nên bôi càng sớm càng tốt.” Tưởng Thần chưa kịp nói thì Phương Hòa đã xoay người đi ra ngoài.
Bởi vì chuyển động nhanh, đuôi tóc của cô vẽ một đường cong trong không khí, bóng lưng biến mất ở cửa.
Tưởng Thần nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, một tay quay bánh xe lăn trở về văn phòng.
Chỉ chốc lát sau Phương Hòa đã xách túi thuốc trở lại, trong túi có thuốc mỡ và thuốc dạng xịt.
“Anh mau bôi thuốc đi, bác sĩ dặn là một ngày bôi hai lần, qua một tuần là được.”
Phương Hòa đi nhanh, khi nói còn thoáng thở dốc, khuôn mặt cũng ửng hồng.
“Ừ, em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Tưởng Thần kéo ghế qua cho cô, bản thân bóp thuốc ra tay, toan cúi người xuống.
“Để em giúp anh.” Phương Hòa giữ anh lại: “Tay anh còn đau.”
Tưởng Thần ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trong trẻo của cô, nghĩ tới tình trạng của mình, anh gật đầu.
“Làm phiền em quá.”
Phương Hòa không trả lời mà cẩn thận xắn ống quần lên, dùng tăm bông quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi vào nơi bị bỏng.
Cô không biết vì sao rõ ràng Tưởng Thần là người bị thương mà anh lại vô cùng bình tĩnh, còn bản thân thì rất khó chịu.
Cô nhớ lại ngày mưa còn ở nhà Thanh Tử, Tưởng Thần cũng thế này, kiên nhẫn và xa cách.
Tuy nhiên lúc ấy cô còn có thể bình thản đối mặt với anh.
Hiện giờ lại giống con thỏ nhút nhát, luôn lúng túng trước mặt anh.
Phải chăng là vì tình.
Cô thực sự không giống bản thân cô, cô chưa bao giờ là một người nhút nhát.
Khi nhỏ bố mẹ luôn nói với cô rằng trốn tránh vấn đề không phải là biện pháp tốt.
Lúc bé cô đã làm rất tốt, mấy năm nay lại do dự quá nhiều.
Tưởng Thần cúi đầu nhìn động tác kiên nhẫn lại dịu dàng của Phương Hòa, anh cũng nhớ tới khoảng thời gian trước.
Trước mặt anh là mái tóc màu nâu sẫm và vành tai nhỏ nhắn, khung cảnh giống như buổi tối anh nhìn cô cho mèo ăn.
Bắp chân anh lỏng lẻo, không có cảm giác, thiếu sức sống, nhưng nhìn động tác của cô thì nó dường như là một thứ vô cùng quý giá.
Liệu anh có thể có được sự dịu dàng này không?
Như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, Phương Hòa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Tưởng Thần lắc đầu, nhẹ nhàng cười: “Gần đây em ổn không?”
Phương Hòa bỗng không muốn băn khoăn nữa, lời nói trong lòng đã sẵn sàng bật ra.
Quý Minh Đông lại bất ngờ xuất hiện, anh ấy bảo giai đoạn đầu đã kết thúc, chỉ chờ mấy ngày nữa là phỏng vấn.
Phương Hòa đành phải đứng lên, thu dọn thuốc rồi đưa cho anh.
“Anh nhớ bôi thuốc đúng giờ nhé.”
Tưởng Thần nhận lấy, ngón tay lành lạnh lơ đãng lướt qua tay cô.
“Chắc chắn rồi.”
Tưởng Thần về đến nhà đã là buổi tối, sau một ngày làm việc, bắp thịt ở lưng lại bắt đầu đau nhức. Anh duỗi tay bóp eo, nghỉ ngơi chốc lát rồi mới đổi sang xe lăn trong nhà.
Mu bàn tay vẫn hơi đau, anh xắn ống quần lên, vết thương trên đùi nghiêm trọng hơn, song lại không có bất cứ cảm giác nào.
Tưởng Thần đi tới phòng tắm, suy nghĩ một lúc, cuối cùng từ bỏ ý định tắm rửa.bg-ssp-{height:px}
Nơi anh không cảm giác được vốn đã yếu ớt, khôi phục cũng chậm, nếu dính nước rồi chẳng may nhiễm trùng thì thật phiền toái.
Vì vậy anh chỉ rửa mặt rồi trở lại phòng ngủ, màn hình điện thoại chợt hiện thông báo tin nhắn.
“Anh nhớ bôi thuốc đúng giờ đấy.”
Đó là Phương Hòa.
Anh xuýt chút nữa đã quên.
Bôi thuốc mỡ, di chuyển lên giường, Tưởng Thần trả lời.
“Tôi bôi rồi, cảm ơn em đã quan tâm.”
Phương Hòa không ngủ được, đợi đến khi đối phương trả lời thì cơn buồn ngủ mới ập đến: “Vâng, vậy thì anh nghỉ ngơi sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.” Sau đó gửi sticker ngáp sang.
Tưởng Thần cũng nhanh chóng đáp ngủ ngon, Phương Hòa đặt điện thoại xuống, lại không ngủ được.
Cô từng đọc được một câu “We can choose how to respond to the experience of falling in love, but we cannot choose the experience it self”.
Bạn có thể chọn cách yêu một ai đó, nhưng bạn không thể ngăn cản việc yêu họ.
Chuyện xảy ra trong ngày giống như một con dao nhẹ nhàng xẹt qua bức màn của Tưởng Thần.
Xuyên qua tấm màn, họ có thể giao tiếp được với nhau.
Khi màn đêm tối dần, Phương Hòa thầm hạ quyết tâm, trái lại ngủ rất yên bình.
Hai ngày sau, cô theo đoàn phim vào công ty xây dựng, Phương Hòa âm thầm cổ vũ tinh thần, đây là cuộc phỏng vấn đầu tiên của cô trên một chương trình văn hóa. Cô không thể làm mất mặt Quý Minh Đông, càng muốn thể hiện tốt trước mặt Tưởng Thần.
Biên đạo đã nói trước các vấn đề cố định cho cô, những gì còn lại là không gian để cô tự do phát huy.
Phần phỏng vấn đầu tiên là với tổng giám đốc của công ty, Phương Hòa đã ổn định tâm trạng, hỏi một vài câu rồi nhanh chóng tìm ra cảm xúc của mình, phần còn lại cũng dần trôi chảy.
Quý Minh Đông thấy cô bình tĩnh xâu chuỗi quá trình, thái độ ân cần, tự nhiên mà không mất đi sự chuyên nghiệp, cô có thể đáp lại theo câu trả lời của tổng giám đốc. Sau khi kết thúc, anh ấy lao đến tặng cho Phương Hòa một cái ôm chặt.
“Giỏi quá! Anh đúng là không nhìn nhầm người, cô gái nhỏ đầy triển vọng.”
Phương Hòa mỉm cười ôm lại anh ấy rồi đẩy ra: “Nếu mà để mấy cô gái trong đài truyền hình nhìn thấy cảnh thì chắc em bị băm thành trăm mảnh mất.”
“Này này này, mấy cô gái trong đài truyền hình đều dịu dàng săn sóc, nào có đáng sợ như em nói.”
“Đúng vậy.” Phương Hòa cười xấu xa: “Đặc biệt là đạo diễn Từ, quả thực làm đàn anh Quý chết mê chết mệt!”
Quý Minh Đông đỏ mặt đẩy cô về phía trước: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, em mau chuẩn bị cho phần phỏng vấn tiếp theo đi.”
Phương Hòa cười to, vừa quay đầu thì chợt thấy Tưởng Thần, không biết anh đã được rồi bao lâu.
“Chào anh.” Cô vui vẻ bước tới: “Anh đã sẵn sàng cho cuộc phỏng vấn của em chưa?”
Tưởng Thần nhìn cô và Quý Minh Đông bên cạnh cô: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Khung cảnh phỏng vấn được sắp xếp tạm thời và có bậc thang, Phương Hòa đã để ý tới điều đó từ trước khi phỏng vấn. Cô chào hỏi hai nhân viên, lúc này hai người họ bước đến và hỏi cô có cần hỗ trợ gì không.
Phương Hòa lại gần Tưởng Thần, chỉ về phía bậc thang: “Để nhân viên hỗ trợ anh nhé?”
Tưởng Thần gật đầu, nhân viên nâng xe lăn giúp anh đi lên bậc thang.
Tưởng Thần và Phương Hòa cảm ơn hai người họ rồi bắt đầu chính thức phỏng vấn.
Cô vốn cho rằng bản thân sẽ căng thẳng khi đối mặt với Tưởng Thần, nhưng không ngờ nhìn vào ánh mắt trầm lặng của anh, cô lại dần thả lỏng.
Anh luôn trả lời đúng sự thật, không khoa trương hay khoe khoang quá mức, nhưng rất mạnh mẽ.
Giống như nhắc tới lý do tại sao anh chọn làm kiến trúc sư, anh trả lời rằng ban đầu mình không suy nghĩ quá nhiều, sau này mới dần dần hiểu được vẻ đẹp và giá trị của kiến trúc.
Dần dà, cuộc phỏng vấn trở nên không giống như một cuộc phỏng vấn mà trái lại giống như một cuộc trò chuyện giữa hai người bạn cũ, trôi chảy tự nhiên.
Đến khi gần kết thúc, Phương Hòa bỗng nhiên thấy tiếc nuối, hỏi vấn đề cuối cùng.
“Anh Tưởng Thần chuyên tâm vào công việc như vậy, không biết anh có hy vọng gì với cuộc sống trong tương lai không?”
Vấn đề này vừa là câu hỏi ngoài lề vừa là điều mà Phương Hòa luôn muốn hỏi.
Ý cười trong mắt Tưởng Thần lặng lẽ tắt dần, song anh vẫn nghiêm túc đáp.
“Tôi thật sự không có gì hy vọng gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên thôi.”
Công việc kết thúc tốt đẹp, Quý Minh Đông chào mừng cô đã thành công trong lần đàu tiên, nhưng Phương Hòa lại không có tâm trạng nghe, cô quay người đuổi kịp Tưởng Thần ở cuối hành lang.
“Em không hiểu câu trả lời cuối cùng của anh.” Cô vội vàng nói: “Vì sao anh lại không có hy vọng gì, cuộc đời anh còn dài như vậy, vì sao anh không hy vọng một số điều nào đó?”
Tưởng Thần im lặng dừng xe lăn, quay đầu về phía cô.
“Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ không quen gửi gắm hy vọng vào tương lai thôi.”
Anh nói năng rất bình tĩnh, song Phương Hòa biết anh hoàn toàn khác với Tưởng Thần bình tĩnh lễ độ thường ngày.
“Anh cũng không hy vọng gì vào lời em nói trên xe hôm trước ư?”
Cô không nhịn được ngồi xổm xuống để Tưởng Thần có thể nhìn thẳng vào cô: “Tưởng Thần, anh có biết em thích anh không?”
Thân thể Tưởng Thần chấn động, anh đau lòng nhắm mắt lại, không hề nói một lời, giống như lời của Phương Hòa khiến anh cảm thấy đau đớn.
Sao có thể không biết? Cô gái này quan tâm anh rõ ràng đến vậy, sao anh có thể không hiểu đây.
Nhưng anh không thể, không thể mạo hiểm làm tổn thương nhau để chấp nhận tấm chân tình của một người con gái.
Câu trả lời cuối cùng của anh là thật, anh không hề có hy vọng gì trước tương lai, bởi vì dù có thì anh cũng không thể nắm bắt được.
“Phương Hòa, em đứng dậy đi.”
Anh nói, giọng nói nhuốm đầy sự đau đớn.
“Tôi nhìn thấy tất cả những gì em làm cho tôi.”
Tưởng Thần siết chặt tay vịn, vẻ mặt kiềm chế, trong mắt hiện lên vẻ hối lỗi và không đành lòng.
“Tuy nhiên, có lẽ tôi không có phúc nhận lấy tấm lòng của em.”
Phương Hòa nghe rõ từng câu từng chữ của Tưởng Thần, nhưng lại cảm giác nó đang bay lơ lửng trong không khí.
Trái tim rơi xuống quá nhanh, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nó vỡ vụn.
Không chảy máu, nhưng nỗi đau âm ỉ lan ra khắp tứ chi.
“Vì sao?” Cô lại gần Tưởng Thần, kìm nén nỗi xúc động muốn túm lấy tay anh: “Vì sao em lại cảm thấy anh đang nói dối?”
“Tôi không nói dối.” Tưởng Thần lẳng lặng lùi ra sau: “Tôi không có ý định thay đổi trạng thái hiện tại của mình. Em là một cô cái tốt, em xứng đáng nhận được điều tốt đẹp hơn.”
“Điều gì tốt đẹp hơn?” Phương Hòa cố nén nước mắt: “Chẳng lẽ anh không tốt đẹp sao?”
Tưởng Thần lắc đầu, lại lắc đầu.
“Không.” Anh cười khổ: “Phương Hòa, tôi không tốt.”
Giữa họ chỉ cách nhau có một khoảng, song Phương Hòa cảm thấy Tưởng Thần đã đẩy cô ra cả ngàn dặm.
Cô chợt thấy mệt mỏi, mới mấy câu ngắn ngủi đã tiêu tốn gần hết sức lực của cô.
Cô nhìn xe lăn của Tưởng Thần lại dừng trước mặt mình, ngước mắt, Tưởng Thần đưa tay ra rồi lại buông xuống.
“Em đứng lên đi.” Anh nói: “Tôi không kéo được em dậy.”
Phương Hòa không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không tránh không né, nhưng trong mắt lại chứa ánh nước cùng với sự buồn tủi và không cam lòng.
Anh biết, cuối cùng anh vẫn làm tổn thương cô.
Hết chương