Phải mất ba giờ máy bay mới từ thành phố Lam đến Tang Châu đầy mưa. Phương Hòa còn chưa hết cảm, dọc đường, cô ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc. Trong giấc mơ của cô chứa đầy những mảnh vỡ không rõ ràng, sau khi tỉnh lại, cô không còn nhớ gì nữa.
Nơi có lượng mưa lớn nhất là vùng núi cách Tang Châu hàng chục km. Đoàn phim điều khiển xe vào núi, càng đến gần mưa càng to, tầm nhìn càng giảm, cuối cùng tài xế chỉ có thể giảm tốc độ xuống dưới km/h và cẩn thận lái xe.
Mưa nhiều ngày đã khiến đường vào núi lầy lội, thảm thực vật trên núi không sinh sôi nảy nở nên đất đã hòa thành dòng bùn chảy xuống sườn núi.
Trước khi xuống xe, đạo diễn Lưu Quang đặc biệt kêu gọi mọi người chú ý an toàn, chú ý điều kiện xung quanh, đừng trượt chân ngã.
Một số ngôi làng và thị trấn gần đó đều nằm dưới chân núi, đường phố bị tắc nghẽn bởi nước đọng và phù sa, những ngôi nhà bằng đất ở nhiều ngôi làng cũng bị đổ sập, thậm chí khiến một số dân làng bị thương.
Chính phủ đã sắp xếp việc di chuyển và rời đi, nhưng công việc dọn dẹp phải đợi mưa tạnh mới có thể tiến hành.
Sau khi đối chiếu dữ liệu của Cục khí tượng và chính quyền địa phương, phỏng vấn một số làng, công việc sơ bộ đã hoàn thành.
Mưa vẫn nặng hạt, đoàn phim vác đồ nghề xuống chân núi ngay lối vào làng, họ phải xoay sở rất nhiều lần để kết nối các thiết bị và chuẩn bị ghi hình.
Phương Hoà mặc áo mưa đứng dưới dòng nước bùn, bên cạnh là dòng sông cuồn cuộn, cô lau nước mưa trên mặt, đội mũ lại rồi giơ micro lên.
“Bây giờ là : chiều theo giờ Bắc Kinh. Lượng mưa lớn ở núi Từ Liên – Tang Châu đã kéo dài trong giờ.……”
Mưa càng lúc càng lớn, sóng vỗ bờ sông ầm ầm, Phương Hòa khó có thể nghe thấy giọng nói của chính mình, vì vậy cô chỉ có thể khuếch đại nó hết mức có thể.
Nhiếp ảnh gia Lượng Tử mang máy đang quay mặt về phía cô, nhưng đột nhiên rời khỏi máy ảnh và nhìn về phía sau cô. Trong một giây, Phương Hòa nhìn nét mặt mọi người biến sắc, Lượng Tử hét lên với cô: “Chạy đi!”
Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy dòng nước bùn từ trên núi đổ xuống cùng với đá vụn, trong nháy mắt đổ sập xuống trước mặt cô.
Ngay lúc đó, tai cô ù đi, giây tiếp theo, tất cả mọi người đều bỏ chạy.
Âm thanh phía sau càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, Phương Hòa đột nhiên cảm giác được mình bị một lực lượng thô bạo kéo lại, cả người ngã xuống.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trong xe với một khuôn mặt lạ mà cô không nhận ra.
Miệng đầy mùi bùn, Phương Hòa muốn động đậy, nhưng cô chỉ miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, cả người tê dại.
“Cô bị thương rồi.” Bác sĩ bên cạnh cúi người nói: “Vừa bị sạt lở đất, chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay…”
Phương Hòa không thể gật đầu, chỉ có thể chớp mắt. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng mưa tí tách trên cửa kính xe, sau đó lại bất tỉnh.
Đã hai ngày trôi qua mà không nhận được những lời thăm hỏi hàng ngày của Phương Hòa, Tưởng Thần bỗng dưng thấy bất an. Anh chủ động nhắn tin báo bản thân đã ra viện nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Sau khi gặp Quý Minh Đông đi tìm Phương Hòa ở bệnh viện vào ngày hôm đó, anh cũng từng nghĩ rằng có thể Phương Hòa đã đến phòng bệnh tìm anh.
Khi đó Vinh Hân Hân khăng khăng đòi giúp anh, dường như y tá cũng nghiêng về phía cô ta. Tưởng Thần không còn cách nào khác, chỉ đành coi đây là điều kiện mời cô ta về.
Phương Hòa cũng bắt đầu dừng liên hệ với anh từ ngày đó.
Tưởng Thần không yên lòng cầm điện thoại, chợt nhận được cuộc gọi từ Quý Minh Đông. Trong điện thoại, anh ấy nói vừa nhanh vừa gấp, chỉ mấy câu ngắn ngủi, khiến Tưởng Thần không kịp phản ứng.
Anh ấy cho biết, Phương Hòa ra ngoài đưa tin thì gặp phải một vụ lở đất và đang được đưa đến bệnh viện địa phương, tuy nhiên tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng.
Anh ấy nói, anh ấy đang chuẩn bị chạy tới Tang Châu.
Tưởng Thần chỉ cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, khó có thể cầm điện thoại, buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng giọng nói đanh lại.
“Làm ơn cho tôi đi theo anh.” Anh hít một hơi thật sâu, đè mạnh thân thể đang run rẩy của mình: “Xin anh hãy chờ tôi.”
Khi Phương Hòa mở mắt ra, bầu trời đã tối nhưng còn chưa đen hẳn.
Cô khẽ cựa quậy nhìn vào bức tường trắng và chiếc đèn trên đầu giường, phải mất vài giây sau cô mới nhớ ra tại sao mình lại ở đây.
Đầu gối chân trái sưng phồng như bánh bao đang bị treo lên cao. Phương Hòa muốn nhìn kỹ hơn, vừa ngẩng đầu lên, bên hông cô bỗng đau dữ dội. Cô đau đến hít sâu một hơi, bấy giờ mới phát hiện cổ họng như bị dao cắm vào, chỉ cần hé miệng sẽ thấy trong khoang miệng có mùi máu tanh.bg-ssp-{height:px}
Cô nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện, sau đó cánh cửa được đẩy ra, một bóng người hơi thấp lặng lẽ tiến vào.
Cô không ngờ rằng lại là Tưởng Thần.
Trong phòng không bật đèn, Tưởng Thần một tay cầm nước, một tay đẩy xe lăn đi xiêu vẹo với tốc độ rất nhanh.
Anh dừng lại trước giường, cẩn thận đặt tay Phương Hòa vào trong chăn, sau đó nhúng tăm bông vào nước ấm, cúi người dưỡng ẩm cho môi cô.
Chợt có đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh trong bóng tối.
Tưởng Thần ngạc nhiên đến gần, dường như không dám chắc, xuýt chút nữa làm đổ nước.
“Em tỉnh rồi à?” Rốt cuộc anh cũng có thể thở phào, sau lại vội vàng hỏi: “Em có khó chịu ở đâu không?”
Phương Hòa gật đầu.
“Ở đâu?” Tưởng Thần đẩy xe lăn lại gần, không để tâm đến chân mình va phải giường, trong mắt đầy sự quan tâm: “Anh đi gọi bác sĩ nhé.”
Trong nháy mắt xoay người, Phương Hòa giữ chặt ống tay áo của anh.
“Anh……” Giọng cô khản đặc, gần như chỉ phát ra tiếng gió: “Sao lại tới đây.”
Tưởng Thần khựng lại, quay người, đặt tay cô vào trong chăn lần nữa, ánh mắt không dời mặt cô.
“Sao anh có thể không tới được.”
Phương Hòa giật mình, song rất nhanh sau đó lại bị nỗi chua xót lấp đầy.
Cô quay đầu đi, không nhìn anh: “Anh…… Không nên tới.”
Đằng sau không có tiếng động.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng xe lăn chạm đất, nước mắt không kìm được rơi xuống gối.
Nếu mọi chuyện vẫn như trước, có trời mới biết cô muốn Tưởng Thần ở bên mình đến nhường nào.
Tuy nhiên, có lẽ ai đó đang đợi anh về nhà, cô lấy lý do gì để tiếp tục đây.
Nước mắt lưng tròng, cô nhìn thấy Tưởng Thần đi vòng qua giường sang đầu còn lại, dừng ở trước mặt cô.
Anh nghiêng người về phía trước hết sức có thể cho đến khi họ nhìn rõ khuôn mặt của nhau, khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, khuôn mặt anh ngập vẻ đau đớn.
“Phương Hòa.” Tưởng Thần vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Phương Hòa, không hiểu sao giọng anh như chết lặng.
Ngón tay anh hơi lạnh, lòng bàn tay đầy vết chai chạm vào mặt Phương Hòa.
“Em hãy nghỉ ngơi thật tốt trước đã.” Anh khẽ nói: “Anh không rõ em đang nghĩ gì, nhưng anh hứa ngày mai khi em tốt hơn, anh sẽ nói cho em biết tất cả những gì em muốn hỏi, được không?”
Phương Hòa không trả lời, cô không muốn Tưởng Thần thấy cô khóc, càng không nghĩ tới Tưởng Thần sẽ đến đây.
Tưởng Thần muốn nói gì, cô không biết, cũng không có sức để suy nghĩ.
Tưởng Thần chỉnh lại chăn cho cô.
“Em ngủ đi.” Anh nói: “Anh ở đây với em.”
Phương Hòa dần ngừng nức nở, cuối cùng chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức.
Hết chương