Qua hai canh giờ, mặt trời ngã về tây, cuối cùng Phong Huyết Lân thu tay lại, thở phào một hơi, để Cổ Nhược Phong nằm ngang, nhìn khóe miệng nàng đọng lại vết máu, chân mày dưới mặt nạ hơi nhíu lại, nơi đó, chói mắt như vậy!
Không chút suy nghĩ cúi đầu càng lúc càng gần hôn lên vết máu tươi, đầu lưỡi khéo léo thăm dò, nhẹ nhàng liếm láp dòng máu đã khô cứng. Từng chút từng chút, từ từ nuốt vào trong bụng, rõ ràng là hương vị ngọt ngào, nhưng chỉ còn lại chua xót. . . . . . Rất tốt, tổn thương người của Phong Huyết Lân hắn, vô luận là người nào, hắn sẽ cho hắn ta trả giá đắt!
Trong giấc mộng, Cổ Nhược Phong cảm thấy có một lực lượng ấm áp bao quanh mình, an ủi nội lực vốn hỗn loạn, cuối cùng lồng ngực không còn đau đớn nữa
Không biết qua bao lâu, từ từ mở mắt, ở trước mắt mình chính là gương mặt yêu nghiệt của Phong Huyết Lân được phóng đại không biết gấp mấy lần! Mà giờ phút này hắn….
Cổ Nhược Phong rủ tròng mắt xuống vừa lúc thấy môi Phong Huyết Lân đang đụng chạm khóe miệng của mình, hình như đầu lưỡi mềm nhũn kia còn đang liếm cái gì đó….
Vốn là sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt lại giống như bị lửa thiêu hiện ra đỏ rực, đôi môi khẽ nhếch: "Chàng . . . . . ."
Âm thanh có chút khàn khàn còn chưa nói xong, liền bị bá đạo chặn lại! Ngay sau đó một nụ hôn như cuồng phong giày xéo mà đến!
Đôi mắt màu máu của Phong Huyết Lân trái ngược với hai tròng mắt đen của Cổ Nhược Phong, trong mắt kia lo lắng sợ hãi, hung dữ tức giận, tất cả đều đập vào đáy mắt của Cổ Nhược Phong
Cuối cùng Cổ Nhược Phong nhếch miệng, khóe mắt tràn đầy ý cười, vươn hai tay ôm chặt Phong Huyết Lân, nhắm mắt lại đi vào nụ hôn trừng phạt của hắn! Cảm giác. . . . . . Hình như không tệ. . . . . .
Thấy Cổ Nhược Phong đã khôi phục khuôn mặt huyết sắc, Phong Huyết Lân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo trợn mắt giận dữ nhìn Cổ Nhược Phong: "Về sau không cho làm như vậy!" Hắn thật sự hối hận muốn chết không ngờ đêm qua đã ngủ mê man!
Cổ Nhược Phong cực kỳ bất đắc dĩ nhún nhún vai, ánh mắt kia chính là nói: "Ta muốn cũng không thể nữa . . . . . ."
Đúng vậy, một tháng kế tiếp, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ dùng nội lực, cưỡng ép sử dụng cấm kỵ khiến cho nội lực tăng vọt, hậu quả chính là kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng! Dù nàng có Phong Huyết Lân giúp đỡ khai thông giảm hóa giải, nhưng vẫn phải chữa trị một tháng!
"Người nào tổn thương nàng?" Công phu của nàng đã đạt tới đỉnh cao, trên đời này vốn hiếm có đối thủ, vậy đêm qua người tổn thương nàng là ai? Huyết sắc trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn thích giết chóc, vô luận là người nào, đều chờ đợi chuẩn bị chết đi. . . . . .
"Quốc sư Thiên Tâm." Cổ Nhược Phong cũng nghi ngờ nhìn về phía Phong Huyết Lân, hắn có biết lai lịch của người kia hay không?
"Quả nhiên là hắn!" Màu đỏ ở đáy mắt của Phong Huyết Lân tiếp tục tăng vọt, sớm biết như thế, lúc đó hắn nên giết hắn ta!
"Chàng biết?"
"Ừ." Trong mắt Phong Huyết Lân có một chút hối hận và bất đắc dĩ làm cho Cổ Nhược Phong ý thức được, hiện giờ quốc sư Thiên Tâm còn sống sợ là Phong Huyết Lân có lý do riêng của mình. Vô luận như thế nào, sau này hắn sống không được rồi! Một kiếm kia của mình, mặc dù không đâm vào cơ thể hắn, thế nhưng không phải chủ yếu, chủ yếu là trong kiếm ẩn chứa nội lực, cho dù là quốc sư Thiên Tâm, bây giờ có lẽ cũng đang chịu đựng đau khổ trong đó! Cái tay kia của hắn, nếu như xử lý không tốt, sẽ phải phế đi!
Ánh mắt tín nhiệm của Cổ Nhược Phong làm cho lòng Phong Huyết Lân ấm áp, vừa định mở miệng nói rõ, liền bị Cổ Nhược Phong cười ngắt lời: "Ta hiểu." Cho nên chàng không cần giải thích, chàng chỉ cần biết, vô luận chàng làm cái gì, chỉ cần không phải phản bội ta, vậy thì tất cả ta đều ủng hộ! Mà chàng, không phản bội ta! Đương nhiên ta cũng không phản bội chàng! Cứ cho là chúng ta giống nhau đi! Yêu, cũng chỉ có một mình đối phương!
Trong một sơn động bí ẩn, quốc sư Thiên Tâm đang ngồi xếp bằng ở bên trong, đôi mắt nhắm lại hơi hơi chuyển động, sau cùng lại phun ra một ngụm máu tươi! Mà trên mặt đất, đã có không ít dấu vết như vậy rồi !
Đáy lòng nguyền rủa Cổ Nhược Phong trên một trăm lần! Rốt cuộc nàng ta tu tập công phu gì thế?! Bá đạo ngoan độc như vậy! Thấy tay phải của mình dường như hoàn toàn mất đi trực giác, vẻ mặt không hề lạnh nhạt nữa, tàn nhẫn tràn ngập trong đó.
Lúc này ở kinh thành Mộ Dung, Mộ Dung Niệm Hàn đã lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ không còn có cái gì là phủ Tam hoàng tử nữa
Mộ Dung Niệm Hàn ngồi ở Ngự Thư Phòng, nhìn tấu chương thật cao và ngọc tỷ độc nhất vô nhị, một phòng minh hoàng hoa lệ, còn có, phía dưới không biết có bao nhiêu người thèm thuồng long ỷ
Hắn lấy được ngôi vị hoàng đế rồi, đơn giản như vậy, đơn giản chính hắn cũng không thể tin được!
Vậy mà, giờ phút này hắn, là tôn quý, cũng cô độc, trong tim trống không, nghĩ đến Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân thì càng trở nên bộc phát khó nhịn!
Bách Hoa tửu, Hắc Bạch tử, tay trái rượu, tay phải cờ, đây là một ván cờ mình tự chém giết mình, không có thắng bại.
Bách Hoa Sơn Trang bị diệt, Huyết Nguyệt Sơn Trang không bao giờ đối kháng với hắn, Cổ gia mất hai người thừa kế, phải không đại sự, Trình gia Trương gia, hai phe thế chân vạc, hoàn toàn thăng bằng, mà hôm nay Hiên Viên và Thiền Vu vẫn rất thân thiện, Mộ Dung Vương Triều này hắn hoàn toàn không cần lo lắng.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ tại sao ban đầu Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân lại khinh thường ngôi vị hoàng đế như vậy! Hắn chỉ lên ngôi một ngày, liền cảm thấy sống một ngày bằng một năm. . . . . .
Hắn nghĩ, nếu như hắn là một vương gia nhàn tản, có phải lúc này đang nắm tay giai nhân chèo thuyền du ngoạn Vân Hồ hay không? Hoặc là, giống như Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, tìm một người làm bạn đời hành tẩu giang hồ?
Nhưng mà toàn bộ những thứ này chỉ là ảo tưởng, hắn, đón lấy ngôi vị hoàng đế này, dã tâm trong tim thủy chung vẫn không để xuống, cho nên, hôm nay hắn mới cảm thấy cô tịch như thế này. . . . . .
Ba ngày thời gian, Cổ Hạo Nhiên từ Hỏa thành chạy tới kinh thành, một đường tin đồn làm cho trong lòng hắn lo lắng hơn!
Hoàng hậu cùng người họ Tư bị đày vào lãnh cung, thái tử Mộ Dung Niệm Diệc bị hủy dung mạo, đã phế, tam hoàng tử Mộ Dung Niệm Hàn được phong thái tử. . . . . .
Toàn bộ những thứ này, nếu nói không phải là có người cố ý sắp đặt, đánh chết hắn cũng không tin, nhưng mà, nếu nói là tam hoàng tử Mộ Dung Niệm Hàn làm, hắn cũng không tin! Con hồ ly Mộ Dung Tô kia có bao nhiêu xảo quyệt không phải hắn không biết! Bày ra kế hoạch vụng về như vậy, chắc là Mộ Dung Tô sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Mộ Dung Niệm Hàn đâu! Dù sao, Mộ Dung Tô còn trẻ, hắn có nhiều thời gian tiếp tục làm thêm mấy thập niên! Sao có thể dễ dàng định ra vị trí thái tử! Mặc dù định ra, cũng sẽ không chọn người đã hại thái tử!
Nhưng mà, đêm đó Mộ Dung Tô định ra thái tử liền chết, chuyện này không thể không nói rất là kỳ hoặc, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ đến Mộ Dung Niệm Hàn!
Nhưng mà, Mộ Dung Niệm Hàn lên ngôi, hoàn toàn không có một vị đại thần phản bác, điều này làm cho hắn mờ mịt! Nếu như không phải ý tứ chân chính của Mộ Dung Tô, bây giờ triều đình nhất định đang cãi vã rất lợi hại, làm sao có thể để cho Mộ Dung Niệm Hàn lên ngôi hoàng đế như vậy?!
Không thể không nói, Cổ Hạo Nhiên lấy tin tức rất nhanh, lúc bước vào cửa chính của Cổ gia thì ám vệ đã tra rõ tất cả! Dĩ nhiên, những chuyện tra rõ là những chuyện mà Cổ Nhược Phong muốn cho bọn họ biết!
Thì ra là, hôm đó Mộ Dung Tô lập thái tử, là do Mộ Dung Tô tự mình chấp bút, cũng nghiêm túc dặn dò những trọng thần kia phải ra sức nâng đỡ Mộ Dung Niệm Hàn! Hơn nữa, khuynh hướng kia. . . . . . Hình như hoàn toàn coi thường mạng sống của mình!
Mà đêm hôm đó liền xảy ra chuyện như vậy, cả người giống như ngủ thiếp đi, không có bất kỳ phản ứng, ngay cả hô hấp cũng không có, không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc gì!
Cho nên, mọi người liền cho là tiên hoàng Mộ Dung Tô không chịu nổi đả kích, cứ như vậy đau lòng quá độ. . . . . . Chết đi.
Trước khi Mộ Dung Tô chết vẫn gọi nhị hoàng tử Mộ Dung Niệm Dục và ngũ hoàng tử Mộ Dung Niệm Chân đến bên giường, ở trước mặt các đại thần dặn dò phải trợ giúp Mộ Dung Niệm Hàn.
Mộ Dung Niệm Dục vốn là người con có hiếu, rất nghe lời của Mộ Dung Tô, mà bản thân hắn lại càng yêu chiến trường không thích giang sơn, cho nên mới lựa chọn chức vụ đại tướng quân!
Về phần Mộ Dung Niệm Chân, mặc dù hắn có chi tâm đoạt vị, nhưng bản lĩnh của Mộ Dung Niệm Hàn hắn cũng biết được mấy phần, hơn nữa Mộ Dung Tô đã nói như vậy, hắn dám phản bác sao? Đó chính là tạo phản! Mặc dù thành công, cũng không thể chặn miệng dân chúng được!
Mà Mộ Dung Niệm Diệc dùng loại đan dược hồi nhan gì thì khuôn mặt cũng không có khởi sắc, đó là bởi vì trên miệng đao kia thoa kịch độc, cho dù có đan dược hồi nhan, cũng chẳng ăn thua gì! Dĩ nhiên, chuyện này, chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng Mộ Dung Niệm Diệc và đám người Cổ Nhược Phong biết rõ!
Cổ Hạo Nhiên ngồi im trong thư phòng sắp xếp lại tin tức trong đầu óc, hắn nhất định phải cẩn thận suy nghĩ làm sao để sắp xếp lại mối quan hệ hỗn loạn trong triều đình! Mộ Dung Tô vừa nhắm mắt duỗi hai chân ra đã chết như vậy, làm cho quan hệ đại thần trong triều dính thành một đống hỗn loạn!
Tròng mắt híp lại, vì Cổ gia, hắn phải suy tính thật kỹ! Mộ Dung Niệm Hàn này, cũng không hề nhàn tản vô năng như bề ngoài, đây là chuyện trong triều ai cũng biết! Nếu không, sao đám lão bất tử lại có thể đồng ý cho Mộ Dung Niệm Hàn lên ngôi?!
"Lão gia, muốn đi nơi nào sao?" Thời gian quy định tháng này đã qua, cửa hàng bên ngoài cần huy động vốn gấp, hắn ở chỗ này tóc cũng nhanh bạc trắng! Mới vừa rồi quản sự các cửa hàng lại tới bẩm báo, hắn cũng gấp gáp! Việc làm ăn buôn bán, mỗi thời mỗi khắc đều là bạc!