Cái bàn tứ phương đặt gần cửa sổ trên lầu hai của quán trà, mỗi người ngồi một phương, lúc này trên đường cái người đến người đi, rất là náo nhiệt.
Cái bàn tứ phương đặt gần cửa sổ trên lầu hai của quán trà, một bầu Quân Sơn Ngân thượng hạng đặt ở giữa, còn có vài đĩa điểm tâm tinh xảo, tản ra mùi thơm mê người.
(tứ phương: Đông Tây Nam Bắc)
Vẻ mặt Cổ Nhiễm Mặc rối rắm nhìn Cổ Nhược Phong, do dự hồi lâu cuối cùng mở miệng hỏi: "Phong nhi, chúng ta đối với nương như vậy, nếu như sau này nàng biết . . . . ." Nhất định nàng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!
Khóe miệng Cổ Nhiễm Trần co giật, chẳng lẽ hắn không biết nhất định nương sẽ biết sao? Chẳng qua là vấn đề thời gian!
Cổ Nhược Phong chân thật nhìn Cổ Nhiễm Mặc, nhíu mày: "Không phải Hỏa Diễm là phụ thân của chúng ta sao?” Ý ở ngoài lời, chúng ta chính là giúp đỡ Hỏa Diễm, đến lúc đó hắn có thể thấy chết mà không cứu sao?
Cổ Nhiễm Mặc suy nghĩ một chút, điều này cũng đúng, nói thế nào chúng ta đều đứng về phe Hỏa Diễm, để cho hắn được ôm ấp kiều thê!
Nhưng mà, Cổ Nhược Phong hết chỗ chê là: nàng đã yêu cầu Hỏa Diễm nâng tám tám sáu tư sính lễ làm điều kiện giúp hắn……Hơn nữa, giám hộ chứng từ của Hỏa Diễm như vậy, tuyệt đối chính là một người không có nhân tính!
Mắt thấy mặt trời chếch ở bên trong, đoán chừng Cổ Uyển Ngưng đã tỉnh rồi, nghĩ tới bộ dáng dịu dàng như nước thẹn quá thành giận của mẫu thân, Cổ Nhược Phong liền không nhịn được muốn bật cười. Như vậy không phải rất tốt sao? Cổ Uyển Ngưng vốn nên là người như vậy, huống chi, không có ma sát thì tia lửa ở đâu ra?
Vừa muốn đứng dậy trở về, Si liền xuất hiện : "Chủ tử." Vẻ mặt nghiêm túc, hình như trên trán còn có thể thấy được một chút mồ hôi hột. . . . . . Lại nói, quỷ có mồ hôi sao?
"Như thế nào?" Trong lòng Cổ Nhược Phong đã đoán được có tin tức của người ở phía sau giật dây việc ám sát tối qua rồi.
"Là Bách Hoa Sơn Trang!" Si hiểu được bản thân mình đã là quỷ, nhưng vẫn có thể cảm thấy lạnh buốt! Không dám ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Nhược Phong, hơi thở kia của chủ tử thực sự quá khát máu!
Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc cũng cảm thấy một trận hít thở không thông! Cổ Nhược Phong chỉ híp tròng mắt lại mà thôi, nhưng lại làm cho cả người bọn họ có một loại cảm giác không thể nhúc nhích!
Phong Huyết Lân đứng lên, từ phía sau vòng chắc thân thể Cổ Nhược Phong, lòng hắn đau! Sao hắn có thể không biết bộ dáng Cổ Nhược Phong như vậy chỉ vì nghĩ đến những người thương tổn tới mình, còn mưu toan muốn thương tổn Cổ Uyển Ngưng!
"Rất tốt. . . . . ." Âm thanh Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng truyền đến, ở nơi này dưới ánh mặt trời, lại có một loại rợn cả tóc gáy!
Bách Hoa Sơn Trang! Nàng ta thật sự cho rằng người của nàng dễ khi dễ như vậy sao?! Lúc trước phái người đến Huyết Vương phủ ám sát mình, kết quả Phong Huyết Lân bị thương nặng! Hôm nay, lại muốn ức hiếp mẫu thân! Lúc trước nàng đã nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bách Hoa Sơn Trang! Chỉ là, lần này trên đường đi Thiên Thánh sơn vừa lúc có thể đi qua Bách Hoa Sơn Trang, Phong Huyết Lân bị thương, cho tới bây giờ đều là nàng tự mình bắt tay xử lý. Chỉ có nửa tháng, để cho nàng chơi đùa loại yêu thiêu thân này! Bách Hoa Sơn Trang? Rất đáng gờm sao? Hôm nay nàng sẽ để cho nó biến thành Tàn Hoa Sơn trang!
"Người nào chỉ điểm?" Nàng không tin chỉ bằng Hoa Huyễn Trúc khoa chân múa tay, ngực lớn nhưng không có đầu óc, có thể sai khiến hơn hai trăm người cao thủ!
"Trang chủ Bách Hoa Sơn Trang, Hoa Linh." Lúc Si nói ra cái tên này, thầm than trong lòng, không ngờ Trang chủ Bách Hoa Sơn Trang được người đời đồn đãi dịu dàng thiện lương cũng có một mặt u ám như vậy!
"Nguyên nhân?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, nàng vẫn cực kỳ muốn biết, vì sao Hoa Linh này phải phái ra nhiều người như vậy tới ức hiếp một người tay trói gà không chặt! Hay là, nàng ta đã sớm biết Cổ Uyển Ngưng ở bên cạnh mình, muốn nhất cử tiêu diệt đoàn người của mình?!
"Thuộc hạ không biết." Si có chút xấu hổ, thậm chí ngay cả chút tin tức này hắn cũng dò xét không tới! Nhớ tới thời điểm kia mỗi người đều vô cùng cẩn thận, không tiết lộ một câu nói quan trọng nào!
"Ngươi đi xuống đi." Cổ Nhược Phong khoát tay áo, Si làm việc vốn là vô cùng toàn diện, hắn đã nói không biết, đây nhất định là Hoa Linh này làm việc một giọt nước không lọt! Nữ tử có tâm cơ như vậy, hiền lành cái gì?!
Nhìn thoáng qua ánh mặt trời ảo mộng dưới vòng ngón tay trắng nõn, bọn họ, thật lâu không có nhuốm máu rồi. . . . . . Nàng tuyệt không để cho bọn họ vẽ loạn lên nhan sắc tươi đẹp!
"Phong nhi. . . . . ." Phong Huyết Lân đưa tay cầm tay Cổ Nhược Phong, tựa đầu đặt trên vai của nàng, "Hiện tại có muốn đi qua hay không?” Bây giờ Bách Hoa Sơn Trang đã ở gần thành Vô Hỏa, nếu không, những hắc y nhân đó cũng không tìm đến rừng cây kia nhanh như vậy!
"Tốt!" Cổ Nhược Phong gật đầu, quả nhiên hắn hiểu nàng nhất!
Liền chuyển sang Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc: "Đại ca nhị ca, buổi tối chúng ta liền trở lại."
"Bách Hoa Sơn Trang cách chỗ này cũng ròng rã nửa ngày lộ trình!” Cổ Nhiễm Mặc kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc này bọn họ tính toán đi làm cái gì?
"Yên tâm, ta chỉ đi xem một chút." Cổ Nhược Phong cho một ánh mắt yên tâm
Cổ Nhiễm Mặc nghĩ đến tứ quỷ Si Mị Võng Lượng, công phu có thể so với ma quỷ, còn có Phong Huyết Lân nội lực bí hiểm, vì vậy liền yên lòng, trận thế như vậy, cho dù tung hoành Bách Hoa Sơn Trang cũng không có vấn đề!
Mang theo Cổ Nhược Phong, điểm xuống mặt đất, rút trượng dựng lên, không có đạp phong đi, trong chớp mắt biến mất ở trước mặt Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc, hai người cả kinh trợn to hai mắt, tốc độ này! Phong Huyết lân quả nhiên là thâm tang bất lộ!
Bách Hoa Sơn Trang, Hoa Linh đang quăng ném thứ gì đó trên bàn sách, giấy ám văn thượng hạng bay bổng rơi xuống đất, nước mực mài xong vẩy trên mặt đất, tùy ý tạo thành một bức tranh vẩy mực! Mà lúc này bên trong phòng, mảnh sứ vỡ đầy đất, bộ sách rải rác, đã không còn có thứ gì có thể cho nàng quăng ném! Nhưng mà, dù vậy, cũng không thể tản đi lửa giận trong lòng của nàng!
cao thủ! Không người nào không phải là tinh anh của Bách Hoa Sơn Trang! Lại trong một đêm mất mạng trong tay hắn! Chuyện này đối với nàng mà nói thật sự là một đả kích không thể trầm trọng hơn nữa!
Lúc sáng sớm nhận được hồi báo, nàng đã quá tức giận, hôm nay, thám tử trong thành Vô Hỏa lại dùng bồ câu đưa tin nói tiện nhân kia lại tiến vào Thành Chủ Phủ! Đó là địa phương mà một khí phụ như nàng có thể đi vào sao?!
Nghĩ đến nam tử bà đạo lạnh nhạt kia, Hoa Linh liền bực mình một trận! Tại sao! Tại sao! Rõ ràng mình đã cùng hắn thân mật như vậy, thậm chí mang thai cốt nhục của hắn, không để ý ánh mắt thế tục hạ sinh! Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ cho nàng một cái nhìn vừa mắt!
Rốt cuộc con tiện nhân kia có cái gì tốt? ! Hơn nữa bây giờ đã là tàn hoa bại liễu! Tại sao hắn còn có thể muốn cưới nàng ta làm vợ!
Dùng vật phẩm tốt nhất đám cưới! Muốn đám cưới hoa lệ nhất! Những thứ này, những thứ này vốn phải thuộc về Hoa Linh nàng đây! Con tiện nhân kia có tư cách gì!
Hoa Linh đã lâm vào trong điên cuồng, nhưng mấy chục năm qua đã thành thói quen không cho phép nàng la to! Bởi vì như vậy quá dễ dàng bại lộ bí mật của nàng! Nàng, không thua nổi!
Bên ngoài Bách Hoa Sơn Trang, Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân cùng với Si Mị đang ngẩng đầu nhìn bảng hiệu khí phách hùng vĩ thanh tú lộ ra ngoài.
Mị tiến lên hai bước, xoa xoa mắt: "Tại sao chữ trên bảng hiệu này lại khó coi như vậy? Còn bảo không cho quỷ sống?” Được rồi, hiện tại hắn cực kỳ thích ứng với cuộc sống làm quỷ.
Vẻ mặt Si không đổi sắc nói một câu: "Khó coi liền phá hủy đi, người nào dám không cho ngươi sống?” Lại giương mắt nhìn bảng hiệu kia một cái, quả nhiên xấu không gì sánh được!
"Ừ, Si nói lời này rất có đạo lý." Cổ Nhược Phong gật đầu một cái, chỗ sâu trong đáy mắt nhìn hai con quỷ kia có một tia mập mờ, sao nàng cảm giác không khí giữa hai con quỷ này dường như…..
Mị được mệnh lệnh hô một trận gió liền đem bảng hiệu quạt xuống dưới, "Pằng" ! Gỗ thật ngã xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề, cũng kinh động người ở bên trong sơn trang!
"Người nào!" Rất nhanh bên trong đi ra một đám người trang phục thủ vệ. Nhìn thấy bảng hiệu Bách Hoa Sơn Trang bị người ta hung hăng dẫm xuống, nhất thời trừng lớn cặp mắt, trong cơn giận dữ! Người này đối với Bách Hoa Sơn Trang lại bất kính như vậy!
"Bắt lại cho ta!" Ra lệnh một tiếng, một nhóm người xông tới, trên mặt là muốn đem Mị rút gân lột da! Dám đạp bảng hiệu Bách Hoa Sơn Trang! Hắn là chán sống!
Nhưng mà, vô luận bọn họ vòng vây thế nào, đều để cho người nọ đào thoát, không, phải nói, người nọ căn bản là đang trêu chọc bọn họ!
Rốt cuộc tên thủ lĩnh ý thức được điểm ấy, liếc thấy ba người cực kỳ nhàn nhã đứng ở một bên, tròng mắt híp lại, hắn canh giữ cửa này cũng vài chục năm rồi! Người nào không gặp qua?! Thật đúng là tìm không ra một người dám khiêu khích Bách Hoa Sơn Trang như vậy! Cho dù là thiên hạ đệ nhất Sơn Trang và Vũ Văn Sơn Trang, cũng cấp cho bọn họ mấy phần mặt mũi! Nhưng mà, nhìn những người này không chút hoang mang, còn có vẻ mặt xem kịch vui, cuối cùng hắn không lạnh nhạt, phất tay ra hiệu thủ hạ dừng tấn công, tiến lên hai bước đi tới trước người Nhược Phong: "Không biết các vị vũ nhục Bách Hoa Sơn Trang như vậy là có ý gì?!"
Vô luận là người nào, cho dù là hoàng thượng, cũng không dám làm như vậy! Vậy thế lực của những người này còn lớn hơn hoàng thượng sao?! Mặc dù bây giờ người ta căn bản là tìm đến gốc, nhưng tin tức sáng nay truyền đến, những thủ hạ này không biết, một thủ lĩnh như hắn có thể không biết sao?! Đêm qua phái ra nhiều người như vậy, nhưng lại không có một người trở về! Hơn nữa sáng nay Trang chủ toàn thân tức giận, sợ là có đi không trở lại! Hiện tại thế lực Sơn Trang không lớn bằng lúc trước, mặc dù hắn tức giận không dứt, cũng không thể không tỉnh táo lại nói chuyện với nhau thật tốt!
"Tiểu gia nhìn bảng hiệu chó này cứ thấy khó chịu thế nào ấy!" Dáng vẻ của Mị tương đối lưu manh du đảng lên tiếng, mắt còn khinh thường liếc cái bảng hiệu đã sớm nát bấy không thể nát bấy hơn nữa!
"Ngươi!" Dù là thủ lĩnh muốn thuyết phục chính mình không nên tức giận, bây giờ không phải là lúc tùy ý xử trí đám người này! Nhưng câu nói “Bảng hiệu chó” của Mị, quả thật đem cho hắn một bao thuốc nổ và một cây đuốc!
"Ngươi cái gì ngươi! Tiểu gia ta cho ngươi biết, hôm nay tiểu gia còn muốn phá hủy Bách Hoa Sơn Trang này!" Đôi mắt lưu ly đen của Mị tràn đầy tinh quang, lần này chủ tử tới đây không phải là muốn tiêu diệt Bách Hoa Sơn Trang để hả giận sao?! Món nợ đả thương Lân chủ tử còn chưa tính toán sòng phẳng, đêm qua lại phái người cướp giết đoàn người của chủ tử! Chuyện như vậy! Mị sẽ không để yên cho bọn họ!
Hôm nay, sẽ để cho hắn xung phong trận đầu, cho chủ tử giải trí!
"Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!" Bốn người này rõ ràng là một phe! Hắn cũng không tin dựa vào thực lực của Bách Hoa Sơn Trang còn không đối phó được mấy người bọn họ! Mặc dù hôm nay nguyên khí tổn hao nhiều, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Hắn lăn lộn trong giang hồ vài chục năm có người nào chưa từng thấy qua, e rằng cũng chỉ là mấy con em thế gia có danh tiếng ra ngoài du ngoạn mà thôi! Lúc trước hắn bị động kinh mới có thể băn khoăn những người này!
Những người trong sơn trang bởi vì nghe được tiếng đánh nhau nên không ngừng đi ra ngoài, lực lượng của hắn càng thêm đầy đủ! Cho dù võ nghệ của bốn người kia có cao siêu một chút, nhưng bên trong Bách Hoa Sơn Trang còn nhiều cao thủ, còn có thể sợ những người này hay sao? !
"Lên cho ta!" Lại một lần nữa rất có khí thế hô một tiếng, mặc dù hắn là một thủ lĩnh nho nhỏ giữ cửa Bách Hoa Sơn Trang, nhưng thân phận của hắn ở trong mắt người khác cũng tài trí hơn người! Không nói, so sánh với tướng lĩnh giữ cửa thành cũng có không thành vấn đề gì!
Trong lúc nhất thời, người cầm đao kiếm ùa lên, tình cảnh hỗn loạn thành một đống! Được rồi, đây chỉ là hình dạng trong mắt người nhiệt huyết sôi trào thôi……
Cổ Nhược Phong không thú vị nhìn những anh hùng muốn kheo khoang, lại có vài người tham sống sợ chết, bĩu môi khinh thường, Bách Hoa Sơn Trang chỉ có bao nhiêu mặt hàng, sợ là hơn hai trăm người tối qua đã làm tổn hại thực lực không ít! Đánh nhau đến bây giờ cũng không xuất hiện người lợi hại hơn một chút, sơn trang này không có ai sao?
"Người nào dám gây chuyện ở Bách Hoa Sơn Trang?!" Rốt cuộc, lúc Cổ Nhược Phong phiền muộn không chịu nổi, một nữ tử trung niên toàn thân áo trắng đi ra, mặc dù không tính là trẻ tuổi, thế nhưng dung mạo vẫn có mấy phần thanh lệ, búi tóc kéo cao, tay trái cầm một thanh kiếm, vỏ kiếm có khắc hoa văn phức tạp, có vài phần thần sắc, hẳn là có chút lai lịch.
Cổ Nhược Phong đồng thời đánh giá nàng, Hoa Linh cũng chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, dung nhan tuyệt thế, thật làm cho nàng đố kỵ! Mặc dù con gái của nàng cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi, nhưng mọi người đều có lòng thích cái đẹp, huống chi trước đây nàng chính là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, con gái của nàng cũng thừa kế y bát của nàng, đón lấy danh hiệu giang hồ đệ nhất mỹ nhân!
Hôm nay thấy nữ tử mặc áo đen này, không có một câu nói, cứ đứng ở nơi đó như vậy, cảm giác mãnh liệt tồn tại, đã làm cho không người nào có thể bỏ qua! Mỹ mạo khuynh thành kia, nàng và Trúc nhi hoàn toàn không có khả năng so sánh được!
Lúc này, chiến đấu tĩnh lại, những người kia vốn đang đánh nhau ríu rít cũng nhìn về phía Cổ Nhược Phong, trước, bởi vì bảng hiệu bị người ta giẫm trên mặt đất làm cho bọn họ tức giận váng đầu, căn bản cũng không có chú ý tới dung mạo người kia! Bây giờ vừa nhìn, đúng là so với Trang chủ, Thiếu trang chủ đều đẹp hơn mười phần! Không, mỹ mạo của nàng căn bản là không ai có thể đánh đồng!
Dư quang khóe mắt nhìn đến thủ hạ của mình lộ ra ánh mắt si mê, trong lòng Hoa Linh tức giận hơn, liền hô to với Cổ Nhược Phong: “Nha đầu thối từ đâu tới, không có một chút quy củ, Bách Hoa Sơn Trang là nơi ngươi có thể trêu chọc sao!" Hôm nay nàng nhất định phải hủy đi khuôn mặt của nàng ta! Ánh sáng âm ngoan lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng không tránh được ánh mắt của bốn người Cổ Nhược Phong
Trong lòng Phong Huyết Lân liền rầm rầm dấy lên một cơn lửa giận! Nữ nhân này quá độc ác, lại dám có ý đồ với Phong nhi! Nàng là chán sống rồi ư! Rất tốt, hắn sẽ để cho biết nàng có một loại người gọi là: ngươi muốn nguyền rủa trong lòng một lần cũng không được!
"Vị lão bà bà này, chẳng lẽ bà chính là trang chủ Bách Hoa Sơn Trang?" Cổ Nhược Phong kinh nghi nhìn chằm chằm Hoa Linh, đáy mắt thâm sâu xẹt qua giễu cợt, quả nhiên loại nữ nhân này là ghê tởm nhất, vẫn là mẹ của nàng đáng yêu nhất!
"Lão bà bà. . . . . ." Hoa Linh gần như muốn nổi điên, nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, tuy rằng đó là chuyện trước đây, nhưng dầu gì dung mạo cũng còn ở nơi này! Lại bị người ta nói thành lão bà bà! Nha đầu kia là cố ý!
"Hừ, ngươi sắp là con vịt chết mà còn mạnh miệng, người tới, bắt lại cho ta!" Bách Hoa Sơn Trang của nàng không có yếu thế đến mức để cho nha đầu thối này châm chọc! Cho dù đêm qua tổn thất hơn hai trăm người, nhưng hôm nay cao thủ trong trang vẫn còn mấy chục người! Căn bản là nàng không cần phải tự thân động thủ!
Sau lưng xuất hiện vài lam y nhân, vật liệu may mặc thượng đẳng cũng biểu hiện địa vị của bọn họ ở trong trang không thấp!
"Dạ, Trang chủ!" Thi lễ một cái với Hoa Linh, nhanh chóng bay đến bốn người Cổ Nhược Phong, đao kiếm đi thẳng vào chỗ hiểm, rõ ràng muốn lấy tính mạng bốn người bọn họ!
"Tìm chết!" Si hừ nhẹ một tiếng phi thân mà lên! Mấy người này quả thật là ông Thọ sống lâu quá nên chán muốn thắt cổ! Bách Hoa Sơn Trang, căn bản đều nuôi dưỡng độc hoa! Tất cả những người ở bên trong đều là lòng dạ độc ác! So ra, những người gác cổng kia lại thuận mắt hơn nhiều!
Hai ba lần đã giải quyết mấy người phi thân đến, Si cầm lấy cây kiếm trong tay xoa xoa trên người của tên lam y nhân đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi, kiếm này dùng để giết bọn hắn đúng là vũ nhục!
"Các ngươi!" Hoa Linh bị một màn trước mắt rung động triệt để, thủ pháp lưu loát, hoàn toàn không thua sát thủ chuyên nghiệp! Giết người không chớp mắt, bất quá bọn họ cũng chỉ đạt được trình độ này! Ở nơi này giống như là thị vệ của đại hộ nhân gia bình thường thôi?!
Nhớ tới những người hôm qua phái đi bắt cóc Cổ Uyển Ngưng, toàn bộ thi thể chia lìa! Lại nhìn nam tử hồng y mang mặt nạ bạc, và nữ tử kề vai sát cánh với hắn, nhìn kỹ xuống, thật sự có vài phần tương tự với tiện nhân kia! Chẳng lẽ bọn họ chính là Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong?! Nhân vật trung tâm mà một tháng vừa qua không ngừng đồn đãi?!
Không phải bọn họ nên ở thành Vô Hỏa sao? Chẳng lẽ bọn họ vừa tới Thành Chủ Phủ liền chạy tới nơi này? Vậy bọn họ đã tra được chuyện đêm qua là nàng gây nên sao? Đây là trùng hợp hay là. . . . . . ?
Hoa Linh không dám nghĩ tiếp, nếu thật có thực lực như vậy, đừng nói là Bách Hoa sơn trang, chỉ sợ ngay cả Thiên Hạ Đệ Nhất Sơn Trang cũng không địch lại !
Bất quá... Hai mắt Hoa Linh càng thêm sâu sắc, bọn họ chạy suốt đêm, nếu tính thời gian, cũng đã một ngày một đêm chưa nghỉ ngơi rồi ! Tuổi trẻ a tuổi trẻ! Cao ngạo tự đại, không biết nặng nhẹ! Dám tới bốn người, cũng không sợ có đến mà không có về!
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: "Toàn bộ lên cho ta!" Nàng không tin nhiều người như vậy lại không bắt được bốn người này! Đêm qua trong đoàn người bọn họ nhất định có cao thủ, mà mấy người trước mắt đây, tuy hai người hầu kia võ nghệ cao, nhưng cũng không phải là đối thủ của nàng, mà hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, nàng không nhìn thấy có nội lực! Nàng cũng được coi là có thiên phú tập võ cao, bây giờ cũng chỉ tới đây, hai người kia có thể có nội lực cao hơn nàng? ! Sợ là một tia nội lực đều không có, tay trói gà không chặt mà thôi! Những lời đồn đãi kia, dù sao cũng là lời đồn mà thôi, mắt thấy mới là thật, nàng còn không đến mức sẽ nhìn nhầm!
Hơn mười người mặc lam y vây quanh bốn người, bọn hắn nhìn không ra thực lực của mấy người này, lại thêm quỷ vừa rồi nữa, tự nhiên phải càng thật cẩn thận!
Mà Phong Huyết Lân không đợi Cổ Nhược Phong tự mình xuất thủ, trực tiếp ôm ngang Cổ Nhược Phong biến mất trước mặt Hoa Linh, sau đó xuất hiện sau lưng của nàng, hung hăng đá Hoa Linh một cước! Muốn mệnh của Phong nhi, cũng phải coi ngươi có tư cách này hay không!
Một kiếm này của Hoa Linh vốn là dùng toàn lực, hoàn toàn muốn một kiếm lấy mệnh Cổ Nhược Phong! Mục tiêu đột nhiên liền mất còn chưa phản ứng kịp, sau lưng lại bị người hung hăng đá một cước, lực đạo kia! Căn bản chính muốn đá chết người! hai bên giao thủ, kết cục của nàng có thể nghĩ, quỳ rạp trên mặt đất, tạo thành cái hố sâu mấy tấc trên mặt đất! Kiếm đã bay ra ngoài! Mặc dù nàng có nội lực hộ thể, cũng chịu đựng không nổi va chạm như vậy! Lục phủ ngũ tạng giống như bị vò nát đau đến hô hấp khó khăn! Trên mặt lại nóng rát!
( tấc: đơn vị đo chiều dài phân là tấc, tấc là thước TQ)
Những người đang đánh nhau cũng ngừng lại, im lặng nhìn Hoa Linh đang quỳ rạp trên mặt đất giống như rất khó đứng lên, trang chủ...
Hoa Linh cật lực ngẩng đầu, miễn cưỡng đưa tay phủi đi tro bụi trên mặt, không nghĩ tới vừa đụng vào, mặt liền đau nhức! Mở to mắt nhìn, trên tay toàn là máu tươi! Nàng! Nàng! Mặt của nàng bị thương! Đáng chết! Cổ Nhược Phong! Nàng tuyệt sẽ không tha cho tiểu tiện nhân này!
Thấy thủ hạ chung quanh đang nhìn chằm chằm mình, lửa giận trong lòng càng tăng: "Sao còn chưa bắt bọn họ lại cho ta, bắt không được các ngươi cũng không cần sống nữa!"
Cổ Nhược Phong im lặng giựt giựt khóe miệng, hiện tại nàng ta không phải nên quan tâm Bách Hoa sơn trang có giữ được hay không sao? !
Nhìn thoáng qua những người mặc lam y đang do dự có nên tiến lên hay không, đáy mắt xẹt qua trào phúng, thói đời này, quả nhiên là bắt nạt kẻ yếu! Lúc đầu thấy bên mình chỉ có bốn người, ỷ vào người đông thế mạnh xuống tay không chút lưu tình, hiện giờ thấy chủ tử đều đã thành như vậy, liền nổi lên ý nghĩ lùi bước, đến mệnh lệnh của Hoa Linh cũng không nghe! Tuy Hoa Linh có chút cuồng vọng tự đại, thanh cao kiêu ngạo, còn có chút không biết rõ tình hình! Nhưng dù sao cũng là chủ tử! Mệnh lệnh của chủ tử nên tuân thủ! Có thủ hạ như vậy, có thể thấy được Hoa Linh làm người thất bại!
"Quỷ." Cổ Nhược Phong kêu lên, nàng không phải là hạng người thiện lương! Vừa rồi bọn hắn muốn lấy mệnh của nàng! Nếu không phải thực lực của bản thân đủ mạnh, giờ phút này người quỳ rạp trên mặt đất sẽ là nàng rồi ! Mà còn những người mặc lam y kia làm chuyện lấy nhiều khi ít tới ánh mắt cũng không nháy, lại xuống tay tàn nhẫn hơn, có nghĩa là bọn họ sớm thành thói quen! Người như vậy, giữ lại cũng gây họa cho dân chúng, còn không bằng cho đi xuống Địa Phủ báo danh!
Cổ Nhược Phong nàng chưa bao giờ là người tốt! Ai muốn mệnh của nàng, thì nàng sẽ lấy mệnh của người đó! Còn việc cho cơ hội hối lỗi sửa sai, đó chính là thả hổ về rừng! Nếu muốn hối lỗi sửa sai, cho tới bây giờ nàng đều có hảo tâm đưa bọn họ đến chỗ Diêm vương gia mà từ từ ăn năn!
Quỷ càng không cố kỵ bắt đầu vận dụng ưu thế tốc độ của mình! Lúc đầu chỉ là chơi đùa với bọn họ mà thôi! Mấy chục người mà thôi, đêm qua hơn hai trăm người bốn người bọn hắn đều giết hết được, huống chi là mấy chục người? !
Rốt cục những người mặc lam y cũng cảm thấy sợ hãi, ném kiếm trên tay đi: "Cầu đại hiệp tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi sẽ trung thành và làm việc cho ngài!"
Phong Huyết Lân xuy một tiếng, đại hiệp? Thực xin lỗi, hắn không phải là đại hiệp! Còn có, trung thành vì mình làm việc? Hiện giờ hắn cũng thấy rất rõ sự trung thành của mấy người này, muốn bọn họ trung thành, còn không bằng đi nuôi chó càng an toàn hơn!
Quỷ cũng đã đi theo Cổ Nhược Phong hơn một tháng, Phong Huyết Lân cũng đã hơn nửa tháng, tự nhiên biết tính tình hai người này, loại phế vật này, chủ tử căn bản là khinh thường thấy!
Đồ sát tùy ý, cuối cùng những người mặc lam y cũng luống cuống, hô lớn: "Các ngươi không thể như vậy! Như vậy không hợp với đạo nghĩa giang hồ! Nếu truyền ra ngoài, các ngươi tuyệt đối sẽ không sống yên ổn trong giang hồ!" Trong giang hồ, những người đầu hàng sẽ không bị giết! Trừ phi là không muốn lăn lộn trong giang hồ nữa, nếu không truyền ra, sẽ bị toàn bộ người giang hồ phỉ nhổ nhục mạ!
"A...?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, hiện tại cùng nàng nói về đạo nghĩa giang hồ? Lúc đầut thì sao ? Xem thủ pháp của bọn hắn, giết người đơn giản giống như thái đồ ăn! Ánh mắt âm ngoan kia, sợ là làm không ít chuyện có tổn hại "Giang hồ đạo nghĩa" đi!
Đang lúc những người mặc lam y kia mừng thầm trong lòng, chiêu này quả nhiên hữu dụng!
Cổ Nhược Phong mỉm cười: "Đáng tiếc... Ta không phải là người trong giang hồ."
Ngữ khí chuyển lạnh: "Cho nên, không nên nói với ta cái gì là đạo nghĩa giang hồ! Đó chẳng qua là cách người giang hồ các ngươi lừa mình dối người mà thôi!"
Quay đầu, không nhìn bọn hắn, bàn tay đang nắm tay Phong Huyết Lân hơi hơi chặt lại, đạo nghĩa giang hồ? Hừ, thứ đó đến cứt chó cũng không bằng!
Nếu có giang hồ đạo nghĩa, cha mẹ kiếp trước sao lại chết thê thảm như vậy! Vì một vị trí, tình nghĩa thân huynh đệ còn không có, huống chi đạo nghĩa giang hồ? !
Từng tiếng hét thê lương vang lên ở cửa Bách Hoa sơn trang, thanh âm kia làm cho tim gan của những thủ vệ thị vệ cấp thấp cảm thấy run sợ!
Hoa Linh trừng to mắt, nhìn thủ hạ đắc lực mình phản bội mình, sau là một đám chết thảm dưới kiếm quỷ! Mỗi một kiếm đều nhắm ngay vị trí yếu hại, lại là vị trí yếu hại đau nhất! nơi nơi đều là tay chân chân chặt đứt!
Nàng biết đây là đe dọa! Nhưng làm được mặt không đổi sắc như vậy, nàng cũng không thể không thừa nhận tiện nhân kia có mệnh tốt hơn những nữ nhân bình thường! Nếu Trúc nhi của nàng cũng có thể như vậy, vậy hắn sẽ nhìn nàng một cái hay không?
Người mặc lam y cuối cùng cũng ngã xuống, rốt cuộc trái tim Hoa Linh cũng chịu không nổi, máu tươi đầy đất, mùi huyết tinh nồng đậm đầy hơi thở của nàng!
"A!" Cuối cùng hét lớn một tiếng! Chẳng lẽ ông trời muốn diệt nàng? ! Nàng không cam tâm!
Ba mươi năm trước, Hỏa Diễm bị Cổ Uyển Ngưng cướp đi! Rõ ràng là nàng gặp hắn trước, rõ ràng là nàng thích hắn trước! Vì sao cuối cùng hắn lại chọn kẻ tiện nhân kia!
Hiện giờ, một tiểu nha đầu mười sáu tuổi cũng hung hãn như vậy đứng ở trước mặt mình, hủy Bách Hoa sơn trang của mình!
Giận nhất là tiểu nha đầu kia lại là nữ nhi của tiện nhân kia!
Điều này làm sao mà nàng chịu nổi!
Nàng cố gắng như thế! Nàng tranh thủ làm tốt toàn bộ như thế! Vì sao kết quả cuối cùng lại là như vậy!
Nàng rất hận! Rất hận!
Hận Cổ Uyển Ngưng xuất hiện! Nếu đã cho Hoa Linh nàng gặp Hỏa Diễm, để cho nàng ái mộ hắn, vì sao lại xuất hiện thêm một Cổ Uyển Ngưng? !
Hận Hỏa Diễm si tình lại vô tình! Si tình với một mình Cổ Uyển Ngưng, nàng ưu tú như vậy cố gắng ba mươi năm vẫn vào không được tâm của hắn!
Hận ông trời bất công! Nàng sai làm sai chỗ nào? ! Vì sao hắn chỉ để ý tới Cổ Uyển Ngưng mà với nàng lại đánh vào địa ngục mà dày vò?