Đêm qua đi quá vội vàng, sơn cốc này là Lượng ngẫu nhiên phát hiện lúc còn sống, không nghĩ tới sau một trăm năm lại vẫn bảo trì nguyên dạng.
Trong sơn cốc không có người sinh sống, chim cá muôn thú, tự do lui tới, rất giống tiên cảnh.
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân dùng xong bữa tối, dắt tay nhau tản bộ bên bờ hồ, từ xa nhìn lại, giống một đôi thần tiên quyến lữ.
"Vậy mà nương lại không nghi ngờ." Phong Huyết Lân rất là hưởng thụ ánh mắt hài lòng của Cổ Uyển Ngưng vừa rồi, lần nữa nghiêm túc quan sát nử tử dịu dàng khéo léo này, rõ ràng ngày thường một bộ dạng hiền lành nhu nhược, trong xương lại có một loại khí chất ngạo nghễ, chuyện làm thư hòa ly một giọt nước không lọt, coi như chuyện này có Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc hiệp trợ, nhưng không có nàng phối hợp, cũng không có hiệu quả tốt như vậy . Nữ tử này, quả nhiên có một chút tương tự Phong nhi, đều là người cầm được thì buông được!
Chỉ có đều, sau đó nàng ngay cả mở miệng hỏi lý do cũng không có, cứ tin tưởng như vậy, người như vậy ngược lại rất hiếm thấy.
"Nói sao thì ta cũng là nữ nhi ruột thịt của nàng." Nhất định sẽ không hại nàng, vậy còn cần thiết hỏi sao?
"Phong nhi, " Phong Huyết Lân nhớ tới chuyện gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười sáng chói, "Nàng còn nhớ chuyện hôm lại mặt chúng ta đã nói không?"
"Hả?" Cổ Nhược Phong cau mày nhớ lại, lại mặt? Mấy ngày đó xảy ra hơn nhiều chuyện, hắn muốn nói câu nào?
"Nàng không thấy nương nàng vẫn còn rất trẻ sao?" Phong Huyết Lân nghiêng đầu nhìn gò má Cổ Nhược Phong, làn da nõn nà che lên một tầng ánh sáng nhu hòa mơ hồ, lông mi thật dài hơi xoăn nhìn gần rất rõ ràng.
Cổ Nhược Phong là một người thông minh, Phong Huyết Lân nói như thế tất nhiên là hắn đã nhắm được người.
"Chàng chọn được người rồi?" Nếu có thể tìm được đối tượng cho tiện nghi nương, nàng cũng không ngại, còn có thể cho nàng một đám cưới hài lòng, vậy thì nàng càng vui mừng.
"Nàng cảm thấy Hỏa Diễm thành chủ Vô Hỏa Thành thế nào?"
"Hỏa Diễm?" Cổ Nhược Phong lắc đầu, nàng mới tới đây một tháng, biết rõ các đại thế lực ở Thiên Phượng đại lục đã không dễ dàng, làm sao rảnh lại đi chú ý thành chủ Vô Hỏa Thành lài ai?
"Hắn đã chờ mẫu thân nàng ba mươi năm." Phong Huyết Lân nghĩ tới chuyện này, nụ cười khóe miệng sâu hơn, nam tử như vậy, mới xứng với Cổ Uyển Ngưng, cũng sẽ không bôi nhọ nàng.
"Đợi ba mươi năm?" Cổ Nhược Phong mở to hai mắt, mặt không thể tưởng tượng nổi. Cổ Uyển Ngưng chỉ mới ba mươi sáu tuổi, ba mươi năm trước cũng chỉ sáu tuổi mà thôi! tiểu oa nhi sáu tuổi có thể thấy được cái gì? Cứ như vậy nhìn trúng? Hơn nữa, lại chờ ba mươi năm, thời đại tam thê tứ thiếp này lại còn có nam tử như vậy?
"Ừ, ba mươi năm trước nương vẫn còn ở Vô Hỏa Thành, hai người gặp nhau, khi đó Hỏa Diễm mười ba tuổi, chính là vừa thấy đã yêu, sau vẫn âm thầm chú ý nương, chỉ tiếc nương không biết chuyện này."
"Còn có chuyện như vậy? Nương không phải là một người trì độn như vậy. . . . . ." Cổ Nhược Phong nhíu mày, nàng không hoài nghi tình thương của Cổ Uyển Ngưng! Nữ tử như vậy, sao có thể chuyện này cũng không thấy rõ?
"Ha ha. . . . . ." Phong Huyết Lân cười khẽ, giơ tay lên vuốt lỗ mũi xinh xắn của Cổ Nhược Phong, "Khi đó nương mới sáu tuổi, huống chi, hai năm sau nương rời đi Vô Hỏa Thành đi tới kinh thành Mộ Dung." Còn nữa, nàng lại dám nói Cổ Uyển Ngưng trì độn? Vậy sao nàng không thấy mình còn trì độn hơn Cổ Uyển Ngưng mấy phần?
Cổ Nhược Phong nghiêm túc nghe Phong Huyết Lân giải thích, nếu thành chủ Vô Hỏa Thành thật có tình nghĩa như vậy, nàng cũng muốn gặp thử. Trước khi nàng và Phong Huyết Lân đi Thiên Thánh sơn, chuyến này đường xá không biết hung hiểm, mang theo Cổ Uyển Ngưng đúng là một gánh nặng, chi bằng trước an trí nàng cho tốt!
Chỉ là. . . . . ." Vô Hỏa Thành cách sơn cốc này có xa lắm không?" Sơn cốc này cách kinh thành ngàn dặm, lại gần với địa giới của Hiên Viên vương triều, vốn là vì tính toán muốn đi Thiên Thánh sơn. Nàng vốn muốn mang đám người Cổ Uyển Ngưng theo, trên đường đi nếu gặp phải một người thích hợp thì cho nàng tạm thời ở đó, cũng tiết kiệm không ít chuyện, nhưng nếu Vô Hỏa Thành ngược đường với đường đi Thiên Thánh sơn, vậy kế hoạch bọn họ sẽ phải thay đổi lần nữa.
"Không xa. Hai ngày lộ trình." Phong Huyết Lân thấy Cổ Nhược Phong nghe được câu này chân mày giãn ra, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng. Nàng suy tính cho hắn như vậy, sao hắn lại có thể nhẫn tâm để cho nàng đang đồng hành với hắn lại còn phải lo lắng vấn đề an toàn của Cổ Uyển Ngưng đây?
Tối nay trăng sáng mặc dù không bằng tối hôm qua, lại sáng ngời dị thường, ngủ yên trong nhà gỗ nhỏ, nguyên nhân chính là bữa tối lúc thấy Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong ân ái như thế, Cổ Uyển Ngưng đang nghĩ tới cảnh tượng qua nửa năm hay một năm là có thể ôm được một tiểu tử mập mạp dạy hắn kêu tổ mẫu, đột nhiên rùng mình một cái, sau lưng dâng lên loại cảm giác quỷ dị không hiểu làm cho nàng có dự cảm xấu. . . . . .
Ngày hôm sau, mấy chục người đã chờ xuất phát, ăn xong bữa sáng đột nhiên xuất hiện một đội ngũ "Người" võ nghệ cao cường lên đường ra sơn cốc, này trên đường lớn rộng rãi một chiếc xe ngựa to đã chờ sẵn, một con ngựa cường tráng đang phun hơi thở "Phù phù", muốn giương vó chạy, buồng xe làm bằng gỗ Tử Đàn thượng đẳng khắc đầy hoa Mạn Châu Sa, đằng sau là một hàng ngựa giống nhau.
Cổ Nhược Phong đỡ Cổ Uyển Ngưng lên xe ngựa, sau đó được Phong Huyết Lân chặn ngang ôm lấy, nhảy lên xe, Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc theo phía sau, khóe miệng bình tĩnh giật giật. Đại ca! Có cần như vậy hay không! Xe ngựa đằng trước đã khoe khoang như vậy! Nhìn thân hình kia đi, đây là tay trói gà không chặt? Quả nhiên không thể tin tin đồn!
Chờ hai huynh đệ Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc lên xe ngựa thì những người còn lại cũng đã lên ngựa, nghe lệnh chuẩn bị lên đường. Người trong Huyết Vương phủ đều là nhân trung long phượng! Tư thế những nha hoàn lên ngựa cũng không chút thua kém những thị vệ kia! Bọn hắn hôm nay, còn có ai dám tùy ý trêu chọc? !
Quan sát bày trí trong xe ngựa, hai bên nóc là một hàng dạ minh châu, làm cho xe ngựa này lúc nào cũng đầy đủ ánh sáng, chính giữa có một cái bàn nhỏ, bánh ngọt nước trà đều là tinh xảo thượng đẳng nhất, mặc dù bọn họ đã dùng qua đồ ăn sáng cũng có dục vọng muốn thưởng thức mỹ vị.
Trong cùng có một chiếc giường hai người có thể nằm, hai bên còn lại là hai ghế dài rộng rãi, có thể ngồi một lúc bốn người, cũng có thể cho một người nằm nghỉ ngơi. Đệm phía dưới chính là tơ vàng chăn gấm mềm mại, cao quý hoa lệ.
Lúc này Cổ Uyển Ngưng đang ngồi trên chiếc giường trong cùng, ngồi hai bên là Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc một người chiếm một bên, ra lệnh một tiếng, xe ngựa liền bắt đầu chuyển động.
"Tứ muội rêu rao như vậy không sợ Mộ Dung Tô phát hiện sao?" Lông mày Cổ Nhiễm Mặc hơi nhíu lên, mặc dù như vậy rất thoải mái, nhưng rất dễ dàng bị người chú ý!
"Hôm nay chúng ta đã cách kinh thành hơn ngàn dậm rồi, những thị vệ nha hoàn kia cũng đã hóa trang. . . . . ." Cho nên không dễ dàng bị phát hiện. Cổ Nhược Phong giải thích. Huống chi, Mộ Dung Tô tính tình đa nghi, nhưng lại cuồng vọng tự đại, đêm đó Phong Huyết Lân hôn mê bất tỉnh, Huyết Vương phủ lại có nhiều người như vậy, khẳng định hôm nay hắn cũng chỉ đoán người của mình cách không xa kinh thành, tuyệt đối sẽ không phái người tìm tới đây! Còn nữa, nơi này gần Hiên Viên vương triều, thương nhân rất nhiều, nếu hắn muốn tìm một đội người, thì cũng chỉ xem như một trong số đó thôi ! Hơn nữa, coi như hắn phái người tới đây, nàng sẽ cho bọn họ chỉ có tới mà không có về.
Cổ Uyển Ngưng bởi vì cảm giác quỷ dị tối hôm qua, không ngủ được, hôm nay trên xe ngựa, con đường yên tĩnh, tốc độ cũng không nhanh, buồng xe cũng không lắc lư, cho nên có chút buồn ngủ.
"Nương, mệt mỏi thì nằm nghỉ ngơi một chút đi?" Cổ Nhược Phong thấy Cổ Nhiễm Mặc vừa há mồm muốn nói, quay đầu lại nói với Cổ Uyển Ngưng.
Những người còn lại thấy trạng thái của Cổ Uyển Ngưng, cũng lo lắng nhìn Cổ Uyển Ngưng, không phải là bởi vì chuyện thư hòa ly có ảnh hưởng tới nàng chứ? Nghĩ tới đây, Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc lại lo lắng hơn.
Cổ Uyển Ngưng im lặng nhìn mọi người, nàng không có yếu ớt như vậy được không? !
"Ta không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon giấc, hiện tại nằm nghỉ ngơi một chút là được." Nói xong nằm lên giường. Vừa nằm xuống, kèm theo xe ngựa lung la lung lay, chắc là có Cổ Nhược Phong cùng với đám người ở cùng, nàng cũng ngủ thiếp đi!
"Nương nàng. . . . . ." Ánh mắt Cổ Nhiễm Mặc lo lắng nhìn Cổ Uyển Ngưng, trong lòng có chút tự trách.
"Ha ha, nhị ca cảm thấy Nương là loại người cầm được mà không bỏ được sao?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, không ngờ nhị ca luôn luôn tùy tiện nhưng cũng có lúc tỉ mỉ như vậy?
Nếu lời này để Cổ Nhiễm Mặc nghe được, nhất định hắn sẽ hét lớn: Ta khi nào tuỳ tiện hả ? Người nào không nói ta dịu dàng? ! Chỉ có nha đầu thối ngươi dám hình dung nhị ca ngươi như vậy!
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Rốt cuộc Cổ Nhiễm Trần mở miệng hỏi, hai ngày nay đi theo Cổ Nhược Phong, đi khắp nơi, hôm nay cũng nên cho bọn họ biết chuyến này chỗ đi chứ? Cổ Nhiễm Trần là người luôn nắm tương lai trong bàn tay lần đầu tiên tin tưởng giao số mạng cho một nữ nhân như vậy! Cũng chỉ có Cổ Nhược Phong mới có thể làm được !
Cổ Nhiễm Mặc cũng nghi hoặc nhìn Cổ Nhược Phong, lúc nãy hắn đã muốn hỏi, lại bị Phong nhi cắt đứt. . . . . .
Ngón tay Cổ Nhược Phong chấm một ít nước trà, viết lên bàn ba chữ thanh tú không mất phóng khoáng: "Vô Hỏa Thành."
"Vô Hỏa Thành? !" Ba chữ này liền nhảy vào đầu Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc!
Vô Hỏa Thành, đối với người đã sống ở Thiên Phượng đại lục mười tám năm như bọn họ cũng không xa lạ! Bọn họ đã sinh tồn ở Cổ gia mười tám năm càng thêm biết rõ! Sinh sống bên cạnh Cổ Uyển Ngưng mười tám năm bọn họ càng rõ như lòng bàn tay!
Khó trách Phong nhi viết ra mà không nói ra!
Bọn họ cũng hoài nghi hôm nay Cổ Uyển Ngưng nghe thấy ba chữ này, có thể tỉnh lại trong khi ngủ say hay không!
Nơi đó, có người đợi nàng ba mươi năm, Hỏa Diễm thành chủ Vô Hỏa Thành!
Kể từ khi bọn họ biết sự tồn tại của Hỏa Diễm luôn nghĩ ở trong lòng, thấy có lúc nương ở trong đình viện ngẩn người, lúc ấy bọn họ suy nghĩ nương có từng hối hận hay không? Nam tử như vậy, vừa gặp đã thương, chờ một cái chính là ba mươi năm, hơn nữa còn là chờ đợi vô vọng! Bên cạnh lại không có một người nữ nhân nào! Người làm trong phủ thành chủ đều là nam! Đoán chừng trong phủ thành chủ này chỉ sợ con muỗi cũng là công đấy!
Liếc mắt nhìn nhau, trong mắt người nào cũng có nụ cười mơ hồ, nói thật, nếu không phải Vô Hỏa Thành cách Kinh Thành quá xa, bọn họ cũng muốn đi xem rốt cuộc Hỏa Diễm này là một người như thế nào!
Nếu hôm nay, nương có cảm giác với hắn, mặc dù dáng dấp Hỏa Diễm không hoàn toàn phù hợp, tài trí không xứng với nương, bọn họ cũng sẽ hết sức ủng hộ! Dù sao, cõi đời này, nam tử như vậy, rất hiếm, bọn họ cũng tự hỏi mình có thể cả đời chỉ thích một người chỉ cưới một thê, nhưng vô vọng chờ một người ba mươi năm, đó là không làm được.
Bên trong xe ngựa, mấy người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Mặc dù xe ngựa đi cũng không nhanh, lại bởi vì bánh xe lớn hơn bình thường, đường cũng dễ đi, so với các xe ngựa khác, có thể đi nhanh hơn gấp đôi!
Cho nên, lúc Cổ Uyển Ngưng tỉnh lại vén rèm xuống xe ngựa, đã thấy một khách sạn kim quang lấp lánh!
Một hàng chữ được mạ vàng dưới ánh mặt trời rất chói mắt ——"Duyệt Lai Khách Điếm" bốn chữ viết làm sáng ngời tâm thần con người! ( được rồi, mỗ Nguyệt thừa nhận đây là cố ý. . . . . . )
"Đây là. . . . . ." Nhìn bốn phía, xe ngựa như nước rất náo nhiệt, tiếng rao hàng của người bán hàng rong, người đến người đi, cùng lúc bọn họ mới vừa lên xe ngựa, hoàn toàn bất đồng ! Hơn nữa, nàng hình như đã từng tới nơi này. . . . . .
"Nhân thành." Cổ Nhược Phong bình tĩnh nói, đỡ tay Cổ Uyển Ngưng đi vào trong khách sạn.
Rất rõ ràng, Cổ Nhược Phong cảm nhận được cả người Cổ Uyển Ngưng run lên! Nhếch lên một nụ cười như ý, xem ra người nương luôn luôn bình tĩnh của nàng có tình cảm đặc biệt với nơi này! Hoặc là, người ở nơi này?
Cổ Uyển Ngưng không biết làm sao biểu đạt tâm tình của mình lúc này, kích động, thấp thỏm, sợ. . . . . . ? Nàng không biết, thậm chí nàng còn không biết nên làm sao đi tới, chỉ là được Cổ Nhược Phong dắt đi về trước. . . . . .
Nhân thành, cách Vô Hỏa Thành nửa ngày lộ trình.
Nhân thành rất đẹp, nàng đã tới, lúc còn rất nhỏ.
Nhân thành. . . . . .
"Xin hỏi mấy vị khách quan muốn ăn cơm hay là ở trọ? Bổn điếm là khách điếm tốt nhất Nhân thành, vô luận là phòng ở hay là đồ ăn đều là thượng đẳng nhất!" Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.
"Ăn cơm." Phong Huyết Lân lạnh lùng nói, hắn không thích người khác nhìn chằm chằm Phong nhi như vậy! ( một tiểu nhị, vô tội gạt lệ: lão đại, vị cô nương này đi ở đàng trước, không nhìn nàng thì nhìn người nào? ! Hắn đây là tẫn chức tẫn trách được không? ! Mặc dù. . . . . . Khụ khụ, dáng dấp cô nương này đúng là đẹp, so với kia tiên tử trên trời còn phải đẹp hơn ba phần!
Mỗ Nguyệt: ngươi gặp qua tiên tử trên trời?
Một tiểu nhị: ách. . . . . . Không có. . . . . .
Mỗ Nguyệt ánh mắt khinh bỉ: chưa thấy qua thì đừng hình dung loạn! Ta nhổ vào! Tiên nữ! Nàng chính là một Ma Nữ!
Một tiểu nhị: . . . . . . )
"Ách. . . . . . Mấy vị mời tới bên này!" Tiểu nhị cảm giác thấy lưng ẩm ướt, lau mồ hôi trên đầu, cũng sắp tới mùa đông rồi, sao lại có thể ra nhiều mồ hôi như vậy? Được rồi, đây là mồ hôi lạnh. Lắc lắc đầu, rất quỷ dị, về nhả keu nương tử đi cầu một lá bùa bình an mới được.
Dẫn đoàn người đi lên cầu thang, nhìn quần áo mấy người này cũng biết, một ống tay áo của người ta cũng đủ mình ăn uống mấy năm!
Cổ Nhược Phong kéo Cổ Uyển Ngưng đi phía sau, Lúc sắp tới cầu thang thì hơi cau mày, nương vẫn đang thất thần? ! Mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng như vậy làm sao lên cầu thang?
Đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới giọng nói của một tiểu nhị: "Khách quan đi thong thả!"
Ngẩng đầu, thì ra là trên lầu có một người xuốngcầu thang. Cầu thang này vốn là có thể chứa được hai người cùng đi, hiện tại nàng và Cổ Uyển Ngưng đang cùng đứng ở đầu bậc thang, vừa lúc cản đường của người ta.
Nhìn người ta đã đi hết nữa cầu thang rồi, nên người ta lên cầu thang trước mình, mình nên nhượng bộ.
Nghĩ vậy liền kéo Cổ Uyển Ngưng lui về sau một bước.
Cổ Uyển Ngưng vẫn đang cúi đầu, bị Cổ Nhược Phong kéo như vậy, mê mang ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Cổ Nhược Phong, không biết có chuyện gì xảy ra.
"Ngưng nhi!" Một tiếng thét kinh hãi, thẳng vào tai đám người Cổ Nhược Phong! Ngưng nhi? Là gọi nương?
Mấy người ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói, trùng hợp là người muốn xuống cầu thang!
Cổ Nhược Phong cẩn thận đánh giá nam tử này, chiều cao một mét tám mấy, bộ dạng bốn mươi mấy tuổi, nhìn không có vẻ già, dung nhan vẫn còn giữ lại mấy phần anh tuấn tiêu sái lúc còn trẻ, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt làm cho người ta không thể bỏ qua, đó là một loại bá đạo mà cường giả mới có!
Mắt hắn lúc này nhìn chằm chằm Cổ Uyển Ngưng, giống như sợ nàng lại đột nhiên biến mất, vốn là hai mắt lãnh giờ lại hiện lên vui sướng và không dám tin, lại có một chút sợ hãi, do dự.
Cổ Nhược Phong nhíu mày, người này, không phải là. . . . . .
Cổ Uyển Ngưng quay đầu nhìn nam tử trên cầu thang, thân thể đứng vững lần nữa kích động, sóng mắt lưu chuyển, như có chút kinh ngạc, có chút hoài niệm, hình như, còn có chút. . . . . . Ngượng ngùng!
Cổ Nhược Phong nhìn bộ dạng của Cổ Uyển Ngưng, trong lòng sáng tỏ, xem ra, sự lo lắng của nàng là dư thừa, hai người này chắc chắc có gian tình sao!
"Không biết ngươi là?" Cổ Nhược Phong nói với nam tử trên cầu thang, mơ hồ có một tia hài hước.
"Tại hạ Hỏa Diễm thành chủ Vô Hỏa Thành." Nam tử trên cầu thang hồi phục tinh thần lại, bắt đầu quan sát Cổ Nhược Phong, thấy nàng đỡ Cổ Uyển Ngưng, diện mạo hai người lại có mấy phần tương tự, trong lòng đã sáng tỏ thân phận của Cổ Nhược Phong. Chậm rãi đi xuống, hình như có cảm giác "Gần người cùng quê thêm thân thiết".
Chuyện xảy ra ở Kinh Thành hắn đã biết, tự nhiên cũng biết chuyện Cổ Uyển Ngưng biến mất! Hôm nay xuất hiện ở nơi này, là vì muốn tới Kinh Thành tìm nàng! Hắn rất hối hận! Ban đầu lúc Cổ Uyển Ngưng xuất giá vì sao hắn không có ngăn cản? ! Ban đầu lúc Cổ Uyển Ngưng bị lạnh nhạt vì sao hắn không xuất hiện! Cuối cùng. . . . . . Đợi đến lúc nàng mất tích tìm không thấy! Hắn cả đời này, lúc gặp phải Cổ Uyển Ngưng kia! Đã định trước vì nàng mà sống!
"Hỏa. . . . . . Diễm. . . . . ." Giọng nói Cổ Uyển Ngưng có vẻ run rẩy, nàng không biết lúc này nàng phải đối mặt với hắn như thế nào! Lúc ở Cổ gia, không biết bao nhiêu lần nàng hình dung gương mặt của hắn ở trong đầu, nhưng. . . . . . Bọn họ không thể nào không phải sao? Hắn đã kết hôn, nàng đã gả! Hôm nay, con của nàng cũng đã lớn như vậy. . . . . . Vậy con của hắn đâu? Thê thiếp của hắn đâu?
Bi thương trong mắt tràn ra, liền cúi đầu xuống, trầm mặc không nói , bọn họ. . . . . . Đã bỏ qua. . . . . .
Cổ Nhược Phong nhìn bộ dạng của Cổ Uyển Ngưng, trong lòng không hiểu, chuyện tình của nương và Hỏa Diễm. . . . . . Hình như không đơn giản như vậy! Nhưng bi thương và bất đắc dĩ vậy trong mắt là chuyện gì xảy ra? ! Chẳng lẽ trong đó còn có chuyện mà bọn họ không biết?
"Người đâu! Lục soát cho ta!" Lúc không khí càng ngày càng quỷ dị, một đôi quan binh đột nhiên xông vào Duyệt Lai Khách Điếm, người dẫn đầu ra lệnh một tiếng, thủ hạ tán ra bốn phía vọt tới cầu thang chỗ Cổ Nhược Phong!
"Quan phủ nhận được tin, hái hoa tặc Ngọc Lưu Phong đang ở khách điếm này! Từ giờ trở đi, tất cả mọi người không được ra khỏi khách điếm! Người trái lệnh lập tức bắt giữ mang về!" Tiếp theo, giọng nói càng thêm vang dội truyền khắp khách điếm!