Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

quyển 1 chương 63-3: quá quan trảm tướng (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nàng, Ninh Vương phi giảo hoạt cười một tiếng: “Yên tâm đi, ta không sao, kêu Thái y nói như vậy cũng chỉ để hù dọa bọn họ giật mình, nếu không khẳng định họ còn không chịu đi.”

Quý Du Nhiên thoáng chốc sáng tỏ, nhẹ nhàng hành lễ với nàng ấy, “Đa tạ ơn cứu mạng của đại Hoàng tẩu.”

Ninh Vương phi bật cười, “Được rồi, người trong nhà giữ lễ tiết như vậy làm gì? Nhanh qua đây, để cho ta tiện nói chuyện với muội.”

“Được!” Quý Du Nhiên liền cười đáp lời, đi tới bên mép giường ngồi xuống.

Hai người tay chồng lên tay, Ninh Vương phi thở dài một hơi: “Hôm nay lại nói cũng là ta có lỗi với muội. Sớm biết mấy người Hoàng thẩm tới, ta nên cho người đi báo tin cho muội đừng xuất hiện. Họ đột nhiên cùng nhau giết tới đây, rõ ràng chính là vì muốn tìm chuyện của muội! Cũng trách ta quá sơ ý rồi, ở nơi trên đầu sóng ngọn gió này còn gọi muội ra.”

“Chuyện này cũng không phải tẩu có khả năng khống chế. Hơn nữa, sáng sớm dậy tụi muội đã ra cửa, chỉ sợ tẩu nhắn tin qua tụi muội cũng không nhận được. Thêm vào đó, mới vừa rồi không phải tẩu cái khó ló cái khôn giúp đỡ tụi muội một lần sao? Chuyện này đã rất hiếm thấy.” Quý Du Nhiên cười nói.

Ninh Vương phi liền cười cười. Ánh mắt lại lặng lẽ chuyển về phía tiểu Sơn xem xét, “Đứa nhỏ này, muội thật sự định coi làm đệ đệ mà nuôi dưỡng?”

Quý Du Nhiên gật đầu.

Ninh Vương phi liền vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Muội đã quyết định như vậy, thì ta cũng không nói gì. Chẳng qua, dfienddn lieqiudoon trước mặt khẳng định còn có rất nhiều gian nan hiểm trở đang chờ muội, muội cần phải thận trọng!”

“Khoảnh khắc khi quyết định lưu đệ ấy lại, muội đã chuẩn bị xong.” Quý Du Nhiên lơ đễnh cười một tiếng, “Không nói gạt tẩu, cho dù hôm nay bọn họ không gây chuyện, hai ngày nữa muội sẽ bày mấy mâm rượu ở trong Vương phủ mời tất cả bằng hữu thân thích đến, nói cho bọn họ biết thân phận hiện tại của tiểu Sơn. Bọn họ thừa nhận cũng được không thừa nhận cũng được, dù sao muội đã nhận định đệ đệ này rồi, bọn họ thích nói như thế nào thì nói đi!”

“Chủ ý này không tệ!” Mắt Ninh Vương phi sáng lên, rồi vội vàng gật đầu, “Đến lúc đó ngàn vạn lần nhớ đưa thiếp mời cho ta! Mặc dù ta hành động bất tiện, nhưng qua uống chút trà hưởng chút không khí vui mừng thì vẫn có thể.”

“Cầu còn không được!” Quý Du Nhiên vội vàng gật đầu.

Hai nữ nhân nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt Ninh Vương phi đột nhiên lướt qua nàng dừng lại trên người tiểu Sơn ở phía sau, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn một lần, nàng dần thu lại nụ cười thở dài một tiếng, “Nói lời trong lòng, đứa nhỏ này quả thật rất giống Quý công tử, nhất là cặp mắt kia, quả thật giống nhau như đúc. Khó trách muội lại một lòng một dạ nhất định giữ hắn lại. Nếu là ta, ta khẳng định cũng không nỡ bắt hắn giao ra.”

“Đại Hoàng tẩu?” Quý Du Nhiên đột nhiên giật mình trong lòng, dường như trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì khác thường.

Ninh Vương phi cô đơn cười một tiếng: “Thật ra thì cũng không có gì, nhiều năm trước, khi ta vẫn còn là một tiểu hài tử, từng được phụ thân mang ra ngoài gặp khách vài lần. Có một lần, trên buổi tiệc, ta gặp được một thiếu niên nhanh nhẹn, hắn chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi thôi, lại mặt mày như vẽ, khí độ bất phàm, càng thêm học phú ngũ xa , mở miệng thành văn chương, đều hết sức dễ thấy trong tất cả các khách. Lúc ấy ta đã nhớ kỹ hắn, sau mới biết hắn là công tử nhà Quý đại nhân Hộ bộ Thị lang, khi tuổi còn nhỏ đã leo lên vị trí đệ nhất tài tử đầu tiên ở Kinh thành. Còn nhớ khi đó, ta nhìn hắn đến ngây người, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện ta đang nhìn hắn, lại không giận, còn khẽ mỉm cười với ta. Nụ cười đó, cho tới bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ. Còn có cặp mắt kia của hắn, ôn hòa và bình tĩnh như thế, giống như cho dù trong lòng có bao nhiêu sóng to gió lớn cũng có thể trấn tĩnh lại dưới ánh nhìn của hắn. Ta thật sự cũng sắp ngây dại!”

() Học phú ngũ xa: Thời chiến quốc Huệ Thị là một nhà triết học ông rất ham đọc sách, sách của ông phải dùng đến xe ngựa mới có thể chở hết. Về sau người ta sử dụng “Ngũ xa thư””, ngũ xa”, ” thư ngũ xa”, ” Huệ xa” … để tỏ vẻ uyên bác hoặc ca ngợi. “Học phú ngũ xa”cùng “Tài trí hơn người” đều là ca ngợi học thức uyên bác.

“Thật sao?” Nghe nàng ấy nói tới dáng vẻ trước kia của ca ca, lòng Quý Du Nhiên cũng chìm xuống.

Ninh Vương phi lại cầm tay nàng lên: “Đây cũng là lý do vì sao lần đầu tiên nhìn thấy muội ta lại thích muội như vậy. Muội là muội muội của hắn, làm ca ca xuất chúng như vậy, muội muội của hắn có thể kém cỡ nào chứ?”

Trong lòng Quý Du Nhiên trống rỗng, “Muội kém xa ca ca.”

“Không, ta cảm thấy hai người rất giống, ít nhất cho ta cảm giác rất giống.” Ninh Vương phi nói xong quay sang nhìn tiểu Sơn, “Sau đó ta trưởng thành một chút, phụ thân không cho ta ra ngoài nữa, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mỗi ngày để ta ở lại hậu viện học thêu thùa may vá. Nhưng mà, Quý công tử tài văn chương xuất chúng, rất nổi bật, ta ở trong khuê phòng cũng thường có thể nghe đến tin tức của hắn. Nhưng mà, ai ngờ không lâu lắm, lại truyền đến tin tức hắn rời nhà đi! Lúc ấy ta và các tỷ muội đều khóc thành một đoàn, ta thiếu chút nữa còn kích động muốn rời ra đi ra ngoài theo hắn, đi tìm tâm tư của hắn!”

“Thật ra thì, ban đầu muội cũng muốn đi cùng ca ca.” Quý Du Nhiên nói. Hồi tưởng lại một đêm kia, ca ca đeo túi xách nói từ giã nàng, nàng khẩn cầu huynh ấy nói mang theo nàng cùng đi, lại bị ca ca từ chối. Còn nhớ rõ một ngày kia, trời cao mây nhạt, trăng sáng sao thưa, gió đêm mát mẻ thổi phất phơ trên người bọn họ, thổi lên tay áo ca ca, khiến cho huynh ấy giống như tiên bồng bềnh muốn bay, nàng định túm lấy, lai phát hiện như thế nào cũng không duỗi được tay ra... Quý Du Nhiên đau xót trong lòng, không muốn lại đi suy nghĩ nhiều.

Ninh Vương phi ở bên cạnh bỗng nhiên khẽ cười, “Lại nói không biết là ta may mắn hay còn như thế nào, sau đó một nhà dì nhỏ ở Tần Châu phía xa đi tới Kinh thành, ta vừa nhìn thấy biểu ca, lúc ấy ngây ngẩn cả người – đó không phải là Quý công tử trong ký ức của ta sao? Khuôn mặt có năm sáu phần tương tự, khí chất cũng có vài phần tương tự. Vì duyên cớ đó, ta quan hệ tốt với huynh ấy, mặc dù không dễ dàng gặp mặt, nhưng thường xuyên có thư từ qua lại. Sau đó lại gặp muội, ta liền nghĩ, muội nhất định cũng rất nhớ ca ca muội, nên tính toán giới thiệu huynh ấy cho muội, cũng coi như giải trừ bớt nỗi khổ nhớ nhung của muội đối với huynh trưởng.”

Là như vậy sao? Trong lòng Quý Du Nhiên khẽ động, “Đây chính là nguyên nhân vì sau tẩu nhiều lần mang hắn đến trước mặt muội?”

Ninh Vương phi ngượng ngùng cười một tiếng, “Đúng vậy! Chỉ có điều bởi vì ta và muội đều là thiếu phụ khuê phòng, không tiện gặp khách nam. Lúc ấy ta còn tính toán, nếu như muội có điều xúc động, muốn tiếp tục lui tới với huynh ấy, ta sẽ ở giữa giật dây, để cho hai người làm một đôi huynh muội khác phái. Nhưng ai biết, muội liếc mắt nhìn đã nhìn ra sự khác biệt giữa huynh ấy với Quý công tử, còn có cặp mắt tinh tường nhận ra tiểu Sơn càng có khí độ của Quý công tử hơn! Không thể không thừa nhận, muội hiểu Quý công tử sâu hơn ta nhiều, nhận thức người cũng chính xác hơn ta quá nhiều.”

Thì ra là như vậy? Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày. Nghe nàng ấy giải thích, hành động đời trước của nàng ấy cũng có thể giải thích được. Chính bản thân mình khi mới bắt đầu cũng thật sự bị biểu ca nhà nàng ấy có khí chất dung mạo tương tự ca ca mình mà mê mẩn đến thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa vì hắn mà quăng Phượng Dục Minh ra. Nhưng mà, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chỗ sơ hở trong đó cũng không thiếu, nếu như nói chuyện quá mức trọn vẹn, đó mới chính là chỗ sơ hở lớn nhất thôi?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng dứt khoát không nghĩ, rồi cười nói với Ninh Vương phi: “Đa tại đại Hoàng tẩu phí tâm. Là muội phụ lòng khổ tâm của tẩu, bây giờ muội nhận sai với tẩu.”

“Không có việc gì. Biểu ca ta huynh ấy cũng coi như có phúc, nhờ phúc của muội và Vương gia có chức quan, hiện giờ con người sáng sủa không ít, còn dặn dò ta nhất định phải cám ơn muội! Mà muội cũng có người càng tốt hơn ở bên cạnh, vậy cũng vẹn toàn đôi bên.” Ninh Vương phi mỉm cười nói, “Chỉ có điều, ta đã nói từng chuyện cho muội nghe rồi, muội không nên tùy tiện nói cho người khác biết.”

“Muội sẽ không.” Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu.

Ninh Vương phi gật đầu, “Ta cũng biết sẽ không. Chỉ có điều, ta còn có một yêu cầu, không biết muội có thể [email protected]`lqy"dn thỏa mãn ta không.”

“Đại Hoàng tẩu cứ việc nói.”

“Về sau, muội có rảnh rỗi thì mang tiểu Sơn tới đây ngồi một chút nhiều hơn! Một mình ta cũng thật nhàm chán, nhìn lâu hắn mấy lần, nói không chừng về sau sinh hài tử cũng có thể xinh đẹp khéo léo như hắn, vậy ta cũng có thể vui đến chết rồi!”

“Nói cái gì vậy!” Quý Du Nhiên cười gật đầu, “Chỉ cần đừng giống như ngày hôm nay, muội thường xuyên dẫn hắn đến đây cũng không có vấn đề gì. Còn có thêm nhiều kiến thức, cũng là chuyện tốt mà!”

“Muội cứ yên tâm đi, ngày mai ta sẽ đi chỗ Hoàng tổ mẫu nói một chút, ngày sau bọn họ dĩ nhiên sẽ yên ổn rồi.” Ninh Vương phi cười thần bí, nhỏ giọng nói.

Quý Du Nhiên cũng cười quỷ dị, “Đại Hoàng tẩu, tẩu thật xấu. Coi chừng dạy hư hài tử trong bụng!”

“Điều này cũng không tính là dạy hư chứ? Ta đang dạy hắn làm người phải hiểu được thức thời.” Ninh Vương phi nghiêm túc ngước mặt lên, có vẻ mặt phớt tỉnh nói.

Nói người, mình lại không nhịn được nở nụ cười trước.

Hai người lại nói chuyện một lúc, bởi vì Phượng Dục Minh nhàm chán đến không đợi được, Quý Du Nhiên liền cáo từ, ba người cùng nhau đi ra xe ngựa.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đến chỗ gánh hát nhỏ một chuyến đi!” Xe ngựa vừa mới đi lên đường bằng đá xanh, tiểu Sơn đột nhiên nói như thế.

Quý Du Nhiên sửng sốt, “Đệ còn đi đến đó làm gì?”

“Gặp mặt một người.” Tiểu Sơn nói, tỏ vẻ trịnh trọng.

Truyện Chữ Hay