‘’Ê , hai người đang làm gì vậy?’’
Chiếc gối bị hắn ném một cách dã man …may mà nó đã kịp không thì có án mạng rồi.
Huyền Trân đứng nãy giờ nhìn hai người cãi nhau…hết chịu nổi mới lên tiếng.
Trên tay nhỏ đầy rẫy những thức ăn ngon …nào là xúc xích , bánh kem , sữa tươi, ham bơ gơ…
‘’Khỏe chưa…mình có mang cho cậu vài món tẩm bổ này…’’
Huyền Trân tiến lại gần giường, đặt những thứ đó trên bàn…người thấy nhẹ hơn vì nãy giờ mang mỏi quá (_)
‘’Cô ta ăn rồi…không cần nữa đâu’’
Hạo Thiên nói chen vào , như nhắc nhở.
‘’Ai nói tôi ăn rồi…’’
Thy Hương lấy thức ăn , ném vào mặt hắn một câu đầy bực dọc.
Rồi thản nhiên ăn hết …( bụng con nhỏ này chứa gì vậy @_$)
‘’Cô…’’
Đến hắn cũng phải ngắc ngứ , không biết nói gì hết luôn. ( bó tay vs nó )
‘’Giờ thì no rồi ‘’
Nó hét lên một cách đầy khảng khoái…ha…ha…ha…
‘’Bộ chưa no chắc cô là người hành tinh’’
‘’Hứ…anh không nói người ta tưởng không có miệng chắc!’’
Cuộc cãi vã lại tiếp tục sau khi nó bổ sung năng lượng , Huyền Trân chỉ biết đứng cười gượng.‘’Cô chép tôi bài đi’’
Nó đang khổ sở chép bài mệt …mà từ đâu quyển vở của hắn bay thẳng trước mặt .
‘’Anh không có tay à’’
…
‘’Mà tôi mới bị ốm nha…không có sức đâu…’’
‘’Không có hay có cũng phải ghi cho tôi.’’
Nó đến bực mình thả bút và ngoảnh đầu ra sau hắn .
‘’Tôi không ghi’’
…
‘’nên nhớ cô là osin của tôi’’
…
‘’đó chỉ là ở nhà, còn đến trường , giữa tôi và anh không có gì hết nha…xem như không quen biết !’’
‘’không quen biết?’’
Hạo Thiên hai tay khoanh tay vào ngực , ánh mắt lạnh lùng nhìn nó muốn nuốt chửng. ( động phải ổ kiến lửa rồi )
‘’Đúng…tôi và anh quen nhau à.’’
Nói câu đó xong , hắn nhìn nó chằm chằm , cái nhìn như muốn nói ẩn ý đầy sâu xa , cái nhìn rất ‘’đắm đuối’’.
‘’Cô thích thì tôi chiều’’
Không biết hắn lấy từ đâu ra một đống vở ném thẳng vào nó không thương tiếc.
‘’Chép hết tất cả’’
‘’Tôi là gì của anh mà phải chép’’
…
‘’Cô muốn không ?’’
‘‘Gì’’
Hắn chợt nhếch mép lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ…đôi mắt tỏa ra khí lạnh ( ớn xương sống )…nhìn vào đôi mắt ấy , người ta không biết trái tim làm bằng đá, băng hay không có trái tim…
Nó nhìn được trong hắn là một âm mưu kinh khủng…về nhà hắn sẽ giết mình…càng nghĩ bộ mặt đau khổ hiện ra .
‘’Thôi , để mình chép hộ cho’’
Ngọc Cường bỗng cất tiếng , tay cầm lấy vở , quyển này đến quyển khác.
‘’A , Ngọc Cường cảm ơn nha’’
Đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan , sự giúp đỡ của Ngọc Cường làm nó vui sướng tuyệt độ…Không những thế , nó còn giả bộ cười đùa với Ngọc Cường –mình cùng bạn sẽ cùng nhau chép nha ^_^…khiến hắn như bị kiến nhót.
‘’Không được , để cô ta tự làm…cậu làm việc của cậu đi !’’
Hạo Thiên cảm thấy khó chịu .
‘’tao đang rảnh , vả lại Thy Hương đang ốm mà…không sao đâu’’
Ngọc Cường không hiểu ý gì cả, vẻ thản nhiên làm hắn tức muốn mắng một trận – cái thằng bạn chết tiệc.
‘’Mày…’’
Hắn chẳng cất nổi lời nào nữa , lòng cứ rủa thằng bạn phản bội – rồi sẽ chết bởi tay tao.
Trong khi nó đang cười thầm trong bụng , ánh mắt vô ( số ) tội như đang trêu tức hắn – lêu lêu …
Hết giờ học , hắn bước vội đi trước.
‘’Mã Hạo Thiên ‘’
…
‘’Chờ tôi với ‘’
Thy Hương mệt nhừ cánh tay vì phải lết bộ , lại còn phải mang trên vai những hai cái túi đầy sách là sách.
‘’Không định chở tôi về à’’
‘’Không…’’
‘’Nè…’’
‘’Lúc trước bảo muốn đi bộ , không cần tôi chở nên …tôi cũng đành ‘’ngoan ngoãn ‘’nghe theo …’’
‘’Bổn cô nương cứ đi bộ thong thả…tôi đi trước …’’
Hắn vẫy vẫy tay chào tạm biệt nó…rồi phóng mô tô đi thẳng.
‘’nhớ đó , đồ máu lạnh ‘’
Nó chỉ biết than thở rồi bước đi …khó chịu kinh khủng.
Phía đàng xa , ba bóng người đang đi theo nó.
‘’Hắn đi rồi…hành động nhỉ’
‘’Đợi chút nữa…rồi làm đi, nhanh và gọn đấy’’
Đợi nó đi vào hẻm nhỏ , hai bóng người bỗng đánh vào gáy Thy Hương khiến nó choáng váng , chưa kịp kêu gì…người ngã ngào xuống , ngất xỉu.