"Ai mà không biết, tiết mục từ trước đến nay đều có kịch bản, dù phát sóng trực tiếp, kỳ thật cũng chỉ là giả.
Tiết mục này là của giải trí Bắc Đẩu, trước kia là Hoa Hàn, nhưng đó là quá khứ, giải trí Bắc Đẩu hiện tại là thiên hạ của Kỷ gia, sao có thể không xây dựng hình tượng hoàn mỹ cho Kỷ Dao Quang?"
"Tiết mục này mời khách mời, nhìn thì khắp các lĩnh vực, nhưng thật ra cũng chỉ là người trong giới bọn họ, An lão bản là ma mới nên đã bị bài xích bên ngoài, những người khác bề ngoài thì nói kiếm tiền, để An lão bản ở lại khách sạn nấu cơm cho các vị đại gia kia.
Từ trong tiết mục có thể nhìn thấy toàn là người máu lạnh vô tình, đặc biệt là nữ thần Thường Du của chúng ta, có một tập An lão bản bị bệnh, mọi người xem thái độ của các vị kia là gì? An lão bản không phải vì Thường Du nên mắc mưa sao? Thái độ Kỷ mỗ mỗ còn rõ ràng hơn, khi An lão bản cực khổ nấu cơm cho mọi người, cô ta mồm mép công phu rất nhanh nhẹn, biết nhiều như vậy sao không tự mình nấu? Sợ này đều được tổ tiết mục an bài rồi? Theo lời Kỷ mỗ mỗ, tôi tìm thấy điểm tương đồng trong một tiệm tên Xuân Nhật Yến."
"Cuối cùng trở về vấn đề chính, cho chúng tôi nhìn xem Kỷ lão sư xuất khẩu bảy bước thành thơ đi, mọi người thật sự cho rằng những bài thơ đều do cô ta làm sao? Thật không dám giấu, tác giả của những bài thơ đó là Hoài Du Tán Nhân, mời mọi người xem dưới đây, đây là đoạn hội thoại giữa tôi cùng tác giả trên Weibo.
Tuyến thời gian đều sớm hơn Kỷ mỗ mỗ.
Còn có tổ tiết mục nói Kỷ mỗ mỗ viết lời, cũng đều tìm được dấu vết từ vị tác giả này."
.................!
Một đoạn dài hắc cô không có học vấn không có nghề nghiệp, người này tình nguyện giám định cô là sao chép, ngữ khí căm phẫn làm quần chúng vây xem gọi nó là "tinh thần trọng nghĩa".
Kỷ Dao Quang xem xong, buồn cười, khóe môi không hạ xuống được, cô hỏi Thường Du: "Chẳng lẽ nhìn em rất giống dạng ngốc bạch ngọt dễ khi dễ sao? Vì sao hết người này đến người khác đều muốn hắc em? Đám người đó không biết em có bối cảnh sao?"
"Vì có bối cảnh nên mới làm cho đám người đó cảm thấy thống khoái." Thường Du cong môi đáp: "Lần trước không phải em nói nick Rễ Bản Lam hỏi nick phụ em đó là do em viết sao? Khi đó chị cho người tra, phát hiện một chuyện rất thú vị.
Hiện tại chị thấy em nói đúng, dù chị xem họ là không khí, thì bọn họ chưa chắc muốn, còn hận không thể tìm mọi cách tạo cảm giác tồn tại cho mình."
"Ngày mai quay xong rồi, chị nói xem tiết mục náo loạn từng hồi như vậy, Triệu đạo có thể không vui không?" Kỷ Dao Quang chớp mắt nói.
"Anh ta có gọi hỏi ý kiến chị." Thường Du lắc đầu, "Anh ta cũng hối hận khi chọn người không suy xét nhiều mặt, nhưng đối với tiết mục, có tranh luận mới có nhiệt độ, anh ta cũng không tổn thất lớn, chỉ cần làm sáng tỏ một vài việc, cuối cùng hối hận vẫn là đám người đó."
"Không bằng chúng ta im lặng thêm một ngày, chờ tiết mục đóng máy đi." Các nàng cũng không phải không chờ được, lời đồn trên mạng đều là giả.
Kỷ Dao Quang nói thế nào cũng có một ít fans trung thành, còn nữa thôn Mạnh gia cũng không phải không có mạng, những người nhờ cô viết thơ tình đều có thể thấy tin tức rồi sẽ ra nói vài câu.
Các khách mời ở khách sạn như ngăn cách với thế giới bên ngoài, không biết những tin đồn tán loạn trên mạng, hôm nay không khác ngày thường, nhưng Khương Ngọc Sanh nhìn biểu cảm tản mạn của Kỷ Dao Quang muốn nói lại thôi.
Kịch tối biến thành lễ đóng máy, trong bầu không khí nóng bỏng ăn uống linh đình như bọn họ chưa từng có mâu thuẫn.
Trong yến tiệc, Kỷ Dao Quang chưa được phép uống rượu, ôm con mèo lười trong lòng ngồi trên ghế, trên tay cầm ly nước ấm uống.
"Kỷ lão sư, em kính chị một ly." Uống rượu vào, sắc mặt Khương Ngọc Sanh như hoa đào, đôi mắt lập lòe ánh sáng.
Vì cùng xuất thân Z đại, tiểu cô nương kiên định lại khắc khổ, rất khó không có hảo cảm với nàng.
Kỷ Dao Quang nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng trên bàn rượu.
Cô không phải không thích uống rượu nhưng trong hoàn cảnh này không uống ly nào thì có chút không ổn.
Siren rất thích tiểu cô nương thường cho nó ăn, meo một tiếng nhảy khỏi lòng Kỷ Dao Quang, chạy đến cọ ống quần Khương Ngọc Sanh, Khương Ngọc Sanh hơi mỉm cười, cong lưng vuốt đầu nhỏ của Siren.
"Chị lấy trà thay rượu vậy." Thấy tiểu cô nương không rõ ý mình, Kỷ Dao Quang nhẹ nhàng thở dài, cầm ly hơi lay động.
".........." Khương Ngọc Sanh sửng sốt, đột nhiên nhìn thấy vài phần u oán trong mắt Kỷ Dao Quan.
Nàng trộm đổ một chén rượu đưa cho Kỷ Dao Quang, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vị hào hùng vạn trượng này ngẩng đầu một hơi uống cạn.
Như một cơn gió xuân thổi qua cây hoa đào, gương mặt đỏ bừng như ánh hoàng hôn chiếu xuống nó.
Khương Ngọc Sanh bỗng có dự cảm không tốt, run rẩy vứt bỏ Kỷ lão sư mà mình ngưỡng mộ, chạy về bên cạnh Biên Vu Đình, tươi cười ôn hòa ngoan ngoãn.
Khóe mắt nhìn về phía Kỷ Dao Quang, Thường Du uống xong ly rượu Triệu Bắc Đình đưa, xoay người đi về phía Kỷ Dao Quang.
"Thường lão sư......"
Giọng An Mộ Ngọc đột nhiên xuyên qua tất cả ầm ĩ truyền vào tai Thường Du.
Tư thái của nàng trước mắt người khác đều nhu nhược, đôi mắt đầy nước làm người thương tiếc, "Thường lão sư, em có thể xin chữ ký của chị không?" Giọng mềm nhỏ mang sự cẩn thận nói.
Thời gian quay tiết mục lâu như vậy vì sao phải đợi đến bây giờ mới hỏi? Thường Du lạnh lùng cười, khóe mắt hiện lên sự tức giận, nàng không đáp lại lời An Mộ Ngọc, hỏi: "Cô biết Triệu Cảnh?"
An Mộ Ngọc sửng sốt, rũ mắt che đi sóng cuộn trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Triệu Cảnh nào?"
"Không có gì." Thường Du câu môi cười hiểu rõ, bất động thanh sắc lùi một bước, quay đầu ánh mắt ôn nhu lưu luyến nhìn Kỷ Dao Quang.
An Mộ Ngọc chú ý biểu cảm của Thường Du, nhìn sự thay đổi biểu tình của nàng.
Trong mắt tràn ngập tình yêu cùng ghen ghét, nàng hơi ngẩng đầu, không cam lòng hỏi: "Thường lão sư rất thích cô ta sao?"
"Phải, tôi rất thích em ấy." Thường Du không chút do dự gật đầu, nàng rất ít khi nhìn An Mộ Ngọc, trong đầu thậm chí khó phác họa gương mặt nàng.
Lúc này, nàng quay đầu toàn bộ lực chú ý tập trung trên người An Mộ Ngọc, Kỷ Dao Quang xem nàng như hồng thủy xem ra không phải không có đạo lý, gương mắt dối trá cùng sự giả vờ yếu ớt đáng thương này....!dễ dàng chiếm được sự đồng tình của người khác.
Mới đầu chỉ nhìn nàng, ánh mắt dần mang theo sự sắc bén như dao, lời Thường Du mang theo sự lạnh lẽo làm người khác sởn tóc gáy: "An phận làm chuyện của mình không tốt sao? Nhưng hiện tại đã không còn kịp rồi, không phải sao?" Vẻ mặt nhu nhược này còn có thể bao lâu đây? Chân tướng sớm muộn cũng trồi lên mặt nước, đến khi đó vẻ nhu nhược này sẽ từng chút một bị xé rách.
Siren vốn đáng thương khi về khách sạn lại bắt đầu diễu võ dương oai, trong tiệc đóng máy, ỷ mình là mèo của Kỷ Dao Quang, nó dựng đuôi nhảy khắp nơi, móng vuốt sắc bén xẹt qua váy dài của An Mộ Ngọc, quay đầu như không có việc gì hưởng thụ Khương Ngọc Sanh cho ăn.
"Siren đừng thứ gì cũng cào, dơ." Giọng Kỷ Dao Quang lười biếng, mị hoặc nói.
Trong mắt có men say cùng tản mạn, khi cô nhìn An Mộ Ngọc thì trở nên tức giận, khinh thường cùng chán ghét.
Còn có mặt mũi ngăn Thường Du nói chuyện, nàng nghĩ nàng là ai? Ánh mắt như lưỡi dao, Kỷ Dao Quang mở tay Thường Du ra, lẩm bẩm nói: "Em đau đầu."
"Ai để em uống rượu?" Bị Kỷ Dao Quang ôm vào lòng, Thường Du cười dỗi nói.
Lát sau dẫn Kỷ Dao Quang ngồi một bên, duỗi tay cẩn thận ấn huyệt Thái Dương cho cô.
Ly rượu Khương Ngọc Sanh đưa không còn một giọt, mặt cô ửng hồng, Thường Du không biết cô thanh tỉnh mấy phần.
Lần này Kỷ Dao Quang không thuận theo, một hai đòi ôm Thường Du mới yên tâm, nằm trên vai Thường Du, cô trừng mắt nhìn An Mộ Ngọc, thị uy nhướng mày: "Em muốn hôn chị, làm sao bây giờ?" Nhỏ giọng nỉ non cùng thổi nhiệt khí, làm lỗ tai Thường Du vừa tê dại lại đỏ bừng.
Thường Du nhỏ giọng nói: "Mình về phòng đi."
"Em không muốn!" Kỷ Dao Quang ngẩng đầu nhìn Thường Du, chơi xấu đáp: "Em muốn ở đây cơ."
Thường Du không làm được việc thân mật trước mặt người khác.
Trong không gian riêng, nàng có thể mặc Kỷ Dao Quang tùy hứng làm bậy, nhưng hiện tại nàng nhìn Kỷ Dao Quang, chỉ cảm thấy ánh mắt quyến rũ kia như câu hồn nhiếp phách, tim nháy mắt đập loạn, nàng mím môi, giọng thẹn thùng đáp: "Nơi này nhiều người, chúng ta về phòng được không?"
Kỷ Dao Quang không nói gì, dưới góc độ mọi người không thấy, tay cô chui vào vạt áo, nhẹ xoa da thịt non mịn, ngậm lấy vành tai Thường Du nói: "Nếu em càng muốn ở đây thì sao?" Trong mắt ánh lên sự chờ mong, không khí nháy mắt vừa nóng bỏng lại kiều diễm..