Trong chung cư nhỏ hẹp, một bộ sô pha cùng một chiếc TV đã chiếm phần lớn diện tích.
Trên tường là những poster cùng các bia ngắm của những năm trước.
Khi còn học ở nước ngoài, Trình Hạc Niên đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, sau khi trở về hơn một năm vẫn luôn ở chung cư này, ban đầu cảm thấy không chịu được dần cũng quen.
"Mình đúng là thân tiểu thư mệnh nha hoàn mà", Trình Hạc Niên lẩm bẩm một tiếng, cuộn hai chân trên sô pha, duỗi thắt lưng, mày gắt gao nhăn lại.
Đôi tay gối sau đầu, nàng dựa sô pha suy nghĩ.
Gia cảnh của nàng tuy không đại phú đại quý bằng Kỷ Dao Quang, nhưng cũng có thể không lo ăn mặc, vậy từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi? Mẹ nàng mất? Nữ nhân kia vào nhà? Sinh ra một em trai cùng cha khác mẹ? "Ba cực khổ nuôi con lớn, cho con du học nước ngoài, chờ con trở về thì kết hôn với công tử Lý gia." Nàng bên bờ đại dương nghe được giọng nói trong điện thoại vẫn đương nhiên như cũ.
Nàng nhẹ nhàng nói, "Lại đem con gái mình đẩy vào hố lửa? Ai không biết công tử Lý gia kia mê chơi thành tính? Suýt chơi đến mạng người?" Trình Hạc Niên chưa bao giờ thuận theo người khác, mà đầu kia còn tuyệt hơn, lập tức cắt phí sinh hoạt của nàng.
Nhưng vậy thì sao? Xem như thiên kim tiểu thử ra ngoài làm công, xem nhân tình ấm lạnh.
Từng có người ra tay tương trợ nhưng sau lưng thì cười ái muội tính kế.
Có sở cầu tất nhiên cũng có trả giá.
Động thái trên mạng nàng đều biết, nàng biết Lý Âu muốn mình hát ca khúc chủ đề của "Nịnh Thần", nhưng Lý Âu sẽ không cho nàng vào MV, vì nếu vậy, nàng tuyệt đối là giọng khách át giọng chủ.
Điểm nổi bật của bộ phim này là nằm ở Kỷ Dao Quang cùng Thường Du.
Mày run run, vẻ mặt u sầu dần thả lỏng, khóe miệng nàng gợi lên ý cười bất cần đời.
Từ thông tin trên WeChat tìm được Weibo của Lục Dư Thanh, nàng gửi một câu "Vì sao?", sau đó ném điện thoại sang một bên.
Ngoài Lục Dư Thanh, nàng thật sự không nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.
Nàng không hiểu suy nghĩ của Lục Dư Thanh, muốn đem nàng một lần nữa kéo về giới âm nhạc? Đi từng bước trên con đường nàng từng đi qua? Nàng đã nói với Lục Dư Thanh, có thể nhìn ra được trong ánh mắt nàng mang theo sự nghiêm túc cùng kiên định, nhưng nàng nên làm gì? Hiện tại Lục Dư Thanh còn thiếu điều gì sao? Rõ ràng mình đã trêu chọc Lục Dư Thanh, dựa theo phát triển của cốt truyện, hiện tại nàng nên bị Lục Dư Thanh làm khó dễ, sống không bằng chết mới phải.
Tin nhắn Lục Dư Thanh gửi đến: "Bởi vì cô rất có thiên phú, cô rất thích hợp."
"Tôi không thích hợp, cũng không muốn." Trình Hạc Niên biết rõ tình mình nếu ở trong giới âm nhạc sẽ sóng gió đến mức nào, nếu Lục Dư Thanh đứng sau nàng, sợ sẽ nàng bị liên lụy.
Lúc trước nàng vừa vào giới giải trí nhờ vào một ca khúc, nhận được rất nhiều giải thưởng, nàng cũng chứng minh được thiên phú cùng thực lực của mình.
Trong thời khắc quan trọng, đương nhiên là bỏ hết mà đi.
Hứng thú hiện tại của nàng nằm ở kịch truyền thanh cùng làm diễn viên quần chúng, nhưng sau này thế nào? Nàng không biết.
Nàng chỉ muốn sống theo mong muốn của mình, không cần giống người mẹ đáng thương kia của nàng.
Rõ ràng ánh mắt nằm ở thế giới phồn hoa, náo nhiệt bên ngoài, lại bị cái gọi là "giúp chồng dạy con" vây lấy.
Đọc sách vì muốn ra đi, nhưng chỉ vì dăm ba câu của người khác mà quay về cái giới âm nhạc nhỏ hẹp kia, sao có thể vậy được?
"Tôi cho rằng cô có thể tự hỏi một chút, tôi sẽ cung cấp mọi thứ tốt nhất cho cô.
Ngoài ca hát cô không cần làm gì."
"Chị đây là muốn đổi nghề làm người đại diện sao?" Thấy bên kia vẫn luôn dụ dỗ mình, Trình Hạc Niên cong khóe môi cười, nhắn lại, "Chị hai Lục, tôi cảm thấy chị không phải người tốt."
Dựa vào năng lực của mình bò đến địa vị hiện tại? Sợ là rất khó làm một người tốt.
Khi nhìn thấy những lời này của Trình Hạc Niên, Lục Dư Thanh xóa hết những lời thao thao bất tuyệt của mình.
Ba chữ chị hai Lục kích thích thần kinh nàng, hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc muốn đánh chết Trình Hạc Niên, nàng trả lời: "Cô cũng không phải người tốt, chúng ta có thể sáng lập một thiên địa mới."
"Chị mắng tôi, vừa thấy là biết không hợp, chào nha." Trình Hạc Niên nhắn nàng.
Sau đó dù Lục Dư Thanh nhắn gì, nàng cũng không đáp lại.
Nợ nhân tình nàng không trả nổi.
Ca hát luôn là đam mê của nàng, khi còn đi học nàng cho rằng hát với các thiết bị tốt nhất ở phòng thu sẽ phát huy được trạng thái tốt nhất của mình, chiếm được những tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó dần hiểu được, đó cũng chỉ là một cách để hát, nàng có thể ở một chỗ hát vài câu, cũng có thể ngâm nga với chim chóc ngoài cửa sổ, như vậy không phải cũng ca hát sao?
Ca khúc chủ đề của "Nịnh Thần" đã quay xong, hợp tác đến đây cũng nên dừng.
Suy nghĩ này vừa hiện, Trình Hạc Niên đã lấy điện thoại, chặn hết những cách liên hệ với Lục Dư Thanh, sau đó thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dựa vào sô pha lướt Weibo.
Fans nàng đã tăng thêm, fans kịch truyền thanh của xã Trường Ca Hành cũng không ngừng tăng.
Trong khoảng thời gian bận rộn hợp tác với Lục Dư Thanh, về đến nhà nàng đã lăn ra ngủ, rất ít giao lưu với người bên kịch truyền thanh.
Vừa mở ra thấy + thông báo, nàng cũng lười kéo lên.
Vân Sơ: Haha, mọi người xem up video này lên, tôi bảo đảm Niên Niên sẽ nổi!
Nhuyễn Nhuyễn: Này quá quỷ dị, đây là cách thức chính xác nhất để thu hút người qua đường Giáp.
Thiên Sơn Mộ Tuyết: Mấy người nói giỡn trong nhóm như vậy không sợ Niên Niên thấy sao?
Nhuyễn Nhuyễn: Run bần bập.
jgp
Vân Sơ: Hiện tại hẳn là nàng đang liên lạc cảm tình với nữ thần? Không sao, sợ cái gì!
Xã kịch truyền thanh Trường Ca Hành thành lập gần bốn năm, ban đầu trong đoàn có mười người hiện tại chỉ còn năm người, có người nửa đường bỏ đi, còn những người ở lại là vì đam mê mà kiên trì.
Trình Hạc Niên cảm thấy bản thân may mắn khi gặp được đám bạn tốt này trên mạng.
Bọn họ không kiêng nể gì khi nói về những tin bát quái, thậm chí còn chia thành cp, tôi một câu cậu một câu, Trình Hạc Niên nhắn một câu.
Hạc của Trình Hạc Niên: Hi!
Thiên Sơn Mộ Tuyết: Trò hay bắt đầu, buồn cười.jpg
Hạc của Trình Hạc Niên: Nói hươu nói vượn gì đó? Kịch mới bắt đầu rồi sao? Làm CV khác sao?
Vân Sơ: Nói này Niên Niên, hiện tại cậu là nhân vật siêu nổi, những kịch truyền thanh trên Weibo cậu không xóa thì thôi, còn muốn nhận kịch mới, tiếp tục những thứ không thể miêu tả sao?
Hạc của Trình Hạc Niên: Có gì không thích hợp sao? Mình vẫn là mình mà.
Nhuyễn Nhuyễn: Mình sợ sẽ có rất nhiều người nói không hay về cậu, nổi tiếng rồi phải chú ý hình tượng.
Hạc của Trình Hạc Niên: Các cậu đây là đồng loạt vứt bỏ mình sao? Đi đường của mình, người khác nói gì mặc họ.
Mình mặc kệ, tới! Mắng mình đi.
Thiên Sơn Mộ Tuyết: Niên Niên, mình cảm thấy cậu vẫn đừng làm bản thân mệt mỏi, vẫn nên sửa lại tính cậu một chút, ai cũng không biết khi nào sẽ gặp trắc trở.
Cậu muốn làm kịch với bọn mình, bọn mình đương nhiên vui.
Không phải có câu "cẩu" phú quý vật tương vong sao?
cẩu phú quý vật tương vong: nếu sau này tôi phú quý sẽ không quên mọi người.
Cố Trầm: Đại lão, giúp mình xin chữ ký của Lục Dư Thanh với, cảm ơn.
Hạc của Trình Hạc Niên: Chờ mình kéo chị ấy vào đoàn, tự cậu đến xin đi.
Cố Trầm: Thật hay giả?
Hạc của Trình Hạc Niên: Đương nhiên là.......giả.
Mình đã chặn Lục Dư Thanh, sao có thể tiếp tục phát triển được? Trong nhóm bắt đầu nói về chủ đề khác, Trình Hạc Niên đáp lại vài câu, khóe miệng hơi cười.
Trong lòng tràn ngập những cảm xúc không thể hiểu được, nàng nhảy khỏi sô pha.
Tay nắm lấy phi tiêu trên bàn, ném chuẩn xác vào hồng tâm.
"Có phải nên đổi một căn hộ lớn hơn không?" Ý nghĩ vừa hiện đã bị nàng lược bỏ.
Nhà lớn sẽ trống vắng, không bằng cuộn mình trong nhà nhỏ, như vậy sẽ không có vẻ quạnh quẽ tịch mịch.
- -------------------------------
Kỷ Dao Quang thức trắng đêm trò chuyện với Thường Du, sau khi nói hết mọi thứ, tâm Kỷ Dao Quang tựa như đôi cánh của chim, hận không thể bay lên trời cao.
Hận không thể dính bên người Thường Du cả ngày lẫn đêm, nhưng hiện thực tàn khốc, trừ phi cô mang kịch bản đến, bằng không Thường Du tuyệt đối sẽ không cho cô vào phòng.
Với Kỷ Dao Quang mà nói, người đáng ghét nhất trong đoàn phim đã biến thành Giang Hoài, những diễn viên nam khác luôn an phận, còn biết giữ khoảng cách, còn Giang Hoài? Tựa như không biết xem sắc mặt người khác, một hai xuất hiện, luôn cố ý vô tình tiết lộ một ít cơ mật về việc công ty sẽ đối đãi thế nào với cây rụng tiền sắp rời đi Thường Du.
"Giang Hoài ngày càng ân cần, thật không chịu nổi mà." Vỗ quần áo, Kỷ Dao Quang đi về phía Kiều Tây, cố tình giữ khoảng cách với đám a miêu a cẩu.
Thường Du đang đóng phim, còn Giang Hoài đứng một chỗ không xa nhìn xung quanh.
Người đại diện cùng trợ lý của hắn không biết đi đâu, thật không biết cách quản nghệ sĩ nhà mình mà.
"Cầu sắc cầu tài." Kiều Tây trợn mắt nói, "Em gọi Tô Từ đến."
"Tiến độ quay phim sắp kết thúc, không cần gọi chị ấy đến đây." Kỷ Dao Quang cười nhạt đáp.
Tên Tô Từ cũng thật sảng khoái, cho một mình Kiều Tây nàng trông hai người, trở về nhất định phải bảo Tô Từ mời mình bữa cơm! Trong lòng Kiều Tây tràn đầy tức giận cùng bất bình.
Những lời này của Kiều Tây làm Kỷ Dao Quang nhớ đến, cô tìm Tô Từ có chút việc, lúc trước vì những việc khác mà quên mất.
"...........Em sắp về, chị giúp em mua một con mèo con với."
"Việc của mình em còn chưa xử lý tốt, còn nuôi mèo? Em là muốn chạy theo trào lưu nuôi mèo sao?"
"Em có chỗ cần dùng, chị không hiểu đâu, dù sao thì giúp em mua đi.
Đúng rồi, mèo con nên càng xấu càng tốt, tốt nhất là xấu đau đớn."
Đoạn đối thoại của hai người lọt vào tai Kiều Tây.
Nàng nhìn Kỷ Dao Quang, gia hỏa này vừa thấy thì không giống quan hốt phân.
Còn muốn mèo xấu? Đây là có bao nhiêu hận thù?.