Kỷ Dao Quang mở ra mắt, bị khung ảnh trên tủ đầu giường làm cho khiếp sợ.
Bố cục trong phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, mắt cô mệt mỏi mà chảy xuống hai dòng lệ.
Trong đầu mơ hồ, chỉ nhớ rõ bản thân ở trong hiệu sách nhìn thấy vợ cũ Thường Du cùng một nữ nhân trẻ tuổi khác ôm nhau, các nàng thoạt nhìn rất vui vẻ.
Từ ba năm trước sau khi cùng Thường Du ly hôn, Kỷ Dao Quang luôn khắc chế bản thân không cần có chút quan hệ nào cùng nàng, không cần phải xem bất kỳ tin tức nào về nàng.
May mắn khi đó Thường Du đã rời khỏi giới giải trí, còn nói rằng phải giữ khoảng cách với cô, tùy ý để một mình cô trong giới ngập lặn, vui chơi thỏa thích.
Ai nói thời gian có thể chữa lành tất cả, tuyệt đối là gạt người, điều Kỷ Dao Quang cô hối hận nhất chính là đã ký vào giấy ly hôn, cô căn bản không muốn cùng người kia ly hôn.
Cảm giác nhìn người từng yêu ôm ấp người khác giống như một lưỡi dao từng nhát từng nhát cứa vào tim cô.
Bị một màn "tình nàng ý thiếp" kích thích khiến Kỷ Dao Quang mua rượu về tiểu biệt thự của mình, uống say, sau đó cô nằm trên mặt đất cùng với bình rượu rỗng mà mất đi ý thức.
Đây là tiểu biệt thự tư nhân của cô, ngoại trừ Thường Du thì không có ai biết.
Ai có thể sẽ đem một con ma men như cô từ trên mặt đất lạnh lẽo mà đặt trong phòng đây?
Không đúng, đây không phải tiểu biệt thự của cô, mà là nhà của cô cùng Thường Du vào ba năm trước.
Sau khi ly hôn, cô trả lại nhà cho Thường Du sau đó một mình mang theo hành lý ra nước ngoài, mãi đến một năm sau mới trở về Hoa Quốc.
Khi đó tin tức ly hôn cô và Thường Du đã bị các tin tức khác bao phủ, quả thật không việc gì có thể duy trì lực chú ý của công chúng trong thời gian dài.
Đại não tựa hồ mất đi năng lực tự hỏi, Kỷ Dao Quang theo thói quen vươn tay sờ về tủ nhỏ ngay đầu giường, nơi có thể đặt hai cái điện thoại do Thường Du làm lúc trước.
"Thường Du..." Kỷ Dao Quang thầm nhắc lại tên này, tầm mắt nhìn lên trần nhà, khóe miệng lộ một tia khổ sở.
Thời điểm nhìn thấy Thường Du cùng nữ nhân xa lạ kia ôm nhau, suy nghĩ đầu tiên của cô là đem hai người họ kéo ra nhưng một người cũ như cô sao có lập trường hay tư cách làm vậy? Cô chỉ có thể một mình trong góc nuốt xuống cảm giác vui buồn.
Cô thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt Thường Du, bởi vì lúc ấy Thường Du đang trên đỉnh cao sự nghiệp, lại bởi vì tránh mặt cô mà nguyện ý từ bỏ sự nghiệp cùng tiền đồ vô hạn, đủ để thấy nàng đối với Kỷ Dao Quang cô chán ghét cỡ nào.
"Thường Du..."
Kỷ Dao Quang lại nho nhỏ gọi tên Thường Du, trong phòng dù không có ai nhưng cô vẫn dùng giọng nói rất nhỏ tựa như chỉ một mình cô mới có thể nghe được.
Có một tin nhắn đến, màn hình điện thoại đang tối bỗng sáng lên.
Kỷ Dao Quang trước hết nhìn thời gian, cô ngạc nhiên từ trên giường ngồi dậy, thái dương đụng vào đầu giường đã đỏ lên một mảng nhưng vẫn không hay biết.
Trên màn hình di động hiện thời gian ngày tháng năm cũng chính là ngày ly hôn của cô cùng Thường Du vào ba năm trước! Chẳng lẽ điện thoại bị hỏng sao? Cô vội vàng từ trên giường bò xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng để chứng minh suy đoán của mình.
Cuối cùng ở trong phòng khách, cô nhìn thấy giấy ly hôn đã được cô ký xong đặt trên bàn, đột nhiên Kỷ Dao Quang ngã ngồi xuống sô pha cười to tựa như kẻ điên.
Một giấc ngủ dậy đã trở về ba năm trước đây? Đây là cảnh trong mơ sao? Cô hung hăng nhéo chính mình một cái, đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn không thể tin được đây là sự thật.
Đêm trước ly hôn vào ba năm trước, cô cùng Thường Du đã cãi nhau một trận thật lớn.
Nói là cãi nhau, chi bằng nói cô một mình lớn tiếng làm loạn, Thường Du hai tay đặt trước ngực, ánh mắt bình tĩnh không chứa bất kỳ cảm xúc nào, nàng như đang nhìn một người xa lạ, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói một câu: "Ly hôn đi." Lúc đó các nàng yêu nhau nhiều năm nhưng kết hôn lại chưa đến một năm.
Nghe thấy hai từ đó Kỷ Dao Quang giống như càng điên hơn, nhìn bóng dáng lạnh lùng của Thường Du, lớn tiếng gào lên: "Ly thì ly!" Động tác của cô rất nhanh, hôm sau đẩy hết tất cả công tác, vì chuẩn bị giấy tờ ly hôn mà từ sớm ở nhà chờ Thường Du trở về ký tên.
Kỷ Dao Quang hận không thể bóp chết bản thân mình ba năm trước.
Dù là một giấc mơ, cô cũng không thể lại khiến chuyện ly hôn này phát sinh lần nữa.
Nếu hiện thực có nhiều chuyện không thể cầu, vậy vì sao trong mơ lại còn muốn để thống khổ lại tiếp diễn lần nữa? Cô ngưng cười, gắt gao trừng mắt giấy ly hôn trên bàn, đột nhiên duỗi tay ra đem nó xé thành từng mảnh rồi ném vào sọt rác.
Dù cho thế nào, cuộc hôn nhân này không thể ly.
Lúc trước bởi vì nhất thời xúc động đem tình cảm chân thành của nữ thần đẩy cho người khác rồi tự mình thương tiếc bản thân, chỉ có trải qua rồi mới biết được có bao nhiêu thống khổ.
Thường Du bảy tuổi đã tiến vào giới giải trí, mười mấy năm qua nàng trước sau vẫn giữ một thói quen, dù chuyện quan trọng đến đâu, đều sẽ về nhà trước giờ.
Bên ngoài gió lạnh, Kỷ Dao Quang ngồi ngay ngắn trên sô pha khẽ kéo cổ áo sơmi lại, cô cảm thấy cổ họng có chút khô.
Hiện tại đồng hồ chỉ giờ rưỡi, nói cách khác, cách khoảng thời gian Thường Du về nhà còn nửa giờ.
Trái tim nhảy lên từng hồi so với khi ngăn Thường Du tỏ tình còn khẩn trương hơn.
Cô cùng Thường Du gặp nhau ở đại học, Thường Du học khoa biểu diễn, từ nhỏ đã ở trong giới này tôi luyện kỹ thuật diễn, mà Kỷ Dao Quang cô không như vậy, cô với niềm đam mê tiếng Trung mà vào đại học, nhưng cuối cùng sau nửa năm học, cô không theo kế hoạch đã định mà dựa vào gương mặt này theo bước chân Thường Du tiến vào giới.
Cô nhớ rõ lúc ấy Thường Du không muốn nhưng cuối cùng không thể lay chuyển được cô, quả nhiên, không cần thời gian dài, sơ tâm của cô đã từng chút từng chút bị ăn mòn, chậm rãi quên đi ước nguyện ban đầu của bản thân.
So với tất cả, việc cô hận nhất chính là chậm rãi mất đi Thường Du, tựa như cả linh hồn cũng theo Thường Du dần dần rời đi.
Tí tách....!
Âm thanh đồng hồ chuyển động phảng phất như một bài hát ru ngủ, Kỷ Dao Quang cảm thấy mí mắt mình dần nặng đi, cô nhéo một cái, cũng vào lúc này, then cửa vừa vặn phát ra một động tĩnh rất nhỏ.
Tai cô run lên, ánh mắt chợt xẹt qua một đạo ánh sáng, giống như cất giấu vô số ánh sao.
Cô nhìn cửa bị đẩy ra, trái tim thấp thỏm nhảy nhót, mang theo một chút khát vọng.
Thường Du đã về, chỉ là phía sau nàng còn một nam nhân mặc tây trang giày da, mang mắt kính tơ vàng.
Gia hỏa này thật sự xác định muốn ly hôn, còn mang luật sư về? Kỷ Dao Quang mở to hai mắt nhìn, cô khoanh tay trước ngực dựa vào sô pha, có chút căm hận, chán ghét nhìn chằm chằm nam nhân này.
Tuy rằng chuyện này không liên quan đến hắn nhưng Kỷ Dao Quang không nhịn được nên giận chó đánh mèo.
Thường Du vẫn như vậy, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt bình tĩnh quan sát cục diện, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh nhạt người sống chớ đến gần, khó trách trên Weibo gọi nàng là nữ thần cao lãnh.
Dù thân là bạn đời của nàng, Kỷ Dao Quang cũng rất ít nhìn thấy nàng gỡ xuống dáng vẻ này mà nhẹ nhàng tươi cười, đặc biệt là nửa năm gần đây.
Chẳng lẽ chính mình khiến cho nàng mệt mỏi như vậy sao?
Thường Du đảo mắt một cái đã nhìn thấy Kỷ Dao Quang, ánh mắt nàng nhàn nhạt đảo qua gương mặt xinh đẹp của cô, vẫn dáng vẻ đó, gương mặt luôn cất giấu sự cao cao tại thượng cùng vẻ kiêu căng.
Khi kết hôn với Kỷ Dao Quang, nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện nhưng chỉ không nghĩ đến tình huống này.
Mọi người đều nói thất niên chi dương nhưng các nàng bên nhau mới bao lâu? Áp lực công việc lớn cùng những tai tiếng kéo đến không dứt tai đã tiêu hao hết kiên nhẫn của nàng khiến thể xác cùng tinh thần nàng đều mệt mỏi.
Kỷ Dao Quang cố tình lại thân cận cả nam lẫn nữ càng khiến nàng cảm thấy hoang đường, buồn cười.
Nếu khi học đại học, nàng ngăn Kỷ Dao Quang lại, đừng để cô tiến vào đại chảo nhuộm này, có phải tất cả sẽ khác đi không? Đôi khi nàng vẫn hận, năm hai mươi tuổi nàng phải tiễn người thân cuối cùng đi, bên cạnh chỉ còn lại Kỷ Dao Quang, chỉ là hiện tại, gia hỏa vĩnh viễn không chịu lớn này cũng không giữ được.
Vươn tay xoa giữa mày, nàng chỉ cảm giác mệt mỏi như thủy triều dâng lên.
"Kỷ Dao Quang." Ngữ khí bình tĩnh không dậy nổi một tia gợn sóng, khi Kỷ Dao Quang nghe được ba chữ này, cả người cứng đờ.
Trong ấn tượng của cô, Thường Du luôn gọi cả tên họ cô, dù cho thời khắc da thịt thân cận cũng chưa từng nghe nàng gọi một tiếng "Dao Dao" uyển chuyển, êm tai.
Giống như không lâu trước đây, cô còn bởi vì chuyện này mà nháo với Thường Du một trận, cô cảm thấy đây là biểu hiện không coi trọng.
Cô chỉ trích Thường Du nhưng bản thân cô cũng không phải như vậy sao? Không có bất kỳ sự tiến bộ nào lại còn vô cớ gây sự, luôn nghĩ chuyện đó rất quan trọng, nghĩ đến bản thân trước đây, Kỷ Dao Quang hận không thể hung hăng tát mình một cái.
"Luật sư Triệu, làm phiền ngài." Thấy Kỷ Dao Quang không đáp, Thường Du không nói gì thêm chỉ là con ngươi lại thâm thúy thêm một chút.
Nàng hơi gật đầu với nam nhân, ý bảo hắn đưa công văn đã chuẩn bị trước ra.
Đơn ly hôn, phân chia tài sản...!Một xấp giấy tờ được đặt trên bàn trà, Kỷ Dao Quang chỉ cảm thấy chói mắt.
"Em nhìn xem, còn có thắc mắc gì không, nếu không có vấn đề gì có thể ký tên vào." Thường Du lãnh đạm nói.
Chỉ cần viết xuống ba chữ "Kỷ Dao Quang", các nàng đều sẽ không còn liên hệ.
Thay vì tra tấn lẫn nhau chi bằng cho nhau một lối thoát, trả lại tự do cùng vui vẻ cho đối phương.
Hơi ngửa đầu nhìn lại ngôi nhà quen thuộc này, mỗi một thứ bên trong đều là nàng cùng Kỷ Dao Quang cùng nhau mua, có ai từng nghĩ đến hiện tại sẽ đi đến bước này đâu?
Bút ký tên màu đen trong tay hơi lạnh, Kỷ Dao Quang chọc tờ giấy trước mắt, hận không thể chọc thủng nó.
Nhìn biểu tình hờ hững của Thường Du, lòng cô có chút khủng hoảng.
Cô biết lần này Thường Du thật sự quyết định rời đi, hai người đều là diễn viên giỏi, giỏi về mặt giấu kín tình cảm chân thật của mình.
Bút trên tay hơi chuyển động, Kỷ Dao Quang bày ra vẻ tươi cười hoàn mỹ không tì vết, nói: "Em có ý kiến!".