Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hàn Thu mặt mang tươi cười cúp điện thoại, nhìn về phía Cầu Vân Lập ngược lại đang kinh ngạc không thôi, không chút gợn sóng nói: "Hiện tại, Cầu tiên sinh về sau có thể không hề lo lắng mà tránh xa tôi một chút?"
Cầu Vân Lập bị động tác từ hôn bất thình lình làm cho phát ngốc, hơn nửa ngày cũng chưa hồi thần lại.
Đường Hàn Thu thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, liền dứt khoát tiến lên vài bước, đột nhiên giơ tay kéo một cái nắm được cà vạt tây trang của hắn, trên cổ tay nổi lên gân xanh, đột nhiên dùng một chút lực, tựa như đang vứt rác tùy ý mà đem hắn ném vào trong lòng ngực chú Lục— quản gia Cầu gia nói: "Tránh xa một chút."
Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp trở tay nắm lấy tay đoá hoa trắng nhu nhược Du Như Băng, hai mắt sáng ngời mà nhìn cô ấy.
Du Như Băng lúc này ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp sơ mi trắng phối cùng quần jean, cột tóc đuôi ngựa cao, mùi dầu gội trên tóc tản ra hương thơm thanh nhã, dung mạo thanh lệ động lòng người, trên mặt chỉ trang điểm nhàn nhạt một chút, cả người tươi mát mảnh mai, mang theo tinh thần ngây ngô bồng bột phấn chấn.
Trên khuôn mặt trắng nõn như sứ của thình lình xuất hiện dấu ấn của một bàn tay đỏ tươi, thật lâu không tan đi, đủ thấy xuống tay nặng bao nhiêu.
"Thực xin lỗi." Đường Hàn Thu không chút do dự, trực tiếp nhận sai.
Du Như Băng run bần bật, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương tiểu bạch thỏ nhìn bộ dáng hung mãnh lão hổ.
Đường Hàn Thu: "......"
Đây là không cẩn thận tạo ra bóng ma tâm lý sao?
Đường Hàn Thu lập tức buông lỏng cô ấy ra, lui về phía sau vài bước, đột nhiên gọi một tiếng: "Đông Bá."
Du Như Băng cuống quít nhìn cô một cái, không biết cô lại muốn làm ra động tác gì, lập tức bất an mà chuyển động đầu, theo bản năng nghiêng đầu về phía Cầu Vân Lập cho một ánh mắt cầu cứu.
Tiếp theo nghe thấy Đường Hàn Thu nói: "Chú làm trung gian đi"
"Truyền lời cho tôi."
Động tác quay đầu của Du Như Băng đình trệ, trên đầu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi: "......?"
Đông Bá cung cung kính kính mà lên tiếng: "Vâng, tiểu thư." Sau đó bước nhanh lên, tựa như một đỉnh núi cao hùng hậu mà đứng giữa hai người.
Cầu Vân Lập được chú Lục đỡ lên, bỗng nhiên xoay người, đang muốn xông lên bảo hộ tình yêu, giây tiếp theo liền bị một cái liếc mắt lạnh lùng của Đường Hàn Thu làm đông cứng bước chân.
Sinh ra đã có sẵn ngạo khí làm khí tràng của Đường Hàn Thu lan tràn tản ra vô tận, nháy mắt tăng lên mét.
Cô hơi nâng cằm lên, lộ ra đường cong cái cổ tinh xảo duyên dáng, tựa như nữ vương tôn quý đang quan sát chúng sinh.
Cầu Vân Lập chưa bao giờ gặp qua một Đường Hàn Thu giống nữ vương như vậy.
Đường Hàn Thu cũng lười cho hắn nhiều thêm một ánh mắt, đảo mắt nhìn lại về phía Du Như Băng.
Du Như Băng ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn thật vô tội thật tốt cũng thật sự thảm.
Du Như Băng bởi vì bị Cầu Vân Lập coi trọng, mới bị cô đối địch, cho nên cô cảm thấy cô ấy thật sự vô tội.
Hơn nữa hiện tại Du Như Băng vẫn chưa có thích Cầu Vân Lập, bị đánh cũng thật sự oan uổng.
Lúc sau, Du Như Băng cho dù không cẩn thận luân hãm trong ôn nhu của Cầu Vân Lập, cũng sẽ vì hắn không thể giải trừ hôn ước mà cố tình cùng hắn bảo trì khoảng cách, không giống như Cầu Vân Lập vì yêu đầu óc mê mang, không màng quan tâm hết thảy.
Cho nên cô cảm thấy cô ấy rất tốt.
Nhưng thảm ở chỗ, cô ấy bị Cầu Vân Lập cưỡng bức, bởi vì cô ấy cùng nam minh tinh khác có scandal, cùng nam nhân khác bắt đầu có mối quan hệ mới.
Lấy danh nghĩa tình yêu mạnh mẽ cướp đi lần đầu tiên của nữ nhân, Cầu Vân Lập con mẹ nó là người khốn nạn!
Hắn có thể trở thành nam chủ của thế giới này, Đường Hàn Thu cảm thấy nếu không phải ông trời mắt mù bị chấn thương sọ não, không có khả năng sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Cho nên Đường Hàn Thu đời trước có bao nhiêu ghét bỏ chán ghét Cầu Vân Lập, liền có bấy nhiêu đáng thương Du Như Băng, cũng là thật lòng thật dạ mà đối với cô ấy cảm thấy có lỗi.
Băng tuyết trong mắt Đường Hàn Thu chậm rãi tan ra, nét mặt lộ ra nụ cười hiền lành, mở miệng nói: "Du tiểu thư, lần này là tôi làm sai, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ chi phí phát sinh của em, phi thường xin lỗi em, mong em tha thứ cho tôi."
Đông Bá quay đầu một chữ cũng không sót lặp lại một lần với Du Như Băng: "Du tiểu thư, tiểu thư nhà tôi nói: Du tiểu thư, lần này là tôi làm sai, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ chi phí phát sinh của em, phi thường xin lỗi em, mong em tha thứ cho tôi.
."
Thái độ của cô thật thành khẩn cũng thật chân thành tha thiết, Du Như Băng ngơ ngác: "......!Không, không sao cả."
Đông Bá xoay người, nghiêm trang mà nói: "Tiểu thư, Du tiểu thư nói: Không, không sao cả.
"
Du Như Băng: "???" Vậy thì cũng không cần thiết tường thuật lại một chữ cũng không sót đi!
Đường Hàn Thu thở dài, tính tình cô ấy một đời tiếp một đời vẫn luôn mềm nhẹ như vậy.
Cô hỏi: "Thật sự không có việc gì sao? Muốn tôi đưa em đi bệnh viện không?"
Lần này cô ra tay Du Như Băng không bị cô đánh rớt răng ra cũng coi như răng cô ấy chắc chắn.
Đông Bá tiếp tục tận chức tận trách mà truyền lời.
Du Như Băng theo bản năng mà nói: "......!Không, không có việc gì."
Đông Bá một chữ không thiếu truyền lời qua.
Du Như Băng: "......" Cái miệng đáng chết này!
Ngay sau đó, Đường Hàn Thu cầm lấy di động của mình: "Số điện thoại của Du tiểu thư là gì?"
Đông Bá xoay người nhìn Du Như Băng, Du Như Băng lập tức nói: "Chú có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Đông Bá dừng một chút, âm thanh của Đường Hàn Thu từ phía sau truyền đến: "Nghe theo Du tiểu thư, Đông Bá chú nghỉ ngơi một lát."
Đông Bá khom người: "Vâng, tiểu thư."
Đường Hàn Thu nhấn nhấn màn hình di động, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, nhưng khẩu khí lại cường ngạnh không cho người khác cự tuyệt: "Số điện thoại."
Du Như Băng rất có cảm giác nếu chính mình không cho, liền sẽ bị tử hình tại chỗ, hít thở không thông được, cô ấy bị bắt nói ra số điện thoại của mình, sau khi nói xong, màn hình di động của cô ấy sáng ngời, đập vào mắt là một số điện thoại xa lạ, sau đó tự động cúp máy.
bg-ssp-{height:px}
Đường Hàn Thu cúp điện thoại, hơi mỉm cười: "Đây là số điện thoại của tôi, em có chuyện gì trực tiếp gọi cho tôi là được, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện?"
Nếu là cô đánh người, cô sẽ toàn lực phụ trách đến cùng.
Du Như Băng lập tức nắm chặt di động, vội vàng lắc đầu: "Không cần! Tôi tự mình đi là được rồi!"
Lời vừa nói ra, cũng không đợi Đường Hàn Thu nói cái gì, cô ấy liền xoay người, bước chân vội vàng, không chút lưu luyến nào mà rời đi khu tiêu điểm này.
Đường Hàn Thu đứng tại chỗ, nhìn bước chân cô ấy vội vàng rời khỏi.
Thật không nói giỡn, cô cảm thấy Du Như Băng như đang chạy trốn.
Đường nhị tiểu thư cảm thấy tính tình của mình thân hoà hữu hảo tỏ vẻ không thể hiểu được.
Đường Hàn Thu nhìn theo Du Như Băng rời đi, tầm mắt lại chậm rãi thu lại trên người Cầu Vân Lập, thấy trên mặt hắn là biểu tình phức tạp, hắn còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hàn Thu cười nhạo.
Từ hiểu biết của cô đối với hắn ở kiếp trước, cô đoán hắn hiện tại nhất định rất kinh ngạc, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Bởi vì trong nhận thức của Cầu Vân Lập, mỗi một nữ nhân si mê hắn, chỉ biết nâng niu hắn tận trời, nói ngọt lại càng lợi hại hơn, trăm triệu lần cũng sẽ không phản kháng, làm lơ, đối địch với hắn.
Loại người ngu xuẩn như hắn, căn bản không đáng được người khác thích.
Ánh mắt giao nhau, Cầu Vân Lập nhìn ra trong mắt Đường Hàn Thu là khinh thường, phảng phất hắn là rác rưởi thật sự.
Hắn càng cảm thấy không thoải mái mà nhíu mày.
Đường Hàn Thu làm lơ vẻ mặt của hắn, đeo kính râm lên, đem tất cả cảm xúc đều thu lại giấu ở sau kính, khí chất đẹp đẽ quý giá cao lãnh, làm người khác không dám dễ dàng đi trêu chọc cô.
Cô cử động chân, nhìn Đông Bá nhẹ giọng nói một câu: "Chúng ta trở về thôi."
Sau đó lấy Cầu Vân Lập làm trung tâm, bước một bước, đánh một vòng cung nửa hình tròn lớn, quả thật tránh hắn như ôn thần.
Cầu Vân Lập: "......"
Cầu Vân Lập giữ cô lại kêu lên: "Đường Hàn Thu!"
Đường Hàn Thu dừng bước chân lại, cũng không quay đầu: "Lễ phép một chút, kêu tôi Đường tiểu thư."
Cầu Vân Lập không thể nhịn được nữa: "Cô muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi sao?!" Ngoại trừ Như Băng nữ hài hồn nhiên kia, như thế nào còn có người đối với hắn như vậy?!
Đường Hàn Thu dừng một chút, sau đó quay đầu nói với Đông Bá: "Gọi điện thoại cho bệnh viện đi"
Đông Bá nhanh chóng móc di động ra.
Đường Hàn Thu nghiêm túc mà nói: "Đưa Cầu tiên sinh vào khoa não, phải nhanh lên một chút."
Cầu Vân Lập: "???"
Cô vừa đi vừa ghét bỏ: "Không phải đầu óc có vấn đề chứ, nói toàn lời không nên nói như vậy."
...!
Một chiếc xe Maybach S khí phách xa hoa thong thả mà băng qua khu nội thành sầm uất, yên lặng rẽ vào làn đường xe chạy có bóng râm.
Vạn vật không tiếng động, thời gian dường như tại một khắc này dừng lại.
Đường Hàn Thu ngồi thoải mái ở ghế sau, cảm giác như ngồi khoang xe hạng nhất, không nói lời nào tự mình bôi thuốc, cho mình thời gian yên tĩnh nghĩ lại những việc đã qua.
Cho đến khi thuốc khô xong, cô mới như ở trong mộng tỉnh lại, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Du Như Băng.
"Du tiểu thư," cô mở miệng nói, "Mặt em có sao không?"
Du Như Băng một mình mơ màng trong phòng ngủ, nhìn gương soi mặt mình, đã không còn kinh hoàng vô thố như trước, mặt không cảm xúc mà nói: "Vẫn tốt" Lại hỏi, "Đường tiểu thư có chuyện gì sao?"
Nếu cô ấy trực tiếp như vậy, Đường Hàn Thu cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Du tiểu thư có muốn suy xét vào Hoa Diệu không?"
Hoa Diệu là công ty điện ảnh, thuộc tập đoàn Đường thị, là tổng tài đương nhiệm của Đường thị, anh trai Đường Hàn Thu là Đường Mặc Uyên quyết định mở rộng lĩnh vực thử tiến quân vào giới giải trí.
Mà Đường Hàn Thu lần này về nước, là vì tiếp nhận chức tổng tài Hoa Diệu, chuẩn bị vì Đường thị mở rộng sản nghiệp mới.
Bất quá, Hoa Diệu tuy có chống lưng là tập đoàn Đường thị to lớn, nhưng ở cái vòng lớn giới giải trí này vẫn là người mới, công việc cấp bách lúc này là cần danh khí làm nên tên tuổi.
Mà đời trước siêu sao toàn cầu chính là Du Như Băng, không thể nghi ngờ là tác phẩm tốt nhất.
Đường Hàn Thu trong xương cốt chảy xuôi dòng máu của ba ba cô, bản tính thương nhân khôn khéo khắc thật sâu vào huyết mạch.
Tính rõ kế hoạch một chút, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua Du Như Băng một tác phẩm tốt như vậy.
Hơn nữa cô cũng nguyện ý vì đời trước, muốn trợ giúp cùng bảo hộ cô ấy nhiều thêm chút, làm cô ấy cùng với cô tránh xa loại người như Cầu Vân Lập —— đương nhiên, nếu cô ấy thật sự thích Cầu Vân Lập không thể dừng lại, vậy coi như Đường Hàn Thu cô chưa từng có ý tưởng này.
Du Như Băng cầm điện thoại trầm mặc chớp mắt một cái, trong gương ánh mắt cô ấy âm trầm vô cùng.
"Xin lỗi Đường tiểu thư, tôi hiện tại tạm thời không suy xét việc ký hợp đồng." Cô ấy nói.
Đường Hàn Thu rõ ràng nghe được trong lời nói là ý cự tuyệt, cũng không bất mãn cái gì, thong dong bình tĩnh mà lên tiếng: "Được, làm phiền rồi."
Du Như Băng cúp điện thoại, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng phiền chán "Tích", sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
phút sau, bạn cùng phòng Hứa Tảo của Du Như Băng đã trở lại, cô vừa mới mở cửa, liền thấy Du Như Băng đột nhiên từ trong phòng vệ sinh vọt ra, bỗng nhiên kéo cửa sổ, khinh thường mà nói: "Hệ thống ngu ngốc, bây giờ ba ba sẽ cho ngươi biết ba ba có bao nhiêu phản nghịch!"
Sau đó không chút do dự từ lầu bảy nhảy xuống!
———————————————————————————————
Maybach S:
!!!Mình xưng hô rất phân biệt đối xử, tra nam mình sẽ gọi là hắn, người xấu là hắn, còn lại mng sẽ là anh ta, ông ta, ông ấy, em ấy, anh ấy,...!chẳng hạn tuỳ mức độ tốt xấu và tuỳ ngữ cảnh, tuỳ vào thái độ thích ghét của nhân vật này đối với nhân vật kia =))))).