Chiếc rèm cửa trong phòng ngủ không đóng lại, bên ngoài cửa sổ cũng không có tòa nhà khác, chỉ có bờ sông, phía trên sông bắn đầy pháo hoa.
Đèn chiếu sao trong phòng được bật ở chế độ xoay, bầu trời đầy sao xoay theo chiều kim đồng hồ, những vì sao xanh thẫm soi sáng, bao phủ lên các nàng.
Vẻ mặt Giản Thanh thờ ơ, cô đưa tay ra, búng mạnh vào trán Lộc Ẩm Khê.
Cô im lặng phủ nhận lời nói của Lộc Ẩm Khê.
Trán bị búng đến đau nhói, Lộc Ẩm Khê rít lên, ôm lấy đầu hung hăng trừng Giản Thanh, muốn mắng cô nhưng lại không dám mắng.
Hiện tại nàng đang nằm ở mép giường, nếu Giản Thanh đẩy nhẹ một cái, chắc chắn nàng sẽ ngã xuống.
Nàng không còn cách nào khác ngoài xua tay vội vàng đuổi Giản Thanh:"Chị tránh ra, qua phía bên kia giường ngủ đi."
Giản Thanh nằm nghiêng, cô khụy khuỷu tay phải để chống đầu, không nể nang gì mà nhìn khuôn mặt Lộc Ẩm Khê dưới những vì sao.
Dây váy ngủ bên tay phải trượt xuống, làm lộ ra làn da hoàn mỹ như bạch ngọc nơi cẳng tay, không một chút tì vết.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm da thịt nơi cẳng tay cô trong hai giây, sau đó ngẩng đầu, trực diện nhìn vào ánh mắt cô.
Trong ánh đèn mờ ảo, ánh nhìn chăm chú của cô dường như có thể nuốt chửng sinh mệnh nàng.
Lộc Ẩm Khê quay đầu đi, lấy tay trái che mặt, tránh đi ánh nhìn của cô.
Người phụ nữ bại hoại, trong ngoài không đồng nhất này....
Giản Thanh nhích lại gần hơn vài phân, thân thể gần như dính vào trên người Lộc Ẩm Khê.
Cảm nhận được hơi ấm đang đến gần, khuôn mặt Lộc Ẩm Khê bỗng nóng lên, nàng xoay người sang một bên, dựa vào thành giường, tự cảm thấy rằng mình thật sự đang dẫn sói vào nhà.
Giản Thanh vén tóc Lộc Ẩm Khê ra sau tai: "Ngày hôm qua chúng ta ở bệnh viện, không phải em rất muốn tôi đến gần sao?"
Khoảng cách quá gần, hơi thở khi nói chuyện liền phả vào tai nàng.
Lộc Ẩm Khê bịt tai, cuộn mình thành một con tôm, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Trong lòng nàng tự nhủ, chẳng trách năm mới đột nhiên cô nói muốn ngủ cùng với nàng.....thì ra là cô đang nắm lấy thời cơ để trả thù....
Tối hôm qua, lúc trở lại sau khi thăm Hà Bội, tâm trạng nàng vui vẻ như uống phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội vàng kéo lấy Giản Thanh chạy trong bệnh viện, còn đem thân mình dán chặt vào cô, tiến đến bên tai cô để vén nhẹ sợi tóc rồi thổi vào tai, cố ý trêu chọc cô, nhìn cô ngại ngùng mà đẩy nàng ra.
Trạng thái hưng phấn sẽ làm suy yếu lý trí và khả năng tự chủ của con người, bây giờ nàng có một trăm lá gan thì cũng sẽ không dám làm những hành động tương tự như vậy.
Lộc Ẩm Khê dùng chăn quấn chặt lấy thân mình: "Giản lão sư, học sinh của ngài có biết phía sau ngài còn có loại phẩm hạnh này không?".
Nàng đặc biệt gọi chức danh Giản lão sư thay vì gọi cô là bác sĩ, còn dùng từ 'ngài' để cố ý kính xưng cô.
Ở bệnh viện, Trương Dược và Ngụy Minh Minh, cũng như các thực tập sinh luân chuyển đến đều kính trọng và sợ hãi cô. Họ kính trọng cô vì sự nghiêm túc trong học thuật và y đức, họ sợ cô vì thỉnh thoảng cô sẽ hỏi một vài câu về kiến thức y học, đôi khi còn bị cô lạnh nhạt trào phúng.
Giản Thanh không nói gì.
Lộc Ẩm Khê cố ý dùng cách xưng hô này để kíƈɦ ŧɦíƈɦ đạo đức và sự hổ thẹn của một vị giảng viên. Thấy cô im lặng không nói gì, Lộc Ẩm Khê lại nói thêm:"Lão sư, Giản lão sư, tôi được ngài dạy dỗ thì có được tính là học trò của ngài không? Ngài có chứng chỉ hành nghề phải không? Ngài hành xử như vậy với tôi thì có đáng bị hủy tư cách giáo viên hay không?"
"Không tính."
Nhiều nhất chỉ là quan hệ hợp tác.
Lộc Ẩm Khê hé môi, vừa định nói gì đó, Giản Thanh đã trực tiếp vươn tay che miệng nàng, mặt không biểu cảm hỏi: "Em rất muốn chơi trò này sao? Lại còn chơi rất tốt."
Chơi trò gì cơ?
Nghe cô trả đũa, Lộc Ẩm Khê đỏ mặt, các nàng dùng mắt to mắt nhỏ trừng nhau, nàng dùng sức nắm lấy lòng bàn tay cô, đẩy ra rồi lại đè xuống, giúp cô đắp chăn bông thật kỹ.
"Ai muốn chơi? Chị cho rằng ai cũng giống như chị, trong ngoài không đồng nhất mà giả đứng đắn à......" Lộc Ẩm Khê trực tiếp đem những lời mắng chửi trong lòng bộc phát ra, sau đó cầm lấy bịt mắt chuẩn bị đeo lên,"Tôi thật sự không muốn nói chuyện với chị nữa, tôi mệt, tôi muốn đi ngủ."
Giản Thanh nhìn thấy nàng đeo bịt mắt, khóe môi hơi cong lên, cô không nói lời nào mà nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt sâu dường như biết nói, lộ ra một chút dáng vẻ xấu xa.
Lộc Ẩm Khê đã từng xem qua một vài tác phẩm đồng nhân khó có thể miêu tả về chính mình. Là một người trưởng thành, nàng ngay lập tức hiểu điều đó có ý nghĩa gì.
Nàng một lời khó nói hết mà nhìn Giản Thanh, chậm rãi bỏ bịt mắt xuống, không dám đeo nữa, sau đó thu hồi ánh mắt, ấm ức trở về ổ chăn.
Người phụ nữ bại hoại này dám làm hỏng bịt mắt của nàng...
Nàng quyết định ngày mai sẽ mua một cái bịt mắt có hình thù hài hước. Nàng không tin ai lại có thể nhịn được cười khi nhìn vào hình ảnh hài hước như thé.
Giản Thanh không trêu chọc nàng nữa, nhắm mắt yên lặng
Tiếng pháo hoa nhỏ dần, trong phòng ngủ im lặng khuếch đại vô hạn tiếng tóc cọ vào gối, tiếng nhịp tim đập, tiếng hít thở quyện vào nhau, còn có hương thơm mát lạnh của người bên cạnh lẫn với mùi thơm của chăn bông xộc thẳng vào mũi. Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại đếm nhịp tim của mình.
Phạm vi nhịp tim bình thường khi cơ thể con người ở trạng thái yên tĩnh là ~ nhịp / phút
Hiện tại nàng đang trong tình trạng tim đập nhanh.
Trong đầu nàng cố nhớ lại những căn bệnh có thể dẫn đến nhịp tim nhanh, chuyển hướng sự chú ý để không nghĩ đến sự tồn tại của người bên cạnh nữa.
Một lúc lâu sau nàng vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ, Lộc Ẩm Khê mở mắt ra, xoay người lại nhìn Giản Thanh.
Giản Thanh nhắm mắt, hô hấp đều đặn, hàng mi dài mỏng như cánh ve hiện rõ dưới những vì sao.
Khi nhìn đến khối băng hoàn mỹ này, Lộc Ẩm Khê lần thứ hai đặt câu hỏi, liệu lông mi của cô có thể hóa thành cánh ve được hay không?
Tay phải của cô đặt ở bên ngoài chăn bông, mà không cho vào. Mỗi lần Lộc Ẩm Khê nhìn thấy đứa trẻ nào đang ngủ nhưng tay không bỏ vào trong chăn thì liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nàng nhất định phải nhét chúng vào để thỏa mãn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của bản thân.
Tuy Giản Thanh không còn là một đứa trẻ nhưng Lộc Ẩm Khê cũng nắm lấy tay cô, nâng góc chăn bông lên rồi nhét vào. Ngay lúc sắp thu tay mình lại, nàng bỗng cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay bên dưới, cổ tay nàng ngay lập tức bị bàn tay ấm áp của cô nắm lấy, không thể cử động.
Lộc Ẩm Khê muốn rút tay lại, nhưng Giản Thanh không buông ra.
Nàng nhỏ giọng mắng Giản Thanh:"Chị lại giả vờ ngủ để lừa tôi."
Giản Thanh không mở mắt, ậm ừ nói:"Là em làm phiền tôi."
Cô rất dễ ngủ.
Lộc Ẩm Khê cố dùng sức khiến tay Giản Thanh thả lỏng ra đôi chút, nàng rút tay của mình lại thành công rồi đặt vào chăn bông ấm áp.
"Sao chị ngủ nhanh vậy?"
Dù cho nàng có cố gắng đếm số nhưng vẫn không ngủ được, làm sao cô có thể dễ dàng ngủ được như thế?
Giọng Giản Thanh không hề dao động:"Ngày hôm qua tôi chỉ ngủ được ba tiếng."
"Ah, vậy chị ngủ đi, tôi sẽ không quấy rầy chị nữa." Lộc Ẩm Khê ngoan ngoãn im lặng.
Giản Thanh ừ một tiếng:"Đừng có nhìn trộm tôi đấy."
Tôi còn không thèm đụng vào chị chứ đừng nói đến việc nhìn trộm.!
Lộc Ẩm Khê lớn tiếng phản bác trong lòng, nhưng nàng không muốn làm phiền cô thêm nữa, vì vậy nàng đành phải hừ nhẹ một tiếng thay vì tranh luận với cô.
Giản Thanh cười cười khi nghe thấy tiếng hừ nhẹ của nàng, sau đó không nói gì nữa.
Lộc Ẩm Khê nghiêng người, nhìn thấy nụ cười mỉm của Giản Thanh, khóe môi nàng cũng bất chợt nở nụ cười.
Nàng không dám chạm vào tay Giản Thanh nữa, chỉ duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng đặt lên đuôi tóc Giản Thanh, sau đó nhắm mắt đếm cừu để ngủ.
Vào mùng một Tết, không có lịch trực nên có thể dậy muộn.
Giản Thanh có thói quen dậy lúc sáu giờ, nhưng hôm nay cô dậy sớm hơn nửa tiếng, sau đó rón rén rời khỏi giường để không đánh thức Lộc Ẩm Khê.
Cô chuẩn bị bữa sáng, sau đó đặt chúng vào hộp giữ nhiệt. Cô lấy ra một phong bì màu đỏ để nhét một ít tiền mặt vào rồi đặt lên bàn, sau đó lấy một tờ giấy nhỏ để viết một dòng chữ ngắn:"Lì xì mừng tuổi. Tôi ra ngoài một chút, trước giờ trưa sẽ trở về.", dằn trên bàn rồi đi ra ngoài.
Sau khi mua trái cây, đồ ăn vặt, khăn quàng cổ, tất và quần áo mới, cô lái xe đến bệnh viện Tam Nguyên ở thành phố lân cận.
Bệnh viện Tam Nguyên là bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô thành phố lân cận, ba mặt đều tiếp giáp với hồ nước, phong cảnh tuyệt đẹp.
Giống như hầu hết các bệnh viện, bác sĩ ở đây cũng cần phải khám ngoại trú vào buổi sáng, vì vậy việc thăm bệnh của người nhà đều diễn ra vào buổi chiều.
Giản Thanh quen với bác sĩ điều trị Phù Diên nên rất dễ nói chuyện với đồng nghiệp của cô ấy, cô có thể ghé thăm bất cứ lúc nào nếu thuận tiện.
Hành lang bệnh viện tâm thần không khác gì hành lang của khoa u, tường trắng gạch trắng, có nhiều phòng bệnh san sát nhau.
Đồ vật do người nhà mang đến phải được nhân viên trong bệnh viện kiểm tra và cất giữ, không trực tiếp giao cho bệnh nhân.
Giản Thanh mang theo vài túi đồ, gần như tất cả đều cho y tá bệnh viện, trong tay cô chỉ còn lại hai quả táo và một túi mận đỏ.
Cô không đến thăm bệnh mà trực tiếp đến phòng khám để tìm bác sĩ điều trị Phù Diên.
Vào dịp Tết, trong văn phòng chỉ còn lại hai bác sĩ trực.
Nhìn thấy Giản Thanh, Phù Diên thuần thục kéo ghế để cô ngồi xuống:"Tự xem bệnh án hay muốn tôi nói cho cậu biết?"
"Để tự tôi xem đi."
Phù Diên mở hồ sơ bệnh án của giường bệnh trên máy tính ra, đưa cho Giản Thanh xem:"Tháng trước không sao, không đau ốm gì nhưng vẫn luôn nhắc mãi về việc chiều nào người khác cũng có đồ ăn vặt, sao bà ấy lại không có. Tôi nói rằng đây là do người nhà của các bệnh nhân khác mang đến, bà ấy hỏi tôi tại sao gia đình bà lại không mang đến cho bà?"
Giản Thanh bình tĩnh nói:"Hôm nay tôi có mang theo."
Lần lượt nhìn sơ qua diễn biến bệnh, lời dặn của bác sĩ, kết quả kiểm tra. Giản Thanh chỉ chỉ vào liệu trình trị bệnh ngày :" Kết quả của lần kiểm tra phụ trợ vào ngày tháng trước không được ghi nhận trong hồ sơ bệnh án, cẩn thận bị phòng kiểm tra chất lượng trừ điểm."
"Mắt cậu tốt thật đấy." Phù Diên mỉm cười, sau đó bùm bùm đánh chữ trên bàn phím để bổ sung quá trình bệnh,"Hôm đó bà ấy nói cảm thấy tức ngực, không thở được. Tôi đã cho bà ấy làm điện tâm đồ và siêu âm Doppler màu tim để kiểm tra tình trạng. Tất cả đều bình thường."
Giản Thanh ừ một tiếng, mượn con dao trên bàn làm việc của Phù Diên và bắt đầu gọt táo, sau đó cắt ra thành từng miếng nhỏ.
Phù Diên nói chuyện phiếm, hỏi:"Lịch trực của cậu là khi nào?"
Giản Thanh:"Tôi trực vào ngày rồi, hiện tại tôi được nghỉ đến thứ Tư."
Phù Diên gật đầu nói: "Vậy thì tốt rồi, dạo này tôi phải trực gặm nhấm giống như tiểu cẩu, ngày hôm qua trực ca đêm, hôm nay lại không trực, buổi chiều ngày mốt lại phải trực. Cùng ăn sáng không?"
"Ăn."
"Tôi tưởng rằng cậu sẽ nói chút nữa cậu ăn sau. Buổi trưa chở tôi trở về thành phố Giang Châu đi, hôm qua tôi đi nhờ xe đồng nghiệp."
"Ừm."bg-ssp-{height:px}
"Cậu có muốn gặp bà ấy trước không?"
"Được, cảm ơn."
Hầu hết bệnh nhân ở tam viện đều dậy lúc giờ, ăn sáng lúc giờ, tập trung lúc giờ, tập thể dục trên đài dưới sự điều hành của y tá, sau đó nhận và uống thuốc, chờ bác sĩ đến kiểm tra bệnh.
Giản Thanh mượn một chiếc khẩu trang đeo vào, bịt chặt miệng và mũi lại, che khuất phần lớn khuôn mặt cô.
Tam viện được chia thành bệnh khu mở và bệnh khu đóng.
Đa số bệnh nhân vào khoa mở đều là bệnh nhẹ, có khả năng tự chủ, hành động cũng tự do hơn, có thể mang theo điện thoại di động, có người nhà cùng nhập viện, trong trường hợp đặc biệt có thể xin ra viện hoặc về nhà để ăn Tết.
Bệnh nhân ở bệnh khu đóng không được mang theo điện thoại di động, không được để người nhà đi cùng, khác với đại đa số bệnh nhân có thể điều trị tại giường ở bệnh viện, bệnh nhân ở đây hàng ngày phải được đưa ra ngoài trời hoặc đi lại trong sảnh, không được nằm khô trên giường.
Phù Diên đưa Giản Thanh đến phòng bệnh ở bệnh khu đóng.
Mở cửa phòng , một người phụ nữ gầy gò trạc tuổi năm mươi đứng quay lưng về phía cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.
"apple, banana, orange..."
Phát âm rất chuẩn, giọng lại đặc biệt dễ nghe.
Phù Diên bước vào: "Dì Nguyễn, hôm qua ngủ có ngon không?"
Người phụ nữ gầy gò không nghe thấy gì, vẫn đứng bất động ở đó, chỉ là không còn lẩm bẩm đọc nữa.
Giản Thanh cầm một chiếc đĩa nhỏ, bên trong đựng đầy mận đỏ và táo được cắt sẵn.
Cô đặt chiếc đĩa xuống trước mặt mẹ của mình.
Người phụ nữ đảo mắt nhìn táo, nở ra một nụ cười miễn cưỡng:"Là cho tôi ăn sao?"
Giản Thanh gật gật đầu.
Cô không dám lên tiếng.
Tình trạng của mẹ cô có lúc tốt có lúc xấu, đôi khi bà có thể nhận ra cô, nhưng đôi khi cũng không thể nhận ra được.
Năm trước cô không cẩn thận gọi một tiếng 'mẹ' và nhìn bà, bà lập tức nổi cơn điên lên, đưa tay ra cào cấu cổ cô.
Từ đó về sau, mỗi khi đến thăm bà, cô đều mang khẩu trang và cố gắng không nhìn bà.
Người phụ nữ cầm lấy chiếc thìa súp nhỏ bằng nhựa, múc miếng táo bỏ vào miệng, vừa ăn vừa hỏi Phù Diên:"Bác sĩ, khi nào thì tôi mới được xuất viện? Tôi khỏi bệnh rồi, có thể để con gái nhỏ của tôi đến đón tôi về nhà."
Phù Diên mỗi ngày đều nghe những câu hỏi như vậy không biết bao nhiêu lần, 'Khi nào tôi có thể về nhà?' và 'Khi nào thì gia đình tôi đến đón tôi?'
Tuy nhiên, có một số bệnh nhân, ngay khi người nhà của họ đang đứng trước mặt họ thì họ cũng không nhận ra được.
Phù Diên kiên nhẫn giải thích, dì Nguyễn bĩu môi giống như một đứa trẻ, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Ánh nắng ban mai ló rạng, xuyên qua tấm kính phản chiếu những nếp nhăn trên gương mặt bà rõ ràng hơn.
Giản Thanh lặng lẽ nhìn khuôn mặt giống mình đến sáu phần, im lặng không nói lời nào.
Cô thấy móng tay bà đã dài, đợi đến khi bà ăn xong táo, cô mới lấy kìm bấm móng tay từ trong túi ra, nắm lấy tay bà và cắt móng giúp bà.
Sau khi bác sĩ kiểm tra phòng xong, y tá sẽ đưa những bệnh nhân ở tầng này xuống sảnh tầng dưới để làm vằn thắn.
Hầu hết các bệnh nhân trong tình trạng ổn định đều đã được đưa về ăn Tết, số còn lại là do người nhà bỏ mặc hoặc tinh thần không ổn định, có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.
Họ đều là những bệnh nhân không đủ tỉnh táo. Bất kể họ bao nhiêu tuổi thì cũng giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, liên tục nhét nhân vào vỏ vằn thắn, mặc cho vỏ bánh không thể gói lại được, bị vỡ ra và rơi vãi khắp bàn.
Các bác sĩ và y tá bảo họ cho ít nhân lại, họ lại xì xào bảo rằng nên ăn nhiều thịt hơn vì họ không được phép ăn thịt sau Tết.
Mọi người dở khóc dở cười.
Giản Thanh cũng mỉm cười.
Bỗng dưng cô nhớ đến đứa trẻ ở nhà, băn khoăn không biết nàng có đang còn ngủ hay không.
Cô đã đáp ứng hôm nay sẽ làm vằn thắn cùng nàng, nhưng không nói thời gian cụ thể.
Nàng nghĩ rằng cô có thể cho nàng cả ngày, buổi sáng tỉnh dậy nếu không thấy cô, nàng nhất định sẽ mắng chửi cô ở trong lòng.
Sau một giờ làm vằn thắn, các bác sĩ và y tá như đuổi cừu, tập trung bệnh nhân vào một sảnh khác để vẽ, đánh bài, đọc sách, xem TV và làm bất cứ điều gì họ thích nhằm để họ không trở lại phòng bệnh.
Phù Diên cúi người nhìn xem dì Nguyễn vẽ tranh, hỏi: "Sinh nhật của ai vậy? Sao dì lại vẽ bánh sinh nhật?"
Dì Nguyễn cười nói:" Con gái nhỏ của tôi, tôi đã sinh nó vào đêm giao thừa. Nhỏ hơn đứa con gái lớn của tôi tuổi, tôi phải tổ chức sinh nhật cho nó vào mỗi đêm giao thừa, ngày hôm qua là sinh nhật nó, tối hôm qua chắc chắn nó lại đi tìm chị gái để ngủ cùng, sẽ ngủ đến mặt trời lên cao vẫn chưa muốn tỉnh dậy,"
Giản Thanh cũng nghiêng người qua nhìn nét vẽ của mẹ.
Một gia đình, một cô bé thắt bím, và một chiếc bánh sinh nhật.
Không hề có sự tồn tại của cô.
Cô ngồi lại chỗ cũ, không vui không buồn mà tiếp tục bầu bạn cùng bà.
giờ, cô đưa Phù Diên về thành phố Giang Châu.
Trước khi khởi hành, cô đã gửi tin nhắn cho Lộc Ẩm Khê——
【Tôi sẽ về muộn phút】
Lộc Ẩm Khê trả lời bằng biểu tượng cảm xúc 'đã biết'.
Phù Diên ngồi ở ghế phụ, lắc lắc đầu, xoa xoa cổ tay, vận động cơ xương:"Khi trực ca đêm xong tôi liền có cảm giác tuổi thọ mình giảm đi một năm, tuổi cũng lớn rồi, không thể chịu được nữa."
Giản Thanh không nói gì.
Phù Diên đã quen với sự im lặng của cô, hỏi, "Đi uống cà phê không?"
Giản Thanh gật đầu đồng ý: "Tôi mời, cậu chọn địa điểm đi."
Bình thường Phù Diên rất quan tâm đến cô và mẹ của cô.
Nhà của cả hai đều gần trung tâm thành phố nên cô ấy đã chọn một quán cà phê mèo ở trung tâm.
Phù Diên cực kỳ yêu mèo, cô ấy nuôi hai ba con ở nhà, chưa kể đến việc khi đi mua sắm, cô ấy cũng thích hẹn bạn bè đến quán cà phê mèo.
Giản Thanh không thích lông mèo dính vào người, cô không chịu ôm bất kỳ con mèo nào cả.
Một con mèo nhỏ bò lên tận bàn để dụ dỗ cô, cô không thương tình gì mà ôm nó lên, vứt trở lại sàn nhà.
Phù Diên ôm mèo trong lòng ngực và nói chuyện phiếm cùng cô, nhìn thấy Giản Thanh xua đuổi mèo, cô ấy than một tiếng:"Con mèo kia là con mèo mà tôi thích nhất đấy."
Thế mà lại bị đuổi đi như vậy...
Giản Thanh không thèm để ý, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại.
Phù Diên vuốt vuốt con mèo trong vòng tay mình, cười nói:"Sao vậy, trong nhà cậu có nuôi thú cưng nên muốn vội vã trở về à? Cậu nên nuôi thú cưng đi, khi tan tầm cậu cũng không thích nói chuyện với ai, nhưng khi nuôi thú cưng sẽ giúp cậu giảm bớt áp lực và trau dồi tương tác cảm xúc nhiều hơn. Nuôi thú cưng mềm mại cũng tốt, cậu có thể cho nó ăn và ngủ cùng nó, mang nó cùng ra ngoài để thư giãn, nó cũng sẽ làm nũng với cậu, dùng cái đầu nhỏ của mình cọ cọ vào tay cậu. Nhưng cậu đừng nuôi mèo, mèo là loài động vật có cho cậu sờ hoặc ôm hay không đều là dựa vào tâm trạng của chúng, nếu cậu chọc giận nó, nó sẽ cào cậu. Có khi nửa đêm không ngủ được, nó sẽ ở mép giường cậu nhảy nhót ầm ĩ, vừa hung dữ lại còn rụng lông, cậu là người có thói quen ở sạch sẽ không thể chịu được."
Khi nóng nảy sẽ cào người, nửa đêm sẽ làm điều xằng bậy, hung dữ, còn rụng lông...
Giản Thanh mặt không biểu cảm, liếc nhìn thời gian một lần nữa, nói: "Cậu nên về nhà và nghỉ ngơi đi."
"Được, tôi không làm chậm trễ công việc của cậu nữa, tôi cũng không nên ôm chúng quá lâu, nếu không thì mấy con mèo ở nhà sẽ nghe được mùi của mèo khác trên người tôi, sẽ không cho tôi ôm.". Phù Diên ngáp một cái, miễn cưỡng đặt con mèo trên tay xuống và xịt một ít nước hoa lên người,"Đi thôi, hẹn gặp lại vào tháng sau."
giờ phút, Giản Thanh đưa cô ấy về rồi vội vàng chạy về nhà.
Mở cửa bước vào, cô cởϊ áσ khoác, đổi dép lê rồi bước vào phòng khách.
Lộc Ẩm Khê ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đang khử trùng tay phải của mình.
Cô bước tới, ngồi xuống, nắm lấy tay phải Lộc Ẩm Khê xem vết thương, hỏi: "Làm sao vậy?"
Mũi Lộc Ẩm Khê bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng dùng sức đánh hơi mùi trên cơ thể của Giản Thanh, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay tràn đầy vẻ tủi thân, lầm bầm lẩm bẩm rất nhiều lời:"Tôi muốn cùng với chị làm vằn thắn vào sáng hôm nay, kết quả là khi ngủ dậy thì không thấy chị đâu nên tôi tự đi mua nguyên liệu về và chuẩn bị, trong lúc thái hành thì vô tình cắt phải ngón tay. Trong nhà hết Povidone rồi nên tôi phải ra ngoài mua, sau đó tôi thấy chị đang hẹn hò với người phụ nữ xinh đẹp khác trong quán cà phê mèo, chị còn trêu chọc một con mèo... Bây giờ trên người chị toàn là mùi nước hoa của người phụ nữ khác, chị còn dám hỏi tôi làm sao vậy?"
Giản Thanh lấy tăm bông, bôi Povidone cho nàng để lau vết thương, nhẹ giọng giải thích: "Không phải hẹn hò, cô ấy là bác sĩ có quen biết với tôi."
Lộc Ẩm Khê hỏi, "Vậy sáng nay chị có đi cùng cô ấy không?"
Giản Thanh không phủ nhận, cũng không nhìn Lộc Ẩm Khê, cô chỉ cúi đầu cẩn thận lau sạch vết thương cho nàng.
Lộc Ẩm Khê tiếp tục hỏi: "Ngày đầu tiên của năm mới chị liền đi cùng cô ấy sao?"
Giản Thanh nhỏ giọng giải thích: "Không phải đi cùng cô ấy, mà là nhân tiện đến bệnh viện rồi tiện đường đưa cô ấy về."
Lộc Ẩm Khê đại khía đã đoán ra mọi chuyện: "Vậy thì chị đến thăm người trong bệnh viện của cô ấy à?"
Giản Thanh im lặng một chút, sau đó ừ một tiếng, tiếp tục giải thích: "Em đừng giận, tôi không gặp gỡ người khác."
Là mẹ của tôi.
Lộc Ẩm Khê nhẹ giọng nói: "Vậy thì chị cười cho tôi xem đi, nếu chị cười một cái thì tôi sẽ không giận chị nữa."
Giản Thanh sững sờ, quay đầu nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nàng ôn nhu như nước:"Chắc là chị đi thăm một người rất quan trọng với chị, nhưng hôm nay chị trông không chỉ mệt mỏi mà còn có một chút buồn? Năm mới rồi, người đó làm chị buồn sao?"
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lộc Ẩm Khê (tủi thân): Tôi cũng rất thích mèo nhưng chị ấy chưa bao giờ đưa tôi đi cà phê mèo cả.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.