Ngụy Minh Minh nhanh chóng buông tay ra, nói: "Lão bản, em đã viết xong hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân mới nhập viện, em làm xong việc mới dám sử dụng điện thoại di động..."
Giản Thanh thu hồi ánh mắt, liếc nhẹ Lộc Ẩm Khê một cái, không nói một lời mà tiếp tục làm việc.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa sống mũi, an ủi Ngụy Minh Minh: "Đừng lo lắng, chị ấy sẽ không mắng chị đâu."
Ngụy Minh Mình thì thào: "Chị ấy không mắng chị, nhưng sẽ bắt chị tăng ca, chị ấy còn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chị chằm chằm, khiến chị sợ chết khiếp. Phó viện trưởng Hồ cũng vậy, khi người khác làm chuyện gì sai, ông ấy cũng không mắng chửi nhưng sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đó chằm chằm như là đang khủng bố. Thật sự rất kinh khủng, thà rằng chị bị mắng còn hơn là như thế."
Lộc Ẩm Khê hiếm khi gặp Phó viện trưởng Hồ Kiến Quân, nàng chỉ gặp được ông một lần mỗi tuần khi các chủ nhiệm khoa tiến hành kiểm tra bệnh nhân, theo sau ông là hàng chục hoặc hai mươi người, nàng phải nhìn thật kỹ mới thấy được bóng lưng cao lớn của ông ta.
Thường có những công văn cần phải ký tên đều là do bí thư bộ phận mang đến cho ông.
Lộc Ẩm Khê trêu chọc nói: "Chị và bác sĩ Giản đã ở bên nhau mấy năm, có lẽ sau này chị cũng có thể dùng ánh mắt gϊếŧ người giống như vậy."
Ngụy Minh Minh lắc đầu lia lịa: "Chị không muốn dọa người một cách quá đáng như thế."
Trương Dược trở về từ bên ngoài, chen vào nói:"Nếu cứ dữ dằn như thế thì sẽ không gả đi được. Học hỏi từ anh và xem những đứa nhóc dưới trướng của anh tốt đến nhường nào. Ngụy Minh Minh, vài năm sau em học lên tiến sĩ, đến lúc đó anh trở thành người giám sát tiến sĩ thì anh sẽ nhận em."
Ngụy Minh Minh dỗi hắn:"Anh câm miệng lại cho tôi! Anh tốt với bọn họ đến nỗi họ không hề viết bất kỳ hồ sơ bệnh án nào. Tối hôm qua trước khi tan làm, giường bệnh số có bệnh nhân mới, không biết học trò mới nào của anh lại trực tiếp sao chép bệnh án của bệnh nhân giường bên cạnh mà viết lại, một chữ cũng không sửa, cũng may là tôi phát hiện ra và sửa lại, nếu không thì tôi đã bị mắng rồi. Cuối tháng này bộ phận kiểm tra chất lượng sẽ đến kiểm tra đột xuất, anh đi mà quản học sinh của mình đi!."
Cô ấy vừa nói xong thì không lâu sau khi làm việc vào buổi chiều, một nhóm người trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang từ cửa tràn vào, vây lấy người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi:"Chủ nhiệm khoa u thứ có ở đây không? Chúng tôi đến để kiểm tra định kỳ, lấy tất cả các loại tài liệu trong bộ phận của mọi người ra cho chúng tôi kiểm tra."
"Ở đây ở đây!" Trương Dược đứng lên đáp lại, âm thầm làm bộ dạng miệng "mỏ quạ" trêu Ngụy Minh Minh, sau đó tiến lên tiếp đãi, "Trưởng khoa, hôm nay anh đích thân đến tận đây, anh muốn kiểm tra tài liệu nào?"
Thông thường đều do các cán bộ trẻ từ phòng quản lý chất lượng xuống kiểm tra. Những người trẻ tuổi đều giống nhau, rất dễ nói chuyện, nói một câu nhẹ nhàng thì một số vấn đề sai nguyên tắc có thể bị trừ điểm liền biến thành không bị trừ điểm.
Chủ nhiệm Ngô của phòng quản lý chất lượng chắp tay sau lưng: "Cuối năm rồi nên tôi đi khắp các bệnh khu kiểm tra một lượt, các cậu lấy sổ đăng ký ca bệnh quan trọng, sổ hội chẩn trường hợp nguy cấp và sổ giao ca cho chúng tôi kiểm tra."
Cứ cuối năm bọn họ đều lên phòng hành chính y tế, rồi lại xuống phòng hành chính bệnh viện, sau đó sẽ đến bệnh khu để kiểm tra.
Trương Dược đã sớm chuẩn bị tài liệu, một bên bới thùng lấy tài liệu, một bên dặn dò hai người trợ giúp một phen:"Tiểu Lộc, em đi lấy sổ đăng ký ca bệnh quan trọng và sổ giao ca đến đây. Minh Minh, em mang sổ hội chẩn nguy cấp và tài liệu ghi chép các ca bệnh tử vong đến đây."
Nhân viên y tế ra ra vào vào đều chào chủ nhiệm Ngô, ông cũng gật đầu đáp lại.
Sau một lúc, mọi người trong khoa đều đã lấy đủ tài liệu và đặt chúng ngay ngắn trên bàn, họ cũng mang hồ sơ của tháng này đến để dễ dàng kiểm tra.
Các cán bộ của Phòng Quản lý Chất lượng nói tốt trước mặt chủ nhiệm: "Công tác quản lý chất lượng của khu vực hai luôn nghiêm túc, hệ thống cốt lõi được thực hiện tương đối tốt."
Ngụy Minh Minh gật đầu, nịnh nọt nói: "Đều là các lãnh đạo thúc giục công tác tốt. Sắp đến Tết nên các vị lãnh đạo không muốn bị trừ điểm."
Chủ nhiệm Ngô cười nói: "Đừng ba hoa, vẫn còn bệnh án cần kiểm tra. Mỗi nhóm rút ra bản hồ sơ bệnh án đang chạy, gồm những người phải nằm viện hơn ngày."
Ngụy Minh Minh vui mừng nói: "Chúng tôi tự lấy có được không?"
Chủ nhiệm Ngô:"Không được, tiểu Lưu, cậu đi lấy đi."
Hai hồ sơ y tế được rút ra trong nhóm Giản Thanh đều là của Trương Dược, nhưng đều là các thực tập sinh của Trương Dược viết.
Chủ nhiệm Ngô ngồi xem trước máy tính: "Để tôi xem hồ sơ bệnh án các học trò của Phó viện trưởng Hồ viết như thế nào."
Dù không được giám sát cá nhân, Trương Dược vẫn là nghiên cứu sinh dưới trướng Hồ Kiến Quân.
Ngụy Minh Minh nói: "Hiện tại có nhiều thực tập sinh đến khoa, chúng tôi đều giao cho bọn họ tập viết."
Chủ nhiệm Ngô dạy dỗ, nói: "Vậy thì không thể cứ để cho thực tập sinh viết, mỗi một bản họ viết ra đều phải được các cô và cấp trên xét duyệt. Nếu có gì sai sót, thực tập sinh không cần chịu trách nhiệm, nhưng người chịu trách nhiệm chính là các cô."
Trương Dược vội vàng nói: "Vâng, vâng, tôi kiểm tra chúng mỗi ngày, cấp trên của tôi cũng xét duyệt qua một lần."
Chủ nhiệm Ngô chỉ vào hồ sơ bệnh án của giường và , cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày hỏi: "Tại sao bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn IV ở hai giường này lại có tiền sử chơi xuân? Thể trạng tốt đến như vậy à?"
'Tiền sử chơi xuân' đề cập đến mại dâm trong y học. Tiền sử mại dâm được sử dụng để xác định liệu bệnh nhân có khả năng mắc các bệnh lây truyền qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ hay không.
Trương Dược giải thích: "Không phải, không phải! Có lẽ thực tập sinh quên sửa chúng! Tôi sẽ sửa ngay bây giờ!"
Cũng có thể do học sinh đó chưa tìm hiểu kỹ chương bệnh án 《Diện chẩn》, nên đã nhầm tiền sử chơi xuân với tiền sử du lịch.
("Chơi xuân- 冶游- /yěyóu/" và "Du lịch- 旅游-/lǚyóu/" dễ nhầm lẫn với nhau)
Chủ nhiệm Ngô click vào hồ sơ bệnh án mới được nhận dưới tài khoản của Trương Dược.
"Bệnh nhân trong tổ của anh phong lưu thật!" Chủ nhiệm Ngô khẽ lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười, vươn ngón tay chỉ chỉ vào hồ sơ bệnh án, "Tiểu Lưu, ghi hết mấy cái giường này đi, cuối tháng báo cáo cho toàn bệnh viện biết.! "
Tên của người thực tập sẽ không được ghi trong thông báo. Giản Thanh quay trở lại bệnh khu và nhận được 《Phiếu phản hồi kết quả khám bệnh》 do Cục quản lý chất lượng gửi, nhìn thấy những khiếm khuyết trong hồ sơ bệnh án xong liền im lặng, nhìn chằm chằm vào Trương Dược.
Trương Dược bị cô nhìn chằm chằm đến mức không còn chỗ dung thân, nói:"Sư tỷ, em mỗi ngày đều có kiểm tra, ai biết rằng hôm nay lại đột nhiên đụng phải bộ phận kiểm tra chất lượng?"
Giản Thanh mặt không biểu cảm: "Sau này, đối với mỗi thực tập sinh mới, trước tiên cậu hãy dạy cho họ cách viết hồ sơ bệnh án."
"Nhóm người này đến từ các khoa khác. Tôi nghĩ những người phía trước đã dạy bọn họ rồi."
Giản Thanh: "Về sau tôi sẽ hỏi nhiều hơn để xem họ có thể viết chúng hay không. Trong ngày hôm nay, cậu phải kiểm tra lại tất cả hồ sơ bệnh án trong khoa, ngày mai tôi sẽ xét duyệt lại, tốt hơn hết cậu đừng để tôi tìm thấy bất kỳ thiếu sót gì."
Khi cả bệnh viện thông báo phê bình vào cuối tháng, hai cái tên 'Trương Dược / Giản Thanh' đã được liệt kê trong cột của bác sĩ chịu trách nhiệm trong bệnh án bị lỗi trong danh mục tài liệu thông báo, rất nhiều tiền thưởng đã bị trừ đi. Chủ nhiệm khoa Hồ Kiến Quân còn kêu hai người bọn họ đến văn phòng mắng chửi một lúc.
Từ phòng Phó viện trưởng đi ra, Trương Dược rũ đầu xuống, xin lỗi Giản Thanh, nói: "Trước đây Hồ lão sư sẽ không để ý những chuyện vặt vãnh này, hôm nay tại sao lại nghiêm khắc như vậy?"
Giản Thanh nói nhỏ:"Bởi vì viện trưởng sắp về hưu nên ông ấy muốn cẩn thận hơn."
Trong thời điểm đặc biệt này, càng phạm ít sai lầm thì càng tốt.
Viện trưởng sắp về hưu, các nhóm bè phái trong bệnh viện bí mật đấu tranh gay gắt, bọn họ có mối quan hệ thầy trò với Hồ Kiến Quân, tự nhiên bị chia thành hai phe. Chủ nhiệm Tưởng của bộ phận y tế đứng về phe Hồ Kiến Quân, chủ nhiệm Ngô của Phòng kiểm tra chất lượng lại là người dưới trướng của Phó viện trưởng Tôn, phe đối lập.
Trương Dược gãi gãi đầu: "Em không hiểu được chuyện này, giống như trâu bò bọn họ đánh nhau, ruồi muỗi như chúng ta lại chết."
Giản Thanh bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng về họ, cho dù họ đấu đá nhau như thế nào thì bệnh viện vẫn phải điều trị, cứu người và viết hồ sơ bệnh án."
Còn vài ngày nữa là đón Tết Nguyên Đán. Trương Dược, người ở bệnh viện giờ một ngày liền xin nghỉ nửa buổi chiều, nói rằng hắn muốn mua ít quà và đặc sản của Giang Châu để gửi về nhà.
Giản Thanh hỏi:"Tết cũng cần phải mua quà?"
Trương Dược nói: "Còn phải phát lì xì thật to. Sư tỷ, chị lớn như thế rồi mà chưa đón Tết Nguyên đán à! Em vắng nhà lâu như vậy mà chưa trở về, dù sao em cũng phải mua quà khi trở về đúng không?"
Giản Thanh xua tay, cho phép hắn nghỉ, cô cũng dành thời gian để đi đến trung tâm thương mại.
Trong nhiều năm qua, cô chỉ nghĩ đến bản thân mình, cô chưa từng nghĩ đến việc mua bất kỳ món quà nào cho người khác.bg-ssp-{height:px}
Vì vậy đây là lần đầu tiên cô lang thang không mục đích trong trung tâm mua sắm.
Sau khi mua sắm được nửa tiếng, cô ghé vào một cửa hàng trang sức, nhìn thấy tấm áp phích trên bức tường triển lãm bên trong tấm kính. Áp phích là một sợi dây chuyền bạc với mặt dây chuyền nhung hươu, bên cạnh còn để một hàng chữ:'Lâm thâm thị kiến lộc, mộng tỉnh thị kiến nhĩ'
(:Trong rừng sâu gặp Hươu, tỉnh mộng tôi gặp em)
Cô nhớ đến thời khắc tỉnh dậy dưới ánh trăng, nhìn thấy dáng vẻ Lộc Ẩm Khê, liền bước vào cửa hàng và mua sợi dây chuyền có hình nhung hươu.
Về đến nhà, Lộc Ẩm Khê đang ôm khoai tây chiên vừa ăn vừa ngồi trên sô pha xem TV. Thấy cô trở về, nàng mỉm cười, mang dép lê bạch bạch bạch chạy đến: "Tối nay tôi học được cách làm cá chép chua ngọt, chị lại đây ăn thử xem."
Giản Thanh đưa tay xoa đầu nàng, dùng tay trái sờ hộp trang sức vuông trong túi, không nói gì.
Lộc Ẩm Khê nắm lấy tay phải của Giản Thanh, kéo cô ấy đến bàn rồi ấn xuống.
Giản Thanh nói:"Tôi chưa rửa tay."
Lộc Ẩm Khê ồ một tiếng, sau đó kéo cô đến bồn rửa tay, ríu rít nói chuyện.
Dạo gần đây, hầu như mỗi ngày Lộc Ẩm Khê đều làm món mới.
"Tôi đã tính toán xong. Chờ đến ngày Tết, tôi sẽ làm tôm chiên, sườn heo xào tỏi, gà luộc, vịt kho bia, cá chép chua ngọt, gà vịt thịt cá gì đều có, còn thiếu một món canh. Dù chỉ có một mình tôi ở đây thì tôi vẫn có thể ăn nhiều thức ăn ngon. "
Nước ấm làm ướt mu bàn tay cô, Giản Thanh nhìn chằm chằm vào mặt nước, nói: "Em không phải chỉ có một mình."
Cô sẽ không để nàng một mình ở đây.
Lộc Ẩm Khê nói:"Năm mới chị không về nhà à?"
Giản Thanh lau khô tay, quay trở lại bàn ăn: "Không, tôi phải trực vào đêm giao thừa."
Lộc Ẩm Khê ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi nhớ là chị trực ca sáng, buổi tối chị không về với bố mẹ sao? Đêm giao thừa cũng không về à?"
"Tôi không về."
"Bố mẹ chị có trách chị không? Họ có sai vệ sĩ đến bắt chị về nhà không?"
Giản Thanh ăn được nửa bát cơm: "Em bớt đọc tiểu thuyết và xem chương trình truyền hình nhảm nhí gì đó đi."
Như thể các nàng đang cùng nhau bỏ nhà đi.
Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh với đôi mắt lấp lánh, hận không thể mọc ra một cái đuôi mà lắc lư điên cuồng.
Nàng chống mặt bằng tay trái, xúc động nói: "Đã nhiều năm rồi không có ai đón Tết cùng tôi".
Hương vị Tết của những năm trước khi nàng lên là đặc biệt nhất. Vùng quê thích tụ tập đông người ăn Tết, trẻ con nô đùa rượt đuổi, đốt pháo, người lớn gϊếŧ lợn gà, một bàn tròn lớn có thể ngồi được hơn mười người, từ mồng một đến mười lăm, mọi người đều đến thăm họ hàng, bạn bè. Ngày ấy, ai cũng vất vả, những đứa trẻ không có tiền mừng tuổi nên khi có bánh kẹo bỏ vào túi là đã rất hài lòng.
Những năm sau tuổi, nàng cùng mẹ là Cố Minh Ngọc lên thành phố và sống trong tòa nhà gia đình của bệnh viện. Bệnh viện không dám nổ pháo nhưng nhân viên y tế sẽ bớt nghiêm túc hơn bình thường, đồng thời cũng vui vẻ hơn một chút. Vào đêm giao thừa hàng năm, Cố Minh Ngọc hiếm khi về nhà, hầu như những người hàng xóm đối diện đều thấy nàng đáng thương và mang nàng vào nhà của họ để cùng ăn giao thừa.
Từ năm tuổi trở về sau, nàng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Cố Minh Ngọc. Dù sau này có người đại diện, trợ lý và bạn bè, nàng vẫn cảm thấy họ có cuộc sống gia đình riêng, không tiện hòa nhập, cũng không tiện làm phiền nên nàng tự học cách làm sủi cảo để ăn Tết một mình tại nhà.
Giản Thanh ừ một tiếng, tập trung ăn cá, cũng không hỏi nhiều.
Cô cũng đã trải qua rất nhiều năm một thân một mình vào những ngày lễ Tết.
Năm nay, cô đã có người đón tết cùng mình.
Đêm đến, Giản Thanh sờ hộp trang sức trong túi đã được giữ thật lâu nhưng không đưa cho nàng.
Cô lấy hộp trang sức ra, đặt lên bàn trà trong phòng khách, cô muốn đợi Lộc Ẩm Khê sáng mai tỉnh dậy sẽ tự mình phát hiện rồi nhận lấy.
Sau khi để được một lúc, cô lấy lại, mở tủ lạnh ra, muốn cho vào tủ lạnh, để khi Lộc Ẩm Khê lấy rau ra xào thì sẽ phát hiện.
Nghĩ kỹ lại, cảm thấy không ổn, cô lại lấy nó ra, dự định sẽ tận tay đưa cho nàng trước đêm giao thừa.
Trước đêm giao thừa một ngày, Giản Thanh do dự, đặt hộp trang sức vào túi áo khoác của Lộc Ẩm Khê, vẫn nên đợi Lộc Ẩm Khê tự mình tìm thấy.
Vào ngày trước đêm giao thừa, tình trạng của Hà Bội đã cải thiện và được chuyển ra khỏi ICU. Lộc Ẩm Khê vui vẻ chạy đến phòng bệnh, nắm lấy hai tay cô ấy.
Có thể là do ba ngày nay, mỗi ngày Lộc Ẩm Khê đều đến thăm bệnh hai lần với tâm trạng vui vẻ làm cảm động một nhà ba người bọn họ nên ba mẹ Hà Bội đã cho Lộc Ẩm Khê một bao lì xì thật lớn.
Lộc Ẩm Khê nhanh chóng từ chối: "Cháu không thể nhận lì xì của cô chú! Cháu đã đi làm rồi, không thể nhận lì xì nữa, cháu không còn là trẻ con!".
Ba mẹ Hà Bội kiên quyết nhét vào túi nàng:"Cầm lấy đi! Cứ coi như đây là quà của cô chú! Nhân tiện cháu giúp chúng tôi đưa cho bác sĩ Giản một cái."
"Chị ấy càng không thể nhận! Nếu chị ấy nhận thì sẽ bị báo cáo! May mà hôm nay cháu không mặc áo blouse đến gặp mọi người, nếu không có lẽ cháu sẽ bị báo cáo với Bộ phận giám sát."
Mẹ của Hà Bội vội vàng thu tay lại, mỉm cười: "Là cô suy nghĩ không chu đáo, cháu thêm WeChat với chúng tôi đi, cô sẽ chuyển WeChat cho cháu."
"Cô à, ý cháu không phải là như thế. Chúng cháu thật sự không cần một xu nào cả. Chúng cháu rất vui khi thấy cô ấy ngày càng tốt hơn! Cô ơi, cháu phải đi đây, chúc mừng năm mới!". Lộc Ẩm Khê vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nàng đi ra khỏi khoa tim mạch, không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, giống như một con thỏ nhỏ, nhảy từ tầng của khu khoa nội xuống tận lầu một, sau đó lại chạy như bay về U khoa, muốn cho Giản Thanh một cái ôm thật chặt.
Giản Thanh hôm nay tan sở muộn một tiếng, cô ở trong phòng thay đồ, cởϊ áσ blouse trắng, thay chiếc áo khoác của mình vào.
Lộc Ẩm Khê xông tới, vùi đầu vào ngực cô, đẩy cô lùi về sau một bước mà đụng lưng vào tủ, vụng về ôm lấy Lộc Ẩm Khê.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lộc Ẩm Khê: "Có chuyện gì khiến em vui à?"
Lộc Ẩm Khê thoát ra khỏi vòng tay của Giản Thanh, mi mắt cong lên, cười nói: "Hà Bội đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, cô ấy vẫn còn sống!"
Số mệnh của một người đóng vai phụ đã được nàng thay đổi thành công.
Giản Thanh nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, đôi mắt cô trong veo, vẻ mặt bình tĩnh.
Lộc Ẩm Khê vỗ vỗ túi áo khoác: "Ba mẹ cô ấy vừa rồi còn nhét lì xì vào túi tôi, tôi đã trả lại —— đây là cái gì?" Nàng lấy từ trong túi ra chiếc hộp vuông nhỏ, "Tại sao họ lại bí mật tặng quà cho tôi? Không được, tôi phải đi đến khoa tim mạch một chuyến, trả lại quà cho họ!"
Giản Thanh giữ chặt nàng:"Không cần đi."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.