Edit: Khả Khả
Người trong cung thành thạo nhất là gió chiều nào theo chiều đó.
Cho dù không nói ra nhưng họ có thể nhìn bằng mắt và giữ trong lòng.
Nếu không phải Vân Kiều ở Trung Cung, lại có thân phận của Trần thị chống lưng, thì với việc lần trước Bùi Thừa Tư bỏ rơi nàng, cũng đủ để nàng cảm nhận được “thói đời lạnh lẽo”.
Vào đêm giao thừa ấy, chuyện Bùi Thừa Tư rời đi truyền ra ngoài, tin đồn không chỉ là nàng thất “thất sủng”, mà còn bị Thánh Thượng “chán ghét”.
Rất nhiều người cho rằng vị Trần Hoàng Hậu này không thể trở mình được. Nào ngờ, chỉ mới một ngày, Thánh Thượng liên tục ngủ ở Thanh Hoà Cung, thậm chí còn ban thưởng không ít đồ quý giá.
Tựa như đang muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã bỏ rơi nàng.
Mọi người chứng kiến đều cảm thấy thánh ý thật khó dò.
Ngay cả chính bản thân Vân Kiều cũng rất bất ngờ, thậm chí không thể lý giải nổi, nàng cảm thấy việc “làm hoà” không có tác dụng lớn đến vậy.
Thay vào đó, Trần Thái Hậu lại khen nàng, bảo nàng hãy rút kinh nghiệm, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng phạm sai lầm ngốc nghếch nữa.
Vốn cứ nghĩ chuyện này coi như đã xong, không ngờ, ngoài cung lại xảy ra chuyện.
Ngày đó, Vân Kiều ở Tử Thần Điện chơi cờ với Bùi Thừa Tư.
Sau giờ Ngọ mệt mỏi, Vân Kiều đang mơ màng buồn ngủ, thì nội thị ở bên ngoài thông truyền tin tức, nói rằng không biết vì sao tiểu tướng quân tranh chấp với Ngu thị vệ, rồi đánh người ở bên ngoài.
Vân Kiều giật mình, lúc này nàng mới có phản ứng, người nội thị nói đến là Phó Dư.
Nàng âm thầm đưa mắt nhìn về phía Bùi Thừa Tư, chỉ thấy hắn nghe xong tin này liền thu lại bộ dạng nhàn tản, nét mặt nghiêm túc.
Hắn luôn thiên vị Ngu gia, nhưng trước đó Phó Dư lập công lớn ở Tây Cảnh được Tưởng lão tướng quân tiến cử, ít nhiều gì hiện giờ hắn cũng có nể nang.
Hai người này xung đột, thậm chí còn động thủ, đương nhiên không thể cho qua được.
“Có bị thương nặng không?” Bùi Thừa Tư hỏi.
“Nghe người ta nói hình như bị phá tướng, đã cho người đưa về…”
Nội thị suy đoán thánh ý, hơn nữa hắn cũng đang nhận đồ tốt từ Ngu gia, đang định thêm mắm dặm muối, tả Ngu Kỳ thê thảm hơn thì lại nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hoàng Hậu, hắn vội ngậm miệng.
“Gọi thái y đến xem đi,” Bùi Thừa Tư chống cằm, ra lệnh: “Tuyên Phó Dư vào đây, để hắn giải thích cho trẫm nghe!”
Nội thị rời đi, Vân Kiều nhẹ thở ra.
Nàng quá hiểu Bùi Thừa Tư, thái độ này của hắn không phải muốn so đo với Phó Dư.
Vân Kiều hạ một quân xuống bàn cờ rồi hỏi: “Có cần ta phải tránh đi không?”
Thấy nàng thẳng thừng như vậy, Bùi Thừa Tư có chút nghẹn lời, một lát sau hắn vẫy tay nói: “Không sao, nàng cũng nghe một chút đi, mắc công lại nói ta thiên vị!”
“Chàng hướng về Ngu gia là chuyện ai cũng đều biết!” Vân Kiều chống cằm nhìn hắn.
Giọng điệu quá mức nhẹ nhàng khiến lời này không giống chỉ trích mà giống như đang hờn dỗi. Bùi Thừa Tư cười bất đắc dĩ: “Nếu không có Ngu gia, ta sợ sẽ không sống được đến hôm nay!”
Vân Kiều nghĩ nghĩ, ngữ điệu mềm đi chút ít, tò mò hỏi: “Nhưng nếu năm đó Ngu gia đối xử tốt với chàng, sao chàng lại rời đi một mình?”
Vấn đề này tựa như cây kim nhọn, Bùi Thừa Tư rũ mắt, không nói gì chỉ cười cho qua chuyện.
Vân Kiều biết chắc sẽ không hỏi được gì, nàng cũng không miễn cưỡng, tập trung nghiên cứu ván cờ.
Hai người im lặng, cho đến khi Phó Dư tới mới phá tan bầu không khí này.
Phó Dư từ thao trường đến đây, hắn mặc thường phục của quan võ, vai rộng eo thon, ăn mặc chỉnh tề toát lên khí phách ngời ngời.
Cho dù hắn bị gọi đến để chất vấn, song, hắn vẫn không hề tỏ ra sợ hãi mà thẳng thắn tiếp nhận.
Vân Kiều nhìn hắn mỉm cười gật đầu, nàng không nói vì cả, để cho Bùi Thừa Tư chất vấn.
“Thần và Ngu thị vệ có nói qua lại vài câu, nhân lúc đang ở thao trường cho nên muốn tỷ thí một phen. Nào ngờ hắn…” Phó Dư dừng lại, tỏ vẻ áy náy: “Thần cũng có lỗi, xuống tay không có chừng mực. Nếu Thánh Thượng muốn trách phạt, thần không dám oán hận nửa lời!”
Lời này của hắn là đang ám chỉ công phu của Ngu Kỳ chẳng tới đâu, Vân Kiều nghe ra ý này càng cười sâu hơn, còn Bùi Thừa Tư lại dỡ khóc dỡ cười.
Ngu Kỳ là công tử thế gia, không ăn chơi trác táng đã là tử tế lắm rồi, ngay cả khi từ nhỏ được võ sư dạy dỗ, nhưng cũng có hạn, sao có thể so với Phó Dư lăn lộn với các tướng sĩ ở sa trường nhiều năm được?
Hắn cũng không phải là loại không có đầu óc, đồng ý tỷ thí với Phó Dư tám phần là do trúng kế khích tướng, nhất thời hung hăng.
Nhưng việc này thật sự không thể can thiệp được.
Nếu bị thua ở thao trường, sau đó chạy theo Hoàng Đế đòi lại công đạo thì Ngu Kỳ không những không dám ngẩng đầu mà ngay cả mặt mũi Bùi Thừa Tư cũng mất sạch.
Quan võ không nói nhiều, nói đi nói lại, Phó Dư chỉ ám chỉ bao nhiêu đó, trách công phu của Ngu Kỳ quá tệ.
“Đừng ở đây giả ngây với trẫm,” Bùi Thừa Tư cười, mắng: “Được rồi, tại sao ngươi gây chuyện với Ngu Kỳ? Hắn đã đắc tội gì với ngươi?”
Nói đến như vậy rồi, Phó Dư cũng không thể trả lời cho có lệ được, đành miễn cưỡng nói: “Thật ra hắn không đắc tội gì với thần cả. Chỉ là loại này thần nhìn không thuận mắt, rõ ràng trong nhà đã có chính thê rồi, còn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Trước đó, Vân Kiều mơ hồ có dự cảm nhưng khi nghe chính miệng Phó Dư nói ra, trong lòng vẫn cảm thấy xúc động.
Nàng sớm đã rất ngứa mắt với Ngu Kỳ, nhưng vì thanh danh của Thiên Thiên chỉ đành đè nén bất mãn. Dựa theo tính khí của nàng, nàng thật sự muốn đem cái tên Ngu Kỳ kia ra đánh một trận cho hả giận.
Dựa vào cái gì bắt người bị hại phải nén giận, nói năng thận trọng, còn người gây chuyện thì bình an vô sự?
Mới đầu, Bùi Thừa Tư không nghĩ sẽ liên quan đến chuyện của Thiên Thiên, bởi vì, với hắn mà nói chuyện này chẳng là gì cả, qua rồi thì thôi. Đến khi Phó Dư nói rõ ra, hắn mới ngẩn người, chợt nhớ ra mối quan hệ…
Đúng rồi, Phó Dư sinh ở Bình Thành, từ nhỏ đã làm bạn với Vân Kiều, sao lại không biết Thiên Thiên cho được?
Bùi Thừa Tư quay đầu lại, nhìn về phía Vân Kiều, chỉ thấy gương mặt nàng tươi sáng nhìn Phó Dư, bộ dạng đầy sức sống khiến hắn ngẩn ra.
Những ngày qua, Vân Kiều không còn phân cao thấp như trước kia nữa, trước mặt hắn luôn tỏ vẻ dịu dàng, khiến hắn vô cùng hài lòng. Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được, đã lâu rồi Vân Kiều chưa từng cười như vậy trước mặt hắn.
Phát hiện này khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả.
“Hoá ra là để xả giận cho Thiên Thiên,” Bùi Thừa Tư cười thành tiếng, từ tốn nói: “Về chuyện kia, thật sự Ngu Ky đã phạm sai lầm, trận đòn này cũng không thể nói là bị oan!”
Với câu này của hắn, khoé miệng Vân Kiều cong lên, hiển nhiên là rất hài lòng.
Bùi Thừa Tư nhìn thấy, lại cố ý trêu chọc Phó Dư: “Nói đến đây, khắp kinh thành này có rất nhiều khuê tú để ý ngươi, mà ngươi lại chậm chạp không có ý định kết hôn, chẳng lẽ đã có người trong lòng?”
“Nếu thật sự là vậy, ngươi cứ nói, Hoàng Hậu cũng đang tìm người thích hợp với Thiên Thiên để phó thác chung thân!”
Vân Kiều nghe ra ý tứ của Bùi Thừa Tư, nàng nhìn Phó Dư đầy nghi hoặc.
Tuổi tác hai người họ chênh lệch không nhiều, xa nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ sau khi hồi kinh, gặp lại nhau, Phó Dư liền thích Thiên Thiên?
Vẻ mặt Phó Dư đầy kinh ngạc, sau khi hiểu ra, hắn liên tục xua tay: “E là Hoàng Thượng đã hiểu lầm rồi, thần với Thiên Thiên cùng lắm chỉ là huynh muội, tuyệt đối không có tình cảm nào khác!”
“Thật sao?” Giọng điệu của Bùi Thừa Tư mang nhiều nuối tiếc, tựa như tiếc nuối vì không thể tác hợp được.
Phó Dư gật đầu dứt khoát, nói: “Tuyệt không có nửa lời giả dối!”
Bùi Thừa Tư mất hứng: “Vậy thì thôi!”
Nếu thường ngày, Phó Dư sẽ thức thời chủ động cáo lui, nhưng lúc này, hắn do dự một lát, rồi mở miệng lần nữa: “Thần tích luỹ ngày phép đã lâu, muốn tiết Thanh Minh này về Bình Thành tế tổ, nương nương có dặn dò gì không?”
“Ta…” Vân Kiều bị hắn hỏi làm cho ngây người, nàng im lặng sau đó nhẹ giọng nói: “Cũng không có gì, ngươi thay ta thắp cho cha mẹ và bá phụ một nén hương. Thứ cho ta bất hiếu, không thể trở về!”
Phó Dư đang định đồng ý thì lại nghe Bùi Thừa Tư nói: “Như vậy thì có hơi hấp tấp. Chi bằng sai người đi một chuyến, tu sửa phần mộ, quét dọn và cúng tế trang nghiêm, cũng xem như an ủi phụ mẫu nàng ở trên trời!”
Trên mặt Vân Kiều không hiện lên chút ý cười nào: “Không cần tốn công vậy đâu. Huống hồ, ta lấy thân phận gì đây?”
Nàng đã đổi tên thành Trần Vân Kiều, ghi tên vào gia phả của Trần Gia.
Không thể tiết lộ danh tính của phụ mẫu nàng, để nội thị đi làm thì danh không chính, ngôn không thuận, chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối mà thôi.
Sao Bùi Thừa Tư lại không biết đạo lý này được? Trước giờ hắn vẫn luôn không thích nhắc đến chuyện cũ, nếu không phải vì Phó Dư đề cập đến, sợ là hắn cũng chẳng quan tâm.
Vào Kinh càng lâu, Vân Kiều càng ý thức được, thật ra Bùi Thừ Tư là người vô tình. Năm đó, nếu không phải vì nàng chủ động, thì giữa hai người sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Với Tiên Đế thì hắn chán ghét, còn đối với phụ mẫu nàng, hắn chưa từng gặp qua, cho nên tình cảm cũng nhạt nhòa.
Chuyện này không thể trách hắn được, chỉ có điều nó khiến Vân Kiều hơi buồn.
Đối với Ngu gia, Bùi Thừa Tư có thể “yêu ai yêu cả đường đi”. Năm đó, hắn được Ngu lão gia che chở, hiện giờ, hắn hậu đãi cả gia đình người ta. Vì sao hắn không thể đối xử với nàng như vậy?
Rất nhanh, Vân Kiều cũng ý thức được bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, nếu không dừng lại sẽ chỉ tự rước phiền não vào người. Người làm buôn bán kỵ nhất là xử trí theo cảm tính.
Có lẽ, cảm nhận được bầu không khí nhạy cảm giữa hai người, Phó Dư xin phép cáo lui.
“Thế cờ này ta thua rồi,” Vân Kiều đánh giá ván cờ, chủ động mở miệng: “Khi nào ta mới có thể thắng chàng đây?”
Bùi Thừa Tư cười: “Vậy lần tới ta sẽ nhường nàng được không?”
“Bỏ đi!”
Bùi Thừa Tư thấy nàng muốn rời đi, đột nhiên nói: “Phó Dư cũng đã đến tuổi nghị thân, bên cạnh lại không có trưởng bối, nàng rảnh rỗi thì xem mắt cho hắn!”
Vân Kiều không nghĩ Bùi Thừa Tư lại quan tâm đến chuyện này, nàng hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Được!”