Edit: Khả Khả
Đối mặt với mỹ nhân quốc sắc thiên hương thế này, Vân Kiều sinh ra cảm giác nhục chí, nếu không phải Nguyên Anh hiếu kỳ muốn đến nhìn, thì có lẽ nàng sẽ không đến cánh cửa này.
Nguyên Anh không tin vào mắt mình, nhìn nàng hỏi: “Ngươi trốn tránh cái gì?”
Vân Kiều sửng sốt một lúc.
Trước kia nàng không thế này.
Những năm qua nàng chịu đựng khổ cực rất nhiều, nhưng mặc kệ đương đầu với khó khăn nào, nàng không có ý định trốn tránh, càng không nảy sinh ra ý nghĩ lừa mình dối người.
Không nghe, không thấy, không hỏi thì có thể xem như nó không tồn tại.
Từ lúc nào nàng đã trở thành con người như vậy.
Bỗng nhiên, Vân Kiều ý thức được điều này, nàng giật mình hoảng hốt.
Nàng lấy lại bình tĩnh, ném những suy nghĩ kia ra sau ót, bình tĩnh đi về phía Triệu cô nương.
Triệu Nhạn Lăng nhìn Nguyên Anh tiến đến, ánh mắt nàng rơi trên người Vân Kiều.
Người làm ăn, ai cũng đều giỏi nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện.
Trong ánh mắt của vị này mang theo ý tứ rất rõ ràng, thậm chí có thể nói là khinh thường ra mặt, tự cao tự đại, khiến Vân Kiều cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, nàng cũng không tránh né, vẻ mặt bình thản nhìn thẳng Triệu Nhạn Lăng.
Ngay lập tức, Nguyên Anh nhận ra bầu không khí căng thẳng của các nàng, ánh mắt nàng đảo qua hai người họ, đè nén nghi hoặc, vờ như không có việc gì, hàn huyên với Triệu Nhạn Lăng: “Thật hiếm khi Quận Chúa đến cửa hàng tơ lụa nhà chúng ta, đúng là vị khách quý…”
Triệu Nhạn Lăng không quan tâm tới lời nàng nói, ra lệnh dứt khoát: “Ta muốn tấm Hương Vân này!”
Cho dù, Nguyên Anh đã sớm biết Triệu Nhạn Lăng là người không coi ai ra gì, nhưng nàng vẫn không kiềm được.
Nếu người ngoài nói những lời này, nàng sớm đã cự tuyệt, nhưng hết lần này đến lần khác đều là những vị khách ngang ngược có địa vị, nếu nàng làm phật lòng nàng ta, sợ là sau này rất khó làm ăn.
Thấy Nguyên Anh chần chờ, sắc mặt Triệu Nhạn Lăng sầm xuống, đang định mở miệng thì bị Vân Kiều cắt ngang.
“Có lẽ cô nương không biết, tấm vải này ta đã mua trước rồi!” Vân Kiều tiến lên hai bước, âm thầm đụng vào tay Nguyên Anh, tự mình gánh vác chuyện này.
Lời nói này vô cùng uyển chuyển, nhưng Triệu Nhạn Lăng không để ý đến bậc thang nàng đưa đến, hất cằm lên: “Ta biết, nhưng ta thích nó!”
Vân Kiều chưa từng thấy người nào đi cướp đồ mà khẩu khí ngang nhiên như vậy.
Tính tình trước giờ của nàng rất tốt, trong chuyện làm ăn luôn giữ hoà khí để sinh tài, lúc trước gặp tình huống thế này, nàng sẽ ôn tồn thương lượng, cũng không ngại tặng nó cho đối phương, xem như làm từ thiện.
Nhưng người hung hăng vênh váo như vậy, cho dù nàng có nhường thì người ta cũng không cảm kích chút nào.
“Tuy rằng trước giờ chuyện mua bán đều quan trọng “trước sau”, nhưng thấy cô nương yêu thích như vậy, không phải ta không thể nhường…” Vân Kiều từ tốn nói.
Lúc nàng nói những lời này, trên mặt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, hai chữ “trước sau” hời hợt tựa như mỉa mai, lại không thể phản bác.
Sắc mặt Triệu Nhạn Lăng cứng đờ, nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Trùng hợp là lúc trước ta mua tấm vải này, cũng có người nhìn trúng, hai người bọn ta sau một hồi thương lượng nên quyết định ai ra giá cao thì sẽ có được nó!” Vân Kiều nói vô cùng thật: “Cuối cùng ta phải bỏ ra năm trăm lượng bạc mới có được tấm Hương Vân này!”
“Thật sự ta cũng không thích lắm. Nếu cô nương đã thích, vậy thì trả lại số tiền đó cho ta, tấm vải này cô nương muốn làm gì cũng được!”
Nàng lanh lẹ khéo léo, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, ánh mắt còn cực kỳ thành thật. Nếu không phải Nguyên Anh luôn ở bên cạnh, sợ là nàng đã tin rồi.
Triệu Nhạn Lăng nửa tin nửa ngờ, nàng liếc nhìn thị nữ bên cạnh, thị nữ kia hiểu ý, lập tức mở miệng: “Phu nhân đừng nói lung tung! Lụa Hương Vân này cao lắm cũng chỉ một trăm lạng bạc một tấm!”
“Phải không? Lúc đó ta nổi khí phách tranh chấp với người ta, bây giờ cảm thấy hơi hối hận!” Vân Kiều thở dài, sau đó cười nói: “Nhưng nói đi rồi cũng nói lại, nếu đã là thích thì bỏ nhiều tiền hơn một chút cũng không sao!”
“Hơn nữa, tấm vải này nhất định có chỗ nào đó độc đáo. Bằng không, làm sao một Quận Chúa uyên bác cũng chỉ thích một mình nó?”
Lời này dường như có ý đồ, nhưng lại không thể tìm ra lỗi sai ở đâu.
Sắc mặt Triệu Nhạn Lăng trở nên khó coi.
Nàng đã đâm lao thì phải theo lao.
Đương nhiên, Triệu gia không hề thiếu năm trăm lượng này, chỉ là cứ đưa ra như vậy, nhìn rất giống tên ngốc bị người lừa tiền. Còn nếu không đưa, người đời sẽ nghĩ nàng hà tiện không dám chi tiền để có được món đồ yêu thích.
Nguyên Anh thấy rõ, những thua thiệt lúc đầu đều bị cuốn phăng đi, nàng cố kìm nén ý cười.
Vân Kiều cũng không thúc giục, dù nàng đang bận nhưng vẫn ung nhìn nàng ta.
Một lát sau, bỗng nhiên Triệu Nhạn Lăng cười thành tiếng, mở lời châm chọc: “Không phải ngươi muốn bạc sao? Ta cho ngươi!”
Vân Kiều nhíu mày không đáp.
Nàng nghe ra được Triệu Nhạn Lăng cố ý khinh nhục mình, nhưng cũng không thấy lời này có gì quá đáng, dù sao trong chuyện này nàng không hề lỗ.
Triệu Nhạn Lăng cảm thấy bản thân như đang ra sức đánh trên gối bông, càng thêm khó chịu. Nàng im lặng một hồi, sau đó quay sang Nguyên Anh hỏi: “Nàng là nữ quyến nhà ai? Sao trước giờ ta chưa từng thấy?”
Nguyên Ann đang xem náo nhiệt, chợt nghe thấy lời này, nàng vô thức liếc nhìn về phía Vân Kiều, muốn nói rồi lại thôi.
Vấn đề này rất bình thường nhưng liên quan đến Vân Kiều nên không thể tuỳ tiện trả lời.
Bùi Thừa Tư chưa từng công khai với bên ngoài rằng hắn đã có thê tử. Tuy rằng ở trong phủ, Vân Kiều được ăn ngon mặt đẹp nhưng không có thân phận danh chính ngôn thuận nào, hạ nhân đều mơ hồ gọi hai tiếng “phu nhân”.
Có lẽ là vì thời gian gấp gáp chưa kịp thông báo, hoặc có lẽ hắn có dự định khác…
Nguyên Anh không biết Bùi Thừa Tư đang tính toán gì, nhưng nàng nhìn thấy tình cảnh lúng túng hiện tại, bản thân sinh ra chút bất mãn.
Rõ ràng bọn họ cưới hỏi đàng hoàng, đứng giữa trời đất bái thiên địa, mà giờ Vân Kiều lại giống như người không có thân phận gì.
Cuối cùng, thần sắc Triệu Nhạn Lăng giãn ra, trên mặt hiện lên ý cười, ám chỉ xâu xa: “Vừa rồi, phu nhân nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, sao giờ lại không trả lời?”
Vân Kiều khẽ chớp mắt.
Ban đầu nàng có hơi nghi ngờ, bây giờ nàng đã xác định tám phần là Triệu Nhạn Lăng đã biết thân phận mình, cho nên với câu hỏi này, nàng ta đang muốn làm nàng khó xử.
“Ta không phải xuất thân từ cao môn vọng tộc gì, cũng chẳng phải nữ quyến của nhà nào, chỉ là một tay buôn về kinh thành để làm ăn!” Vân Kiều trả lời hời hợt: “Về phần khác, không nhọc lòng Quận Chúa để tâm!”
“Thật sao? Vậy cứ chờ xem!” Triệu Nhạn Lăng phất tay áo, đứng dậy rời đi.
Nguyên Anh nhìn chủ tớ Triệu gia rời đi, nụ cười khách sáo từ từ thu lại, nàng tức giận nói: “Nàng ta hung hăng như vậy là vì rảnh rỗi đến gây sự thôi!”
Mắng xong, nàng lại cẩn thận nhìn về phía Vân Kiều.
“Ngươi không cần giả ngây với ta,” Vân Kiều cười mang theo chút bất đắc dĩ: “Tự ta hiểu rõ!”
Đôi khi Nguyên Anh có chút hời hợt nhưng nàng không ngốc, cho dù lúc đầu nàng chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi Vân Kiều đối chọi gay gắt với Triệu Nhạn Lăng, nàng cũng bắt đầu sáng suốt.
Nàng kéo Vân Kiều trở lại hậu viện, rồi thấp gọng nói: “Sợ là Triệu Nhạn Lăng kia nhìn chăm chăm vào cái vị trí Thái Tử phi, cho nên nàng ta mới xem ngươi là cái gai trong mắt…”
Vân Kiều vân vê tóc mai, không biết nên đánh giá sự việc này thế nào, thì thở dài: “Tin tức của nàng ta thật sự rất nhanh!”
Bùi Thừa Tư cứu nàng trở về cùng lắm chỉ mới vài ba ngày, người biết chuyện này rất ít, kết quả nàng vừa ra khỏi cửa đã bị người khác chờ sẵn chặn đầu.
“Ai bảo ngươi chọn Thái Tử làm phu quân?” Nguyên Anh ngẫm nghĩ một chút, nàng rầu thay Vân Kiều: “Khắp kinh thành này, người nhìn chằm chằm vào vị trí Thái Tử phi cũng không chỉ có mỗi Triệu gia…”
“Triệu gia hay Vương gia gì đó, mặc kệ bọn họ!” Vân Kiều cũng không trốn tránh, sau khi đối đầu với Triệu Nhạn Lăng, nàng cũng đã hạ quyết tâm: “Bất kể là chuyện gì, ta sẽ chờ hắn tự mình nói ra!”
Nhiều năm tình cảm, Vân Kiều không tin Bùi Thừa Tư sẽ thay lòng.
Nếu lỡ như, hắn thật sự muốn cưới người khác…
Nàng chưa từng tưởng tượng đến tình huống này, không biết lúc đó nàng sẽ có phản ứng gì, nhưng chắc chắn sẽ không giống như Triệu Nhạn Lăng hôm nay.
Vân Kiều không biết Triệu cô nương kia có hài lòng trong cuộc chiến miệng lưỡi này không, riêng nàng chỉ thấy phiền chán, càng không muốn “chờ xem” gì của nàng ta.
Vì nghĩ đến tối Bùi Thừa Tư mới về, nên Vân Kiều ra ngoài lâu hơn, thậm chí ăn xong bữa cơm tối, nghe Minh Hương khuyên nhủ một hồi mới chịu về phủ.
Nàng cầm trong tay túi mơ và mận khô, thị nữ bên cạnh còn mang theo túi lớn túi nhỏ quả hạch xào, mứt và những đồ ăn vặt khác.
Kết quả, vừa vào sân, hạ nhân trong phủ thấp giọng nhắc nhở, nói Thái Tử Điện Hạ đã trở về.
Minh Hương hoảng hốt.
Vân Kiều nhìn thấy thần sắc kinh hãi của nàng, vội trấn an: “Có gì đâu? Chuyện này không liên quan đến các ngươi, huống hồ là do ta một mực đòi ra ngoài, là ta muốn chơi đến giờ này mới về mà!”
Minh Hương cười khổ.
Vân Kiều không thể hiểu được nỗi sợ của các nàng đối với Bùi Thừa Tư, vì hắn là người cực kỳ dễ nói chuyện, quen biết hắn nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy Bùi Thừa Tư tức giận.
Nàng ngậm một miếng mận khô, từ từ đi vào cửa.
Bùi Thừa Tư đang nâng bút vẽ gì đó, bên cạnh còn một đống văn kiện. Hắn tập trung vẽ, mí mắt buông xuống, ánh nến làm nổi bật dung mạo tuấn tú của hắn.
Vân Kiều nhìn thấy khiến tâm tình dường như tốt hơn rất nhiều.
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Thừa Tư đã nghe tiếng biết chân, hắn giương mắt nhìn. Chân mày hắn nhíu lại, trong mắt không hề có ý cười, tựa như có chút bất mãn.
Đối mặt với ánh nhìn của hắn, Vân Kiều chợt cảm thấy bản thân mình như bị dội một gáo nước lạnh, nàng đứng tại chỗ, không tiến đến gần hắn.
Bùi Thừa Tư lập tức phát hiện ra mình hơi thất thố, hắn đưa tay xoa ấn đường: “Trong triều có quá nhiều việc…”
Nói rồi hắn lại cười: “Thân thể còn chưa khoẻ, sao lại chạy ra ngoài rồi?”
“Ta muốn ra ngoài giải khuây một chút, dù sao vẫn còn hơn buồn chán ở trong phủ!” Vân Kiều nheo mắt nhìn sắc mặt Bùi Thừa Tư, nàng chậm rãi đến gần, đưa mận kho đến trước mặt hắn: “Nghe nói đây là cửa hàng hoa quả khô ngon nhất kinh thành, hương vị cũng không tệ, chàng muốn nếm thử không?”
Bùi Thừa Tư hiểu ra: “Là Nguyên Anh đưa nàng đi sao?”
“Đúng vậy,” Vân Kiều chờ hắn nếm thử một miếng, sau đó thăm dò: “Ta có một chuyện muốn chàng giúp!”
“Nàng đang khách sáo với ta sao?” Không hiểu sao, Bùi Thừa Tư lại bị dáng vẻ thận trọng của nàng lấy lòng, hắn siết eo, kéo nàng vào lòng: “Là chuyện gì? Nói ta nghe xem nào!”
Vân Kiều kể lại đầu đuôi câu chuyện về hàng hoá của Nguyên Gia, sau đó lai bổ sung: “Rương hương liệu ta mang tới cũng bị giam theo số hàng hoá của Nguyên Anh!”
“Ta còn tưởng là chuyện lớn gì,” đầu ngón tay Bùi Thừa Tư quấn quanh lọn tóc nàng, thản nhiên nói: “Nàng yên tâm, ngày mai sẽ có người đưa hàng hoá về cho nàng!”
Vân Kiều gật đầu, rồi nói tiếp: “Còn nữa, ta muốn Thiên Thiên chuyển đến ở với ta, có được không?”
Lúc sáng, Nguyên Anh không rõ tình hình ở đây thế nào, nên nàng chỉ đến một mình. Buổi chiều, Vân Kiều về Nguyên gia gặp Thiên Thiên cùng nhau ăn tối.
Tuy Nguyên gia tốt, nhưng suy cho cùng thì cũng không liên quan đến Thiên Thiên. Vân Kiều muốn hỏi qua ý của Bùi Thừa Tư rồi mới đưa người về.
Bùi Thừa Tư không hỏi nhiều, hắn xoa cằm nàng: “Đương nhiên là được!”
“Sau này, những chuyện thế này nàng tự quyết định là được,” Bùi Thừa Tư vuốt tay nàng, kiên nhẫn nói: “Ta biết nàng còn chưa thích nghi được, nhưng nàng đã là nữ chủ nhân trong phủ này…”
Vân Kiều vô thức hỏi ngược lại: “Thật sự là ta sao?”
Bùi Thừa Tư sửng sốt, ánh mắt nặng nề nhìn nàng.
Đôi mắt hắn cực sâu, cực tối, Vân Kiêu không có dũng khí đối đầu, nàng nghiêng mặt tránh ánh mắt.
“Ai đã nói gì với nàng!” Bùi Thừa Tư hỏi.
Vân Kiều chôn mặt vào trong ngực hắn, mùi long tiên hương xa lạ khiến nàng không biết phải làm thế nào.
Thật sự quá mất mặt.
Nếu nàng kể chuyện Triệu Nhạn Lăng gây sự cho hắn nghe, thì giống như nàng đang cáo trạng, lại giống như gấp gáp đòi hỏi “danh phận”.
Nàng không muốn nói, nhưng Bùi Thừa Tư lại không muốn buông tha, hắn hỏi lại lần nữa, sau đó gọi Minh Hương vào để hỏi cho rõ.
Vân Kiều còn chưa kịp ngăn lại, thì đã bị Bùi Thừa Tư đè gáy, giam nàng trong ngực. Nàng vùng vẫy một hồi không có kết quả, nàng không thể ầm ĩ trước mặt người ngoài, cho nên đành núp ở đó giả chết.
Minh Hương không dám giấu giếm điều gì, liền kể toàn bộ sự việc.
Ánh nến nhảy nhót, phản chiếu sắc mặt âm trầm của Bùi Thừa Tư, rõ ràng là tướng mạo tuấn tú, nhưng lúc này lại khiến người khác sợ hãi.
Minh Hương không dám thở mạnh, sau khi được phân phó xong, nàng rón rén lui ra ngoài.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, thậm chí Vân Kiều còn có thể nghe rõ tiếng nổ của nến hoa, và cả nhịp tim đang đập dữ dội của mình.
“Thời gian này, nàng tạm thời đừng ra khỏi phủ!” Giọng nói trầm thấp của Bùi Thừa Tư vang lên bên tai nàng: “Những chuyện còn lại ta sẽ cho nàng câu trả lời hợp lý!”