Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

chương 12: hắn cúi người hôn lên môi nàng!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Khả Khả

Vì vấn đề lương thực của quân nhu, nên Bộ Hộ và Bộ Binh cãi qua cãi lại, cộng thêm chuyện thiên tai của nước Thục, có tin rằng quan viên ở đó bóc lột, cắt xén lương thực cứu trợ, cho nên phải nhanh chóng cử người đáng tin cậy đến để khống chế đại cục…

Nhiều việc đổ dồn vào một lúc, lại nghị luận hơn nửa ngày mới đi đến thống nhất.

Khi hoàng hôn buông xuống phía tây, trên bàn vẫn còn chất đống những tấu chương chưa được xử lý.

Nội thị châm trà mới, rồi thấp giọng hỏi: “Điện Hạ tối nay muốn ở lại trong cung sao?”

Bùi Thừa Tư chưa dọn vào Đông Cung, nhưng trước kia, lúc bận rộn, hắn sẽ ở lại qua đêm trong cung để xử lý chính sự, hơn nữa có thể tiết kiệm được thời gian đi lại.

Hôm nay, quả thật còn có rất nhiều việc chưa xử lý xong, nhưng hắn nhớ Vân Kiều ở nhà, sau khi phê duyệt xong tấu chương trên tay, hắn đứng lên nói: “Hồi phủ!”

Trần Cảnh về cùng đường với hắn, thuận tiện kể về chuyện Kinh Triệu Doãn tự sát.

“Tự sát?” Bùi Thừa Tư kinh ngạc, sau đó lại hỏi: “Thê đệ hắn thì sao?”

“Hắn mời thê đệ đến dùng cơm, độc hạ trong thức ăn, tỷ đệ Điền thị hiện giờ không còn ở nhân thế nữa. Chỉ còn hai nhi nữ nhỏ tuổi, để lão nô bộc đưa ra khỏi kinh trong đêm, giao cho người bên ngoài chăm sóc!” Trần Cảnh kể chi tiết sự tình, không có ý định giấu giếm.

Xưa nay Kinh Triệu Doãn không có chính kiến, song, việc này lại xử lý rất gọn gàng dứt khoát.

Bùi Thừa Tư im lặng một hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: “Bỏ đi!”

Ý chỉ trẻ nhỏ vô tội không nên liên lụy, Trần Cảnh hiểu rõ rắc rối lần này xem như đã giải quyết xong.

“Trong nhà thần có một gốc Tuyết Liên, thích hợp làm thuốc, thần đã sai người mang đến phủ!” Trần Cảnh nhắc đến bệnh tình của Vân Kiều: “Ngày đó may mắn được Vân phu nhân xả thân cứu giúp cho nên Linh Nghi mới có thể thoát nạn, đợi vài hôm nữa thần sẽ bảo nàng đến cửa bái tạ!”

Bùi Thừa Tư biết chuyện ở Sướng Âm Viên là khi Trần Cảnh xin nghỉ, lúc đó hắn còn thuận miệng trấn an: “May mà có người ngăn lại”. Cho đến đêm qua, khi tận mắt nhìn thấy vết thương trên lưng Vân Kiều, hắn nhớ đến lời đó, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả.

Lúc trước, khi chưa xác nhận được thân phận, hắn không muốn liên lụy đến Vân Kiều, cũng không muốn nàng gặp chút nguy hiểm nào. Cho nên trên thư không nói rõ, hắn chọn cách tạm thời giấu nàng.

Khi đó hắn nghĩ, đợi mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, hắn sẽ đưa nàng vào kinh để giải thích rõ ràng.

Không ngờ trời xui đất khiến, lại đưa Vân Kiều rơi vào tình cảnh khổ cực này.

Tựa như chuyện xâu xa nào cũng có ý trời, khiến tính toán của hắn bị sai lệch.

Lúc Bùi Thừa Tư trở về phủ, sắc trời đã tối đen, trên đường đi hắn luôn vội vàng muốn trở về, những giờ này lại chần chờ đứng ngoài cửa.

Khi Vân Kiều hôn mê bất tỉnh, hắn ở bên cạnh canh chừng không rời nửa bước, nhưng khi biết nàng tỉnh rồi, lại không dám tùy tiện bước vào.

Tựa như “Cận hương tình khiếp”.

Cận hương tình khiếp: ý chỉ người xa quê khi trở về quê nhà trong lòng bồi hồi xao xuyến.

Cũng là vì hắn còn chưa nghĩ ra phải nên mở lời thế nào.

Trùng hợp, thị nữ bưng thuốc đến, cuối cùng Bùi Thừa Tư cũng tìm được lý do, hắn lấy thuốc tự mình mang vào.

Vòng qua bức bình phong tùng hạc, thì có thể gặp được Vân Kiều.

Hình như Vân Kiều vừa tỉnh ngủ không lâu, nàng hững hờ tựa người lên gối, mái tóc đen dài buông lỏng lẻo, ôm lấy chiếc cằm thon gọn của nàng.

So với lúc chia ly hồi đầu năm, nàng đã gầy đi rất nhiều, trông có chút yếu ớt. Cũng không biết nàng đang nghĩ gì, đến khi Minh Hương nhắc nhở nàng mới phát hiện hắn đến, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh nến chiếu vào mắt nàng, sáng rực.

Trong khoảnh khắc đó, Bùi Thừa Tư chợt cảm thấy giống như trở về Bình Thành, trong lòng hơi xúc động.

Nhưng cuối cùng vẫn có sự khác biệt.

Nếu là thường ngày, Vân Kiều sẽ đón hắn, nhưng lúc này nàng không nhúc nhích. Đối mặt với hắn một lúc, nàng đã dời mắt đi.

“Tất cả lui ra đi!” Bùi Thừa Tư phất tay đuổi thị nữ hầu hạ trong phòng ra, hắn ngồi xuống cạnh giường, thổi thuốc ở trong muỗng rồi đưa đến bên môi Vân Kiều, thấp giọng nói: “Nàng uống thuốc trước đi…Rồi ta sẽ giải thích mọi chuyện với nàng!”

Vân Kiều nhạt giọng đáp, sau đó nhận lấy muỗng trên tay hắn, không để hắn đút.

Lúc trước, nàng không thế này, lúc đó nàng cực kỳ dính hắn, dù có chuyện gì nàng cũng quấn quýt một chỗ với hắn.

Tay Bùi Thừa Tư cứng đờ giữa không trung, một lát sau mới thu lại, đầu ngón tay nhẹ xoa xoa.

Hắn cân nhắc tìm từ, qua một lúc, hắn kể về thân thế của mình, rồi đến ý định khi vào kinh và những chuyện đã xảy ra…

Vân Kiều uống thuốc rất chậm, vị đắng tràn ra giữa môi lưỡi, cổ họng giống như có gì đó chặn lại, lúc nuốt xuống rất đau, thậm chí còn muốn nôn ra.

Khả năng thuyết giảng của Bùi Thừa Tư rất tốt, hắn kể mọi chuyện rất êm tai, cả chuyện lừa nàng trong thư cũng kể trôi chảy.

Nàng không cần mở miệng chất vấn điều gì, từng chuyện từng chuyện hắn đều lần lượt nói rõ.

“Là ta suy nghĩ không chu toàn mới hại nàng rơi vào nguy hiểm,” Bùi Thừa Tư nắm chặt tay nàng, hắn cảm nhận rõ nàng đang giãy dụa theo bản năng nhưng hắn không buông nàng ra: “A Kiều, nàng giận cũng được, phạt ta cũng được, nàng làm thế nào ta cũng chịu…”

Vân Kiều siết chặt chiếc muỗng trong ray, nhìn Bùi Thừa Tư đang nắm tay nàng.

Bàn tay của Bùi Thừa Tư rất đẹp, nhìn là biết bàn tay của người đọc sách, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tinh xảo như ngọc thạch điêu khắc. Vân Kiều không có hứng thú với văn chương viết chữ, nhưng đôi khi rảnh rỗi cũng sẽ quấn lấy hắn để hắn nắm tay nàng dạy viết chữ.

Tựa như bây giờ, mang theo chút thân mật quen thuộc.

Vân Kiều cảm thấy bất lực, nàng chưa kịp mở miệng chất vấn những nghi hoặc trong lòng thì đã bị Bùi Thừa Tư giải thích và xin lỗi, khiến mọi lời nói trong miệng nàng đều bị chặn lại, nhất thời không còn gì để nói.

Trầm mặt một hồi, nàng khẽ nói: “Lúc ở trong ngục, Lật Cô ở sát vách đã giúp đỡ ta…Chàng có thể cứu nàng ấy ra không?”

Bùi Thừa Tư sửng sốt.

Hắn không ngờ, người Vân Kiều đề cập đến đầu tiên lại là một người xa lạ, nhưng hắn vẫn đồng ý, đứng dậy phân phó hạ nhân vào ngục cứu người.

Đợi đến lúc hắn quay lại, đối mặt với ánh mắt mong mỏi của hắn, Vân Kiều lại đề cập đến một người khác nữa.

“Những ngày này, Anh Anh chắc hẳn đã hao tâm tổn sức, chàng thông báo với nàng ấy một câu, để nàng ấy yên tâm!” Vân Kiều vuốt nhẹ yết hầu, âm thanh khàn khàn.

Bùi Thừa Tư hít sâu một hơi, sau đó lại ra cửa phân phó.

Lúc sau trở lại, Vân Kiều đã nằm quay mặt vào trong, dường như muốn nghỉ ngơi.

“A Kiều, nàng chỉ quan tâm đến các nàng ấy,” Bùi Thừa Tư mơn trớn tóc mai nàng, thấp giọng nói: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”

Từ khi hai người thành thân đến nay, chưa từng to tiếng với nhau lần nào.

Cho dù có bất đồng ý kiến thì cũng tranh luận một hai câu, rồi không quá nửa ngày là đã làm hoà.

Bùi Thừa Tư không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, Vân Kiều cũng cảm thấy mơ hồ. Đối với Bùi Thừa Tư, nàng có tức giận cũng không biết phải phát tác thế nào.

Hắn đã kể ra những khổ tâm bất đắc dĩ của mình, nếu nàng vẫn cứ giận dỗi không tha, thì có vẻ nàng mới là người cố tình gây sự. Lúc này có nói cái gì cũng cảm thấy không đúng.

Cuối cùng Vân Kiều chỉ thở dài: “Ta đã nhớ chàng hơn mấy tháng trời…”

Từ ngày hắn rời đi, không ngày nào nàng không nhớ hắn.

“Chàng còn muốn thế nào nữa?”

Lời này mang theo vô vàn uất ức, Bùi Thừa Tư né tránh vết thương trên lưng, cẩn thận ôm nàng vào lòng, dỗ dành: “Đã nhớ ta như vậy, sao nàng không nhìn ta?”

Hơi thở ấm áp quét lên tai, sợi tóc dài của hắn rũ xuống, như gần như xa.

Vân Kiều không thể trưng bộ mặt lạnh lùng ra nữa, nàng nhẹ đẩy Bùi Thừa Tư ra, rồi sẵng giọng: “Ngứa!”

Lúc này, Bùi Thừa Tư mới thoáng buông ra, sau đó ôm lấy eo, xoay người nàng lại.

Vốn dĩ, Vân Kiều đưa lưng lại để không nhìn hắn, vì thế nên giờ nàng không có cách nào giả vờ ngủ. Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thừa Tư.

Từ khi gặp lại, lúc này mới chính thức nhìn mặt nhau.

Vì gánh nặng quá lớn, cho nên, so với lúc ăn rời nhà, hắn đã gầy đi không ít, vì vậy khí chất cũng khác lạ.

Vân Kiều không nói rõ được sự khác lạ kia là gì. Nếu mà nói thì lúc trước Yến Đình là một thư sinh ôn tồn lễ độ, còn vị đứng ở trước mặt nàng bây giờ là Đông Cung Thái Tử cao cao tại thượng.

Đứng trước mặt nàng, Bùi Thừa Tư không hề tỏ ra tự cao tự đại, thậm chí còn hạ thấp mình, dù hắn chỉ ngồi ở đó không nói gì, nàng vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong con người hắn.

Nàng cứ nhìn hắn chằm chằm, yết hầu Bùi Thừa Tư khẽ động, quơ tay trước mắt nàng, mỉm cười hỏi: “Nàng đang nghĩ gì?”

Vân Kiều hồi phục tinh thần, lắc đầu.

Bùi Thừa Tư nhích lại gần hơn, vén tóc mai nàng ra sau, thuận tay sờ lên vành tai đỏ bừng: “Trên người còn khó chịu không?”

“Đỡ hơn rồi!”

Nhiệt độ trên cơ thể Vân Kiều vẫn chưa hoàn toàn hạ, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều so với đêm qua. Chỉ là đuôi mắt ửng hồng, vành mắt ngấn nước, vô cùng đáng thương.

Bùi Thừa Tư vuốt ve mặt nàng, hắn còn chưa chạm vào môi đã bị Vân Kiều né tránh. Hắn sững sờ, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Còn giận sao?”

Vân Kiều xoa xoa chóp mũi, trầm giọng nói: “Chàng đổi huân hương rồi!”

Ngữ khí nàng khẳng định.

Bởi vì khi thành thân, hương của Bùi Thừa Tư dùng là một tay nàng điều chế ra. Nàng đã quen với mùi hương mát lạnh trên người hắn, bây giờ ngửi thấy mùi hương khác nàng cực kỳ khó chịu.

Bùi Thừa Tư không ngờ lại vì nguyên nhân này, hắn cười nhẹ rồi giải thích: “Cả ngày ta bận rộn đến mức đầu óc mụ mị, cho nên không quan tâm mấy cái này, là do hạ nhân trong phủ đổi. Nếu nàng không thích mùi này thì đổi lại là được!”

Vân Kiều không do dự gật đầu.

“Mùi hương kia là do chính tay nàng điều chế, ở kinh thành tìm không có, nên đành dùng loại khác!” Bùi Thừa Tư nâng cằm nàng lên, trêu chọc: “Sao nàng lại ngang ngược vậy?”

Lời này chỉ là đùa, hắn không đợi Vân Kiều trả lời, liền cúi người hôn lên môi nàng.

Xa cách đã lâu, lúc này có cử chỉ thân mật, thân thể hai người đồng thời run lên.

Vân Kiều ngơ ngác nhìn, Bùi Thừa Tư liếm môi dưới nàng nóng lên, sau đó tách hàm nàng ra, tiến vào bên trong.

Làm phu thê hơn hai năm, thân thể hai người nhanh nhạy hơn đầu óc. Vân Kiều nhắm mắt lại, vứt hết mọi phiền toái rối rắm ra sau, ngửa đầu đáp lại.

Nhung nhớ mấy tháng trời cuối cùng cũng có kết quả.

Bùi Thừa Tư còn nhớ trên người nàng có vết thương nên không dám làm loạn, sau khi hôn triền miên một hồi rồi tách ra, ổn định lại hơi thở.

Vân Kiều thở không nổi, nàng liếc mắt nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Chàng không thấy đắng sao?”

Nàng vừa mới uống thuốc, giữa răng môi còn lởn vởn vị đắng chưa tan, dường như Bùi Thừa Tư không cảm nhận thấy gì.

“Không,” Bùi Thừa Tư cười như không cười: “Rất ngọt!”

Truyện Chữ Hay