Chương : PHÔI THAI RẮC RỐI
Trong phòng khách nhỏ có bốn ngọn nến lóe sáng, Phí Văn Hải dựa theo cách mà Đường Anh dạy dùng nồi đất hầm canh thịt dê, sau đó bưng cả nồi đất đang nóng rực vào, cho thêm rau thơm cùng hành thái, nghe được mùi thơm cũng làm người ta lập tức thèm ăn, huống chi bên cạnh còn đặt bánh nướng hạt vừng vừa ra lò.
Đường Anh rướn cổ lên, tròng mắt nhanh chóng nhìn chăm chú vào trong nồi đất, ca tụng Phí Văn Hải: "Văn thúc, trù nghệ này của người còn mạnh hơn cả đầu bếp của Yến Nguyệt Lâu nhiều."
Mặc dù Phí Văn Hải không biết gần đây Đường Anh đang mân mê cái gì, thế nhưng mỗi đêm nàng mặc y phục của ăn mày cùng Phó Sâm hồi phủ đã thành lệ cũ, giờ phút này cái mũ rách tả tơi cùng chén bể của nàng để ở một bên, chung đụng lâu ngày hắn cũng đối đãi với nàng như con cháu trong nhà, không khỏi quở trách nàng: "Ngươi nói xem một khuê nữ xinh đẹp, lại biến thành bộ dáng này, ca ca ngươi cũng không quản ngươi."
Nếu như không phải đại nhân mang về, nàng vén tóc lên lộ ra con ngươi long lanh, nếu không bộ dáng ăn mày này của nàng, thật sự là đi trên đường hắn đều nhận không ra.
"Đại ca cháu làm sao quản cháu được." Đường Anh ngượng ngùng cười dựa vào ghế, cảm giác mắt cá chân đau dữ dội, ước chừng đã sưng thành móng heo, vừa mới bị Phó đại nhân níu qua, đối với khuôn mặt lạnh lẽo có thể giải nhiệt vào mùa hạ, trong thời tiết cuối thu đầu đông, tay chân đều cứng ngắt không có chỗ đặt.
Phí Văn Hải lải nhải hai câu, phát hiện gương mặt lạnh lùng của Phó Sâm, nên lúc lui ra còn nhìn Đường Anh nháy mắt: Tiểu nha đầu thành thật một chút, chớ chọc đại nhân tức giận!
Đường Anh rất oan: Cháu có thể là gặp rắc rối, thế nhưng không muốn cầu Phó đại nhân thu dọn cục diện rối rắm đâu.
Nàng còn rất có trách nhiệm, Phó đại nhân không lật tẩy hai huynh muội bọn họ mà còn cho ở lại đã coi như là tận tình tận nghĩa, thì càng không thể cho người ta thêm phiền phức.
Gã sai vặt đưa nước nóng tiến đến, Phó chỉ huy sứ ghét bỏ thúc giục: "Còn không đi tắm đi!"
Buổi trưa Đường Anh ở bên ngoài ăn nửa miếng bánh bột ngô, giờ phút này đói đến bụng dán vào lưng, rất muốn tranh thủ thời gian về phòng bếp mạnh mẽ ăn một bữa: "Không cần đâu, ta trở về tắm sau."
Phó Sâm: "Đi tắm."
Đường Anh khập khiễng đi qua, từ trong ngực móc ra cái bình sứ nhỏ, nhỏ mấy giọt vào trong chậu rửa mặt, cởi băng gạt trên cánh tay ra, dùng khăn lau đi phần màu đen một lượt, tránh đi vết thương, lộ ra màu trắng lúc đầu.
Nàng rửa sơ sài, tùy tiện hai lần liền xong rồi, vết thương trên mu bàn tay chưa lành, mấy ngày nay làm xằng làm bậy lại bị rạn ra, may mà thời tiết rét lạnh, không có dấu hiệu làm mủ, nhưng vắt khăn mặt vẫn là có khó khăn, xách khăn mặt lên lại có chút do dự, Phó Sâm sải bước đi qua, đoạt lấy khăn mặt vắt khô.
"Đa tạ đại nhân." Đường Anh có loại cảm giác quỷ dị.
Phó đại nhân theo con đường thân thiện với dân, nhưng cũng không cần thiết giúp nàng làm chuyện nhỏ nhặt này, phong tục bản địa cực nặng tôn ti, hầu hạ người khác đều là công việc của nô bộc, thì đương nhiên Phó đại nhân cũng không phải là ngoại lệ.
Lúc Phó Sâm muốn đưa cho nàng, thấy thái dương bên tai nàng cũng còn có dấu màu đen, cũng không biết lúc ấy trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì, hoặc là không hề nghĩ gì, vậy mà ma xui quỷ khiến giữ đầu nàng chà sát, cho đến khi phía dưới khăn mặt lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn kinh ngạc, hắn mới ý thức tới mình vượt khuôn phép.
"Ngươi…" Năng lực ứng biến của Phó đại nhân không tệ, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, vậy mà chỉ trích nàng: "Ngay cả mặt cũng không rửa sạch sẽ, ngươi còn là nữ nhân sao?" Thuận tay nhét khăn mặt vào tay nàng, quay người nhanh chân đi tìm thuốc, để che giấu bối rối của mình.
Đường Anh: "…"
Đêm nay Đường Anh liên tiếp hai lần bị người khác nghi ngờ giới tính, vốn đang kinh ngạc hành động của Phó đại nhân, sau khi bị chỉ trích ngược lại không để ý đến khác thường của Phó đại nhân, sờ sờ gương mặt của mình, cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với chính mình.
"Khụ khụ, để đại nhân chê cười." Đường Anh rất có ý thức tự xét lại.
Thử nghĩ Phó đại nhân ngay cả Cửu công chúa xinh xắn xinh đẹp đều không không thèm nhìn, huống chi còn có đám thủ hạ của Diêu Nương mỗi người mỗi vẻ qua lại trước mặt hắn, đều thờ ơ như thấy, nếu như bộ dáng này của nàng thì càng khó lọt vào mắt Phó đại nhân.
Nói không chừng Phó đại nhân coi nàng là thủ hạ không thể bớt lo mà thôi, nàng cần gì phải tự mình đa tình.
Đường Anh vẫn tự biết rõ.
Sau khi nghĩ rõ ràng, chút xấu hổ vừa rồi của nàng rất nhanh tan thành mây khói, còn tìm được lý do thích hợp cho Phó đại nhân: "Đại nhân đối đãi với thuộc hạ thân như tay chân!" Lời còn chưa dứt, trong tay Phó Sâm mang theo cái hòm thuốc đã quay lại.
Gương mặt hắn lạnh lùng, giống như đòi nợ tới cửa, người trước mắt này chính là kẻ nợ một khoản tiền cực lớn, hắn thở hổn hển quát: "Ngồi xuống!" Nếu nàng nói thêm gì đi nữa, hắn không đảm bảo mình sẽ làm ra những chuyện khác người gì.
Trong lòng Phó Sâm có một nháy mắt bực bội, lại mạnh mẽ áp chế xuống, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng bực bội này từ đâu mà tới.
Đường Anh quan sát nét mặt, không còn dám nói hươu nói vượn, trung thực ngồi xuống, nội tâm muốn khóc.
"…" Phó đại nhân ôn hòa đi đâu rồi?
Nàng nói sai câu nào, mà chọc tới người này cũng đều không rõ.
Phó Sâm kéo cổ tay của nàng qua, rửa vết thương trên mu bàn tay nàng, chỉ cảm thấy vết thương còn nghiêm trọng hơn so trước đó, lông mày đều vặn lại, trong bất tri bất giác liền lộ ra giọng điệu nghiêm khắc răn dạy bọn thủ hạ: "Tay cũng đã thành như vậy, sao không thể sống yên ổn mấy ngày?"
May mà từ nhỏ Đường Anh nhận được không ít sự lo lắng quan tâm đều chứa đựng trong giọng điệu trách móc này, những nam nhân thô lỗ trong quân doanh nàng gặp quá nhiều, người mắng lợi hại nhất chính là đang đau lòng cho nàng.
Nàng không khỏi lộ ra biểu cảm có mấy phần hoài niệm: "Trước kia trong doanh trại có vị quân y họ Tạ, mỗi lần ta bị thương đều có thể bị hắn mắng cho xối xả, lúc vừa mới vào quân doanh ta cảm thấy hắn không hợp tình người, vừa thối vừa cứng như đá trong nhà xí, rất khó ở chung. Về sau có một lần thuần phục ngựa gãy xương, sau khi hắn giúp ta nối xương xong, ta nghe được giọng điệu hắn nói chuyện với người khác."
Lúc ấy nàng uống thuốc, lại đau một ngày, nhìn ngủ mê man, nhưng kỳ thật ý thức vẫn còn tỉnh, nghe được Tạ Văn Trung trách cứ Đường Nghiêu: "Ngươi chăm sóc nữ nhi như thế nào vậy? Thêm một chút nữa thì cái chân đó muốn giữ cũng không được. Nàng là một tiểu cô nương, nếu là què chân, về sau làm sao gả đi được? Nếu ngươi không đau lòng nàng, liền mang khuê nữ tới cho ta tới chăm sóc, để nàng ở trong quân doanh thương binh học hỏi, còn hơn là đi theo ngươi cả ngày va va chạm chạm, khắp nơi đều là tổn thương." Giọng điệu là sự phẫn nộ trước nay chưa từng có, nhưng là sự yêu thương cùng đau lòng xưa nay chưa từng biểu hiện ra trước người khác.
Từ đó về sau, Đường Anh liền hiểu, có chút quan tâm, đều là che giấu dưới sự quở trách la rầy, chính mình phải tự cảm nhận, mới có thể lĩnh hội được.
"Giọng điệu nói chuyện của đại nhân hôm nay cùng Tạ thúc thúc giống nhau như đúc." Nàng cố nén những giọt nước mắt, cười nói như vậy.
Mặc dù nàng chưa từng nói rõ "người khác" kia là ai, từ ánh mắt của nàng cũng có thể đoán được, trong lòng hắn mềm nhũn, nhẹ chân nhẹ tay giúp nàng băng bó kỹ vết thương trên tay, âm thầm cảm thấy buồn cười, thật sự là uổng phí hắn trưng ra một gương mặt lạnh.
Hắn thường ngày dùng mặt lạnh dọa chạy không ít người, người dưới trướng nhìn thấy sắc mặt hắn khó chịu liền nơm nớp lo sợ, đương nhiên càng nhiều người có thể vẫn là sợ uy thế của hắn, nhưng Đường Anh thế mà không sợ mặt lạnh của hắn, ngay cả nguyên nhân hắn mặt lạnh đều có thể tự bào chữa.
Nội tâm Phó Sâm không khỏi có một chút mừng thầm không nói ra được.
Hắn ngồi xổm xuống, thuận tay cởi giày Đường Anh, trong tiếng kinh hô của nàng lãnh đạm nói một câu: "Vị Tạ thúc thúc kia của ngươi chẳng lẽ không giúp ngươi chỉnh xương?"
Đường Anh: "… "
Nàng thật sự bị câu nói này cho nghẹt thở, vậy mà cảm thấy Phó đại nhân nói rất có đạo lý, là chính nàng nhăn nhó làm kiêu.
Phó đại nhân người ta có ý tốt giúp nàng, thử hỏi lúc Tạ thúc thay nàng bó xương, nàng từng né tránh.
Đường Anh một thân công phu tính cả kỹ thuật thuần ngựa đều là khổ luyện ra, bị thương đều là chuyện thường ngày, thường thường phải đến gặp Tạ Văn Trung, bị cầm chân bó xương không ít cũng nhiều, nhưng mà chỉ là thay bằng một nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ, kiếp trước ngay cả khoa phụ sản đều có bác sĩ nam đỡ đẻ, thì bây giờ bóp cái chân có làm sao?
Nàng đang kiểm điểm sâu sắc suy nghĩ bảo thủ của mình, sau khi phỉ nhổ mình không thể gắng giữ lòng bình thường đối với Phó đại nhân tuấn tú, cuối cùng có thể miễn cưỡng dùng tâm trạng bình tĩnh để nhìn nhận việc này.
Nhưng cùng lúc đó, trong nội tâm nàng lại toát ra một ý niệm trong đầu: Chân của ta sẽ không “hun” Phó đại nhân chứ.
hun: hun khói, bốc mùi
Ý nghĩ này thực sự sát phong cảnh.
Tình cảnh này, nam nhân tuổi trẻ tuấn mỹ thấp người ngồi xổm ở trước mặt nàng, ôm bàn chân sưng lên của nàng chậm rãi sờ lấy xương cốt, hoặc nói cách khác, cũng phải làm cho Đường Anh sinh ra ảo giác được yêu và như được cầu hôn, nhưng mà xét thấy Phó đại nhân Liễu Hạ Huệ nổi tiếng bên ngoài, nàng chỉ cho rằng mình suy nghĩ lung tung.
"Không có việc gì to tát, xương cốt không có gì đáng ngại." Phó đại nhân vừa dứt lời, dưới tay dùng sức, chỉ nghe "tạp ba" một tiếng, Đường Anh kêu thảm đi đoạt bàn chân của mình: "Đau đau đau." Liền biết từ trong miệng người nam nhân này không có lời nói thật.
Phó Sâm lại chưa thể như nàng mong muốn, ôm nàng chân không buông tay, mặt mày lạnh lùng: "Đừng nhúc nhích!"
Đường Anh chưa tỉnh hồn: "Ngươi ngươi còn muốn làm gì?"
"Bó thuốc." Phó Sâm đổ dầu thuốc ra từ trong bình sứ, xoa nắn chỗ sưng cho nóng lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Thì ra xương chân nữ nhân đều là tinh tế như vậy sao? Dù là cái chân dưới tay hắn sưng béo như màn thầu, nhưng cũng là chỉ màn thầu trắng trắng mập mập đáng yêu.
Đường Anh bị hắn xoa nắn kêu rên liên hồi, dường như muốn xin khoan dung: "Đại nhân, nhẹ chút! Có thể nhẹ chút không? Đau đau…"
"Không đau ngươi có thể nhớ lâu sao?" Phó Sâm cố nén sự khác lạ trong lòng, rửa tay đi ăn cơm, để Đường Anh ở lại tự ôm chân thương xót cho chính mình.
Đợi đến hai người ngồi vào bàn ăn cơm, Phó Sâm mới nhớ tới hỏi: "Ngươi rốt cuộc gây họa gì?"
Đường Anh tự nghĩ nhìn thấu Phó đại nhân, vị này đại khái cảm thấy trên người nàng không có tư vị của nữ nhân, cho nên đối đãi với nàng như các thủ hạ dưới trướng, cho nên nàng cũng dùng thái độ đối đãi với thân vệ dưới tay Đường Nghiêu đối xử lại với hắn, một bữa cơm ăn hết sạch, hoàn toàn không để ý hình tượng. Nàng đang vui vẻ ăn, nghe được lời này của hắn kém chút bị canh thịt dê làm cho nghẹn.
"Khụ khụ…"
Phó Sâm: "Xem ra họa này không nhỏ, ngươi nói một chút thử."
Đường Anh nuốt thịt dê, thận trọng nói: "Kỳ thật nếu như đại nhân có thể cho ta mượn ít bạc, ta có thể mang theo Đằng Vân dọn ra ngoài ở." Tránh khỏi liên lụy hắn.
Phó Sâm nhướng mày: "Nghiêm trọng như vậy?"
Đường Anh: "Thật muốn ta nói?"
Phó Sâm: "Nói đi."
Đường Anh chật vật nói: "Ta hôm nay giống như không cẩn thận đánh nhi tử của Trưởng công chúa." Thấy Phó Sâm đổi sắc mặt, nàng vội vàng đưa tay lên thề: "Ta không phải cố ý, chính là nhìn hắn khi dễ người khác nhất thời giận mới ra tay, ai biết đánh xong mới biết được hắn là nhi tử của trưởng công chúa." Lại lầm bầm: "Ai bảo hắn dung túng nô bộc hành hung, khi dễ thiếu niên gầy yếu, một bộ dáng coi thường pháp luật kỷ cương, quá muốn ăn đòn."
Trưởng công chúa Nguyên Hoành mười bảy tuổi thành hôn, hai mươi bảy tuổi mới sinh hạ nhi tử Hoàn Diên Ba, năm sau phò mã chết vì bệnh, từ đó thủ tiết. Trong kinh ai không biết nàng yêu chiều con trai độc nhất này.
Phó Sâm đã không biết nên nói gì.
Hắn chỉ có thể chỉ vào cái phôi gây ra tai họa trước mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đánh ai không đánh, nhất định phải đánh hắn."
Cũng không biết Trưởng công chúa vẫn sẽ nằm trên giường không dậy nổi nữa hay không?
Trong lòng của hắn không khỏi hiếu kì.