Chương : ƯỚC MUỐN NHỎ
Con mã vương khiến người khác phí biết bao sức lực, vậy mà ở Phó phủ thuận theo như một con cừu, khiến cả đám Cấm Kỵ Ti muốn rớt cằm.
Lôi Kiêu là người đầu tiên vọt tới, giơ móng vuốt về phía Phó Anh Tuấn, không có gì bất ngờ xảy ra. . . bị đạp bay.
Đám đồng liêu đang xông lên giữa chừng trơ mắt nhìn Lôi Kiêu lộn một vòng trên mặt đất, đều cẩn thận dừng chân, yên lặng dùng ánh mắt hỏi thăm Phó Sâm: Chỉ Huy Sứ đại nhân, đây là tình huống như thế nào?
Lôi Kiêu lộn một vòng trên mặt đất, một mặt mơ hồ: ". . . Không phải đã thuần phục rồi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Chỉ Huy Sứ mỉm cười, vẻ mặt như chuyện này không liên quan đến mình: "Xem ra gần đây ngươi thật sự rất nhàn, ngay cả năng lực đối ứng đều yếu đi không ít." Hắn ngẩng đầu nhìn trời: "Có vụ án tại Lĩnh Nam, tương đối hung hiểm, phiền Lôi trấn phủ sứ vực dậy tinh thần đi một chuyến."
Lôi Kiêu vừa mới chuẩn bị đứng lên, nghe thấy lời ấy lại kêu gào một tiếng, nằm vật xuống, chỉ thiếu khóc lóc om sòm thêm lăn lộn: "Đại nhân, đừng mà!" Hắn vừa mới thành thân hơn nửa tháng, nghe nói tân nương tử rất xinh đẹp, cũng chỉ là hơi phóng túng một chút, ngừng huấn luyện một tháng mà thôi.
Đám người còn lại cười cười trên nỗi đau của người khác, Lưu Trọng càng nhịn không được giậm chân hai bước: "Ai bảo ngươi không lễ phép như vậy, một câu không nói đã giơ tay muốn sờ. Phó Anh Tuấn của chúng ta là con ngựa tùy tiện như vậy sao?" Hắn tiến tới lấy lòng cười: "Đúng không?" Cũng đưa tay tới sờ, không có gì bất ngờ xảy ra, thiếu chút nữa cũng bị Phó Anh Tuấn đá trúng.
Một đám người yên lặng thu hồi móng vuốt muốn giở trò khiếm nhã với Phó Anh Tuấn.
Lưu Trọng vẻ mặt cầu xin: "Đại nhân, con ngựa này thật sự đã được thuần phục sao?"
"Chẳng lẽ bản quan lừa các ngươi sao?" Phó Chỉ Huy Sứ dương dương cái cằm: "Không thấy ngay cả dây cương nó đều không có sao?"
Đường Anh bị đám người này làm cho vui vẻ: "Ngựa tốt đều tương đối có linh tính, tính tình mạnh mẽ chỉ nhận chủ, Phó Anh Tuấn không thích người ta tùy tiện sờ mó, các ngươi nhìn là được."
Lôi Kiêu nghĩ đến thảm cảnh xa cách với nương tử nhà mình, trong lòng không ngừng đau buồn, nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, chỉ vào Đường Anh: "Gạt người! Vậy tại sao nàng ấy lại có thể sờ Phó Anh Tuấn?"
Cấm Kỵ Ti là nghiêm ngặt cực kỳ, kỷ luật khắc nghiệt hơn cả binh đội, dù sao bọn hắn là một cây đao trong tay Hoàng đế, hàng năm đều phải thay Hoàng đế xử lý rất nhiều chuyện không tiện công khai, còn có thể tùy ý thẩm vấn quan viên, nếu như miệng mồm không kín, tùy tiện lộ ra bí mật công vụ, vậy Cấm Kỵ Ti chẳng phải là cái sàng rây bị rách sao?
Đừng nhìn hôm nay bọn hắn nhàn đến dám mặt dạn mày dày tập hợp ở Phó gia, còn ngày thường thì không hề dám chất vấn bất kỳ lời nói nào của Phó Sâm.
Một câu của Lôi Kiêu, khiến đám người sợ ngây người, đều dùng một loại ánh mắt "ngươi phải chết" nhìn hắn, trong tìm thức của đám người ở Cấm Kỵ Ti, ngay cả suy nghĩ chất vấn Chỉ Huy Sứ đại nhân cũng không dám có —— có thể mạnh mẽ phục chúng, đó cũng là kết quả của việc Phó Sâm thể hiện nắm đấm sắt của mình vài lần trước và sau khi tiến vào Cấm Kỵ Ti.
Phó Chỉ Huy Sứ phất phất tay áo, khó có được sự khoan dung độ lượng một lần, quyết định buông tha Lôi Kiêu mạo phạm, lại tốt bụng giải thích: "Là nàng thuần phục Phó Anh Tuấn."
Đám người: ". . ."
"Không phải đại nhân thuần phục sao?" Lôi Kiêu run run chỉ thiếu nữ mảnh mai cách hơn mấy bước chân: "Nàng nàng. . ." Lớn lên với bộ dáng này, nói là có thể thuần phục con mã vương, thì ai tin.
Lông mày Phó Sâm vừa nhíu: "Bản quan nói tự mình thuần phục ngựa khi nào? Công việc nặng nhọc này tự có mã phu trong phủ tới làm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nàng. . . là mã phu?"
Phó Chỉ Huy Sứ vừa khai phủ không lâu liền đuổi tất cả nữ tỳ và mấy người hầu nữ trung niên khác ra khỏi phủ, vì thế trong Cấm Kỵ Ti không ít người đều cảm thấy Chỉ Huy Sứ đại nhân thanh tâm quả dục quá mức, cũng làm cho rất nhiều người chăm chú quan sát Phó phủ phải bỏ suy nghĩ đưa mỹ nhân lên giường Phó Chỉ Huy Sứ.
Thẩm hầu gia và thiếu nữ kia cùng nhau xuất hiện, bên ngoài Thẩm hầu gia có danh phong lưu, thiếu nữ kia thì rất có phong thái, ngoại trừ ăn mặc không quá phù hợp với hình tượng của những nữ tử mà Thẩm hầu gia từng mang đi ra ngoài, thì tất cả mọi người coi đây là niềm vui mới không biết Thẩm hầu gia đào từ đâu ra, đều không cảm thấy có vấn đề.
Thế nhưng giờ phút này nghe ý của Chỉ Huy Sứ đại nhân, thiếu nữ này không phải nữ nhân của Thẩm hầu gia, mà là mã phu Phó phủ?
. . . Còn là mã phu thuần phục được con mã vương?
Mặc dù xưa nay Phó đại nhân không biết nói dối trước mặt thuộc hạ của mình, cùng lắm thì hắn nghiêm mặt im lặng, tự có thuộc hạ bị khuôn mặt uy nghiêm lạnh lẽo của Phó Chỉ Huy Sứ bức lui, không còn dám truy hỏi, nhưng bình thường những chuyện mà Phó đại nhân chính miệng thừa nhận, đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
"Đúng vậy, ta là mã phu của Phó phủ." Đường Anh vẫn có cảm giác rất tán đồng với thân phận mới của mình: "Nếu như chư vị không có chuyện gì, ta mang Phó Anh Tuấn đi uống nước trước, nó chạy một vòng lớn hẳn là khát rồi."
Thấy đám người giữa sân dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, mà Phó đại nhân lại không có ý phản đối, Đường Anh liền sờ sờ đầu to Phó Anh Tuấn: "Chúng ta đi thôi."
Mã vương tính nóng như lửa trong truyền thuyết ngoắc ngoắc cái đuôi, theo nữ tử đi xuyên qua đám người vây xem giống như một chú chó lớn, đi về phía chuồng ngựa, Thẩm hầu gia chạy chậm đuổi theo, nịnh nọt vô cùng: "Trương cô nương, chờ ta một chút." Gần đây mỗi ngày hắn đều đi theo Trương cô nương dắt ngựa đi rong ở ngoài thành, mấy ngày công sức đã có thu hoạch quá lớn, không những thấy Phó Anh Tuấn thần tuấn vô song, ngay cả tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc đi ngang qua Lưu Trọng, Thẩm hầu gia còn vô cùng chân thành vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Lưu đại nhân, bản hầu tận mắt nhìn thấy Trương cô nương tuần phục con mã vương, không hề giả."
Lưu Trọng: ". . ."
Cũng không biết nếu người bên ngoài biết mã vương cuối cùng lại bị một tiểu cô nương chưa đủ hai mươi tuổi thuần phục, trong lòng sẽ nghĩ gì? Rốt cuộc là tiểu cô nương quá giỏi hay là mình quá vô năng?
Mấy năm kia, không phải là không có người kích động muốn thay bệ hạ giải trừ lo lắng, nhưng những người xung phong nhận việc cuối cùng đều đại bại trở về.
Trong lòng đám người Cấm Kỵ Ti đều có ý nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn nhau, quyết định không ở lại để mất mặt thêm nữa, miễn cho lại bị Phó đại nhân phái đi làm việc cực khổ khó khăn, bôn ba ngoài kia nửa năm.
Bọn họ cáo từ Phó Sâm, vì tránh đụng phải Phó đại nhân đang muốn đến thư phòng ở tiền viện, bọn họ chuẩn bị đi cửa sau của Phó phủ ra ngoài, kết quả lúc đi ngang qua phòng bếp Phó gia lại không dời nổi bước chân.
Một mùi thơm bay vào mũi mỗi người, giống vô số tay nhỏ níu lấy dạ dày bọn họ, để giờ phút này, bọn họ chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Thơm quá! Thật đói!
Phó đại nhân vừa bước chân vào cửa lớn trở về, phòng bếp liền biết tin tức đại nhân hồi phủ, vừa phái người đến cửa lớn nghe ngóng tin tức, sau bếp vừa chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Mấy ngày gần đây Phí Văn Hải nét mặt hồng hào, lòng tự tin vô cùng, đều là công lao của Trương cô nương, nàng chẳng những biết chăm ngựa, ngay cả chuyện bếp núc cũng rất có tâm đắc, chỉ dẫn hắn mấy ngày liên tiếp, bữa tối hôm nay còn làm dê nướng nguyên con, trong bụng dê đều là những nguyên liệu tốt, đặt ở trong lò dùng lửa than nướng từ từ, giờ phút này Phí Văn Hải cầm khăn lau thật dày mở nắp đậy ra, mùi thơm của thịt dê cộng với mùi thơm của hương liệu xông vào mặt, rất nhanh điên cuồng tản ra.
Lưu Trọng hít hít cái mũi: "Các ngươi có ngửi được mùi thơm không?"
Lôi Kiêu: "Mặc dù ngửi được mùi thịt, thế nhưng là. . . đầu bếp trong phủ đại nhân luôn luôn không được việc, hương vị làm ra. . ." Hắn còn không quên lần trước nếm qua món ăn khuya kia ở trong thư phòng Phó đại nhân, thịt bò như củi, thô thiển khó ăn, còn mùi tanh, hắn kiên trì nuốt xuống, sau khi về nhà thì khó chịu vài ngày.
"Nếu không chúng ta đi qua nhìn một chút?" Lưu Trọng đề nghị, dưới chân đã tự động đi về phía Phí Văn Hải đang mở nắp nồi nướng thịt dê cách đó không xa, xa xa đã trưng ra một gương mặt với nụ cười đặc biệt xán lạn: "Đại thúc, thúc làm cái gì đây?"
Phí Văn Hải bất quá chỉ là mở cái nắp nồi thôi mà, bỗng dưng chung quang liền có hai mươi khuôn mặt thèm nhỏ dãi ập đến, lập tức bị hù đến nỗi khiến nắp lò trong tay rơi ầm xuống mặt đất.
"Ta ta. . . ta xem thịt dê nướng đã chín chưa, đại nhân hồi phủ muốn ăn cơm."
Lưu Trọng nhiệt tình thể hiện: "Ta nhìn giúp thúc." Duỗi cổ liếc mắt nhìn vào trong cái lò nướng có hình thù kỳ quái, trong ánh lửa nhỏ nhoi u ám, treo một con dê nướng vàng ươm, trong ánh lửa lập lòe trở nên bóng loáng, thơm đến nỗi hắn hận không thể nếm thử một miếng ngay tức khắc.
Hắn ngẩng đầu, chân thành tha thiết hỏi: "Phủ chúng ta. . . khi nào ăn cơm?"
Những người còn lại xích lại gần lò nướng nhìn vào bên trong, nước bọt đều túa cả ra.
Trong chuồng ngựa, Thẩm hầu gia chạy qua chạy lại, lúc thì giúp Đường Anh xách nước, lúc thì lại muốn giúp Đường Anh chải chuốt con ngựa, còn muốn giúp Phó Anh Tuấn lấy thêm thức ăn, ân cần ghê gớm, còn có lòng hơn theo đuổi bất kỳ cô gái nào như trước đây.
Những nữ nhân khác là dựa vào dung mạo và cẩn thận nịnh nọt để chiếm được sự ưu ái của Thầm hầu gia, cái gì cầm kỳ thư họa bất quá chỉ là những tài lẻ để nịnh nọt lấy lòng mà thôi, nhưng Trương cô nương lại hoàn toàn dựa vào bản lĩnh thật sự khiến hắn khâm phục, đối với mỗi một cơ bắp trên thân con ngựa nàng đều thuộc như lòng bàn tay, lúc thả Phó Anh Tuấn đi rong, đã giảng giải cho hắn sức lực và hình dáng của mỗi bắp thịt trên thân Phó Anh Tuấn, đồng thời dạy hắn mẹo thuần ngựa. . . Tóm lại càng ở chung với Trương cô nương thì hắn càng bị nàng thu phục.
Giờ phút này Trương cô nương hầu hạ Phó Anh Tuấn xong, vẻ mặt rất có vài phần sa sút: "Đời ta từng thấy tuyệt thế danh câu tổng cộng chỉ có hai con, một con chính là Phó Anh Tuấn, con khác chính là Đằng Vân. Đằng Vân cũng chỉ có vài lần duyên phận với ta, đã lâu không thấy cũng không biết nó khỏe không?"
Thẩm hầu gia: "Ngươi muốn gặp Đằng Vân?"
Trương cô nương buồn bã nói: "Đây chỉ một ý muốn nho nhỏ của ta mà thôi, dù sao. . . Dù sao chủ nhân của nó tận trung vì nước, nghe nói Đằng Vân không ăn không uống, ta thì biết chăm ngựa, thật muốn nhìn nó một chút."
Lúc ấy Thẩm hầu gia cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy không đành lòng để nàng thất vọng, đầu óc nóng lên liền nói: "Không sao, ta dẫn ngươi đi gặp!"