Chiếc dương cầm trong phòng khách đã năm nay không ai đàn, nhưng âm thanh vẫn còn hay. Sau bữa ăn tối, anh yêu cầu nàng đàn, nàng không có ý kiến gì, ngồi vào đàn hơn một giờ đồng hồ. Anh nghĩ có lẽ nàng cũng như anh cảm thấy thoải mái hơn khi có việc gì đấy làm để khỏi nói chuyện với nhau. Nhưng trong bửa ăn, họ đã nói chuyện vui vẻ với nhau. Hình như khi họ dẹp các vấn đề riêng sang một bên thì họ có thể nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Anh ngồi nhìn nàng chơi đàn. Nàng mặc chiếc áo dài ở nhà màu xanh nhạt, giản dị, cũ kỹ không chạy theo thời trang. Tóc nàng chải gọn gàng thành một búi sau gáy như mọi khi, mặc dù anh đã ra lệnh phải có một cô hầu đến để giúp nàng trang sức. Trông nàng có vẻ điển hình Catherine. Mới đầu nàng chơi còn lúng túng, nhưng đàn đúng. Sau đó, nàng đắm mình say sưa vào âm nhạc như lần nàng đàn ở trong phòng nhạc của Claude vào buổi sáng hôm ấy cách nay đã lâu rồi - anh cảm thấy lâu rồi. Sắc đẹp và đam mê âm nhạc làm cho căn phòng tràn đầy sức sống. Khó có thể tin nổi một phụ nữ mảnh mai như thế có thể tạo ra được không khí rực rỡ như thế này. Anh nghĩ nàng chơi đàn thật sành sỏi, điệu nghệ.
Nghĩ cũng lạ lùng khi anh có nàng ở Stratton này. Nàng đã ám ảnh anh suốt mấy tuần liền ở Bodley, cái bà Winters xinh đẹp, hấp dẫn, và... khó khăn này. Anh đã mê nàng như điếu đổ. Anh vạch ra kế hoạch để chinh phục nàng. Anh không nản chí trước thái độ từ chối của nàng. Rồi bây giờ nàng ở với anh trong ngôi nhà của anh, là vợ anh, là bà tử tước.
Thậm chí còn lạ lùng hơn nữa ở chỗ bỗng nhiên anh cảm thấy mình thắng lợi, hầu như cảm thấy mình hân hoan. Nhưng những việc đã xảy ra chẳng có gì thắng lợi. Và chẳng có lý do gì để hân hoan. Cuộc hôn nhân của họ loạn xạ ngầu, không có lối thóat. Nàng đã yêu và chắc vẫn còn yêu một gã đàn ông tên là Bruce. Anh nặn óc để nhớ có gã nào anh quen biết mà có tên này không. Chẳng có ai hết. Không có một chút hình bóng nào nằm trong... nàng đã nói sao nhỉ? Anh cau mày cố nhớ... ‘trong tim tôi. Trái tim của tôi mãi mãi là của Bruce. Bruce đã nằm sâu trong tim tôi.’
Rồi nàng lại còn bất nhẫn gọi anh là đồ ác độc. Chỉ vì anh muốn thiết lập những qui định mới với nàng, khuyên nàng phải quên hết quá khứ và chỉ sống với hiện tại. Thế thì có gì là ác độc?
Khi nàng bỏ ra khỏi phòng, chắc nàng biết anh sẽ giận - thế mà nàng vẫn đi. Nàng làm cho anh cảm thấy bầm gan tím ruột. Thật đau. Nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng nàng có gan làm cho anh đau đớn.
Con Toby đang đứng bên chiếc ghế ngồi đàn từ mấy phút nay, nó vẫy đuôi chầm chậm, chắc nó cho rằng làm thế nào cô chủ của nó cũng chú ý đến nó. Nó nhảy lên ghế, lấy mũi húc vào khuỷu tay của nàng.
Nàng dừng đàn và cười với nó. Nàng hỏi.
- Mày không kính nể gì Mozart hết à? Mày không quen với cảnh tao trổ tài như thế này à? Tao chắc mày muốn đi ra ngoài.
Tử tước Rawleigh đứng dậy, thủng thỉnh bước đến phiá nàng. Nàng nhìn anh, cặp mắt vẫn còn cười. Anh bèn thay đổi kế hoạch liền. Anh đã định báo cho nàng biết trong nhà có đủ gia nhân để dẫn con chó ra ngoài mỗi khi nó cần đi, không cần phải để cho bà Tử tước Rawleigh mất công nhọc sức đi theo một con chó quá nuông chiều.
- Có lẽ chúng ta nên ra ngoài một chút - anh nói - anh muốn biết trời bên ngoài về đêm có đẹp đẽ thú vị như ban ngày không - Thật ra điều mà anh phân vân muốn biết, là rồi ra anh có trở thành đề tài cho bọn gia nhân cười cợt không. Anh nhìn con chó, và tuy muộn màng, nhưng anh cũng tỏ ra mình có uy quyền, anh lấy giọng nghiêm khắc nói với nó: - xuống khỏi đấy đi, thưa ngài. Trong nhà mới của ngài, ngài phải đứng dưới nền nhà mà nhìn đồ đạc. Hiểu chưa?
Nhưng Toby đã nhảy quanh chân anh, miệng kêu mừng rỡ. Catherine lại cười, nàng nói:
- Anh đã dùng lời lẽ nặng nề với nó. Như thế không hay đâu.
Anh cau mày nhìn con chó rồi nói một cách cc cằn:
- Ngồi xuống!
Toby ngồi và nhìn anh với ánh mắt đăm đăm, chờ đợi.
- Vẻ nhà binh của anh chắc nó sợ rồi - nàng vẫn còn cười - không bao giờ nó làm thế với em.
Mấy phút sau, họ đã ra ngoài hành lang. Nàng nắm cánh tay anh, họ đi quanh nhà, nàng nhìn với ánh mắt chăm chú, rồi nhìn ra khắp công viên. Đêm trăng trong sáng và không lạnh lắm. Toby chạy qua bãi cỏ, ngửi khắp các gốc cây, làm quen với lãnh điạ mới của mình
Đi một hồi anh thấy đã đến giờ vào nhà. Đêm đầu tiên ở nhà của họ. Đêm nay là đêm có khả năng tạo nên nề nếp cho mọi đêm trong tương lai. Liệu anh có ngủ riêng trong phòng không? Nếu làm thế tức là anh đã tạo ra một tiền lệ rất khó phá bỏ về sau. Phải chăng anh muốn một cuộc hôn nhân như thế này? Một cuộc hôn nhân chỉ có danh nghĩa thôi
Nếu như thế này thì thật quá kỳ cục. Nàng là vợ anh kia mà. Mới thấy nàng lần đầu là anh đã muốn nàng rồi. Mà cho dù nằm ngủ riêng, anh vẫn cần có nhu cầu xác thịt. Tạo sao anh phải đi tìm nơi khác để thoả mãn nhu cầu này? Ngoài ra, anh có quyền đòi hỏi người vợ phải trung thành với mình. Anh không phải là người có ý định sống độc thân.
Anh không phải là thầy tu.
Và phải chăng anh không được thoả mãn là vì nàng vẫn còn thương yêu gã đàn ông trước đây?
Anh dừng lại ở một góc nhà, gần vườn hồng, nơi mà mẹ anh thích nhất trong hoa viên.
- Catherine - anh hỏi nàng - tại sao em khóc?
Thật là một câu hỏi ngốc nghếch. Anh không có ý định bắt đầu như thế này. Anh phải quên đêm ấy và quên nỗi nhục nhã của đêm ấy anh mới sung sướng được.
Nàng đứng nhìn anh dưới ánh trăng. Trơì, nàng đẹp tuyệt vời, mái tóc nàng láng mướt trông như ngã sang màu bạc dưới ánh trăng, chiếc áo choàng màu xám giản dị càng làm tăng vẻ đẹp của nàng. Anh có thể đọc được trong mắt nàng ý nghĩ của nàng, nàng đã hiểu ý trong câu hỏi của anh.
- Không vì lý do gì đặc biệt - nàng đáp - Em... Mọi việc đều mới mẻ quá. Em đã bị choáng ngợp. Thỉnh thoảng cảm xúc trong người biểu hiện ra ngoài thành những động tác rất kỳ lạ.
Anh không biết nàng có nói thật không. Anh nói:
- Em đã quay lưng với anh.
- Em... - nàng rụt hai vai vào - Em không có ý định xúc phạm đến anh. Nhưng em đã làm thế.
- Anh làm em đau phải không? Anh xúc phạm đến em à? Anh làm em ghê tởm phải không?
- Không - Nàng nhăn mặt nhìn anh và mở miệng như muốn nói thêm gì nữa. Nhưng nàng ngậm miệng lại - Không - nàng lập lại thêm lần nữa.
- Có lẽ em so sánh anh với... - Anh nói, giọng gắt gỏng, anh không ngờ giọng anh lại gắt gỏng và dại dột như thế.
- Không! - Nàng nhắm mắt, nuốt nước miếng rồi nhìn xuống hai tay. Anh thấy nàng rùng mình - Không. Không có so sánh với cái gì hết.
Nhớ đến câu trả lời của nàng hồi chiều trong phòng khách khi hai người uống trà, anh thấy câu trả lời bây giờ qủa là điều đáng mừng cho anh. Anh cảm thấy mình như một chàng trai mới lớn, vụng về, thiếu kinh nghiệm, rồi anh bực mình trước cảm nghĩ ấy.
Anh đã quen với ý nghĩ cho mình là người tình khéo léo không chê vào đâu được. Chắc chắn những phụ nữ trước đây đã ăn nằm với anh đều thaỏ mãn trước thái độ của anh.
Nhưng với nàng, dĩ nhiên nàng đã yêu thằng cha kia. Có lẽ tài nghệ làm tình ít quan trọng đối với ai đã yêu người khác.
- Anh không có ý định lập gia đình mà cứ sống như người độc thân - anh nói.
Nàng ngước mắt nhìn anh, vẻ hoảng hốt. Nàng đáp:
- Em cũng không muốn thế - nàng cắn môi. Anh tự hỏi không biết nàng có đỏ mặt không. Không thể biết được khi đứng dưới ánh trăng. Nhưng câu trả lời của nàng làm cho anh phấn chấn.
- Nếu đêm nay anh đến giường em, anh có bị nước mắt của em xua đuổi như lần trước không?
- Không.
Anh đưa lưng bàn tay vuốt nhẹ một bên má của nàng xuống tận cằm và nói tiếp:
- Em biết đấy, lúc nào anh cũng muốn em.
- Vâng - Anh cảm thấy nàng nuốt nước bọt.
- Anh nghĩ rằng, mặc dù em không có cảm tình mặn nồng với anh, nhưng em cũng muốn anh.
- Phải - giọng nàng nho nhỏ như tiếng thì thào.
- Chúng ta đã cưới nhau. Không ai trong hai ta muốn có cuộc hôn nhân này. Anh xin nhận lãnh trách nhiệm anh là người đáng trách. Hoàn toàn lỗi do anh. Nhưng bây giờ không phải là lúc trách móc nhau. Chúng ta đã thành hôn rồi. Có lẽ chúng ta nên quên hết mọi chuyện đã qua, và cố sống hoà thuận với nhau.
- Vâng - nàng đáp.
- Anh yêu cầu em một điều - anh ôm cằm nàng trong bàn tay anh, nâng mặt lên để nàng nhìn mặt anh. Nhưng anh nghĩ chuyện này không cần thiết nữa. Nàng đã nhìn đăm đăm vào mắt anh không nhấp nháy - Anh muốn em đừng dùng từ ‘thưa ngài’ với anh mỗi khi em muốn chọc tức anh - từ này là một lợi khí nếu anh tước đoạt của em đi thì nghĩ cũng bất công, vì rồi ra trong những năm dài sống với nhau, có thể chúng ta còn có chuyện cãi vả nhau. Nhưng anh tha thiết muốn nghe em gọi tên của anh thôi. Nói đi, Catherine.
Nàng nhìn lên mắt anh và nói:
- Rex!
- Cám ơn em - Thật lạ là khi nghe tên anh được thốt ra từ miệng nàng, lòng anh xôn xao, rạo rực kinh khủng. Đã nhiều đêm rồi, anh ngủ không có nàng.
Anh từ từ cúi đầu, hôn lên môi nàng. Môi nàng hé ra, mềm mại, ấm áp. Đôi môi run run dưới môi anh, như thể chưa bao giờ họ hôn nhau và ăn nằm với nhau. Anh cảm thấy người hừng hực lửa dục. Chưa bao giờ anh gặp người đàn bà gây cho anh hứng khởi chỉ sau một nụ hôn như thế này.
- Anh nghĩ là - anh nói, ngẩng đầu lên, tay vẫn nâng cằm nàng - chúng ta đã để cho Toby đủ thì giờ khám phá các gốc cây trong vườn rồi. Bây giờ ta vào nhà nhé?
Nàng gật đầu. Anh nhận ra vẻ hài lòng trong ánh mắt nàng. Nàng muốn vào nhà, anh nghĩ. Nàng muốn anh. Anh cảm thấy lòng hân hoan, nhưng anh muốn che đậy sự hân hoan này vì lòng kiêu hãnh. Anh quay đầu, huýt sáo mồm để gọi Toby. Con chó săn vội vã chạy đến.
Nàng cười, giọng cười nghe hơi run run. Nàng nói:
- Không hiểu tao có thích phương pháp anh ấy làm cho mày vâng lời răm rắp như thế này không?
- Có lẽ em phải thích thôi - anh đáp, nhìn một bên mặt nàng, vừa đưa cánh tay ra cho nàng. Nàng khoác tay anh - Không như cô chủ của nó, nó nhận ra giọng của ông chủ.
Nàng cười nhưng không trả lời.
Đây là lúc tuyệt với nhất, anh nghĩ, lấy là …..
Có lại cô gái hầu, nàng thấy thật kỳ lạ. Marie rất năng nổ, rất sốt sắng, muốn làm vừa lòng bà chủ, nhưng nàng nghĩ chắc cô ta rất ngạc nhiên khi thấy tủ áo của nàng ít ỏi và quần áo rất giản dị. Cô ta đã soạn ra chiếc áo ngủ đẹp nhất, chiếc áo mà Catherine định mặc vào đêm tân hôn.
Nàng mặc vào rồi ngồi đợi chồng đến trong phòng ngủ. Đợi Rex - nàng phải dùng tên của anh để nói chuyện thậm chí cả lúc nghĩ về anh. Anh nói đúng. Bây giờ họ đã thành vợ thành chồng rồi, xấu tốt gì cũng chịu thôi. Họ phải cố gắng vun xới cuộc hôn nhân cho tốt đẹp, phải cố hoà thuận sống với nhau như anh đã nói.
Căn phòng đẹp lộng lẫy, đồ đạc lịch sự, nền trải thảm êm ái. Giường ngủ rộng rãi, trụ giường chạm trổ tinh vi, màn treo bằng lụa vòm cao phủ kín giường. Chốc nữa họ sẽ nằm ở đây với nhau...
Nàng nuốt nước bọt. Nàng rất muốn nằm đây với anh. Nàng cảm thấy xấu hổ trước tâm trạng nôn nóng của mình, vì nàng nhớ mới cách đây mấy giờ, nàng đã ghét anh khi anh lên giọng hống hách ra lệnh cho nàng để hòng chế ngự nàng. Nhưng chuyện nôn nóng là chuyện thường tình. Dập tắt những thứ xem ra là những ưu điểm của hôn nhân thì có ích lợi gì. Họ đều muốn nhau kia mà - rõ ràng hai người đều đã công nhận với nhau khi họ ở ngoài trời mới cách đây chưa đầy một giờ.
Đêm nay nàng phải làm tình với anh cho ngon lành, nàng phải đáp lại nhiệt tình của anh. Nàng không được để cho sự cô đơn trong lòng bùng ra chiếm lấy nàng khi cơn cực khoái đang dâng lên tt đỉnh. Có lẽ rốt lại nàng không cô độc nữa. Mặc dù còn có nhiều điểm nàng không muốn, nhưng nàng xác nhận rằng trong suốt cả buổi tối ở bên nhau, anh đã có nhiều điểm làm cho nàng cảm thấy thích, nếu nàng chịu khó thông cảm.
Nàng thích lối nói chuyện khéo léo của anh. Suốt cả một thời gian dài trí óc nàng không để ý gì ngoài sách vở. Nên nàng thích thái độ tiếp cận các vấn đề khó khăn một cách thẳng thắn và trực tiếp của anh, mặc dù có một số vấn đề có nhiều hạn chế của nó, như chuyện chiều nay, bỗng nhiên anh hỏi thẳng Bruce là ai.
Điều thật không ngờ là nàng thích cười với anh. Nàng không tưởng tượng ra nổi hai người lại có thể cười với nhau. Thế mà họ đã cùng cười với nhau.
Nàng thích tình thương của anh đối với Toby, nhưng nàng sẽ không bao giờ nói cho anh biết. Nàng ngờ ngợ anh cho rằng thương một con chó là yếu đuối, không ra dáng nam nhi. Nàng vui sướng nhìn con Toby đang nằm dài trước lò sưởi, say sưa ngủ. Khi họ mới đến, anh đề nghị đem con chó xuống khu chuồng ngựa, nhưng khi nàng cương quyết không bằng lòng, anh không nói gì nữa.
Làm sao nàng sống mà không có con Toby? Và làm sao Toby sống mà thiếu nàng cho được?
Bỗng nàng nghe có tiếng gõ nhè nhẹ ở cánh cửa phòng trang điểm, nàng quay đầu lại nhìn, cánh cửa mở ra và anh bước vào. Hồi nãy nàng đã đóng cánh cửa phòng trang điểm ăn thông với phòng anh. Anh mặc chiếc áo dài ngủ màu rượu vang đỏ. Trông anh quá sức hấp dẫn. Bỗng nàng thấy sung sướng vì lấy anh, nàng để cho lòng tự
nhiên rạo rực khao khát anh. Nàng không ngừng nhắc nhở mình nhớ rằng có thể có nhiều chuyện lý thú hơn nữa trong cuộc sống vợ chồng. Nhưng bây giờ thế này là đủ.
Anh dừng lại, nhìn chậm rãi từ đầu xuống chân nàng.
Anh hỏi:
- Làm sao em chỉ mặc áo vải đơn sơ mà lại trông hấp dẫn hơn cả lụa là gấm vóc thế, Catherine? Khi em xõa tóc xuống, trông em đẹp tuyệt vời. Không, cứ buông xuống thế. Tóc bới cao trông em đẹp rồi. Khi xõa xuống trông em... Có từ gì hơn từ đẹp để nói lên trông em đẹp tuyệt vời đây?
Làm sao nàng trả lời được? Nàng cảm thấy đỏ mặt. Lời khen của anh làm cho nàng sung sướng.
Anh đi đến gần nàng, lên tiếng nói tiếp:
- Nếu có từ nào nhỉ, nhưng anh sẽ nghĩ ra... vào dịp khác.
Anh hôn nàng, để hai tay hai bên hông nàng. Lần này anh không vội tuột chiếc áo độc nhất trên người nàng xuống. Nàng rất hài lòng. Môi vẫn áp trên môi nàng, anh nói:
- Vào giường thôi.
Lần này anh thổi tắt ngọn nến trước khi vào giường với nàng. Nàng cũng bằng lòng thế. Không phải nàng sợ sẽ bị buồn khổ như lần trước, nhưng nàng cảm thấy ngượng ngùng khi nằm trần truồng phô ra giữa ánh sáng. Đêm nay nàng muốn hoàn toàn hiến dâng vào cuộc ân ái, như là... phải, như là nàng hiến dâng hết tâm hồn khi chơi nhạc.
Nàng muốn hiến dâng hoàn toàn vào cái đẹp, vào sự hài hòa và vào đam mê. Nàng thích lối suy nghĩ như thế này.
Khi anh vào nằm với nàng, anh đã trần truồng rồi. Nàng nhắm mắt khi anh hôn nàng và hai tay anh mân mê vuốt ve nàng qua lớp vải chiếc áo ngủ của nàng. Nàng nhớ người anh cân đối và đẹp đẽ, một vết sẹo do kiếm gây ra nằm vắt qua vai phải anh và một vết khác ở trên đùi phải. Không cần phải nhìn an cũng cảm biết cơ thể cao to cường tráng của anh. Nàng ngửi thấy mùi nước hoa và mùi đàn ông của anh. Đêm nay nàng sẽ ra sức hưởng lạc thú với anh.
- Catherine - anh nói - em có thụ động với anh nữa không? - nàng mở mắt. Thụ động à?
Anh không biết nàng đã bốc lửa lên vì anh rồi đấy không? Lưả dục đã bốc lên hừng hực khiến nàng không nhúc nhích, không oằn người áp sát vào anh, không sờ mó và không lướt tay trên người anh.
- Em biết, lạc thú đến với anh rất nhanh - anh nói, vừa đưa một tay cởi nút áo ngủ của nàng ra - Không quá vài giây là xong.
Nàng biết thế. Nàng từ từ hít vào một hơi rồi nín thở. Ồ, nàng biết thế.
- Anh muốn làm tình với em - Bàn tay anh trượt dưới lớp vải chiếc áo ngủ của nàng, rồi lôi trật ra khỏi vai nàng để miệng anh hôn lướt qua vai nàng - Anh biết khoái lạc đối với đàn bà chỉ từ từ thôi.
Có phải tất cả đàn ông đều biết thế? Và họ hành động theo sự hiểu biết này? Không, không phải tất cả đều biết.
Chiếc áo ngủ của nàng tuột dần xuống dưới. Tay anh lần vào dưới vú nàng, nâng nó lên, miệng nhích đến ngậm vào núm vú, lưỡi anh rà vào đầu núm vú. Nàng thở hổn hển.
- Nhưng điều mà anh thích là làm sao chính em cũng thích làm tình với anh - anh nói, hơi thở của anh làm ấm núm vú của nàng, núm vú ướt vì lưỡi anh liếm vào.
Làm sao? Nàng thấy mình cứng đờ trong tay anh.
- Làm sao? - nàng thì thào hỏi, lòng mừng hơn nữa vì không có ánh đèn.
- A, Catherine - anh nói, miệng lại áp vào miệng nàng - Anh sung sướng biết bao khi biết em còn thơ ngây. Em cho phép anh sờ khắp người em. Sờ thế này em có sướng không?
- Sướng - nàng đáp.
- Em có nghĩ là em sờ anh cũng làm cho anh sướng không? Em không muốn sờ anh ư?
- Muốn chứ - sờ anh có đúng đắn không? Sao sờ không được - Không đúng đắn ư? Nàng cười cho ý nghĩ kỳ quái vừa nảy ra trong óc nàng.
- Vậy sờ anh đi - anh nói. Làm tình với anh đi.
Bỗng anh lật ngửa nàng ra, tuột hết áo nàng ra khỏi chân nàng. Anh ném cái áo sang một bên. Rồi một tay quàng qua người nàng, kéo nàng qua ôm sát vào người anh lại.
Nàng xoè hai bàn tay trên ngực anh. Bộ ngực rộng, bắp thịt cuồn đầy lông. Nàng sờ hai núm vú cứng ngắt của anh, vuốt hai tay để cho đầu ngón tay cà lên hai núm vú, còn miệng nàng thì áp mạnh lên ngực anh. Nàng thấy anh nằm yên. Bất động, anh đã trở thành thụ động rồi. Nhưng nàng cảm thấy muốn khám phá cơ thể anh cho biết. Bỗng nhiên nàng không muốn anh nhúc nhích cử động.
Lưng anh rắn chắc như ngực. Và ấm áp. Nàng sờ vết sẹo do gươm chém vào bên đùi, vết chém như muốn cắt đứt chân anh. Nàng không muốn nghĩ đến chuyện này. Tay nàng sờ lên phía trên vết thương, trên đùi anh - rồi như muốn cất tay đi. Nhưng anh không muốn thế.
- Được - anh nói lớn - Được, Catherine, cứ sờ đi.
Cứng và dài. Sẵn sàng chờ nàng. Mấy ngón tay của nàng di chuyển nhẹ nhàng trên nó và khi nàng biết anh hít vào thở mạnh vì nàng đã làm cho anh sung sướng, thì nàng ôm quanh nó. Làm sao vào lọt được nhỉ? Nhưng nàng biết lọt được bên trong chỗ mà nàng muốn anh cho cái ấy vaò, nàng giật mạnh.
- Trời đất - anh nói, va nàng nằm ngửa ra lại, còn anh thì quỳ gối chồm lên nàng - Anh nên trói hai tay em lại sau lưng hơn là mời em làm tình với anh. Em có phép ảo thuật trong tay hay sao?
- Phải - nàng thì thào bên tai anh, đưa tay kéo mặt anh xuống sát mặt nàng. Nàng mở miệng dưới miệng anh - Và thân hình em cũng có phép ảo thuật Rex à. Cứ xem đi thì biết.
Anh đẩy mạnh thật sâu vào trong nàng. Nàng hét lên bên miệng anh vì kinh ngạc.
- Bây giờ em đã đẩy anh đến chỗ xử sự như một cậu học trò rồi - anh nói nhanh - Em sẵn sàng chưa?
- Rồi - nàng thở hổn hển vừa trả lời, hai tay vuốt mạnh vào hai bên đùi anh, vuốt xuống hai mông - Rồi, em sẵn sàng rồi. Cho em đi, Rex. Cho em đi.
Tiếp theo là hoạt động thật mạnh, thật căng và thật cực khoái. Anh đâm mạnh vào nàng, nhưng nàng không phải là chiếc tàu thụ động. Nàng nẩy hông lên sát vào anh, nhịp nhàng theo các động tác của anh. Nàng nghe tiếng rên của anh hoà lẫn tiếng rên của nàng. Nàng cảm thấy có cái gì nóng ấm tuôn vào trong nàng. Và rồi nàng đê mê hàng giây, hàng phút hay hàng giờ - nàng không biết rõ nữa.
Nàng chỉ trở lại với mình khi cơ thể nặng nề của anh đổ xuống, nằm một bên nàng.
Bỗng nàng nhớ lại. Nàng nhớ cảm giác của mình vào đêm tân hôn, những việc xảy ra vào đêm ấy chỉ toàn xác thịt, còn về mặt tình cảm thì nàng hoàn toàn cô độc, và có lẽ còn cô độc hơn trước đó nữa, vì bây giờ cơ thể nàng không còn thuộc về nàng. Nàng đợi cảm giác ấy trở lại.
- Sao? - Tay anh vuốt ve vai nàng ở gần bên anh. Có phải giọng anh có vẻ lo lắng không? Không, có lẽ không.
Nàng quay đầu và cười ngái ngủ. Mắt nàng đã quen với bóng tối. Anh nhìn vào mặt nàng.
- Chà chà - nàng đáp.
- Chà chà tốt ư? - anh hỏi - Chà chà xấu à? Hay là chà chà để cho tôi yêu một mình?
- Chà chà - nàng đáp.
- Hùng hồn lắm - anh vói tay lấy tấm chăn đắp lên cho cả hai. Đồng thời anh luồn một cánh tay dưới đầu nàng. Nàng quay người về một bên, nép vào anh. Bây giờ chắc nàng giả vờ cho rằng hai cơ thể đã hoà đồng làm một. Có giả vờ cho như thế thì cũng chẳng thiệt hại gì. Đêm nay giả vờ cũng chẳng hại gì. Anh ấm áp và lấm tấm mồ hôi.
Anh thật tuyệt vời.
Anh không nói gì nữa. Nàng quá buồn ngủ không nghe được gì chính xác hết.
- Chà chà - nàng nói lần nữa, rồi thả mình vào giấc ngủ.
Anh cảm thấy khoan khoái, thoải mái, rất muốn ngủ. Nhưng anh cố thức thêm vài phút nữa. Anh cà má mình lên mái tóc mịn màng của nàng. Nàng ấm áp, mềm mại, và đang say sưa ngủ. Nàng thơm mùi xà phòng, mùi đàn bà và mùi yêu đương.
Tâm trí anh đã mệt mỏi vì quá bận rn trong ba tuần qua, bỗng quay về với tháng trước và trước đó nữa, quay về với những biến cố đã tạo nên sự thay đổi như thế này trong đời anh. Một sự thay đổi tai hại như thế này anh dã tin như thế cho đến... khi nào nhỉ?
Mới cách đây mấy phút ư?
Thoạt tiên anh muốn nàng... làm tình nhân cho anh. Làm người chung giường để mua vui trong thời gian vài tuần anh ở thôn quê với gia đình anh và với bạn bè. Anh không muốn chung sống lâu dài với nàng, mặc dù anh hết sức ham muốn nàng đến nỗi anh đưa ra đề nghị cưới nàng ngay trước khi anh không bị bó buộc phải làm thế.
Bây giờ anh vui mừng vì nàng không phải là nhân tình của anh. Catherine không phải là loại đàn bà chỉ để ngủ với đàn ông, nhưng mỉa mai thay là anh mới khám phá ra điều này. Nàng là loại đàn bà để cho đàn ông lấy làm vợ, để sống với nhau suốt đời. Không biết những điều anh nghĩ có đúng không, anh quá buồn ngủ rồi, không thể phân tích ý nghĩ cho thấu đáo. Nhưng anh cảm thấy ý nghĩa của mình chính xác và ngày mai khi đã tỉnh táo, anh sẽ suy nghĩ lại.
Anh lấy làm sung sướng vì sắp đến, anh và nàng sẽ chung giường hàng đêm cho đến mãn đời để cải thiện những gì đã xảy ra trên giường cho tốt đẹp hơn. Đêm tân hôn của họ là một tai họa. Đêm nay vẫn chưa hoàn haỏ, nhưng đối với anh thế là tốt rồi, mới cách đây mấy phút. Có lẽ còn lâu mới đạt tiêu chuẩn như mọi khi và thời gian không lâu. Cuộc hành lạc chỉ vọn vẹn xảy ra trong vài phút. Và anh hưởng lạc một mình. Trước khi leo lên người nàng, anh làm cho nàng hưởng lạc thú rất ít.
Thế nhưng nàng cũng tỏ ra sung sướng. Nàng đã réo tên anh vào lúc anh phun vào trong nàng, và lăn ra ngủ liền rất nhanh. Ngủ trong vòng tay anh. Đêm nay, nàng không quay người đi, không khóc.
Anh định lần sau anh sẽ dành tất cả cho nàng. Anh sẽ cố nín cho được một giờ nếu cần, để làm cho nàng sướng. Lần sau - có lẽ lát nữa trong đêm nay thôi. Anh phải huấn luyện cho nàng, nhưng, cũng phải giữ sao cho hai tay nàng làm trò ảo thuật.
Anh mỉm cười bên tóc nàng. Anh đã từng ngủ với nhiều phụ nữ có hai bàn tay tài tình, dạn dày kinh nghiệm hơn Catherine nhiều. Tại sao tay nàng làm cho anh phải đê mê như thế?
Anh rất mệt mỏi. Anh phải ngủ. Nhưng anh biết anh sẽ không ngủ suốt đêm. Anh nghĩ thế nào anh cũng muốn nàng lại trước khi trời sáng.
Anh vui mừng sẽ được như thế này suốt đời...
Anh nghe con Toby trở mình trước lò sưởi, nó ngáp to rồi ngậm miệng lại thật mạnh, hai hàm răng va nhau kêu lên thành tiếng, rồi nó ngủ lại. Tử tước Rawleigh muốn phì cười, nhưng anh quá buồn ngủ không mở miệng để cười được nữa.