Hoàng Lan có chút thắc mắc tại sao Mẫn lại nói vậy.
Tại sao Mẫn lại thấy yên tâm khi Hoàng Lan nói việc ôm nhau chỉ là một điều bình thường.
Đang trong mớ suy nghĩ vẫn vơ thì từ trong nhà lại truyền ra tiếng nói chuyện của Thanh Thu:
- Mọi người đang nói chuyện gì thế ạ.
Mẫn nhân cơ hội này lại bắt đầu nhướng mày khiêu khích chọc ghẹo Hoàng Lan:
- Vừa nãy chị mới bắt gặp
có người đang làm chuyện xấu ấy nha.
Thanh Thu có chút ngờ nghệch hỏi ngược lại:
- Chuyện xấu gì cơ?
- Để chị kể em nghe nha có người giở trò xấu...aaa...đau...đau.
Chưa kịp nói hết câu Mẫn đã hét toáng cả lên vì bị Hoàng Lan nhéo vào cánh tay.
Mẫn liền đưa ánh mắt đáng thương sang cầu cứu Uyển Tịch.
Uyển Tịch nãy giờ đứng một yên lặng bên nhìn mọi người đùa giỡn thì cũng lên tiếng để giải vây cho Mẫn.
Tay không quên xoa xoa mấy cái lên tay Mẫn cốt để dỗ dành cô.
- Mọi người đừng đùa giỡn nữa.
Đến giờ cơm trưa rồi.
Hai người cứ tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.
Thanh Thu toang nói:
- Vậy sao được ạ.
Các chị cho em vào phụ với nha.
Ở nhà người khác ít ra cũng phải giúp đỡ người ta ít nhiều mà.
Hoàng Lan không hài lòng đi đến bên cạnh Thanh Thu ngăn cô lại:
- Vết thương ở vai của em vẫn còn rành rành ra kia kìa.
Em không được động vào thứ gì khác hết.
Mọi thứ cứ để bọn chị làm em ở đây nghỉ ngơi đi.
Không được đi lung tung đâu đấy
Thanh Thu muốn phản kháng lại nhưng Hoàng Lan đã nhanh hơn cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai Thanh Thu:
- Em ngoan một chút.
Vết thương hẳn còn chưa lành em lại muốn chị lo lắng hay sao.
Thanh Thu thoáng chút bất ngờ.
Xúc giác nhạy cảm trên tai cô cảm nhận rõ rệt hơi thở của Hoàng Lan.
Bởi thế, tai Thanh Thu bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên, theo phản xạ rụt cổ lại có chút lấp bấp:
- Nhưng...nhưng em...em.
Hoàng Lan thoáng nhíu mày không hài lòng.
- Sao nào, không nghe lời chị sao.
Thanh Thu rụt rè lên tiếng: "Nghe, em nghe chị hết mà"
Mẫn đứng ở ngoài nào có chịu để yên lại bồi vào mấy câu:
- Hai người còn định tình tứ đến bao giờ hả.
Tôi và Uyển Tịch đói lắm rồi.
Hoàng Lan trợn mắt liếc nhìn Mẫn, không nói lời nào đi thẳng vào nhà bếp chuẩn bị làm cơm.
Mẫn cùng Uyển Tịch cũng cất bước đi vào.
Rốt cuộc chỉ còn lại Thanh Thu bần thần ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nóng bừng bừng như lửa đốt.
Bị hơi thở nóng ấm của Hoàng Lan phả vào tai lại còn bị Mẫn trêu ghẹo.
Thanh Thu ngượng đến nổi không dám ngẩng mặt lên chỉ có thể im lặng mím môi chịu trận.
Trước kia, Thanh Thu chỉ đơn thuần nghĩ những hành động thân mật giữa hai người con gái là hết sức bình thường.
Cho đến khi cô tiếp xúc với phiên xử án của Mẫn và Uyển Tịch.
Họ che chở nhau, hi sinh vì nhau, đồng hành bên nhau không rời làm Thanh Thu không khỏi cảm động trước tình cảm gắn bó của hai người.
Lúc này cô mới dần để ý, thì ra giữa hai người con gái vẫn có tình cảm với nhau như thường.
Hơn nữa còn có thể làm ra nhiều hành động thân mật khác nữa.
Vì thế lần này khi bị Hoàng Lan thì thầm bên tai mình, Thanh Thu dường như cảm nhận được một tia ý nghĩ khác lạ xẹt qua đầu mình.
Không thể...không thể nào được
Còn phía trong nhà bếp, cả ba người ăn ý phối hợp với nhau.
Mỗi người luân phiên chia nhau ra làm những việc cần làm.
Đang mãi mê nhặt mớ rau dại trong rổ.
Hoàng Lan quay sang định hỏi Uyển Tịch sẽ làm món gì cho bữa cơm hôm nay, thì hỡi ơi.
Mắt của Hoàng Lan sắp bị hai người kia làm cho mù luôn rồi.
Trong lúc Hoàng Lan đang cặm cụi làm việc.
Mẫn vẫn như cũ giữ thói quen làm xong việc của mình liền chạy lon ton đến bên người Uyển Tịch.
Như mọi ngày tự nhiên ôm lấy người kia từ phía sau yên lặng xem Uyển Tịch làm cơm.
Mà lúc Hoàng Lan quay đầu lại thì vừa vặn bắt gặp cảnh Mẫn hôn má Uyển Tịch.
Uyển Tịch lại vui vẻ cười cười mặt đối mặt với Mẫn cho cô một nụ cười dịu dàng như nắng xuân.
Trông họ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Dáng vẻ tiều tụy trước kia của Uyển Tịch đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là khuôn mặt hồng hào, cả người tràn đầy sức sống.
Đủ thấy được trong khoảng thời gian này Mẫn đã chăm sóc Uyển Tịch đủ đầy ra sao.
Chỉ có hai người họ mới có thể đem đến cho nhau cảm giác an toàn, hòa hợp như vậy.
Bị xem là người tàn hình, Hoàng Lan nào có chịu để yên như vậy.
Vừa nãy cô bị Mẫn trêu suýt chút nữa đã để lộ việc kia, lần này nàng nhất định phải phục thù cho đỡ tức, vì thế nàng liền hắng giọng nói:
- Ôi...ôi mắt của tôi.
Hai người sắp làm cho mắt tôi mù luôn rồi đây này.
Đang ban ngày ban mặt đấy.
Mẫn cũng chẳng chịu thua liền nhướng nhướng mày cười cười
- Ban ngày ngày thì sao nào.
Chẳng phải cô nói việc ôm nhau đều là bình thường hết sao.
Cùng lắm tôi chỉ hôn em ấy một cái thôi mà.
Bộ cô nghĩ ban đêm mới được làm những hành động này sao.
Sai quá sai nha.
Ban đêm là để làm chuyện khác nữa...!
Chưa kịp vênh váo vì đã làm cho Hoàng Lan đơ mặt thì Mẫn đã nhận ngay một cú nhéo tai đau điếng đến từ vị trí của Uyển Tịch.
Nàng thoáng đỏ mặt gằng giọng nói:
- Ai cho chị nói lung gì thế, có muốn tối nay xuống đất nằm hay không đây.
Mẫn hốt hoảng quay mặt lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Uyển Tịch.
Mếu máo níu lấy áo nàng lay lay:
- Chị không ngủ với em thì ai ôm em ngủ đây hả.
- Chị còn dám nói thêm một câu không đứng đắn nữa đi, xem em có làm thật hay không nha.
Hai người mãi mê đùa giỡn bên này mà quên mất sự hiện diện của Hoàng Lan.
Nàng hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Khỏi phải ở đây nhìn bọn họ quấn quít với nhau.
Đúng làm cho người ta bị nghẹn họng, chưa ăn cơm mà đã sớm no luôn rồi.
Bước ra phía ngoài Hoàng Lan liền hướng về chỗ Thanh Thu đang ngồi ngẩn người mà bước đến.
Thuận tay sờ lên mặt cô:
- Em tại sao lại ngẩn người ra như vậy thế.
Có chuyện gì nói chị nghe xem.
- Không ạ.
Thanh Thu đang miên man nghĩ về chuyện vừa nãy bỗng trên mặt cảm giác được một mảng mềm mại.
Cô định thần lại một chút rồi ngẩn đầu trả lời, giọng nói có chút không được tự nhiên.
Thấy cô dường như có tâm sự nhưng không muốn chia sẻ cùng mình lòng Hoàng Lan có chút không vui.
Nén lại tâm trạng không tốt kia Hoàng Lan mở lời.
- Em vào trong nằm đi.
Chị ra cánh rừng phía sau nhà tìm ít thảo dược về đắp lên vết thương của em.
Đợi chị!!
Thanh Thu ngoan ngoãn trở vào trong nằm nghỉ ngơi.
Nãy giờ không chú ý đến bây giờ khi nằm xuống vết thương ở vai lại bắt đầu đau rát lên.
Thanh Thu thử sờ vết thương, đầu ngón tay vừa chạm vào đó thì y như rằng từng đợt nóng rát, tê dại truyền từ vai xuống.
Đau đến mức cô phải cắn môi đè nén lại tiếng đau xém phát ra từ miệng mình.
Thanh Thu biết vết thương này không nhẹ.
Nếu không chữa trị đúng cách sẽ để lại sẹo rất xấu xí.
Thế nhưng Thanh Thu lại không hề hối hận.
Nếu tình huống ấy có lặp lại lần nữa, Thanh Thu vẫn sẽ quyết định làm như vậy.
Đó là điều hiển nhiên chẳng bao giờ thay đổi.
"Cô phải cứu chị, nhất định phải cứu được chị."
Cho đến bây giờ chị chính là người thân duy nhất của cô.
"Là duy nhất đối với cô"
__________________________________
Sau một khắc chờ đợi.
Cuối cùng Hoàng Lan cũng trở về, trên tay cầm theo nắm thảo dược trị thương.
Nàng nhanh chóng vào bếp đâm nát chúng rồi xin Uyển Tịch một miếng vải sạch lặng lẽ đi vào phía trong.
Nghe được tiếng bước chân cùng mùi thuốc thoang thoảng trong không khí Thanh Thu liền biết Hoàng Lan đến, cô có chút khó khăn ngồi dậy nhưng vẫn hướng người kia mỉm cười.
- Chị về rồi.
Để thuốc ở đây đi.
Em tự băng bó được rồi.
Chuyện này em làm được không cần phiền chị đâu.
Hoàng Lan im lặng không nói gì.
Điều này cũng đồng thời biểu thị cho việc nàng không đồng ý.
Đi gần hơn đến chỗ Thanh Thu, Hoàng Lan liền nói:
- Em ngoan một chút, chị băng bó nhanh thôi.
Bây giờ thì cởi áo ra rồi nằm xuống đi chị băng bó nhanh còn ra ăn cơm nữa, đừng để hai chị ấy đợi.
Thanh Thu cũng sợ mình ảnh hưởng đến giờ cơm của người khác.
Ngoan ngoãn chậm rãi xoay lưng lại rồi đưa tay lên cởi áo ra.
Vạt áo được kéo thấp xuống, vải trên người trượt dần xuống rơi đến bên eo.
Một tấm lưng trần trắng noãn mịn màng lồ lộ ra ngoài không khí.
Trên tấm lưng ấy chỉ còn xót lại đơn bạc sợi dây buộc áo yếm.
Còn lại đều là một mảnh bóng loáng mịn màng.
Thế nhưng điểm bắt mắt nhất vẫn nằm ở phía đầu vai của Thanh Thu.
Trên cả tấm lưng mê người ấy cư nhiên lại xuất hiện một mảng đỏ ửng xưng tấy ở đầu vai cô.
Vết thương khá lớn xung quanh vết xưng tấy còn xuất hiện vài bọng nước li ti biểu thị cho việc đã bị bỏng qua.
Tuy ra tay mạnh dạn như vậy nhưng thực ra nếu để ý kĩ sẽ thấy được tay Thanh Thu có chút run rẫy.
Cô biết đây là lần đầu tiên mình để lộ cơ thể cho người khác thấy.
Hơn nữa với trực giác nhạy bén của mình Thanh Thu còn cảm nhận rõ ràng được ánh mắt chăm chú đang nghiền ngẩm vết thương trên lưng mình của người kia.
Thanh Thu lại bắt đầu ngượng ngùng.
Mặt cô bắt đầu xuất hiện một mảng đỏ ửng lan dần lên cả tai.
Hoàng Lan đau lòng khi nhìn thấy vết thương nặng nề kia.
Không kiềm được lòng liền đưa tay lên đó chạm qua.
Vừa chạm nhẹ một chút Hoàng Lan liền nhận thấy người trước mặt có chút rung rẩy liền cất lời hỏi:
- Em đau lắm sao.
Chị xin lỗi!!
Thanh Thu quay đầu lại hướng Hoàng Lan nói:
- Không đau, chỉ như kiến cắn thôi à.
Hoàng Lan bật cười đưa tay véo má Thanh Thu rồi bảo nàng nằm xuống để cô dễ dàng xử lí vết thương hơn.
Thanh Thu nghe lời nằm sấp xuống giường.
Để mặt Hoàng Lan muốn làm gì thì làm.
Hoàng Lan chậm rãi lấy ít thuốc đã được dã nhuyễn từ nãy, nhẹ nhàng đắp lên chỗ vết thương ghê người kia.
Hoàng Lan cẩn thận từng chút một giống như lúc Thanh Thu chăm sóc nàng vậy.
Sợ làm mạnh tay lại khiến người kia phải chịu đau đớn, nàng không đành lòng khi nhìn thấy Thanh Thu phải chịu khổ sở.
Hoàng Lan âm thầm mắng Thanh Thu một tiếng trong đầu
"Ngốc, đứa ngốc này suốt ngày làm cô lo lắng"
Vết thương được đắp kín bởi mớ lá thuốc kia.
Vì thế để giữ cho chúng không rơi ra bắt buộc phải băng bó kĩ càng bằng vải.
Vì thế Hoàng Lan liền lấy ra tấm vải mới xin vừa nãy nhẹ nhàng phũ lên vết thương rồi vòng từ phía sau nách Thanh Thu lên phía trước nhằm buộc chặt lại.
Thanh Thu cũng phối hợp nhấc đầu vai cao hơn để Hoàng Lan có thể dễ dàng làm việc.
Tuy vậy, nằm rất thích hợp để đắp thuốc nhưng băng bó thì lại không.
Nó khó khăn cực kì cho việc buộc chặt vải.
Vì thế Hoàng Lan liền đề nghị:
- Em ngồi dậy đi.
Nằm kiểu này chị sẽ không băng bó tốt được.
Thanh Thu lại chậm rãi làm theo.
Tựa như bất kì điều gì Hoàng Lan muốn cô đều có thể làm.
Chẳng biết tự bao giờ đây dường như đã trở thành một thói quen mất rồi.
Thanh Thu ngồi dậy đưa lưng về nàng, Hoàng Lan cũng phối hợp cố gắng tỉ mỉ quấn kĩ vết thương lại.
Trong xuốt quá trình hai người đều im lặng không ai nói với ai câu nào.
Mỗi người đều mãi mê chạy theo dòng suy nghĩ của riêng mình.
Hoàng Lan chăm chú băng bó vết thương.
Thanh Thu suy nghĩ mọi cách để ngăn cản Hoàng Lan không đi kiện tụng.
Chẳng một ai để ý đến phần dây áo yếm lỏng lẻo kia đã tuột ra tự bao giờ.
Cho đến khi Hoàng Lan nghiêng người lên phía trước để buột nút thắc lại thì vô tình nhìn thấy được cảnh xuân vô hạng triển lộ trước mắt.
Một mảng no mềm trắng tuyết nửa ẩn nửa hiện lộ ra bên ngoài.
Hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện kia làm cho lòng Hoàng Lan trở nên nhộn nhạo hơn bao giờ hết.
Nàng muốn dời đi tầm mắt nhưng rõ ràng mắt nàng như bị dáng keo vậy, một chút cũng không thể quay sang chỗ khác được.
Đang mãi mê nhìn lén Thanh Thu, Hoàng Lan chẳng hề có chút phòng bị nào vì thế khi Mẫn từ phía ngòai bước vào cất giọng kêu hai người ra ăn cơm.
Thì theo phản xạ Hoàng Lan nhanh chóng dùng cả thân người của mình ôm lấy cơ thể mềm mại của Thanh Thu dấu vào lòng mình.
Một chút cũng không để cho Mẫn có cơ hội nhìn thấy.
Thanh Thu đang mãi mê trong mớ suy nghĩ của mình.
Bỗng nhiên lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
Mũi cô chạm nhẹ lên cổ nàng hơn nữa còn nghe loáng thoáng được mùi khói còn vươn lại.
Cả cơ thể của cô được bao trọn trong vòng tay của người kia.
Như chú chim nhỏ nép vào lòng mẹ.
Sự ấm áp dễ chịu này khiến Thanh Thu một chút cũng không muốn rời khỏi, cô chỉ muốn như vậy mãi thôi.
Hoàng Lan vẫn khư khư ôm chầm lấy Thanh Thu, bảo hộ cô chặt chẽ, xác định đã che chắn đủ tốt cho cô rồi thì mới quay đầu hướng về phía Mẫn vẫn còn đứng đơ người đằng kia nói:
- Đợi chúng tôi một chút, sắp xong rồi!!
__________________________________
Mọi cuối tuần vui vẻ
Nhớ vote cho tui nha
Sự ủng hộ của mọi người là động lực của tui á ????.