Thời điểm này không phải là mùa chiếu phim, không có nhiều phim được phát hành lắm, nhìn tên thì cũng không có bộ nào đáng xem.
Trì Lập Đông chọn mãi vẫn không chọn ra được rốt cuộc nên cho Hạ Nhạc xem bộ nào. Hạ Nhạc đoán chừng cũng không chọn ra nên quyết định xem một sản phẩm điện ảnh thập phần thanh xuân được sản xuất trong nước.
Quả nhiên là không hay, một mặt không thể hiểu được vì sao khuê mật lại xé bức thư rồi lại hòa giải, sau đó trên đường đi còn ước hẹn phá thai. Đến đoạn cao trào của chuyện xưa khi ở trong phòng giải phẫu, cư nhiên vang lên một màn BGM (Background Music) siêu bá cháy.
Khuê mật: Bạn bè thân thiết, thường chỉ mối quan hệ của nữ giới.
Trì Lập Đông vì đã ngồi được nửa phim nên không dám đứng lên ra ngoài, hắn quả thật chưa từng xem phim thanh xuân trong nước bao giờ, câu chuyện này đã đặt ra một dấu chấm hỏi trong đầu hắn. Cũng may là ban đầu hắn không đặt kỳ vọng quá nhiều về bộ phim nếu không thì cũng phải bỏ dở giữa chừng.
Hắn tưởng sẽ được trò chuyện cùng Hạ Nhạc, cho dù là nói chuyện về cái cốt truyện chẳng ra sao kia cũng được. Bọn họ ngồi ở cuối cùng, vì bây giờ là thời gian làm việc buổi chiều nên số lượt người xem không nhiều lắm, chỉ có mấy đôi tình lữ trẻ tuổi ngồi linh tinh, đếm đi đếm lại thì có tới tận hai ba hàng ghế đều trống rỗng, chỉ cần nói chuyện đừng quá lớn tiếng, sẽ không ảnh hưởng đến người xem phía trước.
Hắn đem đầu hướng gần về phía của Hạ Nhạc bên kia một ít, thấp giọng nói: “ Các nàng hai…… ”
Hạ Nhạc: “ Hử. ”
Trì Lập Đông đành phải ngậm miệng, một lần nữa ngồi lại cho đoan chính, trong lòng nảy lên vài phần thất vọng, nhưng sự thất vọng còn chưa kịp khuếch tán, nửa người bỗng nhiên nóng lên.
Hạ Nhạc dựa vào bên cạnh hắn, nghiêng đầu dựa vào vai hắn.
Thời gian một giây này, đối với Trì Lập Đông mà nói, vừa là khoảnh khắc trầm mặc yên lặng, vừa là kịch liệt lưu động. Vui sướng cùng đau thương, hy vọng cùng ủy khuất, giống từng viên đá quăng vào trong lòng của hắn, đánh nát bức tường thành mà hắn gian nan tích lũy được trong vòng một năm dễ như trở bàn tay. Hắn tự đánh giá bản thân mình, ỷ vào hơn bốn trăm ngày trấn tĩnh này, hắn ít nhất có thể bình tĩnh đối mặt với Hạ Nhạc, ít ra sẽ không giống như những lần trước, tình cảm mãnh liệt có thừa, nhưng lại thương không đủ.
Nhưng mà thời gian tính là cái rắm gì chứ. Tình yêu là một thứ vô hình, kể cả là những người có kỹ thuật và kinh nghiệm thì cũng sẽ chẳng dạy được bạn điều gì.
Giống như thời điểm hiện tại, lỗ tai cùng nửa bên má của Hạ Nhạc đều dán ở trên vai hắn, độ ấm cách lớp vải dệt truyền lại vào thân thể, hắn chỉ có thể hoảng hốt thất thố, thậm chí có chút tê mỏi, giờ đây hắn nên làm cái gì? Hôn môi Hạ Nhạc sao? Không được, không được, an tĩnh ở chung như vậy là tốt rồi.
Hắn liếc trộm mặt của Hạ Nhạc từ trên xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy cái trán cùng chóp mũi bị ánh sáng ở màn ảnh biến ảo phản xạ đến.
Sau đó không lâu, hắn phát hiện Hạ Nhạc cứ như vậy ngủ mất rồi.
Phim điện ảnh kết thúc, khúc ca cuối cùng vang lên, ánh đèn đại sảnh cũng sáng lên. Người xem ngồi ở phía trước sôi nổi rời khỏi, có người trong lúc vô ý thấy được ở hàng phía sau hai người vẫn đang ngồi cùng nhau.
Trì Lập Đông không cảm thấy xấu hổ, nhìn vào ánh mắt của cô gái ấy hồi lâu rồi mỉm cười, đối phương sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng lộ ra nụ cười, còn nắm chặt nắm tay tạo thành tư thế “Cố lên” để cổ vũ.
Thiện ý đến từ người xa lạ quả thực khiến cho Trì Lập Đông cảm động, nghĩ tới giờ đây những người cùng suy nghĩ với mình trở nên phổ biến hơn rất nhiều, nếu mười mấy năm trước cũng như vậy, có khả năng Hạ Nhạc sẽ không bị đuổi học để rồi phải đi sang nước ngoài định cư.
Khúc ca cuối vừa tới đoạn điệp khúc, giọng nữ cao vút vang lên, Hạ Nhạc tỉnh lại, ngồi dậy xong, giống như có chút mơ hồ chưa tỉnh.
“ Ngày hôm qua em ngủ không ngon sao?” Trì Lập Đông hỏi.
Cậu không trả lời, lại hỏi lại: “Hôm qua anh ngủ rất ngon sao?”
Trì Lập Đông nghĩ, sao có thể ngủ ngon được chứ?
Chạng vạng ngày hôm qua ngẫu nhiên gặp được Hạ Nhạc sau đó liền tâm thần không yên, đừng nói đến việc ngủ, ngay cả việc bình tĩnh mà ngồi trong chốc lát cũng vô cùng khó khăn… Cho nên! Ý của Hạ Nhạc là nói em ấy cũng bởi vì gặp lại mình cho nên mới không ngủ ngon sao?
Trì Lập Đông nói: “ Em …… ”
Hạ Nhạc đứng dậy, nói: “Còn không đi ư? ”
Trì Lập Đông vội đứng lên, giấu không được ý cười đầy trên gương mặt, nói: “Đi đi đi, hiện giờ em muốn đi đâu? ”
Hạ Nhạc nói: “ Về nhà. ”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Vừa rồi còn dựa vào trên vai hắn ngủ ngọt ngào, bước tiếp liền nói cái gì cơ, sau đó liền lập tức trở mặt đòi về là sao? Cậu vẫn có lương tâm à?
Câu hỏi này tất nhiên hắn không dám nói ra, từ đại sảnh đi ra, Trì Lập Đông tìm được cớ giữ Hạ Nhạc lại: “ Đã bốn giờ rưỡi rồi, đang là thời gian cao điểm, chắc chắn đang kẹt xe.”
Hạ Nhạc nói: “Em không lái xe mà ngồi tàu điện ngầm trở về nhà. ”
Trì Lập Đông: Người trên tàu điện ngầm rất nhiều, biến thái cũng nhiều, em lại đẹp trai như vậy, đi tàu điện ngầm rất nguy hiểm. ”
Hạ Nhạc ghé mắt nhìn hắn, cười tựa không cười. Trì Lập Đông đột nhiên hiểu ra, có lẽ Hạ Nhạc chính là muốn nghe hắn giữ lại, vội nói: “Chờ hết thời gian cao điểm, anh sẽ đưa em về ”
Bộ dáng Hạ Nhạc vô cùng cân nhắc: “Vậy anh tính đưa em đi đâu để qua được thời gian này?”
Trì Lập Đông nói: Em muốn đi đến đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó.”
Hạ Nhạc: “ Em cũng không biết nữa, tất cả mọi việc nghe theo anh đi.”
Trì Lập Đông lại càng không biết nên đi đâu, chỉ cần có Hạ Nhạc ở bên cạnh hắn thì đi chỗ nào cũng được, làm gì cũng được, vắt óc tìm kế nghĩ nghĩ, hắn liền đưa ra một ý tưởng viển vông: “ Uống cà phê?”
Hạ Nhạc nhíu mày nói: “Anh muốn em không ngủ cả đêm hôm nay nữa ư?”
Khuôn mặt Trì Lập Đông cơ hồ tràn đầy u sầu: “Anh đã nói em quyết định đi, em bảo tùy anh để anh nói ra câu ngu ngốc này làm gì vậy.”
Hạ Nhạc duỗi tay đấm hắn một quyền, nói: “Chúng ta đi uống trà nào.”
Trì Lập Đông lập tức cười rộ như hoa. Hắn không biết nhiều quán cà phê cho lắm, nhưng quán trà nào ngon thì hắn biết được khá nhiều. Hạ Nhạc nghe Trì Lập Đông đề cử quán Kim Qua Phổ Nhị, liền nói: “Không tồi, tốt hơn nhiều so với mấy quán nhạt nhẽo kia của cha em.”
Trì Lập Đông nói: “ Lúc đi hãy mang hai tách về, em hãy đưa chúng cho cha em, chỉ là dự định phải đợi lâu một chút, nếu đến lúc đó…Đến lúc đó em có chuyện thì có thể lưu lại địa chỉ cho anh, anh sẽ gửi qua đó. ”
Vốn dĩ vẫn luôn vô cùng cao hứng, đột nhiên nghĩ đến Hạ Nhạc phải đi, sự cao hứng của hắn tức khắc vơi đi hơn phân nửa. Nhưng hắn đã nhanh chóng nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến nhau, chờ Niên Niên lớn lên sẽ không cần Hạ Nhạc chăm sóc nữa, Hạ Nhạc vẫn có thể trở về bên hắn. Hơn nữa khoảng cách địa lý hai nơi cũng không có gì đáng sợ cả, cùng lắm thì hắn sẽ đi đi về về.
Tuy nhiên mấu chốt vấn đề lại không nằm ở chỗ đó.
Hạ Nhạc ở đối diện lẳng lặng nhìn hắn, giống như cũng đang đợi hắn nói ra.
Quán trà cách âm vô cùng tốt, trừ bỏ âm hưởng nhẹ nhàng chậm chạp của khúc đàn tranh, bất kỳ tạp âm gì cũng không có.
Trì Lập Đông nói: “Em có biết rằng khi anh không trở lại đội với tư cách là một huấn luyện viên, anh đã nghĩ rằng nó chẳng đáng không? ”
Hạ Nhạc ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Trì Lập Đông sẽ hỏi điều này nhanh chóng nói: “Không có gì là đáng giá hay không, cùng lắm là học thêm vài năm mà thôi, giống như em vốn dĩ rất thích đi học.”
Trì Lập Đông tràn ngập tội lỗi, nói: “Anh cái gì cũng không biết. ”
Hạ Nhạc nói: “Anh cái gì cũng không cần biết, chuyện này không có liên quan gì đến anh cả, em làm mọi thứ đều vì chính mình.”
Trì Lập Đông: “Sao lại không liên quan đến anh chứ? ”
Hạ Nhạc nói: “Em nói không chính là không, anh đừng nói nữa, dù có nói lại cũng không còn ý nghĩa gì cả.”
Trì Lập Đông không biết cậu nói “còn ý nghĩa” chỉ tầng “Ý nghĩa” nào, là lúc ấy Trì Lập Đông không đáp lại cảm tình giống như thế cho nên lúc đó sự chọn lựa của cậu không có ý nghĩa, hay là trong khắc giờ này vật đổi sao dời lại lôi chuyện cũ nói lại thì chính là không có “Ý nghĩa”.
“Anh không cần cho rằng chuyện là như vậy” Hạ Nhạc nói: “Đây là chuyện của bản thân em, tất cả việc học cùng những thứ liên quan đến em, dù em đưa ra bất luận quyết định gì, em cũng có thể chịu trách nhiệm với quyết định mà tự em đưa ra đó, em không cần người nào cảm thấy có lỗi với em cả.”
Trì Lập Đông không kịp phản bác, lại nghe Hạ Nhạc cất lời: “Đặc biệt là anh.”
Hai người đều nhìn về phía đôi mắt của đối phương, ánh mắt Hạ Nhạc bình tĩnh mà kiên định. Một lát sau, Trì Lập Đông nói: “Chính là anh yêu em.”
Đôi môi Hạ Nhạc hơi hơi mở ra, lại lập tức ngậm lại. Trì Lập Đông đột nhiên cảm thấy lời nói của chính mình có ý nghĩa khác, vội thanh minh: “ Anh không phải nói anh yêu em là vì anh chấp nhận trả giá không cần hồi báo, anh biết em căn bản sẽ không có suy nghĩ như vậy, anh cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy với em, anh là muốn nói rằng …… Anh không cảm thấy có lỗi với em, anh cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nói với em câu ‘thực xin lỗi’, anh biết mỗi lựa chọn của em đều là em nghĩ kỹ mới có thể đưa ra quyết định như vậy, cho nên việc em thôi học nhất định là để chuẩn bị cho con đường sau này của mình, nên em không cần để ý anh biết hay không biết… Anh, anh nói như thế nào cũng không thể nói ra ý của mình một cách rõ ràng lắm, em, em có hiểu không? ”
Hắn càng nói thì lại càng trở nên hỗn loạn, đầu óc cũng càng ngày càng xa vời lý trí. Hắn hy vọng Hạ Nhạc hiểu được suy nghĩ của bản thân, nhưng hắn lại biểu đạt không rõ ràng, trong lòng Trì Lập Đông dâng lên một nỗi tuyệt vọng, hắn không được như vậy, là hắn không tốt, hắn cứ thế này thì làm sao có thể xứng đôi với Hạ Nhạc được chứ.
Hạ Nhạc nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi mỉm cười, nói: “Em hiểu được, khi anh suy nghĩ cặn kẽ, thường sẽ không thể diễn đạt được rõ ràng.”
Trì Lập Đông nháy mắt bình tĩnh xuống, nói: “ …… anh đang suy nghĩ…… ”
Hạ Nhạc nhẹ giọng nói: “Không cần nghĩ, trực tiếp nói cho em nghe.”
Đôi tay Trì Lập Đông không tự chủ được bắt lấy người đang ngồi trước mặt mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhạc, cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực, nói ra thanh âm chậm chạp, hắn nói: “Anh yêu em, chúng ta quay lại nhé.”