Ngày hôm sau Trì Lập Đông cũng không đến công ty, trực tiếp đi đến bệnh viện, làm chuyện mà Hạ Nhạc bàn giao cho hắn.
Hắn đi tới phòng bệnh hôm qua, Liên Dã không có ở đó, trong phòng chỉ có em trai. Nhưng cái túi xách của Liên Dã mang tới hôm qua đang móc trên giá móc áo.
Em trai đang thay quần áo, chỉ mặc một cái áo T-shirt và đồ lót, trong tay cầm theo cái quần jean hơi nhăn, nhìn không ra lúc mặc quần áo, cơ bắp lại hơi nặng. Cậu ta cho là người gõ cửa đi vào là anh trai của cậu ta cho nên cũng không quay đầu lại, còn thì thầm nói tiếng Quảng, tất cả đều là lời chê bai Liên Dã.
Trì Lập Đông: “Khụ.”
Em trai quay đầu lại, giống như bị đạp cái đuôi mèo, nhảy lên một cái làm cho cơ đùi bị kéo căng ra một đường.
Trì Lập Đông nói: “Anh trai của cậu đâu?”
Em trai nhanh chóng mặc quần vào, cũng không để ý tới câu hỏi của Trì Lập Đông, bập bẹ tiếng phổ thông: “Anh lại tới đây làm cái gì! Ngày hôm qua xem truyện cười còn chưa xem đủ sao?”
Lần đầu tiên Trì Lập Đông gặp cậu ta, coi cậu ta là bạn trai của Hạ Nhạc, ấn tượng chưa nói là tốt nhưng không tính là xấu, còn cảm thấy có chút đáng yêu. Bây giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, tâm tình hoàn toàn không giống như trước, lại nhìn cậu ta, chính là cả ngày cố ý gây sự, còn là một người đáng ghét muốn cướp người với mình.
Cậu ta tức giận giậm chân, Trì Lập Đông càng bình tĩnh nói: “Anh của cậu đi làm thủ tục xuất viện rồi hả?”
Em trai không nói lời nào, nhìn ánh mắt của cậu ta dừng trên người hắn như muốn phun ra lửa.
Trì Lập Đông cố ý nói: “Thằng nhóc như cậu sao lại không để ý tới người khác chứ?”
Em trai: “Anh nói ai là thằng nhóc! Tôi mới không phải là thằng nhóc!”
Trì Lập Đông nói: “Nghe nói cậu trốn học đến Bắc Kinh đúng không? Trở về còn học tiếp không?”
Em trai: ‘Liên quan gì đến anh!”
Trì Lập Đông: “Nếu như không thể tốt nghiệp, anh của cậu lại khóa thẻ của cậu, vậy cậu phải làm sao? Chậc chậc.”
Tiếng phổ thông của em trai không tốt lắm, tức đến dùng tiếng Quảng mắng người, ngược lại không có chữ thô tục, cũng chỉ đến trình độ “Anh là cái tên đáng ghét”.
Trì Lập Đông chỉ lỗ tai của mình, khoát tay nói: “Nghe không hiểu, nghe không hiểu.”
Em trai cho là hắn không hiểu thật, làm cho khuôn mặt lộ ra vẻ nội thương.
Đây là nhà Tam Giáp công lập, rất nhiều người cho nên làm thủ tục xuất viện cũng không nhanh.
Trì Lập Đông ở trên ghế sô pha chờ đợi.
Em trai ngồi ở giường bệnh nhìn chằm chằm hắn.
Qua mấy phút hắn cũng cảm thấy chán, hỏi một câu: “Cậu hai mươi mấy tuổi rồi?”
Em trai: “Hai mươi ba tuổi.” Mơ hồ còn có chút kiêu ngạo.
Trì Lập Đông đả kích cậu: “Lúc tôi và Hạ Nhạc yêu nhau, cũng là hai mươi ba tuổi.”
Em trai khinh thường nói: “Anh chỉ là gặp được anh ấy sớm hơn tôi, nếu như cùng gặp được tôi và anh, cho anh ấy lựa chọn, anh ấy nhất định sẽ chọn tôi.”
Trong lòng của Trì Lập Đông cảm thấy không thoải mái, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Có lẽ là vậy. Thế nhưng không có cách nào cả, tôi đã sớm hơn cậu.”
Em trai sục sôi ý chí chiến đấu: “Anh không nên đắc ý quá sớm, sớm muộn gì tôi cũng cướp lại anh ấy. Tôi trẻ tuổi hơn anh, còn đẹp trai hơn anh, cái nào cũng mạnh hơn anh!”
Trì Lập Đông nói: “Cái nào cũng mạnh hơn tôi? Người trẻ tuổi đừng quá tự tin, cậu cũng chỉ trẻ tuổi hơn tôi. Cậu thích anh trai cũng không có vấn đề, Hạ Nhạc lại không thích em trai.”
Em trai giận dữ: “Anh nói em trai của ai nhỏ! Em trai của tôi rất lớn đó.”
Trì Lập Đông: “…”
May mắn Liên Dã kịp thời trở về.
Bằng không thì Trì Lập Đông thật sự nghi ngờ thằng nhóc này muốn đem ra cho hắn nhìn.
Bầu không khí giữa hai người không tốt lắm, Liên Dã vừa nhìn đã hiểu, cũng không có hỏi thêm chỉ bất đắc dĩ cười.
Hạ Nhạc đã gọi điện thoại cho anh ta, anh ta biết rõ mục đích của Trì Lập Đông đến đây: “Bọn tôi gọi xe tới sân bay là được rồi, không cần phiền anh như vậy. Anh còn có việc bận, Hạ Nhạc cũng vậy, hai gười vậy mà còn khách khí với tôi như thế.”
Trì Lập Đông nói: “Vừa hay hôm nay tôi cũng rảnh rỗi, anh cũng đừng khách khí, tôi đưa hai người đi.”
Liên Dã cũng không cự tuyệt nữa, nói: “Vậy phiền anh Trì rồi.”
Hôm qua anh ta còn gọi là “Ngài Trì”, hôm nay đã sửa lại xưng hô. Trì Lập Đông cảm thấy rất tốt.
Từ bệnh viện đi ra, đi tới khách sạn mà Liên Dã và em trai ở mấy ngày nay, lấy hành lý của anh ta rồi lại đi tới sân bay thủ đô.
Liên Dã ngồi ghế cạnh tài xế, em trai ngồi ở hàng sau, cúi đầu chơi điện thoại, không muốn để ý tới anh trai, càng không muốn để ý tới Trì Lập Đông.
Liên Dã bất đắc dĩ khẽ phàn nàn với Trì Lập Đông: “Tuổi nổi loạn, rất khó quản.”
Trì Lập Đông nói: “Anh em kém nhiều tuổi là như vậy đấy, tôi không có em trai, nhưng trong nhà của một người bạn cũng có em trai kém mười mấy tuổi, sự khác nhau lớn rất khó quản, mỗi ngày đều đánh, tôi xem cách này rất tốt.”
Liên Dã nói: “Đánh không lại phải làm sao?”
Trì Lập Đông nói: “Có rảnh thì tới Bắc Kinh chơi, tôi dạy cho anh luyện tán thủ, đừng nói anh chỉ có một em trai, mười cái còn không sợ.”
Liên Dã cười haha.
Em trai ngồi ở hàng sau tức giận đến trợn tròn mắt.
Đến sân bay, Trì Lập Đông giúp đỡ em trai lấy hành lý xuống.
Em trai không tình nguyện nói: “Cảm ơn.”
Trì Lập Đông tùy tiện khách khí: “Lần sau có tới nhớ chọn lúc nghỉ, đừng trốn học nữa.”
Em trai lại không khách khí: “Đợi lần sau tôi tới, tôi sẽ cướp người bên cạnh của anh đi.”
Trì Lập Đông nói: “Tôi cảm thấy cậu không thể.”
Liên Dã trách mắng em trai: “Còn nói nữa! Đi vào đi!”
Em trai kéo hành lý đi, vừa đi vừa nói: “Phiền chết đi được, tôi ghét anh!”
“…” Liên Dã buồn rầu nói, “Anh Trì, tôi muốn tìm anh học tán thủ rồi!”
Trì Lập Đông cười nói: “Không học cũng có thể thường tới chơi.”
Liên Dã nói: “Không bận sẽ tới, cái đó…”
Trì Lập Đông đoán ra được lời anh ta muốn nói, nói: “Có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng.”
Liên Dã nở nụ cười nói: “Thật ra không chỉ có em trai của tôi, còn rất nhiều người thích Xa-vie đấy. Cậu ấy thật sự rất hấp dẫn.”
Trì Lập Đông nói: “Tôi biết rồi, cậu ấy rất tốt.”
Liên Dã nói: “Anh không phải là lựa chọn tốt nhất của cậu ấy.”
Trì Lập Đông khó chịu: “Tôi cũng biết.”
Liên Dã nói: “Tôi không phải là muốn khuyên chia tay. Hai người có thể trở về bên nhau, tôi cũng vui vẻ, tôi biết cậu ấy yêu anh như thế nào. Được anh yêu nhất định là chuyện rất hạnh phúc, anh nên quý trọng sự hạnh phúc này.”
Trì Lập Đông gật gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Liên Dã cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh phải cẩn thận một chút, em trai của tôi sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Ở cái tuổi này của em ấy, mấy năm gần đây có thể càng ngày càng tốt đấy. Nhưng anh đừng để bụng tôi nói thật, anh đã đang xuống dốc rồi.”
Trì Lập Đông: “…”
Liên Dã giơ nắm tay lên, không quá để tâm cổ vũ: “Anh Trì, phải cố gắng lên.”
Anh ta quá giống với Hạ Nhạc. Câu nói này giọng nói và biểu cảm, đều giống như Hạ Nhạc đang nói với mình.
Cái này làm Trì Lập Đông cảm thấy rất phiền muộn.
Em trai của Liên Dã giống như chó săn hung ác, nhe răng nhếch miệng đều muốn cướp xương cốt của hắn.
Mà hắn không thể không nhận rõ một sự thật, hắn chỉ là một con chó cỏ già ở Trung Hoa…