Edit: uyenuongmong
Beta: Moè
Hà Tư Dã mắt đào hoa híp nhẹ, không nhanh không chậm hướng về Nhan Hề cách mấy dãy bàn ăn.
Nhan Hề lo lắng cúi đầu, mặt cơ hồ muốn vùi vào khay đồ ăn.
Hà Tư Dã chân chuyển bước đến trước mặt Nhan Hề, giọng trầm xuống vang bên tai như cách ly với nhà ăn ầm ĩ, rõ ràng rơi vào tai Nhan Hề
" Nói."
Chỉ một chữ, lại làm Nhan Hề hoảng sợ đến bả vai co rụt, đầu không tự giác cúi càng thấp. Cơm trưa hôm nay của Nhan Hề là một phần cà chua xào trứng cùng bánh bao. Hà Tư Dã nhẹ rũ tầm mắt, như suy tư liếc mắt một vòng nhà ăn.
Thẩm Phi vội vàng nói: " Em mau nói ai khi dễ em, không nói bọn anh liền về lớp em hỏi."
Nhan Hề vội ngẩng đầu lên, gấp giọng nói: " Không ai khi dễ em."
Thẩm Phi sao có thể tin: " Vậy em khóc cái gì?"
Nhan Hề ánh mắt thoáng qua Hà Tư Dã, anh khoanh tay đứng đó, thần sắc hững hờ, sơ mi trắng không nhiễm hạt bụi, khóe miệng mím nhẹ mang theo tia không kiên nhẫn.
Anh thật sự chán ghét cô.
Nhan Hề không dám trước mặt anh mà nói dối, bàn tay đan vào nhau nắm chặt, nhỏ giọng nói ra việc bị người ta xé sách và thư đe dọa.
"Nhậm Dịch Minh?" Thẩm Phi dò hỏi: " Đây không phải là giáo thảo sao, hắn theo đuổi em?"
Nhan Hề vội vàng giải thích: " Không phải, là dì Phương cùng chủ nhiệm lớp giao phó hắn bổ túc giúp em học."
Hà Tư Dã phảng phất như không nghe thấy, lạnh giọng hỏi: " Thể dục là tiết thứ mấy?"
Nhan Hề nhỏ giọng đáp: " Buổi sáng tiết thứ ba."
Hà Tư Dã nghe vậy xoay người: " Đi phòng giám sát."
Video giám sát là bảo mật, học sinh không phải ai cũng có thể tùy ý xem xét, nhưng có học thần ở đây, lại có quan hệ hiệu trưởng, tự nhiên khác có cách.
Nhan Hề khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào màn hình, Thẩm Phi rất có hứng thú theo dõi, Hà Tư Dã cảm xúc đạm bạc đứng nhìn.
Lớp có giáo viên và học sinh căn bản không cần coi, nhưng ngoài hành lanh thì cần phải xem kỹ.
Hà Tư Dã mở ra video giám sát hành lanh ban một trong giờ thể dục. Nếu lợi dụng tiết thể dục làm chuyện xấu, mà các lớp khác còn đang học thì phạm vi liền thu nhỏ lại. Giáo viên thấy được video Hà Tư Dã muốn xem liền nhăn mi: " Vừa rồi Nhậm Dịch Minh cũng muốn coi video hành lang ban một, ban một bị mất đồ sao?"
Nhậm Dịch Minh?
Nhan Hề hoang mang rồi.Quay trở lại lớp, Nhan Hề đi trước, đôi tay vẫn nắm chặt với nhau, mặt hoảng hốt, cô vẫn chưa thể tin được thân ảnh duy nhất tiến vào lớp kia.
Thẩm Phi lải nhải theo phía sau,Hà Tư Dã thần sắc nhàn nhạt mặc kệ hắn.
Tại chân cầu thang lối rẽ lên lầu,Nhan Hề đột nhiên dừng lại.
Nhậm Dịch Minh chắn trước một nữ sinh: " Thời điểm học tiết thể dục chỉ có một mình cậu trở về lớp."
Nữ sinh vội la lên: " Tớ có trở lại lớp, nhưng không có xé sách của cậu ấy."
Nhậm Dịch Minh tiến lên một bước ép cho nữ sinh lui lại phía sau, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Hàn Y Na, tôi không thích nhất chính là loại người trong ngoài bất nhất như cô, từ sơ trung đã không thích, cô đừng có mang thêm phiền toái cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Hàn Y Na túm lấy áo đồng phục của hắn rưng rưng mắt: " Tớ thật không có làm, cậu tại sao không tin tớ!"
Nhậm Dịch Minh hất tay: " Xin lỗi cậu ấy."
" Tớ không xin lỗi! Tớ không làm vì cái gì bắt tớ xin lỗi?"
Hàn Y Na ủy khuất khóc lên, dậm chân xoay người chạy đi.
Nhậm Dịch Minh trong lòng ôm sách, quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Hề, hơi sửng sốt, hơi thở dài bước tới trước mặt cô, nhỏ giọng ôn nhu: " Việc này là do tớ mà ra, tớ cùng cậu xin lỗi, cũng thay cậu ấy xin lỗi cậu, sách của cậu tớ sẽ bồi thường, hơn nữa sau này chắc sẽ không có biện pháp giúp cậu bổ túc bài học."
Nhan Hề không có phản ứng,ngơ ngác đứng đó nhìn theo Nhậm Dịch Minh đuổi theo nữ sinh.
Hà Tư Dã nhìn thấy có người đứng ra giúp cô giải quyết, không cần hắn, đầu lưỡi đẩy má, không biểu cảm xoay người rời đi.
Thời điểm tiết thể dục kết thúc ngày ấy, có bạn học so với Nhan Hề về sớm hơn, nên thấy được sách của cô bị xé cùng thư đe dọa, cho nên chuyện này cả lớp liền truyền nhau biết. Nhan Hề mỗi lần ra vào lớp, luôn thấy bạn học đang nói chuyện phiếm thấy cô liền dừng lại quay người đi, đổi thành nhỏ giọng bàn tán. Trước đây còn có Hàn Y Na hay cùng cô tán gẫu, nay ngồi một mình,phía trước cùng phía sau bạn học lại chưa từng nói chuyện. Nhan Hề liền minh bạch,chính mình bị bạn cùng lớp cô lập, cô không biết nên làm như nào cùng bạn học ở chung, không biết hòa hoãn tình huống này ra sao, khổ sở trong lòng, mỗi ngày đành an an tĩnh tĩnh ngồi tại chỗ nỗ lực học tập.
Dương Phong gần đây mang học sinh ra nước ngoài thi đấu, Phương Nhiên đi Lâm tỉnh tham gia giao lưu phỏng vấn cùng trường đại học, bọn họ biết vừa đón Nhan Hề về lại vội vàng đi công tác là không đúng, nhưng thật sự không còn biện pháp, liền hứa với cô thời điểm nghỉ đông cùng nghỉ hè sẽ mang cô đi chơi.
Chung Vân thật ra thực vui vẻ, vô cùng cao hứng mà mang Nhan Hề về nhà, bà cùng Hà Chính Đông luôn thích có con gái.
Hà Tư Dã nửa đêm mới trở về, anh đôi khi cùng Thẩm Phi đi chơi, có đôi khi là ở phòng thí nghiệm, ba mẹ anh trong lòng hiểu rõ,liền cũng lười quản. Anh bước vào sân, nhìn đến một ô cửa sổ, đi tới cây hòe già thong thả dừng chân. Thân thể thiếu niên khẽ động,dựa vai vào thân cây, trăng rằm lay động trên bầu trời đầy sao, ánh trăng lượn lờ bao bọc quanh thân anh tăng thêm vài phần yên lặng.
Cây hòe già cành lá rung động theo gió, ở trên mặt anh xẹt qua lúc sáng lúc tối, ánh mắt anh sâu thẳm,thâm thúy dừng trên ô cửa sổ sáng đèn.
Phòng của tiểu nha đầu còn chưa kéo rèm cửa, thân hình gầy yếu dựa trên bàn viết gì đó. Cô hình như buồn ngủ rồi, đầu rũ ngày càng thấp, sắp đụng đến mặt bàn đột nhiên ngẩng đầu lên. Dùng sức xoa xoa mắt, tàn nhẫn vỗ vỗ mặt, mắt cố gắng mở lớn, thẳng eo, tiếp tục viết. Cô viết một lát, lại giơ tay véo khuôn mặt, véo má phải rồi sang má trái, véo xong mặt dôi tay dùng sức duỗi người, nỗ lực làm mọi cách duy trì tỉnh táo.
Hà Tư Dã mi nhẹ rũ, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, một giờ sáng.
Sân thể dục khoảng thời gian tập luyện của nữ sinh cả trường,Thẩm Phi hữu khí vô lực duỗi tay chen chân muốn vào xem, quay đầu lại thấy đàng kia Hà Tư Dã lười biếng phơi nắng: " Chúng ta vào vòng trong xem a?"
Có tinh thần mà không có lực
Hà Tư Dã bị ánh mặt trời chiếu đến híp mắt, sườn mặt hoàn mỹ phảng phất như được mạ lên một tầng sáng, anh khẽ nhếch môi, tâm tình không tồi: " Lại coi trọng cô nương nào?"
Thẩm Phi hắc hắccười: " Ai nói đi xem cô nương liền đại biểu coi trọng cô nương? Ái mộ với yêu giống nhau sao? Không giống nhau!"
cười xấu xa
Hà Tư Dã giọng điệu khinh thường: " Đều không phải là cô nương? Không có tiền đồ."
"......." Thẩm Phi
Cùng Hà Tư Dã đi đến một chỗ cao hơn ngồi xuống, Thẩm Phi duỗi cổ tìm kiếm, liếc mắt một vòng đều thấy màu của áo đồng phục,không nhìn thấy được cô gái hắn muốn xem, nhưng thật ra lại vô tình bắt gặp thân hình đơn bạc của Nhan Hề.
Cô cao chưa đến m, một đầu tóc ngắn vừa đen vừa thẳng, thực nhỏ gầy, hơn nữa khi làm động tác tập cũng có kiểu sợ sệt,tay chân loay hoay.
Luyện tập kết thúc, học sinh lập tức tan cuộc, Nhan Hề lại rũ đầu đứng đó. Bạn học cùng lớp tốp năm tốp ba tụ tập nói cười hướng về lớp, mà cô lẻ loi một mình hai tay cắm túi cúi đầu bước đi.
Thẩm Phi quay đầu lại nhìn Hà Tư Dã, trên người anh tản ra lười biếng, hai mắt nhắm lại. Thẩm Phi minh bạch, bước xuống đuổi theo Nhan Hề gọi cô lại, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Hề theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quang, quả nhiên thấy được Hà Tư Dã, cô vội vàng muốn chạy đi, Thẩm Phi bắt được tay cô không thể tin tưởng hỏi: " Em không phải lại bị khi dễ nữa chứ? Như thế nào mà mỗi ngày đều có người khi dễ em?"
Sau lưng Hà Tư Dã thong thả theo kịp, mùi hương bột giặt thơm mát trong không khí từ từ lan tỏa, khóe miệng khẽ nhếch: " Bị cô lập?"
Thiếu niên thanh âm mát lạnh,bình thản như hương vị của xanh, tựa hồ như không còn xa cách lạnh nhạt.
Nhan Hề không biết anh làm sao đoán được, co lại thân mình đứng ở đó chằm chằm nhìn vào bóng anh, không dám gật đầu cũng không dám nói dối mà lắc đầu.
Hà Tư Dã kẹp tiền trong tay hướng về phía Nhan Hề: " Mời bạn học đi ăn đồ ăn vặt."
Dừng lại một chút, thấy có vẻ ít lại rút ra bốn tờ một trăm tệ đưa cho cô.
Nhan Hề đã ngây người, Tiểu Dã Ca cư nhiên cho cô tiền nhiều như thế. Cô hoảng loạn xua tay lùi lại: " Không,không, em không cần."
Hà Tư Dã không kiên nhẫn mà nắm tay cô,mở ra nhét tiền vào tay. Đụng tới ngón tay cùng bàn tay cô, Hà Tư Dã động tác liền dừng lại, mới tháng , tay cô đã lạnh như vậy, tới mùa đông thì thành băng sao.
Thẩm Phi đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng, là ai nói một phân tiền cũng đều không cho mượn, ai cũng đừng nghĩ từ chỗ hắn lấy đi một phân tiền??!
Nhan Hề cự tuyệt, tay hoảng loạn rút về, thanh âm không tự giác mà lớn một chút: " Tiểu Dã ca, em thật không thể, không thể cầm."
Hà Tư Dã bực bội trầm giọng: " Phiền chết đi được, câm miệng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tứ gia mặt hôm nay đau sao
Tiểu tứ gia hôm nay bị vây xem tại hiện trường thấy sao
Tiểu tứ gia ngươi như thế không sợ làm Thẩm Phi thất vọng sao