Edit: uyên ương mộng
Beta: Moè
Nhan Hề ngồi trên cái ghế đơn không có chỗ dựa của ký túc xá.
Cô ngồi hướng người về phía trước, khuỷu tay chống gối, cằm tựa lên hai bàn tay, đầu ngửa lên nghe Diêu Dao nói chuyện.
Tư thế này không được thoải mái lắm, cô ngồi một lát liền mỏi cổ, đành rũ đầu xuống, nhìn đôi giày trắng trên chân bị người ta dẫm phải, để lại vài vết màu đen.
Cái đề tài này, nói như thế nào thì cũng không phải lĩnh vực cô hiểu biết, chỉ nghe thôi đã xấu hổ mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch, còn có một chút buồn cười.
Diêu Dao thấy Nhan Hề không có phản ứng gì liền hỏi lại:
“Nhan Nhan, đang hỏi cậu đó, có thấy tim thình thịch không?”
Nhan Hề vốn có làn da trắng nõn, hôm nay lại đặc biệt mặc áo sơ mi trắng, lúc hai má đỏ lên nhìn trông thật đẹp mắt, chỉ muốn véo một cái xem có chảy ra nước không.
Cô ngồi thẳng dậy, cười đến lông mi run run:
“Trái tim tớ luôn đập thình thịch a. Diêu Dao, sao trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện linh tinh vậy?”
Diêu Dao duỗi ngón trỏ điểm vào trán Nhan Hề:
“Trước kia tớ chưa từng nghĩ tới, tận đến lúc nhìn thấy nam thần nhà tớ, nhất kiến chung tình, một cái chớp mắt đã bị bắn trúng tim, lập tức con mẹ nó thức tỉnh rồi.”
Vừa gặp liền yêu
Diêu Dao lại nhắm mắt mơ mộng hình dáng nam thần trong đầu, xấu hổ che ngực:
“Thật là, sao lại cứ nghĩ đến miệng anh ấy chứ. Mẹ ơi, tớ không nhịn được mà tưởng tượng đến đôi môi mềm mại, phấn hồng, hôn lên chắc thích lắm a, a a a...”
Nhan Hề chịu thua, không thể lý giải được cảm xúc đó, cô đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Diệp Tử Oánh.
Diệp Tử Oánh không nỡ cắt đứt mộng tưởng của Diêu Dao, đành quay đầu đi sửa soạn lại tủ quần áo:
“Cái này là biểu hiện của nhan khống, một khi cậu ấy nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai hơn thì sẽ liền di tình biệt luyến, như vậy chưa hẳn là thích.”
yêu cái đẹp
thay đổi tình cảm nhanh chóng, không luyến tiếc
Diêu Dao lời lẽ khẳng định:
“Tớ là nghiêm túc! Tại sao tớ lại không thích anh ấy chứ! Tớ thích anh ấy chết đi được! Mỗi ngày đều tưởng tượng h được ở bên cạnh anh ấy!”
Nhan Hề chống cằm suy nghĩ:
“Không đúng, anh trai tớ cũng rất đẹp mà. Diêu Dao, tại sao cậu lại không thích anh tớ? Vì sao lại không thích anh ấy chứ?”
“Tớ thích chính là loại nội liễm chính trực, anh trai cậu không được, tớ không chịu được nổi. Mặt lúc nào cũng lạnh như băng, còn khó đoán, cảm giác trong bụng đều là quỷ kế, tớ....”
Diêu Dao đang cao hứng kể lể, chợt phát hiện vẻ mặt Nhan Hề có chỗ không đúng, vội vàng đổi lại lời:
“Tứ gia quá thông minh, tớ chỉ có thể đứng từ xa mà sùng bái, không được thích, mà cũng không dám thích.”
Nhan Hề hai mắt mở lớn trừng Diêu Dao.
Còn trừng đấy!
Thực không cao hứng mà trừng.
Nhan Hề giật lấy bao tay giữ ấm trong lòng Diêu Dao, không cho mượn nữa.
Diêu Dao xấu hổ gãi mũi, nói xin lỗi, đôi mắt đảo một vòng hỏi lại:
“Vậy cậu thích anh trai cậu không?”
“Thích a.” Nhan Hề nói với giọng điệu đương nhiên.
“Không phải,” Diêu Dao phân tích “Cậu thích anh trai cậu với việc tớ thích nam thần nhà tớ cảm giác không giống nhau. Tớ hỏi cậu, cậu đã từng nghĩ qua muốn hôn miệng anh ấy chưa?”
Nhan Hề buột miệng thốt lên:
“Đương nhiên là chưa từng nghĩ, đó là anh trai tớ a.”
Diêu Dao: “......”
“Nhưng tứ gia cũng không phải anh ruột cậu, chỉ là anh trai hàng xóm thôi mà.”
Nhan Hề: “??”
Diêu Dao mắt nhỏ trừng mắt to với Nhan Hề, không ai nói tiếp, cuối cùng cả hai người đều mờ mịt ngây ngốc, tại sao đề tại lại dừng trên người tứ gia?
Cuối cùng tiếng chuông điện thoại của bạn trai Diệp Tử Oánh gọi đến mới đánh thức hai người tỉnh táo lại.
Diêu Dao suy sụp ngồi trở lại ghế, mặt mày ủ rũ than vãn trời đất:
“Nhưng mà nam thần nhà tớ quá ưu tú, tớ làm sao mà đuổi kịp được, tình yêu đơn phương thật đau khổ a!!”
Nhan Hề vươn tay dí vào trán Diêu Dao đẩy đầu cô ấy lên:
“Muốn theo đuổi nam thần thế cơ à, để tớ phụ đạo thêm cho cậu nhé?”
Diêu Dao: “......”
Mẹ nó, theo đuổi nam thần thì liên quan gì đến phụ đạo.
Phòng ký túc xá nam, nam sinh một thân tây trang đẩy cánh cửa phòng bước vào, nhìn ba người trong phòng đang chơi đấu địa chủ thì hơi nhướng mày:
“Đội trưởng câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật, mang theo đội phó cùng ban cán sự chơi bài, ghi một tội.”
Đội trưởng Hà Tư Dã, phó đội trưởng Thẩm Phi, cùng ban cán sự Tả Quái, từ bộ bài ngẩng mặt lên, cùng nhau nhìn về người vừa tiến vào, chủ tịch hội sinh viên Lãnh Ngạn Nhiên.
Hà Tư Dã lười biếng vắt chéo chân, đôi mắt hoa đào ngậm ý cười liếc nhẹ người đứng ngoài cửa, không để ý đến.
Anh thu hồi tầm mắt, mũi chân khẽ đung đu, ngón tay thon dài rút từ trong bộ bài xòe hình quạt cầm trên tay ra hai lá, lại rút thêm hai lá nữa, chậm rãi vứt xuống bàn, đôi môi khẽ cười nói:
“Ù.”
Tả Quái, Thẩm Phi: “......”
Tả Quái tinh thần suy sụp, hướng đến người ngoài cửa khóc như đang hát hí khúc:
một loại hát kịch của TQ
“Ba ba Ngạn Nhiên, hôm nay con trai lại thua rồi, mau cứu con trai đi, bằng không con liền chết tại chỗ này mất a!”
Thẩm Phi đôi mắt đảo một vòng, cũng hướng ra cửa kêu khóc:
“Huynh đệ chủ tịch ơi, mau mau đến giúp a, con mẹ nó bọn ta đến quần đùi cũng không có mà mặc nữa rồi!”
Tả Quái “Này” một tiếng, lúc này mới phản ứng lại lời nói của Thẩm Phi:
“Thẩm Phi, cậu đang chiếm tiện nghi của tôi!”
Lãnh Ngạn Nhiên đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, không để ý đến hai nam nhân ngốc đang cãi nhau, ném chìa khóa xe thể thao cho Hà Tư Dã:
“Cảm ơn nhé.”
“Không cần, gọi một tiếng ba ba nghe một chút.”
“Ba ba.”
Tả Quái cùng Thẩm Phi đồng thời quay đầu sang rít gào:
“Cậu bảo ai là cháu trai hả!!”
Lãnh Ngạn Nhiên lấy từ trong túi quần ra một cái quần bơi treo lên ban công, hỏi Hà Tư Dã:
“Bao giờ các cậu đi kiểm tra phòng ký túc?”
Hà Tư Dã khởi động laptop, mở thời khóa biểu xem một chút, lại tải xuống bài luận văn từ email Dương Phong gửi, thuận miệng trả lời:
“Đợi vài ngày nữa, cho bọn họ thả lỏng mấy ngày.”
Bài luận văn viết toàn bằng tiếng anh, Hà Tư Dã một tay chống cằm đọc lướt nhanh như gió, ngón tay thon dài trên con chuột kéo hai cái liền đọc xong.
Anh mở danh sách báo danh của câu lạc bộ kịch nói Tả Quái mới gửi, tìm hòm thư của Nhan Hề, đính kèm bài luận văn định gửi cho cô.
Con chỏ chuột dừng lại ở vị trí chữ gửi, do dự một lát, cuối cùng di chuyển, không gửi nữa.
Thẩm Phi ngồi rung chân cắn hạt dưa:
“Năm trước làm gắt quá, có nhiều người ý kiến với nhà trường. Thật ra đi kiểm tra phòng tịch thu đồ cấm cũng chẳng có gì ngoài mấy cái đồ điện nho nhỏ của con gái, làm bọn họ tức giận khóc lóc náo loạn lên, còn những việc như giúp nam sinh trốn học, che dấu việc bọn họ không về phòng ký túc, nghiêm trọng hơn là còn cắt bớt học phần, tội nặng thì đều phải sử phạt, vì thế tất cả đều mắng câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật a.”
Hà Tư Dã tắt email, nâng chân đạp Tả Quái:
“Chủ tịch muốn thông báo cho ai sao?”
Tả Quái lúc này mới hiểu ra, lập tức bát quái:
“Đúng vậy. Ngạn Nhiên, trước đây cậu cũng có hỏi qua ngày đi kiểm tra bao giờ đâu, muốn thông báo cho ai à? Cho vị hôn thê nhỏ của cậu?”
Lãnh Ngạn Nhiên không đáp, lôi ra một cặp vé vào cửa công viên nước:
“Nói trước một ngày cho tớ biết là được.”
Hà Tư Dã không nhận, đôi mắt hoa đào híp lại, đuôi mắt cong cong ý cười:
“Câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật tác phong công chính liêm minh, không lạm dụng quyền riêng.”
Thẩm Phi cười hì hì đi tới cầm lấy cặp vé:
“Tớ không có tác phong đó, đợi lúc nào kiểm tra tớ báo trước cho.”
“Đúng rồi, cậu ấy có người muốn mật báo,” Thẩm Phi cố tình hỏi “Tứ gia, cậu có muốn báo với Nhan Hề một tiếng không?”
Lãnh Ngạn Nhiên: “Nhan Hề là ai?”
Thẩm Phi: “Là em gái hàng xóm nhà tứ gia.”
Tả Quái: “Tớ vẫn luôn tò mò, cô bé đơn thuần chỉ là em gái hàng xóm, hay vẫn còn loại tình cảm nào khác a?”
Hà Tư Dã khó có được lúc nghiêm túc:
“Em gái ruột, đừng nghĩ đến những thứ xấu xa.”
Tả Quái: “Hả? Em ruột?”
Thẩm Phi: “Không phải, ý của cậu ấy là em gái nuôi.”
Thật ra Thẩm Phi cũng rất tò mò: “Tứ gia, cậu nói thật đi, cậu đối với Nhan Hề không có tình cảm kia thật à?”
Hà Tư Dã nhướng mày: “Cậu có cảm tình với em họ cậu sao?””
“Không có a, nhưng mà cậu với Nhan Hề lại khác, không phải ruột thịt mà. Cô bé đã tuổi rồi, không còn là nhóc con suy dinh dưỡng đáng thương ngày trước nữa, lúc ấy cậu nói yêu sớm không tốt, không cho nam sinh theo đuổi cô bé, lúc đó còn nghe được, chứ bây giờ cậu không có tình cảm kia, thì chẳng có lý do gì ngăn cản cô bé cả. Cậu nghĩ lại phản ứng của cậu hôm tôi nói, đưa Tiểu Hề đi câu lạc bộ thăm quan kiểu gì cũng có nam sinh theo đuổi mà xem, cậu liền...” Thẩm Phi vẫn nhiệt tình lải nhải.
Mười tám tuổi...
Có thể yêu đương...
Có bạn trai!
Con mẹ nó còn cần cậu nhắc nhở tôi sao?
Hà Tư Dã “bang” một tiếng gập laptop lại, khoanh tay liếc xéo Thẩm Phi:
“Đi thông báo xuống, tất cả thành viên câu lạc bộ kiểm tra kỷ luật đều phải viết một bài luận từ về xây dựng tác phong tư tưởng tâm đắc nhất, hai ngày nữa nộp lên.”
Tả Quái kêu rên: “Đại nhân ơi chuyện gì vậy a? Anh Phi vừa mới cho tớ một vé đi công viên nước, tớ còn muốn vui chơi thả lỏng một chút a!!”
Hà Tư Dã duỗi một bàn tay ra, ngửa lên vẫy vẫy:
“Tịch thu vé, ai cũng đừng mong đi.”
Thẩm Phi: “........”
Con mẹ nó, cớ gì lại đi thu vé của bọn họ chứ?!!
Sau ba ngày đi phỏng vấn ở câu lạc bộ kịch nói, Nhan Hề hai ngày này lại đi lòng vòng thăm quan các câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới khác.
Đứng trước cửa phòng câu lạc bộ vũ đạo mười phút, bên trong có người tập Street dance, có người tập ba lê, trong đầu cô đang có hai người giao chiến.
Thôi vậy! Học tập quan trọng hơn.
Để sau rồi tính.
Lại đi đến phòng của câu lạc bộ âm nhạc dừng trước cửa mười phút, bên trong có đàn dương cầm, còn có mười mấy người đang luyện giọng.
Bảy năm rồi cô không chạm vào đàn dương cầm, ca hát thì quá nổi bật, anh Tiểu Dã không thích con gái hay xuất đầu lộ diện.
Để sau rồi tính vậy.
Đi một đoạn lại nhìn thấy câu lạc bộ mỹ thuật tuyển người, cái này chắc chắn anh Tiểu Dã sẽ thích, anh Tiểu Phi cũng đã nói qua, anh Tiểu Dã thích con gái an tĩnh, nhu thuận, vậy chắc câu lạc bộ này sẽ hợp ý anh.
Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Đằng San San trong phòng vẽ tranh, dáng vẻ phiêu dật như tiên nữ, nhu thuận an tĩnh.
Nhan Hề thật sự động lòng, chính vì vậy, hai năm qua cô đã cố gắng học qua phác họa, nhưng vẫn không quá tự tin, không dám báo danh.
So sánh với việc học buồn tẻ ở cao trung, Nhan Hề thực sự thích cuộc sống đại học, tuy rằng có nhiều việc cô muốn làm lại không dám, nhưng ngày đó anh Tiểu Dã đồng ý cho cô vào câu lạc bộ kịch nói, đã là việc không tồi rồi.
Ngày phỏng vấn vào câu lạc bộ kịch nói, có rất nhiều người đến, phỏng chừng vì đông người quá không thể phỏng vấn ở trong phòng của câu lạc bộ được, liền tìm một phòng học trống bên khu dậy học để tiến hành.
Nhan Hề lúc đợi phỏng vấn, nghe thấy hai người bên cạnh thảo luận với nhau rằng hôm nay đội trưởng sẽ trực tiếp đến phỏng vấn, cô liền cảm thấy hơi hồi hộp.
Nhan Hề nghe thấy người gọi tên mình, đứng lên đẩy cửa đi vào, đã chuẩn bị tinh thần gặp lại đàn anh Tả Quái, nhưng kết quả ngoài ý muốn lại nhìn thấy đàn chị Đằng San San ngồi ở giữa.
Đằng San San mỉm cười nhìn Nhan Hề, ngón trỏ hơi gõ nhẹ xuống tờ phiếu đăng ký, hướng về phía cô nháy mắt.
Hoàn toàn không nghĩ đến đàn chị Đằng San San lại là đội trưởng câu lạc bộ kịch nói!
Bất quá như vậy cũng hợp lý, dù sao ba mẹ đàn chị đều là diễn viên.