Khóe môi Diệp Khuynh Thành run rẩy liên tục.
Ở trong trường, cô ta cũng là một nhân vật nổi tiếng, là nữ thần trong lòng vô số đàn ông.
Vậy mà một người hoàn mỹ như cô, lại bị Hàn Tịnh gọi là thân hình thối rữa sao? Loại sỉ nhục này, nếu là người đàn ông khác, cô nhất định đã phát rồ.
Thế nhưng người sỉ nhục cô là Hàn Tịnh, vì vậy cô cũng chỉ có thể cắn răng run rẩy.
"Học trưởng Hàn, anh không thể nói em như vậy!"
Nước mắt của Diệp Khuynh Thành giọt lớn giọt nhỏ lăn xuống: "Em thừa nhận, tối hôm ấy đúng là em chủ động! Thế nhưng dù sao, đêm đó cũng là lần đầu tiên của em! Học trưởng Hàn, em đem thứ quý giá nhất của đời con gái cho anh, anh không hề yêu thương, trân trọng thì thôi, nhưng cũng không thể thương tiếc em một chút sao?"
"Thứ quý giá nhất của đời con gái! "
Khóe môi Hàn Tịnh nhếch lên, hàn khí trong con ngươi lập tức bộc phát: "Diệp Khuynh Thành.
Buổi tối ngày hôm ấy, tấm màng trong người cô vá dày như vậy, còn máu trên drap giường không phải là do cô tự cắt tay mình đó sao?"
Thời điểm Hàn Tịnh nhìn thấy một điểm máu tươi trên giường, đúng là anh cho rằng bản thân đã phá thân của một cô gái.
Thể nhưng dù là như vậy, anh ta vẫn không có ý định chịu trách nhiệm với Diệp Khuynh Thành.
Cũng không phải do anh là người vô trách nhiệm, mà là trong lòng anh chỉ có một mình Uyển Dư.
Chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, mới thật sự là không có trách nhiệm.
Sau đó, khi anh ta có dịp ngồi uống rượu với một người bạn thân, bạn thân anh ta uống say quên trời quên đất, mới nói bậy ít chút.
Vị bạn thân kia nói tới Diệp Khuynh Thành, anh ta đã nói Diệp Khuynh Thành thật sự là phóng túng.
Cô ta yêu thích giả bộ thanh thuần, thế nhưng không biết đã vá màng trinh bao nhiêu lần.
Và cùng từ lần đó, Hàn Tịnh mới biết rằng, lần đầu tiên của phụ nữ cũng có thể làm giả được.
Vốn dĩ, anh đã cảm thấy Diệp Khuynh Thành vô cùng buồn nôn, lần này lại biết được cô là người phụ nữ nghiện vá màng trinh, anh ta lại càng khó chịu hơn.
"Diệp Khuynh Thành, cô mau biến mất khỏi cuộc đời tôi ngay, đừng tiếp tục ở trước mắt tôi mà tự rước lấy nhục nhã!"
Nghe xong lời của Hàn Tịnh, thân thể Diệp Khuynh Thành lảo đảo liên hồi, thiếu chút thì ngã chổng vó trên mặt đất.
Tự rước lấy nhục nhã? Diệp Khuynh Thành kiêu ngạo như vậy, sao có khả năng lại tự rước lấy nhục nhã! Diệp Khuynh Thành dùng sức xé quần áo trên người mình, liều mạng dán lên trên người Hàn Tịnh: "Học trưởng Hàn, anh đừng đi! Đừng đi có được không? Em thật sự là mang toàn bộ thân thể đều cho anh, sao anh lại không tin em chứ! Học trưởng Hàn, em.
.
"
Hàn Tịnh đẩy tay Diệp Khuynh Thành ra, tầm mắt của anh đầy châm biếm rơi vào bộ quần áo xốc xếch trên người Diệp Khuynh Thành.
Anh ta nhìn thấy Diệp Khuynh Thành còn đang đưa tay cởi quần áo trên người, lại càng cười thêm phần tráo phúng, lạnh lùng.
"Diệp Khuynh Thành, đừng cởi nữa! Tôi đã nói, tôi đối với cái thân xác thối rữa của cô không chút hứng thú.
Cho dùng là cô có cởi hết ra, bất quả cũng chỉ khiến tôi buồn nôn mà thôi"
Nói xong lời này, Hàn Tịnh cũng không mảy may lưu luyến, rất nhanh đã lạnh lùng rời khỏi.
Diệp Khuynh Thành chán nản nằm trên mặt đất, trong đầu liên tục hiện lên những câu nói của Hàn Tịnh, nhưng nhiều nhất chính là câu: Bất quá cũng chỉ khiến tôi buôn nôn mà thôi! Diệp Khuynh Thành cô, sao có thể khiến đàn ông buồn nôn cơ chứ! Diệp Khuynh Thành cắn răng từ dưới đất bò dậy.
Cô ta lảo đảo chạy về phía trước, dùng sức kéo lại cánh tay của Hàn Tịnh, cơ hồ là quay cả người lại, quát lên với anh: "Học trưởng Hàn, anh không nhìn lọt mắt em, thế nhưng lại cảm thấy Uyển Dư rất cao quý đúng không?"
Khóe môi của Diệp Khuynh Thành giương lên sự thù hận, mỗi một chữ cô ta nói ra đều giống như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Anh kêu thân người em thối nát, thế nhưng ít nhất là bên trong em sạch sẽ, không có bệnh hoạn gì.
Thế nhưng còn Uyển Dư? Cô ta không sạch sẽ, cô ta có bệnh! Cô ta có bệnh!"
"Diệp Khuynh Thành, cô nói ai có bệnh?"
Ánh mắt Hàn Tịnh âm trầm, trong thanh âm mang theo cảnh cáo đáng sợ: "Diệp Khuynh Thành, cô còn dám nói hươu nói vượn với tôi, tôi xé nát miệng cô đấy!"
"Học trưởng Hàn, dù anh có xé nát miệng của em thì cũng không thế thay đổi sự thật là Uyển Dư đã nhiễm AIDS Lời này là em nói thật với anh, chính chị em đã tiêm vào người Uyển Dư ống máu nhiễm AIDS, hiện tại, cô ta đã triệt để dính bệnh, không thoát nổi!"
Diệp Khuynh Thành vô cùng chắc chắn là Diệp Hiểu Khê đã đem ống máu này tiêm vào người Uyển Dư.
Bởi vì bên trong biệt thự của Diệp Hiểu Khê có máy quay, Diệp Khuynh Thành ngồi trong căn hộ, thông qua máy tính đã nhìn thấy sự tình ngày ấy.
Sau đó, cô ta nhìn thấy Diệp Hiểu Khê bị Lâm Tiêu truy đuổi, chật vật chạy trốn khỏi biệt thự.
Cô ta biết rõ, nói chuyện này ra cho Hàn Tịnh sẽ hại Diệp Hiểu Khê thêm thê thảm, thế nhưng với cô ta, không có gì quan trọng hơn việc hủy hoại Uyển Dư.
Huống hồ, Diệp Hiểu Khê đã rất có thể không cách nào quay về được.
Người không thể trở lại, sao có thể quan trọng hơn mong muốn của bản thân được chứ! Hàn Tịnh đột ngột quay mặt sang, chết chóc nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Thành, từng câu từng chữ gắn xuống: "Diệp Khuynh Thành, cô nói cái quái gì vậy, mau câm cái miệng thối của cô lại! Lão đại không thể nhiễm loại bệnh ấy!"
diệp Khuynh Thành cười, tiếng cười mang theo âm khí nặng nề, quỷ dị đến đáng sợ: "Học trưởng Hàn, anh không tin phải không? Thế nhưng tôi có video ở đây! Tôi có video Uyển Dư bị tiêm ống máu ở đây!"
Diệp Khuynh Thành ngưng cười, hai nắm tay cô ta siết chặt, từng bước đi đến trước mặt Hàn Tịnh: "Học trưởng Hàn, kết hôn với tôi! Bằng không, tôi sẽ phát video này lên internet, để cho toàn bộ người trên thế giới này biết đến việc Uyển Dư nhiễm HIV"
Nói xong, Diệp Khuynh Thành chậm rãi đi vào trong phòng ngủ, ôm một cái Macbook đi ra.
"Học trưởng Hàn, nếu như anh còn không tin thì có thể tận mắt xem đoạn video này! Uyển Dư thật sự đã bị tiêm máu có HIV vào người.
Cô ta bị ô uế rồi.
Học trường Hàn, sao anh lại phải cố chấp mê mụi một người phụ nữ dơ bẩn như vậy chứ?"
Tựa hồ là lo lắng Hàn Tịnh sẽ triệt để căm ghét mình, Diệp Khuynh Thành nhanh chóng để laptop lên trên bàn trả, thả nhẹ ngữ khí: "Học trưởng Hàn, em biết, bây giờ nhất định là anh đang rất tức giận.
Nhất định là anh cảm thấy em đang đe dọa anh.
Thế nhưng làm sao bây giờ, em quá mức yêu thích anh, không có anh, em không sống nổi! Học trưởng Hàn, hãy quên đi Uyển Dư, cùng với em một đời yên bình bên nhau được không? Bảo bảo của chúng ta, hẳn là cũng không muốn phải rời xa anh"
"Diệp Khuynh Thành, vì để có thể leo lên làm bà chủ nhà họ Hàn, chuyện đê tiện gì cô cũng dám làm!"
Hàn Tịnh cười lạnh, sau đó đột nhiên cầm Macbook lên, tàn nhẫn quãng xuống đất: "Diệp Khuynh Thành, cô nằm mơ đi! Đời này, Hàn Tịnh tôi ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!"
Diệp Khuynh Thành không ngờ rằng Hàn Tịnh lại có thể ném máy tính xuống đất, trong lòng không khỏi hoang mang.
Thế nhưng, gần như là lập tức, cô ta đã nhanh chóng ổn định lại.