"Trà Trà, thực ra là lần này, mình cũng là trong họa có phúc"
Uyển Dư thấy Lục Minh Thành đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng quay về phía Tô Trà Trà nói rằng: "Trải qua chuyện lần này, mình lại càng yêu thích cậu trẻ.
Cậu trẻ thật sự đối với mình rất tốt, ban đầu khi Lục Minh Thành biết mình mắc loại bệnh kia, anh ấy còn muốn cùng mắc bệnh với mình "
"Vì lẽ đó, Trà Trà à, cậu cũng đừng cảm thấy tội lỗi, hiện tại mình đang rất tốt, so với trước đây lại càng tốt hơn.
Sau này, chúng ta đều phải cẩn thận một chút"
Uyển Dư nói lời này nghe có chút hời hợt, thế nhưng Tô Trà Trà có thể hiểu được, Lục Minh Thành vì cô mà liều lĩnh cỡ nào.
Tận sâu trong tâm, cô cảm thấy rất vui cho Uyển Dư.
A Uyển tốt như vậy, hiến nhiên xứng đáng với câu chuyện tình yêu đẹp nhất trên đời.
Khóe môi Tô Trà Trà mỉm cười: "A Uyển, cậu nhất định phải rất, rất hạnh phúc! Mình cũng sẽ nỗ lực để có được hạnh phúc"
Cho dù là hạnh phúc đối với cô thật sự xa vời không với nổi, thế nhưng Tô Trà Trà vẫn hi vọng, đời này bản thân vẫn còn có cơ hội được đảm mình trong ánh mặt trời.
Tô Trà Trà ưu sầu, u thảm kia đã chết.
Tô Trà Trà lúc này, muốn có một cuộc sống mới.
Cô ấy, giống như đã được tái sinh vậy! Uyển Dư bận rộn hơn nửa ngày, Lục Minh Thành biết hẳn là cô đã đói bụng.
Lục Minh Thành biết Uyển Dư rất yêu thích anh tự mình xuống bếp, vậy nên anh quyết định vì cô nấu một bàn thức ăn ngon, xem như là khao cô đã cùng anh thử tư thế mới.
Dù sao, trước tiên vẫn phải cho cô ăn no, cô mới có khí lực tiếp tục cùng anh tiếp tục.
Thế nhưng anh vừa mở cửa tủ lạnh đã nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.
Là Uông Thiếp gọi đến.
Anh cảm thấy cuộc gọi của Uông Thiếp có chút phá hoại, thế nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, anh vẫn nhanh chóng bắt máy.
"Lão đại, đã có kết quả giám định thân nhân!"
Giọng nói của Uông Thiếp mang theo kích động khó kìm nén: "Lão đại, Bảo Bảo và Bối Bối chính là cốt nhục của anh!"
Kết quả này hoàn toàn nắm trong dự liệu của Lục Minh Thành, thế nhưng có được kết luận xác thực, trong lòng Lục Minh Thành vẫn có kích động, thậm chí còn nhiều hơn cả Uông Thiếp.
Người phụ nữ năm năm trước, đúng là Uyển Dư! Hóa ra, duyên phận của bọn họ đã định từ năm năm trước rồi.
Đáng tiếc là anh có mắt như mù, nhận lầm người.
Nếu lúc đó anh nhận ra Uyển Dư, giữ cô ở lại thì cô cũng đã không phải lang bạt mất năm năm.
Lục Minh Thành siết chặt lấy điện thoại di động, tay không khống chế được run rẩy.
Anh cảm thấy, trời cao quả thật là ưu ái cho anh.
Anh được thỏa lòng mong muốn, có được người phụ nữ mình yêu thương không rời, lại còn có một đôi trai gái đáng yêu như vậy.
Uông Thiếp vẫn còn kích động, tiếp tục nói: "Lão đại, anh có con! Tôi thật sự rất vui! Lão đại, anh thật lợi hại! Âm thầm có một đôi trai gái lớn như vậy! Lão đại, anh có hậu duệ rồi!"
Lời nói của Uông Thiếp càng ngày càng thêm kích động, nếu không phải anh ta là một người sĩ diện, rất có thể đã kích động khóc lớn.
Từ nhiều năm trước khi Lục Minh Thành đưa anh lên từ dưới đầm lầy, anh đã hạ quyết tâm đi theo Lục Minh Thành, đời này chuyện vui vẻ nhất chính là có thể nhìn thấy Lục Minh Thành hài lòng, hạnh phúc.
Lục Minh Thành đã từng không gần nữ sắc, coi phụ nữ như thú dữ, thiên tai.
Thậm chí có một lần, khi một sao nữ mặc quần áo quyến rũ muốn đến câu dẫn Lục Minh Thành, anh còn trực tiếp nôn mửa.
Vì vậy, Uông Thiếp cứ nghĩ Lục Minh Thành có chướng ngại tâm lý trong chuyện nam nữ.
Thậm chí, anh còn nghĩ Lục Minh Thành dị ứng phụ nữ, nếu như vậy thì cả đời này của Lục Minh Thành nhất định là cô độc, không ai bên cạnh.
Thế nhưng cuối cùng, không ngờ Lục Minh Thành không chỉ gặp được Uyển Dư, mà ngay từ năm năm trước đã có một đôi trai gái đáng yêu.
"Lão đại, anh thật sự là lợi hại! Không nghĩ đến là chỉ có một lần mà anh đã gieo hạt thành công, lại còn lên được đến hai cây!"
Uông Thiếp càng nói càng hưng phấn, thiếu điều muốn khua tay múa chân.
Quý Ngôn ở ngay bên cạnh Uông Thiếp, sau khi biết Bảo Bảo và Bối Bối đều là con của Lục Minh Thành thì cũng có cảm giác kích động muốn nhảy cẫng lên.
Nhìn thấy Uông Thiếp gọi điện cho Lục Minh Thành, sau khi anh ta nhảy nhót tận hứng cũng chạy lại, đoạt lấy điện thoại trong tay Uông Thiếp.
"Lục cửu, không sai nha.
Tôi còn tưởng rằng chờ đến khi tôi có con thì anh vẫn còn đang là hòa thượng, không ngờ hiện tại anh đã có con luôn rồi!"
Quý Ngôn vừa nghĩ đến hai đứa trẻ nhỏ bé, đáng yêu kia gọi anh ta là chú, trái tim liên không khống chế được mà vui sướng nảy lên.
Quý Ngôn từ nhỏ đã đặc biệt cao ngạo, lúc anh ta khen Lục Minh Thành cũng không quên tự khen chính mình.
Anh ta tự vuốt lấy mái tóc ngắn của mình, vừa thong dong lại đắc ý mà nói: "Lục cửu, tôi dạy đỗ anh chuẩn quá rồi phải không? Dưới sự dạy dỗ ân cần của tôi, anh không chỉ có thoát FA, còn trở thành cha luôn rồi! Lục cửu, anh mau đưa tôi một phong bì thật đỏ đi nào! Anh yên tâm, chỉ cần anh đưa tôi một phong bì lớn, tôi nhất định sẽ tiếp tục dạy dỗ anh thật tốt!"
Hiện tại tâm tình Lục Minh Thành thật sự rất vui vẻ thoải mái, thế nhưng mặc kệ là tâm tình anh có tốt đến mức nào đi nữa thì vẫn không thể quên việc móc mỉa Quý Ngôn một trận.
"Cậu dạy?"
Lục Minh Thành nhíu mày, đương nhiên là không chút đồng tình với Quý Ngôn.
Quý Ngôn ra sức gật đầu: "Đương nhiên rồi! Nếu không phải tôi dạy cho anh ba mươi sáu kế truy vợ thì làm sao anh cua được cửu tấu tới tay chứ!"
"À!"
Lục Minh Thành không mặn không lạt cười cười: "Một con cẩu độc thân như cậu thì có thể dạy tôi cái gì? Dạy tôi đánh lưu manh à?"
Nói xong lời này, Lục Minh Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Quý Ngôn tức giận đến phồng mũi, trợn mắt.
Tên Lục cửu này, lại còn dám nói anh ta là cẩu độc thân! Anh ta làm cẩu độc thân có dễ dàng gì đâu chứ! Nhìn người khác ân ái với nhau, nhìn người khác ôm phụ nữ, anh ta có thể ôm ai? Ôm Uông Thiếp sao? Còn không đủ tư cách ứng tuyển nữa! Khẩu vị của anh ta không có nặng như vậy! Quý Ngôn yên lặng trở về chỗ, nhìn chằm chằm số điện thoại của Lục Minh Thành, nghĩ đến chuyện Lục Minh Thành nói một câu kia, nói anh ta là cấu độc thân không dạy được cái gì, nhất thời anh ta tức đến nóng mặt.
Tên Lục cửu này, không phải là đang cảm thấy, anh ta không có bành bạch, đùng đùng cùng phụ nữ, nên không có gì để dạy đấy chứ? Mà ai nói anh ta không có bành bạch, đùng đùng với phụ nữ đâu! Anh ta xem qua bao nhiêu tư liệu động phòng tác chiến, thức đều thuộc trong lòng bàn tay, mà lại không thực hành sao? Nhìn thấy Quý Ngôn vừa nhìn chằm chằm điện thoại vừa cười nghiến răng nghiến lợi, Uông Thiếp chỉ sợ anh ta kích động đến mức đầu óc xảy ra vấn đề, liền vội vàng nói: "Cậu Cố, tôi biết anh ngóng trông lão đại kết hôn, sinh con.
Thế nhưng rốt cuộc bây giờ lão đại lại có hai đứa nhỏ rồi, chắc chắn là anh rất kích động, thể nhưng anh đừng quá mức kích động như vậy, kích động dễ dẫn đến sai lầm, không tốt!"