Tư Đồ Phong (nam): t, vam trung lập (ko thuộc bạch - hắc đạo), thuộc tần lớp đại quý tộc. (đứng thứ trong tứ đại hộ pháp).
Nam Phong gia...
-Bà nói sao?, Tara đi Hàn Quốc chơi ư?. (hét to)
-Phong, nhỏ tiếng lại đi con. Thở dài, người phụ nữ đẹp lão với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu rubi tuyệt đẹp.
-Bà à, làm sao con bình tĩnh được, Tara đi Hàn Quốc đấy, ko phải lẫn quẫn trong Nam Phong đâu!. Dộ mất bình tĩnh ngày càng lỗ rõ trên khuôn mặt đẹp như tượng của anh.
-Ta biết, con ko cần lo. có Hoo chăm sóc nó rồi. Vẻ mặt điềm tĩnh bà nhâm nhi một ngụm trà nóng thơm phức mà nói với Phong, người đang sôi sùng sục trong lòng và bóc khói ngoài mặt.
Cơn tức giận bắt đầu lắng xuống, anh ngăm nghĩ vài giây rồi búng tay một cái nhìn người đang ngồi uống trà. -Con quyết định rồi, con sẻ đến Hàn Quốc!. Khẳng định anh nói.
-Tùy con, càng tốt chứ sao, có con thì ta càng đỡ lo.
-Tất nhiên rồi, con là ai nào, haha...ha...
-"Ồi trời!, bệnh nó càng ngày càng nặng!".
......
-Cái gì?, biến mất ư, làm sao có thể chứ!.
-Đúng là khó tin nhưng là sự thật, chính mặt tôi trông thấy. Một người con trai với mái tóc dài cột cao đang báo cáo kết quả của vụ việc vừa rồi với vẻ mặt ko mấy là vui.
-Grrrrrr, vậy còn mấy tên kia đâu?. Ánh mắt màu xanh đầy tức giận, gương mặt như búp bê đã chuyển thành một con quỷ tàn ác.
-Cũng... đã biến mất. Ngập ngừng anh nói.
"Xoảng"
Một cái bình gốm cổ ngay lập tức bễ tan tành dưới nền đất. -Mau tìm bọn chúng về, ko được để lộ việc của chúng ta, chúng biết quá nhiều.
.....
-Tara này!. Hong quay sang kêu nó.
-Gì vậy?.
-Cậu có việc gì buồn phải ko, nói cho mình biết được ko?.
-Ko có gì đâu, đừng quá lo lắng vậy!. Một nụ cười đầy ngượng ngạo hé lên trên khuôn mặt.
----------------------------