Nàng Công Chúa Dường Như Đang Rất Tức Giận

chương 2: phép thuật và ma thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ừm, trước khi bắt đầu thì mình muốn xin lỗi mọi người trước. Sau khi dịch và sửa chương này xong, mình quyết định sẽ thay đổi một vài khái niệm ở chương 1 đã đăng. Tóm gọn thì:

-Ma tố (Mana): nguồn năng lượng tạo nên Ma thuật/Phép thuật.

-Ma lực (Magic Power): là Ma tố ở trong cơ thể người, đồng thời cũng là thứ cản trở hấp thụ Ma tố ngoài môi trường.

-Ma thuật (Magecraft): sử dụng Ma tố bên ngoài môi trường. Đây là loại các Ma thuật sư thời chiến loạn sử dụng (bao gồm Leticiel/Drossel).

-Phép thuật (Magic): sử dụng Ma tố trong cơ thể, hay chính là Ma lực. Đây là loại các Pháp sư hiện tại sử dụng, kém hơn Ma thuật.

-Ngoài ra, vì truyện dùng từ “Vương quốc”, nên Rocheford, hôn phu của Drossel là “Vương tử”, chứ không phải “Hoàng tử”. Thật ra cũng không quan trọng lắm, cơ mà mình vẫn sửa vậy.

Những khái niệm này sẽ được dùng thống nhất cho các chương mình dịch luôn (khi dịch các chương sau và sửa lại chương 1).

********

Chương 2: Phép thuật và Ma thuật

Tiếng chuông lại vang vọng trong lúc cả lớp học vẫn còn đang chấn động. Leticiel dụi dụi đôi mắt và từ từ nhổm đầu dậy. Cô đã đánh một giấc tương đối ngon lành bởi vì quá mệt mỏi với mọi chuyện xảy ra từ khi sáng. Rồi cô bắt đầu duỗi thẳng người, vươn vai mà chẳng thèm để tâm xung quanh.

“Ư-ừm… Chào buổi sáng, Drossel.”

Cô bạn ngồi kế bên kêu cô khi cô vừa mới tỉnh mộng.

Cô ấy có mái tóc tết lỏng màu nâu, và một đôi mắt màu cam nom rất đáng yêu. Tâm trí Leticiel nhận ra rằng mình vẫn chưa biết tên cô, dù họ đã nói chuyện cùng nhau khá nhiều trong suốt bài giảng.

“…Cậu cho tôi biết tên được không?”

“V-vâng! Là Mirandalette Lulu Wald!”

Câu hỏi của Leticiel được cô nàng… đúng hơn là Mirandalette ,luống cuống trả lời. Mình đâu có ăn hay uống bất cứ thứ gì kỳ lạ đâu nhỉ? Cô ấy tự hỏi, đồng thời ngước nhìn đồng hồ.

“Tiết kế tiếp là gì vậy?”

“Ơ… Là giờ Thực hành Phép thuật ở Khu Đào tạo.”

“…Hiểu rồi.”

Cụm từ “giờ Thực hành Phép Thuật” vang lên, và thứ đầu tiên Leticiel nhớ đến là cái Công thức Phép thuật thảm hại ở tiết trước.

Một lớp học sử dụng Phép thuật trong môi trường thực tế gần như chắc chắn sẽ yêu cầu việc luyện tập cùng một loại Công thức tương tự. Với Leticiel, thứ cô đã thấy rõ ràng là một thất bại, nhưng có lẽ, với học viện này, chuyện học tập những loại công thức như thế rất chi là bình thường.

Tuy nhiên, một cảm giác tò mò thuần túy xuất hiện trong trái tim của Leticiel, cô thực sự muốn tận mắt chứng kiến thứ Công thức cực kì, cực kì tồi tệ đó làm được những gì.

“Cậu nói ‘Khu Đào tạo Phép thuật’, tức là chúng ta sẽ phải di chuyển tới nơi nào đó phỏng?”

“Hở…?Ừ-ừm… Drossel… Người sẽ tham gia lớp Đào tạo này sao…?”

“Trời, tất nhiên. Nó, dù sao thì vẫn là một lớp học mà, đúng không?”

Sau khi đã đặt quyển sách giáo khoa nằm gọn gàng trong cặp, và chắc rằng nó sẽ không di chuyển, Leticiel đứng dậy. Mirandalette trợn tròn đôi mắt vốn dĩ đã rất tròn của mình; song Leticiel cho rằng bản thân là một người học sinh, mà đã là một ‘học sinh’ thì cần phải tham gia các tiết học, nên chuyện cô tới lớp cũng là bình thường thôi.

“Sao thế? Đi cùng nhau nào.”

“Hể…? Đ-được!”

Mirandalette liền đuổi theo Leticiel, người đã bước ra khỏi phòng.

Ra khỏi hành lang thì dễ thôi, tuy nhiên, về đường tới khu Đào tạo thì Leticiel mù tịt. Cô ấy quyết định vừa đi vừa nghĩ xem mình nên đi đâu, nhưng rồi dừng lại bởi cảm giác ai đó đang kéo áo mình.

Cô ngoái nhìn, và thấy Mirandalette lộ ra một gương mặt phức tạp không tả nổi. Tại sao cậu ấy lại làm vẻ mặt đó?

“Mirandalette, cái tay này là sao đây?”

“…Cái tay đấy có nghĩa là ‘Khu-Đào-tạo-Phép-thuật-không-phải-lối-đó’…”

“…Tôi chỉ ngẫu nhiên quên mất thôi, hiểu chứ?”

“Ừ…”

Trong lúc trao đổi vài câu từ tầm phào như thế, Leticiel cùng Mirandalette đi bộ dọc hành lang.

Mirandalette đã không còn sợ Leticiel như lúc sáng. Mặc dù vẫn còn rất nhút nhát, nhưng cô đã có thể trả lời, thậm chí là mỉm cười khi trò chuyện với Leticiel. Còn về Leticiel, cô vẫn hành động như thể mình chẳng có chút hòa đồng nào.

Cuối cùng, cả hai đến trước một trong hai tòa nhà cạnh trường học. Bên trái họ là Khu Đào tạo Phép thuật, và là địa điểm diễn ra tiết kế tiếp; còn phía đối diện là Phòng Huấn luyện Kiếm pháp.

Tất cả mọi người của lớp 2 Khoa sơ cấp đều đã tập trung đông đủ bên trong sân Đào tạo. Hiển nhiên, tất cả bao gồm Christa và Rocheford.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Leticiel, Christa nở nụ cười tươi như hoa thường thấy của cô nàng. Hầu hết những ai thấy được khuôn mặt này, thì kể cả có tình cờ bắt gặp cái con Bát Nhã Quỷ trong tiết thứ hai, kẻ đó cũng sẽ đinh ninh cho rằng đấy không phải cùng một người.

Mặt khác, ngay khi chú ý tới Leticiel, Rocheford bắn ra một ánh mắt hình viên đạn, rồi quay đi với một nụ cười giễu cợt. Cái tên này, dường như không phải kẻ hai mặt như Christa nhỉ. Leticiel quan sát những người cô chẳng chút hứng thú, và đặt chân lên nền đất của khu Đào tạo.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông vang lên báo hiệu lớp học bắt đầu, và người giáo viên phụ trách tiến vào với cái bao vải to đùng trên tay.

“Được rồ-i, tiết học bây giờ sẽ bắt đầ-u.”

Sau đó, anh ta ném cái bao xuống đất, và đưa ra một khẩu hiệu kì lạ. Mắt anh mở to khi nhìn thấy Leticiel xuất hiện giữa đám học sinh.

“…Quý cô Drossel, em sẽ tham gia lớp này sao?”

“Ồ, có vấn đề gì sao ạ?”

“…Không, nếu em đã muốn như thế, thì sẽ không có vấn đề gì cả.”

Câu trả lời bất thường của Drossel khiến người giáo viên chẳng nói thêm được gì. Anh liền rời mắt khỏi cô, và hướng sự chú ý của mình về phía những học sinh khác.

“Được rồ-i, hôm nay, tôi muốn đo Mức độ của các Thành tố có trong Ma lực của mỗi người các em. Và bởi vì không thể sử dụng được Phép thuật, nên em ngồi ra kia và quan sát nhé, quý cô Drossel.”

Nghe xong lời phát biểu đó, Leticiel cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu nói của Mirandalette và giáo viên.

Cả hai người đều biết rằng Drossel không có Ma lực, nên việc cô chủ động tham gia lớp học này ngay từ đầu, với họ là điều vô cùng kì lạ. Nên nói thêm rằng, chỉ có mình cô là phải quan sát mọi người, cũng có nghĩa, duy chỉ có cô là người vô năng ở đây.

Nghe lời thầy, Leticiel tiến tới hàng ghế dài ở cuối sân, vừa đi vừa gục đầu.

Cô gái ngồi trên chiếc ghế tự ôm lấy bản thân mà bắt đầu run rẩy.

Giáo viên và những học sinh khác đều nghĩ rằng Drossel đang phải chịu sự sỉ nhục do bị đuổi ra bởi sự vô dụng của mình. Ánh mắt của người giáo viên đầy vẻ thương cảm, còn những học sinh khác lại nhìn cô bằng nửa con mắt, coi thường và khinh bỉ, giống như đã thành thói quen.

Những kẻ đó kiên quyết tin rằng những gì cô làm được lúc nãy chỉ là ăn may mà thôi. Tuy nhiên, thêm một lần nữa, chúng lại tự đẩy mình cách xa khỏi sự thật.

“…Phư phưư, Phư phư phưưư…Phư phư phư phư phư…”

Leticiel, thực tế, đang run lên và tự ôm lấy chính mình, bởi cô đang gắng hết sức để ngăn bản thân bật cười thật to. Thứ cảm giác đang chiếm lĩnh cô lúc này, tuyệt nhiên không phải tủi nhục, cũng chẳng phải buồn đau. Mà, đó là thứ xúc cảm vui thú và hân hoan tới nỗi ngay bây giờ đây, cô ấy muốn được bắt đầu nhảy múa, trong khi cười phá lên thật lớn.

“Ahaha… Không còn gì ngạc nhiên khi Sức mạnh Chạm tới Phép màu và khả năng làm vật trung gian của cơ thể này lại mạnh tới mức khủng khiếp như vậy. Phư phư phư…”

Bởi vì hàng ghế cô đang ngồi cách khá xa lớp học, nên không một ai có thể nghe thấy câu thì thầm này.

Lời thông báo rằng Leticiel không có chút Ma lực nào thực sự đã gây tác động cực lớn tới cô. Với Ma thuật, miễn là trong môi trường vẫn còn Ma tố, thì nó vẫn có thể được sử dụng, thậm chí là mãi mãi cũng được. Nhưng, nó vẫn có một nhược điểm, một thiếu sót, ấy chính là Ma lực.

Hầu hết mọi người khi sinh ra đều mang trong mình Ma lực. Tuy nhiên, nó lại không có bất kì đặc tính nào giúp con người ta vận hành được những thứ phép màu kì bí. Nó chỉ đơn giản là một loại năng lượng trung tính lưu chuyển trong cơ thể, giống như máu vậy.

Với những người sử dụng Ma thuật, họ cần hấp thu Ma tố để cơ thể trở thành một vật dẫn trong quá trình chuyển đổi và tạo nên những điều siêu nhiên. Ma lực sẽ gây khó khăn cho việc hấp thụ Ma tố, và tỉ lệ cản trở tỉ lệ thuận với mức Ma lực của người đó. Quay trở lại kỷ nguyên chiến tranh trước đây, có rất nhiều người phải chiến đấu bằng những thứ vũ khí vật lí bởi nguồn Ma lực quá cao không cho phép họ sử dụng Ma thuật trong trận chiến.

Âu cũng là lẽ đương nhiên. Nếu không thể dùng được Ma thuật, vậy thì lựa chọn duy nhất là chui rèn những kỹ năng khác để sinh tồn.

“Không có Ma lực”, đó là những từ người ta vẫn hay dùng để gọi những kẻ không mang chút Ma lực nào trong người. Ở thế giới cũ, những kẻ đó khan hiếm vô cùng, và tất cả đều được coi là những bảo vật tuyệt vời nhất.

Họ hiếm có đến mức tỷ lệ xuất hiện chỉ là một trên một trăm ngàn. Ngay đến những người với lượng Ma lực cực thấp thì cũng phải vài vạn cá thể mới có lấy một kẻ.

Người Không có Ma lực chính là cá nhân mà quốc gia nào cũng mong muốn sở hữu. Những thế lực đứng đầu thậm chí còn có thể làm ra chuyện bắt giữ người thân yêu nhất với những kẻ này, buộc họ phải kiềm chế hay chinh phục các quốc gia khác cho chúng.

Ấy là lẽ tự nhiên thôi. Thực tế là việc không mang chút Ma lực nào cũng đồng nghĩa là không gì có thể cản trở lời cầu nguyện của họ… hay nói khác đi, họ có thể sử dụng Ma thuật tự do hơn những kẻ khác.

Khi còn là công chúa, Leticiel đã gần như có mức Ma lực bằng 0. Đó là lý do tại sao cô lại được nhắc đến với cái danh bảo vật tuyệt vời nhất vương quốc, và cũng là nguyên nhân của việc cô có thể chạm tay tới danh hiệu Ma thuật sư vĩ đại nhất.

Giờ thì cô đã chuyển sinh, và hóa thân hiện tại lại không mang Ma lực trong người. Chẳng hề khoa trương khi nói rằng cơ thể này sinh ra là để sử dụng Ma thuật. Nó có thứ Sức mạnh Chạm đến Phép màu cao bất thường, bởi vì nó có thể hấp thụ một lượng lớn Ma tố mà không bị quá tải. Trước đây, Leticiel đã tự hỏi tại sao thân thể này lại quá đỗi phù hợp với việc trở thành một Ma thuật sư đến vậy, và giờ, sau khi đã trải qua những chuyện kia, thì câu trả lời hẳn là do nó không có Ma lực.

Với việc không mang thứ sẽ cản trở dòng chảy Ma tố tiến vào, cơ thể này có thể hấp thu bao nhiêu Ma tố cũng được, thể theo ước muốn của Leticiel. Nói khác đi, cô có thể sử dụng bất kì loại Ma thuật nào, vào bất cứ thời điểm nào cô muốn. Và bởi thế, mỗi khi suy nghĩ bên trong Leticiel trở nên bất ổn, cơ thể hiếu chiến của cô có thể dễ dàng tạo ra một Ma thuật dựa trên tâm trạng cô lúc đó. Ấy cũng là lý do tại sao Ma thuật của những người Không có Ma lực thường vô cùng cuồng bạo cho tới khi họ lấy lại được sự bình tĩnh. Leticiel quyết định bây giờ sẽ tạm gác vấn đề này lại.

“Ha, đúng là một thứ đáng kinh ngạc.”

Leticiel nằm dài trên ghế, ngắm nhìn bầu trời và để lộ một nụ cười trên gương mặt mình. Sự thật là từ bây giờ, cô có thể tự do sử dụng Ma thuật theo ý muốn, nghĩ về điều đấy khiến cô không vui sao được. Nhưng rồi cô tự kéo mình về vị trí khi nãy, cùng lúc bắt đầu quan sát lớp học.

Leticiel nhớ là người giáo viên đã nói gì đó về chuyện đo Mức độ Thành tố ứng với Ma lực của mỗi học sinh ngày hôm nay. Tuy nhiên, cô không hiểu thầy ấy sẽ làm bằng cách nào. Nó cũng giống như bài kiểm tra năng khiếu Ma thuật chăng? Hay là liên quan tới việc xác minh Thành tố nào tương thích với họ?

“Đ-Được r-rồi, tôi muốn các em giữ lấy thứ này để đo được Mức độ của các Thành tố.”

Có vẻ như lời giải thích đã kết thúc trong lúc Leticiel vẫn còn đang diễn giải tất cả những điều trên. Kế đó, người giáo viên tiến hành gọi tên lần lượt từng học sinh một.

Có một lượng lớn những viên băng tinh cỡ bằng bàn tay đựng trong bao tải mà thầy ấy mang theo. Mà, có nhiều như thế cũng đồng nghĩa với việc những thứ này chắc chắn là hàng sản xuất đại trà.

Leticiel bắt đầu tập trung quan sát lớp học hơn. Cô chú ý tới một cậu trai nắm chặt lấy viên tinh thể nhận được từ người giáo viên bằng cả hai tay.

Viên tinh thể đột nhiên phát ra hồng quang trước khi biến mất không một tiếng động chỉ vài giây sau đó. Vì khoảng cách khá xa nên Leticiel chẳng hiểu được chuyện gì vừa diễn ra, nhưng cô vẫn để ý rằng cậu trai ấy đã làm vẻ mặt đầy hân hoan sau khi nhận được kết quả.

Leticiel chú tâm quan sát từng học sinh một được gọi lên và kiểm tra, cho tới người cuối cùng. Nhưng thành thật mà nói, cô không quan tâm tới kết quả của Christa và Rochefort, và chẳng thèm để tâm tới bài kiểm tra của hai người đó.

“Để xem-, mức Ma lực trung bình là khoảng từ 50 đến 60. Tuy nhiên, bất ngờ thay, chúng ta lại có tới năm người với kết quả vượt ngưỡng 100 năm na-y. Thật là đầy hứa hẹn mà.”

Cả thảy bốn người, bao gồm cả Christa và Rochefort, đứng thành một hàng ngang đằng trước những học sinh khác… mà, duy chỉ có Christa là con gái. [note23088]

Giáo viên tán dương nhóm người, gọi họ là những thiên tài, còn những học sinh khác thì bắt đầu vỗ tay khen ngợi, đồng thời ánh mắt tràn ngập sự ganh tị và phật ý.

Khuôn mặt người thầy đầy vẻ vui sướng, ánh nhìn học sinh nhuộm màu ghen tức, và Leticiel thì mắt chữ a, mồm chữ o.

Không như những kẻ khác, cô nàng không hề tị nạnh gì với nguồn Ma lực của nhóm người đó. Hơn thế, cô thậm chí còn bối rối không rõ tại sao những người bạn học của cô lại ghen tị với mức Ma lực cao ngất ngưởng như vậy.

Ma lực bao gồm những Thành tố khác nhau, tổng cộng có tám cái tất cả: Hỏa, Thủy, Phong, Thổ, Lôi, Quang, Ám, và Vô.

Bảy thành tố đầu tiên đề cập đến Hệ thống các Nguyên tố tự nhiên. Vô thì lại khác bởi nó có định nghĩa rất rộng, vượt ra ngoài định nghĩa về các Nguyên tố, mà bao gồm cả các phép như Cường hóa Cơ thể hay hệ phép Không gian. Ma thuật Leticiel sử dụng để sửa chữa cỗ xe ngựa khi trước cũng là một phép thuộc hệ Vô.

Ngoài ra, Mức độ Ma lực là một khái niệm đề cập đến thứ có mối quan hệ với các Thành tố này. Đúng như tên gọi, nó là nền tảng cơ bản cho việc xem xét tính tương thích mạnh yếu của Ma lực đối với một Thành tố của một người. Lấy ví dụ, một người có mức Ma lực hệ Hoả cao thì sẽ rất khó để sử dụng được Hỏa Ma thuật.

Với các Ma thuật sư, giá trị này càng thấp càng tốt. Vậy tại sao họ lại mừng rỡ đến thế khi Mức độ Ma lực vượt quá 100 chứ?

Không hề phóng đại chút nào khi nói rằng nếu giá trị này vượt quá 100 thì sẽ cực kì khó sử dụng Ma thuật ứng với Thành tố đó. Ma lực càng cao, mức độ cản trở càng lớn, và dòng chảy Ma tố sẽ không thể được hấp thu.

Điều duy nhất Leticiel có thể đồng tình với giáo viên, đó là chuyện này không hề bình thường. Thật sự là cực kỳ, cực kỳ bất thường mà. Những người có lượng Ma lực cực thấp, và cả những kẻ có mức Ma lực cực cao, điều là thiểu số. Bởi thế, thiên tài, cũng như phế vật, điều là của “hiếm có khó tìm”.

“Ngạc nhiên thật. Có hai học sinh vượt ngưỡng 100 ở Hỏa, Thủy và Phong Thành tố.”

Chẳng còn lời nào để diễn tả cảnh tượng không tưởng đang diễn ra ngay trước mắt, Leticiel vô thức nhéo má một cái.

Người thầy vẫn tiếp tục nói, bỏ mặc một Leticiel lơ đãng với nhận thức đã vượt quá giới hạn của sự ngạc nhiên.

“Hơn thế, tiểu thư Christa còn có Mức độ Ma lực ứng với Quang Nguyên tố lớn hơn 300, còn Vương tử Rochefort vượt ngưỡng 100 ở mọi Thành tố. Các em có thể đã biết, sẽ rất khó để sử dụng các Phép thuật cao cấp nếu chỉ có mức Ma lực trung bình dưới 100. Đó là chưa kể tới việc cần có lượng Ma lực cao hơn 300 để dùng được các phép siêu cấp. Từng tuổi này rồi, nhưng ta vẫn chưa từng thấy một Pháp sư nào giàu tiềm năng như thế này trước đây cả.”

Trường hợp của Christa và Rochefort quả thực rất, rất hiếm, và hiếm theo nghĩa tiêu cực.

Với mức Ma lực vượt qua 100 như vậy cũng đồng nghĩa là hắn ta nên nói lời chào tạm biệt với việc sử dụng Ma thuật đi là vừa. Rochefort sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức để trở thành một Ma thuật sư ư? Không, rõ ràng là chàng Hoàng tử của chúng ta chính là người phù hợp nhất cho vị trí kẻ thù của vị Thần đại diện cho Ma thuật. Đến ngay Leticiel trước giờ cũng chưa từng thấy ai như thế này.

Mặt khác, ở thời chiến loạn, lúc mà Leticiel còn sống, Phép thuật Hồi phục… hay nói cách khác là Quang Nguyên tố, được sử dụng rất rộng rãi. Đó là lý do mà những người có Mức độ Ma lực tương thích với loại Thành tố này… tức là những người không thể tự bảo vệ bản thân, gần như không tồn tại.

(…Đừng nói là, “Phép thuật” khác với “Ma thuật”…?)

Leticiel đưa ra kết luận đó, cách duy nhất giải thích được tình hình hiện tại.

Nếu Ma thuật còn phổ biến ở đây, thì họ hẳn phải thất vọng lắm, chứ đâu có vui mừng thế này, bởi cuộc đời Ma thuật sư của họ coi như chấm dứt luôn rồi mà.

Trong trường hợp đó, thế cái thứ mang tên “Phép thuật” họ đang học là cái quái gì chứ? Người có mức Ma lực thấp thì bị khinh thường, trong khi những kẻ có lượng Ma lực cao thì được tôn vinh. Hoàn toàn trái ngược với “Ma thuật”. Thứ “Phép thuật” này là…

“Đượ-c rồ-i các em, thời gian còn lại hãy cố gắng để thi triển Phép thuật nha-a.”

Câu nói chậm chạp của người giáo viên kéo Leticiel trở về với thực tại, và cô bối rối quan sát lớp học thật chăm chú. Việc để tâm trí mình trên mây cứ mỗi khi băn khoăn về điều gì đó rõ ràng là một trong những tật xấu của cô ấy. Nếu đã không thể hiểu được, vậy cách tốt nhất là quan sát và học hỏi, và cảnh những người bạn học của cô tập tành luyện phép chính là cơ hội hoàn hảo.

Bầu không khí vui vẻ bao trùm cả lớp học bởi những học sinh hưởng ứng nhiệt liệt lời hướng dẫn của thầy giáo.

Người thầy kế đó phân phát chồng giấy dày cộp mà anh mang theo. Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, Leticiel đột nhiên bật dậy.

“Xin thứ lỗi.”

“…Quý cô Drossel? Thầy có thể giúp gì cho em đây?”

“Cho em xin một trong số chúng được không ạ?”

“…Hả? Ừm, một người Không có Ma lực như em sẽ làm gì với tờ Công thức này chứ?”

Y như Leticiel nghĩ. Công thức Phù thủy, hoặc chính xác hơn là Công thức Phép thuật ở đất nước này được viết trên những tờ giấy đó.

“Ôi trời. Là một người giáo viên, thầy có nhất thiết cần phải dập tắt tính hiếu kỳ của học sinh như vậy không? Chuyện làm gì với nó, chẳng phải chính em sẽ quyết định sau sao?”

“…Quả là thế. Của em đây.”

Nhận được tờ giấy xong, Leticiel nhanh chóng trở lại với hàng ghế ngồi. Cô mở nó, và đưa mắt lần theo những dòng chữ và hình vẽ trên đó.

“…A, là thứ mình thấy trước đây sao.”

Được viết trên đấy là một Công thức Hỏa thuật cơ bản. Và hiển nhiên, là thứ Công thức cực kỳ, cực kỳ thảm hại, trước khi được Leticiel sửa chữa, giống hệt như tiết trước.

Nhưng rồi, có vài dòng chữ bên dưới tờ Công thức lọt vào tầm mắt Leticiel. Đọc là, ‘Hỡi ngọn lửa Phép thuật lan tỏa trong từng ngõ ngách cơ thể của ta. Hãy trở thành Hỏa Ngục thiêu cháy vạn vật đến hư vô. Tập trung trong tay ta và nhấn chìm kẻ thù.’… Thứ ngôn từ đáng xấu xổ quái quỷ gì thế này…?

“Đượ-c rồ-i các em, hãy ghi nhớ Công thức này, và rồi thử sử dụng Phép thuật bằng cách niệm câu chú đã được ghi bên dưới-i.”

Người giáo viên giải thích cách thực hiện cho học sinh. Rõ ràng, thứ ngôn từ đáng xấu hổ này là lời chú để thực thi Phép thuật.

Khái niệm về những câu chú ít nhiều cũng xuất hiện trong Ma thuật. Thực tế là hiệu ứng của Ma thuật được kiểm soát bởi trí tượng tượng của người thi triển, và do đó, những người thiếu khả năng tư duy thường dùng tới chúng để hỗ trợ họ trong việc tạo nên một hình ảnh cụ thể trong tâm trí.

Dĩ nhiên, những lời chú đó không hề dài dòng mà cũng chẳng chút mắc cỡ như này. Mỗi người tuy sử dụng các câu chú có hơi khác một chút, song tựu chung lại, chúng vẫn là một thứ vô cùng ngắn gọn, kiểu như ‘Hỡi lửa, tập trung.’

“Giờ thì hãy thử sử dụng Phép thuật thôi. Ai muốn thử trước nào?”

“Vâng! Em trước ạ!”

Người vừa giơ tay là Rochefort. Được giáo viên cho phép, hắn ta bước lên phía trước và quay lại nhìn Christa, như thể hắn muốn có một màn trình diễn thật là ngầu với người con gái hắn thích.

Rochefort kế đó giơ cách tay phải ra phía trước và hô to lời chú trong khi liếc nhìn mảnh giấy bản thân đang cầm trong tay còn lại.

“Hỡi ngọn lửa Phép thuật lan tỏa trong từng ngõ ngách cơ thể của ta. Hãy trở thành Hỏa Ngục thiêu cháy vạn vật đến hư vô. Tập trung trong tay ta và nhấn chìm kẻ thù!!”

“…”

Một quả cầu lửa xuất hiện trong lòng bàn tay của Rochefort sau khi hắn niệm chú. Rồi nó bay thẳng tới mục tiêu ở chính diện và đánh một phát ngay giữa hồng tâm.

Bùm!

Leticiel thật muốn tự tán dương bản thân vì đã không ngã gục sau khi nghe tiếng nổ yếu ớt và thảm hại đó.

Nhìn vào tấm bia tập, cô có thể thấy rằng phần trung tâm chỉ hơi bị cháy xém một chút. Và cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc vừa nhìn vừa ngạc nhiên bởi thứ sức mạnh nghèo nàn ấy. Ngay đến một Công thức Ma thuật Cơ bản cũng có thể gây ra một vụ nổ với mức năng lượng gấp đôi thứ này.

“Phù..”

“Thật quá tráng lệ, thưa Vương tử! Không cần ai chỉ dạy, ngài vẫn có thể đánh trúng hồng tâm, với thứ sức mạnh phi thường như vậy.”

“Không, không, không có gì đáng phải ngạc nhiên hết á!”

Sự hoang mang của Leticiel thậm chí còn lớn hơn khi người thầy hết mực ca ngợi Phép thuật của Rochefort như thể đó là một thứ vô cùng “đặc biệt”, chưa kể đến thái độ phấn khích của hắn ta nữa.

Từ góc nhìn của Leticiel mà nói, đòn tấn công đó quá lòe loẹt, song kết quả thì lại rất rõ ràng. Nhưng thứ tệ nhất chính là sức mạnh nó thể hiện; cô không thể hiểu nổi tại sao nó lại được khen ngợi như vậy. Mà đợi chút, hắn ta đã đánh trúng ngay giữa trung tâm mục tiêu. Có thể hắn kiểm soát tốt thật.

Câu niệm chú ngượng hơn cô nghĩ nhiều. Leticiel không thấy có quá nhiều vấn đề lúc đọc lên, nhưng khi chính tai nghe được, nó mới gây ra cảm giác xấu hổ đến mức cô chỉ muốn đào một cái hố sâu và chui xuống ngay tắp lự mà thôi.

(Chồng mình khi xưa từng gọi loại người này là gì nhỉ… à phải rồi, ‘chuunibyou’.) [note23089]

Trong khi vẫn mãi lưu tâm về điều đó, Leticiel tiếp tục phân tích thứ mang tên “Phép thuật”.

Không giống với “Ma thuật” hấp thụ Ma tố ngoài môi trường, “Phép thuật” dường như là một kỹ thuật sử dụng Ma lực bên trong cơ thể con người như một nhiên liệu để thay đổi thực tại.

Nếu như “Phép thuật” không phụ thuộc vào Ma tố, vậy lượng Ma lực cao sẽ chẳng còn là thứ tồi tệ gì cho cam. Hơn nữa, điều ấy cũng đồng nghĩa là lượng nhiên liệu họ có thể dùng sẽ lớn hơn. Và sẽ không quá ngạc nhiên nếu những người đó vì việc này mà vui mừng đến vậy.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Leticiel, hiệu quả cực thấp của loại kỹ thuật này vẫn khiến cô không khỏi kinh ngạc. Phép thuật dựa vào lượng Ma lực cá nhân đã được định đoạt từ lúc mới sinh, và Ma thuật sử dụng nguồn cung vô tận của Ma tố trong khí quyển. Rõ như ban ngày là cái nào dễ học, dễ dùng hơn rồi.

Dù vậy, hiệu suất sử dụng Ma lực của thứ công thức đó còn tệ hơn nữa. Nếu như Ma lực của mỗi người chỉ là hữu hạn, vậy thì những tờ công thức đấy đáng ra phải được giản lược hơn thế để hạ mức tiêu thụ xuống càng thấp càng tốt. Song le, Công thức Phép thuật của quốc gia này là một thứ gì đó phức tạp và rối rắm vô cùng.

Với mức tiêu thụ như này, một Phép thuật có sức hủy diệt lớn sẽ chỉ là một giấc mơ viễn tưởng, không hơn. Leticiel chẳng thể tưởng tượng nổi họ áp dụng thứ Phép thuật yếu ớt này vào thực chiến bằng cách phi diệu nào vậy.

“Đượ-c rồ-i, ai tiếp nà-o?”

“Dạ! Em!”

“Không! Là em!”

“Đợt chút! Tới lượt em!”

Và cứ như thế, đoàn người nhanh chóng thực hiện lượt của mình. Hiển nhiên, mỗi người nói riêng, cả bọn nói chung đều đọc thuộc cái câu chú đáng xấu hổ ấy, điều đó bào mòn sự tỉnh táo của Leticiel từng chút, từng chút một.

Trước kia, vợ chồng Leticiel từng chơi trò giả vờ bị chuunibyou. Và khung cảnh trước mắt cô bây giờ gợi lại phần quá khứ đen tối trong tâm trí Leticiel, khiến cô rên rỉ trong đau khổ.

Mà bề ngoài, Leticiel vẫn chưng ra một bộ mặt vô cảm. Tuy nhiên, trong đầu cô lúc này duy chỉ có một mong ước độc nhất, ấy là tiết học này nhanh nhanh kết thúc đi giùm cái.

Sau một khoảng thời gian không rõ bao nhiêu, giờ học Thực hành Phép thuật cuối cùng cũng đi tới hồi kết, và bạn học của cô đã ngừng châm ngòi cho Phép thuật của họ.

Trong khi nhìn vào khoảng không xa xăm, Leticiel để lộ ra một nụ cười khô khốc trên gương mặt hốc hác, xanh xao.

Sau khi cố thử Công thức Hỏa thuật cơ bản, quãng thời gian tiếp theo, những học viên tiếp tục thử Phép thuật của những Thành tố khác. Nhưng, mỗi Thành tố đều có một lời niệm chú cực kỳ mắc cỡ, và bởi vậy, trí óc Leticiel đơn giản là ngưng hoạt động, và bị treo trong suốt phân nửa tiết còn lại.

Ngồi lẻ loi phía cuối góc sân tập là Ác quỷ Băng giá với khuôn mặt tươi cười như thể vừa mới được giác ngộ. Chứng kiến khung cảnh đó khiến mọi người không khỏi thì thầm to nhỏ, cho rằng cô ấy có vẻ đã phát điên.

Thực tế thì họ cũng không ở quá xa để quan sát được những biểu hiện đó.

“Ư-uum… Drossel…? Người ổn chứ?”

Các học viên tiếp bước nhau rời khỏi khu Đào tạo Phép thuật, tất cả, chỉ trừ duy nhất một người đang lo lắng cho Leticiel, là Mirandalette.

Tâm trí vẫn còn đang bay bổng tận chín tầng mây, nhưng Leticiel đột nhiên nghĩ tới chuyện làm bạn với Mirandalette, dù thú thực là cô đã không còn hứng thú với người khác kể từ sau khi được chuyển sinh. [note23090]

“Ừ… tớ ổn mà, có sao đâu. Nhưng mà, lạ thật nha. Kể cả khi không có và không thể sử dụng Ma lực, tại sao tớ vẫn thấy cực kỳ mệt mỏi nhỉ…?”

“Điều đó… rất là lạ, phải không…?”

“Nói nghe coi, Mirandalette. Lúc hô mấy cái cụm từ để niệm phép ấy, cậu không cảm thấy ngượng nghịu gì sao?”

“Mấy cái câu chú đấy á? Thì, cũng ngượng chứ bộ, nhưng mà… Không, nó siêu mắc cỡ luôn, nhưng…! Chúng ta không thể dùng được Phép thuật nếu không niệm chúng, nên tôi đành cố sức chịu đựng thôi…”

“Phải chứ… Tuy là tớ không trực tiếp nếm trải cảm giác đó, nhưng thành thật chia buồn.”

“Thế tại sao lại tự ý đập nát tâm hồn tôi vậy hả?”

Leticiel vô thức đảo mắt lẩn tránh ánh nhìn chòng chọc đầy oán trách của Mirandalette. Dù cho gương mặt có vô cảm đến đâu thì có lẽ đôi mắt của Leticiel vẫn bộc lộ phần nào đó cảm xúc của cô.

“…Tiết kế là gì vậy?”

“Nó là…”

“A, cô ấy kìa! Cô nàng với mái tóc bạch kim đang ở đó!!”

Bỗng từ đâu phát ra một giọng nói ngắt lời Mirandalette. Leticiel không rõ là ai đã lên tiếng, nhưng cô ấy dám chắc bản thân không có việc gì với người đó cả.

“Là em, phải, em đó! Đừng có ngó lơ tôi mà, Quý cô Drossel!”

Leticiel dừng lại khi nghe thấy tên mình. Dường như thanh âm đó đang gọi tên cô ấy.

Nhìn về hướng phát ra tiếng động, cô thấy có hai người đàn ông đang chạy về phía này. Một trong hai là người giáo viên trung tuổi vừa béo vừa lùn với quả đầu sáng bóng… chính xác hơn là giáo viên Sử học trong tiết đầu tiên, và người còn lại là thầy giáo dạy Công thức Phép thuật.

“Buổi chiều tốt lành. Hai thầy đang…”

“Em! Con gái ngài Công tước, Drossel Noa Filiaregis! Xin hãy đi với chúng tôi một lát!!”

Ông thầy béo thở không ra hơi, vồ lấy cánh tay Leticiel và chạy đi với một sức lực ghê gớm. Có vẻ như cô không thể nói không rồi. Mirandalette, người bị bỏ lại phía sau, đứng như trời trồng ở đó, sững sờ vì sự cố bất ngờ.

Những học sinh ở hành lang đứng hình bởi cảnh tượng hai người giáo viên băng qua cùng lúc kéo theo Ác quỷ Băng giá. Cho rằng cô ta cuối cùng cũng nhận được cách giáo dục xứng với những gì cô ta phải nhận, đám người lại tự thân kết luận đầy phiến diện, và chế nhạo Leticiel.

Còn với Leticiel, cô bị lôi đi dọc trường mà chẳng thể chống cự, cho tới khi hai người giáo viên chịu đứng lại trước một cánh cửa đơn.

Trên cánh cửa treo một tấm biển lớn có ghi dòng chữ “Phòng Hội Nghị”. Leticiel thoáng nghĩ rằng nếu đã có một căn phòng lớn như thế này thì ắt hẳn cũng sẽ có một căn phòng nhỏ hơn chăng.

“Ha…ha…Ch-chúng ta tới rồi...!”

“Đúng vậy nhỉ. Hai thầy đâu cần phải vội vàng thế chứ.”

“Em… ngay bây giờ… đang nghĩ vậy sao…! Sao em có thể bình thản như vậy được chứ!!”

“…Khác biệt về kinh nghiệm sống chăng?”

“Giữa một cô tiểu thư quý tộc mới lên 16 và vẫn còn đang được bảo bọc với một người đàn ông đã trải qua hơn 30 năm trên cõi đời này à!?”

Ông thầy béo lấy tay ôm đầu mà hét lên. Còn người giáo viên giảng dạy Công thức Phép thuật nhìn chằm chằm vào Leticiel với những thứ cảm xúc đan xen hỗn loạn.

Thú thực thì Leticiel không nghĩ rằng mình có đủ sức để chạy theo hai người đó, và thế là trong lúc di chuyển, cô đã bí mật phát động một Ma thuật Tăng cường Cơ thể lên bản thân. Điều đó giải thích tại sao dù có bị kéo đi bởi hai người lớn đang chạy thục mạng, cô vẫn hoàn toàn bình thường, không hề mệt mỏi hay thở gấp gì cả.

Thời Chiến loạn ấy, chuyện một bé gái 10 tuổi khỏe hơn một gã nào đó ở độ tứ tuần là hoàn toàn bình thường. Vậy nên việc hai người kia ngạc nhiên như thế là điều Leticiel chẳng thể hiểu nổi.

“Mà thôi, chúng ta vào trong thôi chứ? Ừm… Quý ngài Lấp Lánh.”

“Em gọi ai là Quý ngài Lấp Lánh vậy hả! Là Valtorana. Ngài Valtorana!!”

Ông thầy béo gào thét thật to. Leticiel không biết tên ông, nên cô chỉ đơn thuần là gọi những đặc điểm cô thấy ấn tượng, cơ mà có lẽ chọc giận thầy ấy rồi.

Trong lúc cô vẫn còn không biết nên xử sự thế nào, Valtorana mở cánh cửa và tiến vào với vẻ mặt chán nản vô cùng, cố kìm nén cơn giận giữ.

“…Thầy cũng cho em biết tên luôn được chứ?”

Leticiel hỏi người còn lại, giảng viên Công thức Phép thuật.

“…Quý cô Drossel, em không nhớ sao?”

“Không.”

“Vậy à… Tên ta là Raven.”

“Đã hiểu, Ngài Raven.”

Bước qua cánh cửa được mở sẵn bởi Lấp Lánh, à không, là Valtorana , Leticiel tiến vào Phòng Hội Nghị.

Có một lượng lớn người đang tập trung trong đó. Nam và nữ, trẻ và già, một nhóm khá đa dạng. Có lẽ là toàn bộ giáo viên trong học viện này cũng nên.

“…Đến rồi.”

Người đàn ông ngồi phía cuối phòng điềm tĩnh lên tiếng. Ông có mái tóc màu nâu vàng hạt dẻ cùng đôi mắt xanh thẳm tràn đầy sinh khí. Khuôn mặt khắc khổ và cơ bắp lực lưỡng mang đến ấn tượng về một người mạnh mẽ.

“…Ừm, ngài là người sáng nay.”

Đó chắc chắn là người Leticiel đã hỏi đường buổi sáng. Cô vô thức thốt ra những từ trong dòng suy nghĩ của bản thân.

“Ồ… Em có vẻ như đang nói chuyện với tôi, hiệu trưởng Học viện Lucrezia nhỉ.”

“Ôi trời, em vô ý rồi. Xin thứ lỗi.”

“Không phải chúng ta đã gặp nhau trong lễ khai giảng rồi sao? Hay em định nói là mình đã quên rồi?”

“Dạ vâng, em hầu như đã quên mất chuyện đó bởi vì nó chẳng có gì thú vị cả.”

Cách cư xử xa lạ của Leticiel khiến cả phòng cười ầm lên. Không như thứ tràn đầy sự khinh bỉ của đám học sinh ngoài kia, đây chỉ đơn thuần là tiếng cười hòa nhã khiến bầu không khí bớt đi sự căng thẳng.

“Kukuku… Tuy là đã ứng xử khác đi, nhưng vẫn cái thái độ không-thích-thì-thôi đó ha?”

“Ồ, cảm ơn.”

“Đó không phải là một lời tán dương đâu… Mà, tốt thôi. Ta là Lucas Do Horacio. Nhớ lấy.”

“Em sẽ cố.”

Trong lúc tất cả giáo viên giữ yên lặng mà để mắt tới Leticiel, cô đáp lại lời của Hiệu trưởng… Lucas sao cho phù hợp nhất. Mặc dù chẳng có chút hứng thú gì với ông hay với bất kì giáo viên nào khác, cô vẫn quan tâm tới lý do mình bị gọi đến đây.

“Giờ thì, về nguyên nhân tại sao em bị triệu tập.”

“Vâng.”

“Em, dường như là em đã viết một Công thức Phép thuật trong tiết học đó. Nếu đúng thế, em vui lòng viết lại nó cho ta xem được chứ?”

Nói xong, Lucas đưa ra một Công thức có phạm vi nhỏ, nhưng phức tạp với những biểu thức lớn và khó.

Tuy nhiên, kể cả nếu như phạm vi có được tăng cường chăng nữa thì thứ Công thức Phép thuật phức tạp này cũng sẽ không thay đổi do các nguyên tắc cơ bản trong phương thức tính toán những biểu thức ấy. Nói đoạn, Leticiel nhận được một chiếc bút lông, và bắt đầu liên tục cắt giảm Công thức như thể cô đang nắm trong tay một cây rìu vậy.

Leticiel đã đơn giản hóa các biểu thức tính toán, cùng lúc giảm thiểu số lượng đa thức, lờ đi việc những người giáo viên không thể theo kịp. Trong nháy mắt, cô đã hoàn thành xong chuyện viết lại Công thức Phép thuật.

“…Đây là…”

Ngay cả Lucas cũng phải ngạc nhiên với thứ mà Leticiel vừa viết xong. Ông thận trọng xem lại lần nữa, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Leticiel.

“Công thức Phép thuật em vừa thấy là tiêu chuẩn của vương quốc này đấy. Em thấy sao?”

“…Hả?”

Leticiel dự đoán được Lucas sẽ nói gì và có đề phòng đôi chút, nhưng cô vẫn vô cùng ngạc nhiên đến mức thốt ra một lời đáp ngu ngốc.

“Em có nói thật lòng cũng không sao. Những người không liên quan đã được cho ra rồi.”

“Vâng…”

Leticiel chớp mắt. Cô không hiểu tại sao Hiệu trưởng và những thầy cô khác lại muốn nghe ý kiến của mình, nhưng cô cảm thấy đây có thể là một thời cơ thuận lợi.

Trong khi Ma thuật và Phép thuật cơ bản rất khác nhau, thứ Công thức cả hai sử dụng lại tương đồng. Nếu như họ đã nói là sẽ ổn thôi, vậy thì chẳng có lí gì lại cứ ôm khư khư suy nghĩ của bản thân cả. Sau cùng thì cô có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho học viện mà.

Leticiel mỉm cười dịu dàng. Cuối cùng thì cũng có cơ hội để cô chỉnh đốn đống kiến thức đầy khiếm khuyết này.

Lucas cùng cộng sự chăm chú chờ đợi câu trả lời của Drossel.

Đối chiếu với Công thức cũ, thứ được Drossel viết ra có hiệu suất chuyển đổi và tiêu thụ Ma lực vượt trội, đồng thời làm giảm đi gánh nặng đè lên mạch xử lý.

Những Công thức Phép thuật này đã được hoàn thiện từ buổi đầu lập quốc và chưa từng thay đổi gì cho tới tận ngày nay. Và chính những Công thức đó lại dễ dàng được viết lại dưới tay Drossel, người được coi là một học sinh yếu kém.

Cô đã bị gia đình chối bỏ, bị mọi người xung quanh phớt lờ, ai ai cũng căm ghét và xa lánh. Toàn bộ giáo viên đều không có từ nào để diễn tả được việc một cô gái như thế lại nhận được tri thức bí ẩn như vậy. Là người giảng dạy cho các học viên, hiển nhiên là họ sẽ thấy hứng thú với nguyên do rồi.

Tuy nhiên, họ sẽ phải hối hận vì tính tò mò của mình rất lâu đây.

“Em muốn nói gì, phải không…? Phư phư… Em có thể không ngừng nói về… điều đó.”

Một cơn gió lạnh lẽo âm thầm lướt qua căn phòng. Khuôn mặt của tất thảy mọi người tái nhợt đi như thể điểm xấu đang trượt qua sống lưng họ vậy. Tuy nhiên,Leticiel là người duy nhất biết tới sự tồn tại của Ma thuật, nên rõ là không ai có thể nhận ra cô ấy vừa gây nên một hiện tượng siêu nhiên.

Leticiel đang giận giữ. Nhưng mà, thậm chí nếu cô có tức giận bởi thứ Công thức Phép thuật yếu kém đến nực cười kia, thì cục tức này cũng sẽ không bùng phát bừa bãi như trong tiết thứ hai đâu.

Mặc dù cô đã cố hết sức để kiểm soát và kìm nén tâm trạng bản thân, cô vẫn phát động một Ma thuật giam giữ xung quanh. Leticiel không có ý định để bất cứ ai trốn thoát khỏi căn phòng này.

“Em có thể bắt đầu được rồi chứ? Điều đầu tiên, vương quốc này… ừm, có lẽ là cả thế giới, nhưng trước hết cứ nói về quốc gia này đã. Thứ Công thức Phép thuật ở nơi đây hoàn toàn là một trò đùa không hơn. Vẻ ngoài chẳng có gì đẹp đẽ cả. Còn cái đống từ ngữ và chữ số lộn xộn, vô nghĩa kia là thế nào? Vấn đề là không thể khiến chúng trở nên phức tạp được. Mà quan trọng nhất vẫn là nội dung của công thức. Thứ này vô cùng cần thiết để giữ cho thành phẩm ngắn hết mức có thể, tức là chỉ bao gồm những phần thiết yếu nhất. Còn nữa, về Ma Lực…? Hiệu năng chuyển đổi tuyệt đối là tệ hại. Em đã rất bối rối hết lần này đến lần khác khi không một ai đặt ra câu hỏi tại sao những Công thức này vô dụng đến thế. Ngay từ đầu…

(Lược bỏ)

…Tóm lại là, thầy nói đây là Công thức Phù… à không, Công thức Phép thuật hiện hành phải không? Trong mọi trường hợp, đây rõ ràng là một lời báng bổ chống lại chính những Công thức khác. Các thầy có hiểu không đấy? Tốt thôi… đó là tất cả những gì em muốn nói, nhưng… trời ạ? Có chuyện gì xảy ra vậy, mọi người?”

Leticiel đang cảm thấy thật sảng khoái sau khi được giũ bỏ những vướng bận trong lòng, và rồi, cô nhìn quanh. Lúc này, cô ấy đang đứng trước tấm bảng đen trong phòng hội nghị bởi vì cô đã quyết định sẽ gộp một vài luận chứng trong lời giải thích của mình.

Trước mắt Leticiel là hậu quả của cơn gió lạnh lẽo để lại; người thì xây xẩm mặt mày, kẻ thì mắt đã trắng dã, và có những linh hồn đã lìa khỏi thân thể đổ gục trên mặt bàn. Có lẽ Sức mạnh Chạm tới Phép màu của cô nàng lại thêm lần nữa trở nên điên cuồng trong suốt quá trình cô giải thích.

(Đúng như mình nghĩ, thật khó để điều khiển một cơ thể Không có Ma lực.)

Đứng giữa căn phòng đang ở trong tình cảnh thê thảm tới mức có thể đem ra so sánh với cụm từ “khung cảnh của sự tàn sát” là một Leticiel bàng quan đang suy tư một ý nghĩ như thế đó.

Hầu hết giáo viên đều đã gục ngã, chỉ trừ mỗi Lucas là còn giữ được sự tỉnh táo. Ông đang chìm vào dòng suy nghĩ trong khi để hai tay chống cằm. Với ánh mắt tràn đầy sự tò mò mãnh liệt hướng tới Leticiel, Lucas lên tiếng.

“…Này, em có muốn nghiên cứu những thứ Công thức đó trong phòng thí nghiệm không? Ta sẽ chẳng để tâm mấy đâu, kể cả nếu em muốn thực hiện nó với tư cách là một câu lạc bộ.”

Dường như là cho dù cô đã nói rất nhiều về chủ đề “Điều gì tạo nên một Công thức Phép thuật (Phù thủy) cho tới tận lúc này, ông ta vẫn không hiểu được những điểm trọng tâm nhất mà cô muốn trình bày. Và bởi thế, ông đang cố sức thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.

Nhân tiện thì, cô không hề nói tới Ma thuật. Chính xác hơn, cô đâu có dư dả thời gian mà nhắc về nó. Leticiel đã cống hiến mọi thứ cho những Công thức, vả lại, cô đã hoàn thiện chúng. Với một người đam mê nghiên cứu đến mức có thể tám chuyện cả ngày về những thứ Công thức nếu được hỏi, hiển nhiên là bất khả thi cho những ai muốn đổi khéo sang một vấn đề có liên quan khác.

“…Ừm, thầy có nghe những gì em vừa nói không ạ? Nếu thầy muốn, em có thể lặp lại lần nữa…”

“Khoan đã. Khoan khoan khoan, ta đâu có kêu em nhắc lại đâu, ta đã nghe nhiều hơn cả đủ rồi! Điều ta vừa bảo là do ta đã nghe những lời của em đấy!”

Cảnh tượng Leticiel chuẩn bị nói thêm đợt nữa đủ khiến Lucas gắng hết sức ngăn cô lại, không màng tới việc để lộ vẻ khó chịu. Bị ngắt lời, Leticiel làm vẻ bực tức.

“Ta hiểu đại ý em muốn trình bày cái gì, nhưng chúng vẫn là những quan điểm và học thuyết mà chúng ta chưa từng thấy nghe trước đây. Chấp nhận chúng chỉ với lời giải thích như vậy là điều không thể. Đó là nguyên nhân tại sao chúng ta cần nghiên cứu và thẩm định những lời đó trước.”

“Cũng đúng…”

“Không cần biết em có nói đi nói lại bao nhiêu lần, các thầy cô vẫn sẽ không thể tường tận cách nhìn nhận của em được. Sau tất cả, chẳng có cách nào để tin vào những gì em tự nghĩ ra hết. Nhưng ta lại rất có hứng thú với những lời đó. Và vì thế nên ta mới đề nghị một sự hợp tác trong vấn đề này.”

“Hợp tác…”

Tóm gọn là, Lucas thấy thích thú với những điều Leticiel nói và muốn cô nghiên cứu chi tiết hơn nữa.

Nghĩ về chuyện này, kể từ lúc tỉnh dậy với thân phận là Drossel, cô vẫn chưa thể được đắm mình trong sở thích nghiên cứu Ma thuật ở tiền kiếp. Học viện đang ngỏ lời sẵn sang chu cấp cho cô đầy đủ tài trợ và trang thiết bị, thực sự là một lời đề nghị có tính cám dỗ cực lớn.

Tuy nhiên, trước khi đưa ra câu trả lời, có vài điều Leticiel cần phải hỏi Lucas.

“Trước hết thì em có thể hỏi thầy vài câu được chứ?”

“Có chuyện gì?”

“Phòng thí nghiệm là gì…? Câu lạc bộ là gì…?”

Tất nhiên là Leticiel biết ý nghĩa của phòng thí nghiệm hay câu lạc bộ rồi. Nhưng mà, cô thắc mắc ở Học viện Lucrezia này chúng đòi hỏi những gì vậy.

Lucas, mắt chữ a mồm chữ o, yên lặng trao đổi ánh nhìn với Leticiel. Vì đây đã là lần thứ ba trong ngày Leticiel trải nghiệm cái bầu không khí khó xử này, cô cũng chẳng bận tâm chi nữa.

“…Chỉ là phòng hờ thôi, nhưng em có đúng là học sinh Học viện Lucrezia không đấy?”

“Vâng, chắc thế.”

“…Cả phòng thí nghiệm và câu lạc bộ đều đã được giải thích kỹ lưỡng trong buổi định hướng rồi, em không tham gia sao?”

“Em thực sự không nhớ.”

“…Mới có cách đây hơn tuần thôi đấy, em biết không? Hoặc là, sao em lại không nhớ vậy?”

“Vâng… Có thể là bởi vì em không có hứng.”

“Em vừa nãy cũng nói những lời mơ hồ này đó.”

Sau hết thảy, Leticiel không phải người đã tham gia buổi định hướng ấy.

Dĩ nhiên là Leticiel đã không hề lên tiếng, mà chỉ đơn giản là nghiêng đầu, như thể muốn hỏi, “Thầy cứ càu nhàu về điều gì thế?”

Lucas xoa xoa hai bên thái dương. Quan sát một cô gái thường nói kiểu “Nếu không có gì bên phải, hãy đi bên trái(*)” khiến ông nhận ra mình vừa đụng vào một thứ phiền phức tới mức nào. [note23091]

Cuối cùng thì, Lucas cũng dạy cho Leticiel về hệ thống phòng thí nghiệm và câu lạc bộ của học viện.

Tất cả giáo viên trực thuộc ngôi trường này đều sở hữu những phòng thí nghiệm riêng, được xem là không gian riêng tư đáp ứng những điều kiện thuận lợi cho nghiên cứu của bản thân. Họ sẽ đặt một thứ giống như một tấm bảng hiệu ở ngoài cửa để chỉ ra những gì đang được nghiên cứu, và họ cũng thường ở đây khi trống tiết.

Và bởi vì có thể học được những điều không nằm trong sách vở về thứ mình ưa thích ở nơi đó, chẳng có gì lạ khi những cô cậu học sinh ham hiểu biết và muốn tìm tòi thêm nhiều kiến thức nâng cao tham gia một phòng thí nghiệm của giáo viên.

Nhân đây cũng nói luôn là chủ đề trong căn phòng của Lucas là “Nghiên cứu tự do”. Liếc qua thì đó có vẻ là một chủ đề tùy tiện, nhưng ý nghĩa thực sự của nó là thúc giục học sinh tự thân tìm tòi và thỏa mãn tính hiếu kỳ của chính mình.

Còn với những câu lạc bộ, chúng là một tổ chức được thành lập bởi một nhóm học sinh có chung mục tiêu. Chủ đích của một câu lạc bộ là cùng nhau tiến bộ và nhắm tới mục tiêu chung đó.

Ngoài ra, không như những phòng thí nghiệm, hiện nay, số lượng các câu lạc bộ khá là ít ỏi. Ở học viện Lucrezia này toàn là những quý tộc, nên sau giờ học, có rất nhiều học viên thường đến những buổi liên hoan riêng hay những buổi uống trà và những bữa tiệc tối.

“…Mà, dù em có nói vậy thì hành động của em cũng rất kỳ quặc đấy, có biết không? Ăn nhầm phải thứ kì lạ gì à? Hay đầu bị va vào đâu đó? Hay chuyện nào đấy tương tự thế?”

“Chỉ là em quên mất vì vài nguyên do thôi.”

“Hả? Kể cả khi…”

“Chỉ là em quên mất vì vài nguyên do thôi.”

“Không, như ta đã nói…”

“Chỉ là em quên mất vì vài nguyên do thôi.”

“Chuyện đó là không thể…”

“Chỉ, là, em, quên, mất, vì, vài, nguyên, do, thôi. Thầy hiểu chứ?”

“Được rồi. Có vài chuyện xảy ra và em đã quên mất một số thứ.”

Cuối cùng thì Leticiel đã khuấy động Ma tố trong căn phòng một chút, và tạo nên một trận bão tuyết xung quanh Lucas. Khi cô gây áp lực lên ông với một nụ cười thật tươi, Lucas lập tức cúi xuống. Cô ấy đã nói là mình đã quên mất vì một số nguyên nhân, và cô không hề muốn ông tiếp tục đào bới chuyện này thêm nữa.

(Nãy giờ hình như mọi câu trả lời của mình đều là ‘Chỉ là em quên mất vì vài nguyên do thôi.’ nhỉ…)

Quên mất sự thực rằng bản thân đã dùng cùng một lời bào chữa cho mọi thứ được hỏi, Leticiel lại sử dụng nó thêm một lần nữa. Rồi cô bắt đầu trả lời Lucas về lời đề nghị ban nãy.

“Thưa thầy, em có câu hỏi về việc tham gia một phòng thí nghiệm. Có phải là học viện sẽ cung cấp tất cả tiền của và trang thiết bị cho công cuộc nghiên cứu không ạ?”

“À, đương nhiên. Nếu yêu cầu chỉ có vậy thì chẳng có vấn đề nào sất. Ta đang phụ trách việc quản lý ngân quỹ và phương tiện mà.”

“Đã hiểu. Trong điều kiện đó thì em sẽ chấp nhận đề xuất vừa rồi.”

“Rất tốt. Vậy ta sẽ sắp xếp lại đồ đạc phòng thí nghiệm, nên hãy đợi một chút.”

“Em cảm ơn thầy nhiều.”

Nghe xong câu nói đó, Lucas gật đầu.

“À phải, em muốn tạm thời dừng mọi hoạt động của câu lạc bộ lại. Hiện giờ em không thể mời được bất cứ người bạn nào cả.”

“Hiểu rồi. Cứ làm những gì em muốn. Lúc nào đổi ý thì hãy thành lập một cái. Nếu không thì cũng chẳng sao.”

“Vâng, chắc rồi ạ.”

Ngay lúc đó, tiếng chuông vang lên phía ngoài căn phòng. Bối rối, Leticiel quay đầu về phía cánh cửa ra vào và ngước nhìn đồng hồ.

“…Ể?”

Ba cây kim của chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ đích xác một giờ. Leticiel chớp mắt liên tục trong khi lục lại ký ức.

Tiết đầu tiên tại Học viện Lucrezia bắt đầu lúc chín giờ sáng. Một tiết học kéo dài năm mươi phút, và thêm mười phút giải lao. Ba tiết buổi sáng đã kết thúc trước buổi trưa mười phút. Từ lúc đấy đến một giờ chiều là lúc nghỉ trưa, và rồi kế đó sẽ là bốn tiết tiếp theo.

Leticiel chạy tới căn phòng này vào cuối tiết thứ ba, tức là mười phút trước bữa trưa. Trừ đi khoảng thời gian để tới được đây thì Leticiel đã nói chuyện trong chính xác một tiếng đồng hồ lận.

(Ôi trời… Mình đã cực kỳ vui.)

Chẳng ai có thể hiểu được tại sao cô ấy lại nghĩ chốn địa ngục băng giá(*) này là “vui”, nhưng cũng có ai biết được cô đang nghĩ gì đâu mà vặn lại. [note23092]

“…Tiết thứ tư bắt đầu rồi ha.”

“Chắc thế. Mà kiểu gì em cũng sẽ muộn học dù có vắt chân lên cổ mà chạy đi ngay bây giờ, vậy sao ta không cùng nhau tới căn-tin nhỉ. Thầy đang đói lắm.”

Nói đoạn, Lucas đứng dậy và nhanh chóng đi rời khỏi phòng hội nghị. Leticiel có hơi bối rối một chốc, nhưng rồi cũng nhanh chân theo sau.

Leticiel để ý rằng mình vẫn chưa ăn trưa. Nhận thức được điều đó, bụng cô đột nhiên réo lên một tiếng. Lucas đang đi phía trước liền ngoái nhìn lại với một con mắt. Ánh mắt đó như thể đang cười vậy.

“Ồ…? Một tiếng kêu thật đáng ngưỡng hộ ha. Vậy là cả Ác quỷ Băng giá cũng có lúc hành động giống con người nhỉ.”

“Trời ạ, dù là Ác quỷ thì nội tâm vẫn là con người thôi. Bị đói âu cũng hiển nhiên mà.”

“Hahaha… Đúng vậy.”

“Trong trường hợp của Hiệu trưởng, với cơ bắp cuồn cuộn như thế, lúc đói chắc bụng thầy đánh trống to lắm nhỉ.”

“Em… Em thật chẳng dễ thương chút nào.”

“À thì, nếu thầy có ý định kiếm tìm cô bé nào đó dễ thương, thì làm ơn lựa người khác đi nhé. Em đã đánh mất cái thứ mang tên sự thân thiện trong quá khứ rồi.”

“…Em đang nhận xét về chính bản thân mình đấy…”

Vừa trao đổi một cuộc đối thoại sáo rỗng như thế, Leticiel vừa cố gắng nhồi nhét hết các địa điểm của các cơ sở trong trường, cũng như các tuyến đường vào đầu. Đây là mục đích của Leticiel khi đi cùng Lucas đến căn-tin.

Ở một diễn biến khác, trong Phòng Hội Nghị…

“….Ô-ooo… Đầu tôi, đau quá.. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy…”

“A… Người tôi ướt đẫm mồ hôi. Trận bão tuyết đó là thứ gì thế? Và nó tới từ nơi nào cơ chứ?”

“Một hiện tượng siêu nhiên? Không ai trong số chúng ta sử dụng Phép thuật, nhỉ?”

“Có thể nào… Quý cô Drossel là nguyên nhân sao…?”

“…Nếu tôi không nhầm, tôi có nghe rằng Quý cô Drossel đã gây ra thứ gì đó trong suốt tiết thứ hai.”

“…Nhưng cô ấy không có Ma lực cơ mà? Suy nghĩ một cách lô-gíc… Chuyện này là không thể?”

“Đúng trọng điểm rồi đấy…”

“Dù gì thì, chân tôi đang run lẩy bẩy này…”

“…Khoan đã, mọi người…! Hiện tại không phải lúc để nghỉ ngơi! Tiết thứ tư đã bắt đầu rồi!!”

“”””Cáaaai gìiii!?””””

Tiếng la hét của các thầy cô vang lên dữ dội.

***

Ngày đầu tiên ở học viện kể từ khi chuyển sinh đã kết thúc theo một cách yên bình.

Tiết cuối cùng vừa chấm dứt, Leticiel vội vã cho mọi thứ vào trong cặp rồi gia nhập dòng người tràn ra khỏi phòng học.

Hướng đến cánh cổng nhuộm áng chiều tà, cô được chào mừng bởi hàng dài xe ngựa xếp nối đuôi nhau, chiếc này lại tới chiếc khác. Giữa biển xe đang đón chờ để đưa những cô cậu chủ nhân của mình trở về, có một chiếc xe nổi bật hơn cả với gia huy và vẻ ngoài hào nhoáng. Đó là toa xe của gia đình Công tước Filiaregis.

Sự thực là bản thân đã bị ném vào một thế giới mới toàn những điều lạ lẫm khiến tâm trí Leticiel kiệt quệ, vượt xa cả những giấc mơ điên rồ nhất. Cô lăn lộn trên chiếc giường mềm và mịn như bông.

“Chào mừng trở về, tiểu thư… Người vẫn ổn chứ ạ?”

Ruvik vừa bước vào phòng, và đập vô mắt anh là cảnh tượng chủ nhân lười nhác lăn qua lăn lại và cất giọng lo lắng.

“Ừ, ta ổn. Hơi mệt tí thôi.”

Trả lời xong, Leticiel cân nhắc lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Dù đã học được rất nhiều điều về thế giới mới, song nó vẫn chỉ đơn thuần là giọt nước giữa đại dương mênh mông. Tình trạng bên ngoài vương quốc, thể chế chính trị hiện tại, còn quá nhiều thứ Leticiel muốn tìm hiểu thêm.

“Này, Ruvik. Ngoài việc đọc sách ra, đâu là cách nhanh nhất để thu thập thông tin về vương quốc này?”

Leticiel hỏi Ruvik câu hỏi đó, bỏ qua việc cô còn không rõ tại sao mình làm vậy.

Đương nhiên là cô có thể có thêm thông tin nhờ việc đọc sách, nhưng mà, thông tin được ghi trong đó không nói quá nhiều về tình hình xã hội hiện tại.

“Hả? Ừm, đúng rồi… Trong trường hợp đó, người có thể đọc báo mà?”

“…Báo?”

Một từ không biết khiến Leticiel nghiêng đầu. Ruvik vẫn duy trì gương mặt thờ ơ vô cảm, và tiếp tục, cứ như đang cố lờ đi câu hỏi tại sao cô chủ lại không biết tới báo chí là gì cơ chứ.

“V-vâng… Báo chí cung cấp thông tin về những sự kiện cũng như những cuộc đấu giá diễn ra trong một ngày. Chúng là nguồn thông tin rất có giá trị với những người thuộc tầng lớp thấp như chúng tôi đây. Tuy nhiên,đầu báo cho quý tộc và đầu báo cho quần chúng là hai thứ hoàn toàn khác nhau.”

“Ôi trời, ta không có hứng với mấy cái dành cho giới quý tộc chút nào. Ruvik…? Có phải anh thường hay đọc báo lắm đúng không?”

“Vâng. Thú thực thì chuyện dành thời gian để đọc tin tức về những sự kiện trên mỗi tờ báo được giao buổi sáng là một thú vui nho nhỏ của tôi…”

Nói vậy, Ruvik làm một vẻ mặt phức tạp và ngượng ngùng, đồng thời mỉm cười. Có vẻ thực tế rằng mấy thứ dành cho quần chúng luôn có chút ít tính giải trí chẳng thay đổi gì, dù đã trải qua cả ngàn năm rồi.

“Đã hiểu. Vậy thì, mang cho ta ít báo vào ngày mai nhé? Ta thích chúng.”

“Ha… Tôi hiểu rồi. Nếu người không phiền lòng vì chúng chỉ là bản sao chép của tôi thì mai tôi sẽ mang chúng tới ạ.”

Ngay cả sau mọi chuyện đã xảy ra, Ruvik vẫn lắng nghe Leticiel và nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình. Mặc dù Ruvik là người đầu tiên gặp rắc rối với Leticiel sau khi cô chuyển sinh mà không hề có chút ký ức nào của Drossel, cô vẫn không có đủ tín nhiệm để thẳng thắn bày tỏ về tình thế lúc này.

“Tiện đây… Hãy suy xét tới việc cố gắng bắt chuyện với mọi người trong thị trấn nữa ạ. Tôi sống ở dinh thự này vì nó là một phần của công việc, nên tôi e là không thể kể cho người gì nhiều về vấn đề đó…”

Song le, nhìn vào bóng dáng của Ruvik, người đang suy ngẫm câu hỏi của Leticiel như thể chính anh mới là người hỏi, Leticiel thoáng chốc nghĩ rằng anh thực sự là một người rất đáng tin cậy.

“Hiểu rồi. Nhưng ta không thể ra ngoài vào khoảng thời gian này được.”

Trong lúc Leticiel trở về nhà, bầu trời đã thay áo đỏ sẫm. Cô không có ý định sẽ làm một việc khinh suất như ra ngoài phố ngay trước lúc sập tối thế này.

“Để xem… tôi có một người bạn đi làm từ thị trấn, và hiện giờ chắc cậu ấy vẫn chưa về nhà đâu…”

“A, nghe hay đấy. Chúng ta có thể gặp bạn anh ở đâu giờ?”

“Hả… Tiểu thư của tôi ơi, người muốn gặp cậu ta ngay lúc này sao?”

“Trời đất, ổn cả mà, phải không? Bạn anh vẫn chưa về nhà, tức là anh ấy vẫn còn ở đâu đó xung quanh dinh thự, đúng chứ?”

Quyết định xong xuôi, Leticiel mau lẹ rời khỏi phòng, kéo theo Ruvik. Cô có nghe Ruvik nói rằng người bạn đó là trưởng vườn của dinh thự, và hiện tại anh ta đang chỉ đạo khâu kiểm tra cây trồng cuối cùng.

“…A. Tiểu thư nhìn kìa, là người đó.”

Tới khu vườn, Ruvik liền lên tiếng. Ánh mắt anh tập trung vào tấm lưng của một người đàn ông cơ bắp thô kệch đang ngồi xổm trước bồn hoa.

“Cloud!”

Nghe Ruvik gọi, con người có tên Cloud ấy ngưng việc tỉa tót lại và quay đầu.

Xác định được vị trí của Ruvik, người đàn ông liền giơ tay lên, nhưng ngay lập tức ngừng lại khi chú ý tới Leticiel đang đứng sau Ruvik, tức thì anh đứng lên và hạ cánh tay xuống.

“Ô-Ồ! Tiểu thư Drossel, hiếm khi trông thấy người ở một nơi như thế này, vậy kẻ bề tôi đây có thể giúp gì được ạ?”

“Cloud, tiểu thư có hứng thú với tình trạng hiện tại của thị trấn, thế nên cô ấy muốn trực tiếp nghe nó từ cậu.”

“Hả? T-từ tôi á…?”

Mắt Cloud mở to, trong lúc lắng nghe thỉnh cầu mà anh không bao giờ hy vọng được đề nghị từ cô con gái của vị Công tước.

“Phải. Ta muốn tự mình tới đó cơ, nhưng giờ đã muộn rồi.”

“Tôi hiểu, vậy ra nguyên nhân đó nhỉ… Nhưng, tôi chỉ có thể kể cho người những chuyện xung quanh nơi tôi sống thôi.”

“Trời ạ, vậy là quá đủ rồi.”

Sắc cam nhuốm tràn khu vườn trong ánh hoàng hôn, ở đó, Leticiel và Ruvik có một cuộc hội thoại sống động với Cloud.

Cả Ruvik và Cloud đều không hề có bất cứ định kiến nào với Leticiel cả. Không phân vai vế, cũng chẳng phải kẻ dưới người trên, họ nghiêm túc trả lời mọi câu hỏi Leticiel đưa ra, dù nó có tầm thường tới mức nào chăng nữa, thỏa mãn tính hiếu kỳ của cô chủ nhỏ.

Và vì đã trò chuyện với hai người hầu cận không xa lánh bản thân như những kẻ khác trong dinh thự ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, lần đầu tiên, Leticiel cảm giác được một thứ bình yên trong thâm tâm.

Truyện Chữ Hay