Ý niệm này giảo đến ngũ tạng của nàng như thêu đốt, nàng ngơ ngác đứng ở tại chỗ, thẳng đến Lưu thị phát hiện nàng ở nơi đó mở miệng kêu nàng, nàng mới lấy lại tinh thần. Nàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Sơ Hi đang có chút kinh ngạc, sau đó thực mau dời tầm mắt hướng Lưu thị gật đầu.
Lưu thị biết Chu Thanh Ngô tới tìm Mạnh Sơ Hi trở về, nhịn không được trêu đùa: "Thật là, các cô đây một khắc cũng không thể tách ra."
Gương mặt Mạnh Sơ Hi có chút nóng lên, nàng trộm nhìn Chu Thanh Ngô, tức khắc thần sắc hơi ngưng. Chu Thanh Ngô có chút không thích hợp, nếu đổi thành trước kia, nàng ấy đã sớm đỏ mặt, tuyệt không phải ở kia miễn cưỡng trốn tránh.
Mạnh Sơ Hi thoáng nhíu mày, quay đầu cười tạm biệt Lưu thẩm, liền cùng Chu Thanh Ngô đi về nhà. Nàng nhìn Chu Thanh Ngô tinh thần hoảng hốt, thử thăm dò hỏi: "Làm sao vậy, nàng có tâm sự?"
Ánh mắt Chu Thanh Ngô nhìn nàng có chút mơ hồ, thực mau lại cúi đầu đôi tay vô thức nhéo vạt áo. Nàng có chút không dám hỏi, tựa hồ chỉ cần co đầu rút cổ, những vấn đề kia liền không tồn tại.
Mạnh Sơ Hi sợ nhất nàng như vậy, tuy rằng Chu Thanh Ngô thẹn thùng nhưng cũng không phải dạng người cái gì đều giấu trong lòng không chịu giao lưu, trừ phi khó có thể mở miệng, bằng không nàng trước nay đều tích cực chủ động tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng nghĩ nghĩ, ngay sau đó ý thức được cái gì, nàng dừng lại bước chân duỗi tay kéo lại Chu Thanh Ngô, giữa mày hơi ninh, trong mắt có chút bất đắc dĩ: "Nàng nghe được ta cùng Lưu thẩm nói chuyện, đúng không?"
Chu Thanh Ngô thần sắc càng thêm uể oải, gật gật đầu, nàng sắc mặt căng chặt, ngón tay cũng giảo đến trắng bệch, sau một lúc lâu mới hốt hoảng nói: Nếu nàng đã thành thân, vậy làm sao bây giờ?
Mạnh Sơ Hi tức khắc trầm mặc, trong lòng nàng bỗng nhiên âu lo, vấn đề này ở lúc Uyển Thanh Nhan mắng tỉnh nàng liền suy xét qua. Tuy rằng nguyên chủ năm nay bao lớn nàng không rõ ràng lắm, nhưng từ trong ký ức nguyên chủ, nàng ấy hẳn là ra ngoài làm chuyện gì mới bị người hại, nếu thành thân, nguyên chủ cũng không đến mức một mình bên ngoài xuất đầu lộ diện làm việc. Hơn nữa y phục cùng trang sức trên người nguyên chủ tinh xảo lại đơn giản, cũng không có vấn tóc, hẳn là chưa thành thân.
Điều khiến Mạnh Sơ Hi lo lắng chính là, nguyên chủ ở tuổi này vẫn chưa thành thân đã là hiếm thấy, cho nên trên người khả năng đã có hôn ước. Chuyện này đối Mạnh Sơ Hi về sau thật là một cái phiền toái, nhưng chỉ cần nàng không bị người tìm thấy, chính mình lựa chọn thế nào đã quá rõ ràng.
Nhưng Chu Thanh Ngô không biết được lai lịch của nàng, vô luận nàng đã thành thân hay đã có hôn ước, đối nàng ấy đều là sự đả kích mang tính hủy diệt. Cho nên nàng thực lý giải Chu Thanh Ngô sợ hãi, chỉ là nàng nên làm sao giải thích, nếu nói nàng vô luận thế nào đều sẽ không rời đi, cũng sẽ không thực hiện chuyện mà trước đây thân phận này gánh vác, nghe vừa không thực tế lại có vẻ rất thiếu trách nhiệm.
Dáng vẻ Mạnh Sơ Hi trầm mặc lại mang tâm sự nặng nề, làm trong lòng Chu Thanh Ngô càng thêm trầm trọng, nàng thậm chí hối hận chính mình không nên si tâm vọng tưởng, lại tự trách bản thân bị mỡ heo che tâm, thế nhưng đã quên giữa các nàng luôn có một đạo hồng câu ngăn cách.
Nàng chỉ là nghĩ nếu Mạnh Sơ Hi có thể tiếp thu nàng, trước khi nàng ấy khôi phục ký ức, nàng sẽ ở bên chiếu cố nàng ấy thật tốt, thậm chí hy vọng xa vời nếu nàng ấy vĩnh viễn mất đi trí nhớ, các nàng liền có thể như vậy cả đời.
Nếu Mạnh Sơ Hi nhớ lại, nàng ấy không thể không rời đi, nàng cũng sẽ không oán nàng ấy, liền yên lặng ôm phần tình cảm này đơn phương cả đời, này cũng đủ để cho nàng hạnh phúc.
Nhưng nếu nàng ấy đã thành thân hoặc là có hôn ước rồi, nàng làm sao có thể yên tâm thoải mái câu lấy nàng ấy ở bên chính mình. Nếu chờ một ngày kia Mạnh Sơ Hi nhớ lại, nàng ấy nên như thế nào chọn lựa giữa nàng cùng trượng phu trước kia, nghĩ đến đây Chu Thanh Ngô đều khó có thể tiếp thu.
Nàng gần như tuyệt vọng mà nhìn Mạnh Sơ Hi, run rẩy đánh xuống tay thế: Ta thực thích nàng, ta có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, nhưng ta không thể ở nàng đã có hôn ước, còn đi lôi kéo nàng bồi ta.
Bởi vì Mạnh Sơ Hi đã nói rằng cho dù là nữ tử, tình cảm giữa các nàng cũng là chân thành tha thiết và xứng đáng được tôn trọng, không có gì là sai trái. Nhưng nếu Mạnh Sơ Hi đã có phu quân, tình cảm này chính là mười phần sai, không chỉ huỷ hoại chính mình, nàng càng là hại Mạnh Sơ Hi.
Mạnh Sơ Hi nhìn nữ tử kiên cường trước mắt, trong lòng âm thầm cảnh báo chính mình nàng ấy mới mười sáu tuổi mà thôi. Thế nhưng tiểu cô nương giờ khắc này gần như đào lấy trái tim đưa cho nàng xem, cho dù đau đến phát run, vẫn là cường chống. Phần dũng cảm cùng cứng cỏi này, ngay cả nàng vốn lớn hơn nàng ấy chín tuổi đều không có được.
Mạnh Sơ Hi đột nhiên cảm thấy thực hổ thẹn, nàng luôn cảm thấy chính mình lý trí cùng nhẫn nại là vì chừa đường lui cho Chu Thanh Ngô, nhưng lại quên mất rằng nàng ấy không hề biết thân phận thật sự của nàng, đường lui kia rõ ràng là chừa cho chính bản thân nàng.
Trước đó Chu Thanh Ngô không nghĩ nàng có hôn ước, cho nên mới lựa chọn cùng nàng ở bên nhau, nhưng nàng ấy hiểu rõ nàng còn có gia đình, nếu nàng thật sự là nguyên chủ, sau này nhớ lại tất nhiên sẽ trở về nhà, đến lúc đó chờ đợi Chu Thanh Ngô chỉ có rời bỏ!
Cho dù nàng ấy tin tưởng nàng sẽ không vứt bỏ nàng ấy, nhưng con đường này gian nan trắc trở đến thế nào, nàng ấy làm sao sẽ không hiểu. Nếu thật như vậy, ác ý lớn nhất chờ đợi các nàng không phải là miệng lưỡi thế nhân, mà chính là gia đình nàng.
Trong lòng hổ thẹn che trời lấp đất mà đến, dần dần biến thành tự trách khó có thể ngăn cản, Mạnh Sơ Hi nhìn nữ tử gầy yếu trước mắt, trong lòng đau đớn dâng lên khiến nàng sắp hít thở không thông, nàng giơ tay tát chính mình một bạt tai, đầy mặt ảo não.
Chu Thanh Ngô sắc mặt biến đổi, phe phẩy đầu sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng bắt lấy tay nàng, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng, cặp mắt kia cũng đột nhiên đỏ.
Mạnh Sơ Hi trở tay giữ lấy Chu Thanh Ngô, hai người lập tức trở về nhà. Sau khi vào phòng, ánh mắt Chu Thanh Ngô chạy nhanh dừng ở trên mặt nàng. Vừa rồi Mạnh Sơ Hi xuống tay không nhẹ, mặt bên kia đã đỏ bừng một tảng lớn.
Chu Thanh Ngô tưởng chính mình chưa nói rõ khiến Mạnh Sơ Hi hiểu lầm, vội vàng giải thích: Ta không trách nàng, là ta sai, nàng đừng như vậy.
Mạnh Sơ Hi cảm thấy một dòng nước xiết đang không ngừng quay cuồng trong ngực, nghẹn đến tim nàng khó chịu cực kỳ, nàng hô hấp dồn dập kéo tay Chu Thanh Ngô, hai mắt cũng sung huyết đỏ lên.
Nàng cúi đầu nhẫn nại tâm tình, lúc này mới ngẩng đầu đối Chu Thanh Ngô nói: "Có chuyện ta muốn nói cho nàng, sau khi nàng nghe xong, vô luận là sợ hãi ta, hoặc muốn ta rời đi cũng được, ta đều mặc cho nàng xử trí, nhưng xin nàng tin tưởng ta, cũng tin ta chưa từng muốn thương tổn nàng."
Trạng thái này của Mạnh Sơ Hi làm Chu Thanh Ngô có chút hoảng hốt, lại lo lắng cực kỳ. Chỉ là người kia hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, nàng mới kiềm chế gật gật đầu.
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên ta hỏi nàng, hiện tại là triều đại nào, ai đang làm hoàng đế không?"
Chu Thanh Ngô gật đầu: Nhớ rõ.
Mạnh Sơ Hi hít vào một hơi, "Kỳ thật ta hỏi nàng cũng không phải bởi vì ta không nhớ rõ, mà là ta căn bản không biết."
Hai câu nói này ý vị cũng không phải khác nhau, nhưng Chu Thanh Ngô nghe được lại mạc danh khẩn trương, Mạnh Sơ Hi cười khổ một tiếng nói: "Ta không có mất trí nhớ."
Đôi mắt Chu Thanh Ngô bỗng nhiên trợn to, ngơ ngác nhìn Mạnh Sơ Hi, trong đầu trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, Sơ Hi không có mất trí nhớ? Vậy vì cái gì nàng ấy lại nói bản thân mất trí nhớ, vì cái gì không trở về nhà? Nhưng là tuy rằng khiếp sợ vạn phần, Chu Thanh Ngô lại cảm thấy hợp tình hợp lý, Mạnh Sơ Hi kiến thức uyên bác, hiểu biết rất nhiều đồ vật, thật là không giống mất trí nhớ.
Còn không đợi Chu Thanh Ngô nghĩ kỹ, Mạnh Sơ Hi nói tiếp một câu lại làm toàn bộ suy nghĩ của nàng bị thổi bay.
"Ta chỉ là không có thân thể này trí nhớ, mà ký ức vốn thuộc về Mạnh Sơ Hi vẫn còn nguyên. Thanh Ngô thông tuệ như vậy, hẳn là sớm liền phát hiện ta rất không thích hợp, căn bản không giống người mất trí, đúng không?"
Chu Thanh Ngô hồi lâu mới lấy lại tinh thần, gian nan nói: Nàng có ý gì? Cái gì gọi là không có thân thể này ký ức?
Trong đầu nàng gần như trống rỗng, có chút không biết làm sao, đột nhiên nàng nhớ tới Mạnh Sơ Hi nói chính mình sẽ sợ nàng ấy, nàng giật mình cả kinh, run rẩy nói: Sơ Hi nàng là mượn xác hoàn hồn?
Mạnh Sơ Hi vốn dĩ cũng là tâm loạn như ma, rốt cuộc Chu Thanh Ngô sinh hoạt ở cổ đại, chuyện quỷ thần đều nghe không ít, phần lớn khủng bố cực kỳ, sợ rằng chuyện này sẽ khiến nàng ấy sợ hãi không thôi, kết quả thấy nàng ấy nói một câu như vậy, tức khắc làm nàng nhịn không được cười lên.
Nàng vừa cười vừa lắc đầu nhìn Chu Thanh Ngô: "Nếu ta nói phải, nàng có sợ không?"
Sắc mặt Chu Thanh Ngô có chút trắng bệch, sau một lúc lâu nàng vươn tay sờ sờ gương mặt Mạnh Sơ Hi, phía trước nàng ấy đánh chính mình lưu lại vệt đỏ tan không ít, sờ lên mềm mại ấm áp, thực tinh tế. Nàng ấy hiện tại là người sống sờ sờ, tuy nói loại chuyện này khiến người khiếp vía hãi hùng, nhưng nàng ở bên Mạnh Sơ Hi lâu như vậy, nàng như thế nào sẽ sợ nàng ấy.
Vì thế nàng chậm rãi tới gần một ít, vỗ về mặt Mạnh Sơ Hi, cuối cùng kiên định mà lắc đầu, nỗ lực truyền đạt ý tứ: Liền tính Sơ Hi là quỷ, cũng là quỷ tốt nhất trên đời.
Mạnh Sơ Hi nheo mắt nhìn nàng, nở nụ cười, giữa tươi cười lại rơi xuống nước mắt, vì thế ý cười tươi đẹp này tạm thời bị gián đoạn. Mạnh Sơ Hi cúi đầu cố nén lệ ý, một câu đều nói không nên lời, tiểu cô nương này yêu thích nàng nhiều hơn những gì nàng nghĩ, cũng thiện lương hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Mạnh Sơ Hi thình lình xảy ra hỏng mất cùng thương tâm làm Chu Thanh Ngô đau lòng đến lợi hại, nàng bất chấp tiếp tục chứng thực ý tứ Mạnh Sơ Hi, buông ra bàn tay đang vỗ về trên mặt nàng ấy, trực tiếp đem người ôm vào trong lòng ngực, tựa như dĩ vãng Mạnh Sơ Hi vẫn luôn an ủi nàng. Nhẹ nhàng xoa xoa đối phương, nhưng miệng nàng không thể nói ra lời an ủi, hết thảy lời nói đều chỉ có thể thông qua đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt ve truyền đạt đến Mạnh Sơ Hi.
Chờ Mạnh Sơ Hi thư hoãn lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn Chu Thanh Ngô lại có chút ngượng ngùng mà chuyển khai, xoa xoa nước mắt, nàng tiếng nói hơi khàn: "Ta cũng không ngờ nàng sẽ nghĩ như vậy, ta nơi nào giống quỷ."
Nhìn đến Mạnh Sơ Hi giờ khắc này yếu đuối, Chu Thanh Ngô khó được mà không còn vẻ nhu nhược ngượng ngùng trước đây, nàng ôm đối phương trong tay càng thêm ôn nhu cùng trách nhiệm, tuy rằng gương mặt đỏ lên, nhưng ánh mắt nàng nhìn Mạnh Sơ Hi phá lệ nhu hòa, lại kéo ống tay áo lau nước mắt cho nàng ấy, đánh xuống tay thế: Ân, nàng nói tiếp đi.
Chu Thanh Ngô như vậy làm Mạnh Sơ Hi có chút ngốc, nhưng nàng vẫn bức chính mình bình tĩnh lại: "Nói mượn xác hoàn hồn không đủ chuẩn xác, kỳ thật ta đều không phải người của Đường triều, lại nói tiếp khó có thể tin, nhưng thời đại mà ta sống, cách Đường triều hơn một ngàn năm."
Nàng đại khái miêu tả cho Chu Thanh Ngô biết thời đại nàng sống là như thế nào, lại kể về chuyện khiến nàng xuyên đến thời đại này, trở thành Mạnh Sơ Hi bây giờ.
Chu Thanh Ngô nghe xong cả người vẫn luôn chấn động, thẳng đến Mạnh Sơ Hi dừng lại nàng cũng chưa hồi thần, người từ một ngàn năm sau xuyên đến đây bên cạnh nàng, chuyện này.... so mượn xác hoàn hồn còn làm người không thể tưởng tượng.
Thấy nàng như vậy, Mạnh Sơ Hi có chút bất an, gọi nàng một tiếng: "Thanh Ngô."
Chu Thanh Ngô tỉnh táo lại một chút, nhéo nhéo mu bàn tay chính mình, chọc đến Mạnh Sơ Hi có chút buồn cười.
Thật sự rất đau, này không phải nằm mơ. Ánh mắt Chu Thanh Ngô tràn đầy mới lạ mà nhìn Mạnh Sơ Hi, Mạnh Sơ Hi cũng không quấy rầy nàng, liền như vậy để nàng nhìn, đợi nàng nói.
Qua hồi lâu, Chu Thanh Ngô dần dần bình tĩnh lại, nàng nhìn chằm chằm Mạnh Sơ Hi: Ta vẫn luôn cảm thấy Sơ Hi là một vị thần do trời phái xuống.
Tựa hồ cảm thấy nói như vậy có chút xấu hổ, nàng thẹn thùng cười, hai tròng mắt sáng lấp lánh: Hiện tại xem, thật là trời đưa nàng tới cho ta.
Mạnh Sơ Hi không chớp mắt mà nhìn tiểu cô nương nhà nàng, hôm nay nàng thật sự bị nàng ấy làm cho cảm động đến rối tung rối mù, cũng hoàn toàn ý thức được Chu Thanh Ngô thân thể linh hồn chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cũng đủ để cho nàng một người trưởng thành đến từ thế kỷ trong lòng khuynh đảo.
Làm người hiện đại, lại yêu thích một cô nương mười sáu tuổi tựa hồ có chút mất mặt, nhưng yêu thích Chu Thanh Ngô, nàng lại cảm thấy đương nhiên. Nàng không thể không thừa nhận, giờ phút này trái tim của nàng đập gia tốc, loại cảm giác tâm động không thể ngăn cản này đã đánh vỡ những định kiến mà nàng mạnh mẽ thiết trí, phía sau tiếp trước mãnh liệt mà ra.
Nàng tiếng nói có chút mất tiếng, trên mặt mang theo cười, trong miệng nói: "Ngốc cô nương." Vừa nói nàng cong ngón tay, muốn giống như trước đây bắn lên trán Chu Thanh Ngô.
Chu Thanh Ngô lại theo bản năng híp mắt, chờ đau ý nhỏ bé kia như thường đánh tới. Chính là ở lúc nàng nhắm mắt, đầu ngón tay người kia lại nhẹ nhàng phất qua trán nàng, vuốt ve dọc theo lông mày nàng, cuối cùng rơi xuống bên mặt. Tùy theo mà tới chính là cảm giác nóng ấm mềm mại, cực độ dịu dàng dừng ở trên môi nàng, là nàng trong đêm trừ tịch ấy từng khắc cốt ghi tâm cùng quen thuộc.
Bất đồng với đêm đó say rượu tùy hứng, nụ hôn này tràn đầy ôn nhu, giống con bướm lẳng lặng chạm lên môi nàng, mềm nhẹ vuốt ve. Chu Thanh Ngô theo bản năng hơi hé miệng, con ngươi tràn đầy khiếp sợ.
Theo sau nàng mở mắt muốn nhìn xem Mạnh Sơ Hi, chỉ là tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất, trong nháy mắt pháo hoa đêm giao thừa lại một lần nổ tung trước mắt nàng, nhưng không phải chấn động, mà là đầy trời xán lạn.
-----------------------------------