Viện của ta dường như không thay đổi, lại dường như đã thay đổi, trong nhà hạ nhân có vẻ nhiều hơn trước, nhưng mẹ của Tống Tấn không thèm giữ thể diện, trong nhà mỏng manh một lớp bụi, không biết đã bao lâu không được dọn dẹp.
Ta nhất thời không có hứng ở lại, dù một đêm cũng không muốn ở lại.
Ta đi tìm ông nội, viện của ông nội thì lại được dọn dẹp qua, nhìn vẫn tươm tất, chăn nệm cũng là mới.
Ta nói với ông nội lâu rồi không trở về kinh, muốn ra ngoài dạo một chút, nếu trễ thì sẽ ở khách điếm.
Ông nội lắc đầu, lại gật đầu.
Ta thu dọn hành lý rồi ra khỏi cửa, không ai hỏi, cũng không ai cản.
Sớm đã như vậy rồi, không còn mẹ, ngoài ông nội, không ai quan tâm đến ta nữa.
Họ đã sớm trở thành người ngoài, người ngoài thế nào, đã không thể tổn thương ta nữa rồi.
Ta lững thững đi ra khỏi hẻm Đường Hoa, mưa đã tạnh, ánh nắng xuyên qua tầng mây mỏng, ấm áp rọi xuống.
Đúng là mùa hoa rực rỡ, kinh thành lại khác hẳn những nơi khác, rèm che tĩnh lặng, tòa nhà cao buổi sớm, cơn say chưa tỉnh, giấc mộng vừa dứt, không ai không có chút u sầu dễ cảm, nỗi buồn lơ lửng sinh ra, là một cảnh sắc tuyệt đẹp nhất thời.Đây chính là thịnh cảnh dưới ngòi bút của Mạnh Nguyên Lão.
Chương 14
Lâu rồi không nhìn thấy, ta đã có chút mơ hồ.
Ta sinh ra nơi này, lớn lên nơi này, rời đi rồi quay về, lại giống như một khách xa.
Chỉ có Tống Tấn chờ ở đầu đường, không biết đã đợi bao lâu, cũng không biết làm sao huynh ấy biết chắc chắn ta sẽ ra ngoài.
Huynh ấy cầm lấy hành lý trên vai ta, không nói lời nào, chỉ đi thẳng về phía trước.
Ta đi theo sau huynh ấy, nhìn bóng lưng người phía trước, nói không nên lời.
Phủ của huynh ấy là do Hoàng thượng ban tặng, chỉ là một gian viện, giống huynh ấy, lạnh lùng yên tĩnh, cửa chính đóng chặt, chỉ để lại một cửa bên, ta đứng ở cửa không muốn vào, ta không thể cũng không muốn lại có dây dưa gì với huynh ấy.
Huynh ấy quay đầu nhìn ta.
"Về nhà rồi." Huynh ấy nhìn ta nói nhỏ.
Không biết từ đâu dâng lên sự ấm ức, đây là nhà của huynh ấy, có liên quan gì đến ta? Từ khi mẹ ta mất, ông nội ở đâu, nhà ta ở đó.
Ta vẫn đứng yên không động, cứng rắn ép nước mắt trong mắt trở lại.
Ta đã không còn là Văn Thanh của ngày xưa nữa.
Huynh ấy không nói không rằng mà cầm lấy tay áo của ta, nhìn như không dùng sức mấy, nhưng cuối cùng vẫn kéo ta vào trong viện.
Có lẽ trong lòng ta là muốn vậy? Muốn xem nhà huynh ấy trông như thế nào, muốn xem bây giờ huynh ấy sống ra sao.
Viện vừa nhìn đã thấy hết, phía nam là năm gian nhà, phía tây ba gian.
Chỉ chiếm được cái lợi của viện lớn, nhìn qua có vẻ rộng rãi hơn một chút.
Góc vườn trồng vài loại hoa cỏ lặt vặt, sau nhà có một cây óc chó rất lớn.
Ai có thể ngờ rằng, một viện nhỏ giản dị như vậy lại là nơi ở của một vị đại nhân tả đô ngự sử được Hoàng thượng tin cậy nhất?
Nghe thấy tiếng bước chân, từ phòng bếp phía tây bước ra hai lão hạ nhân, một nam một nữ, tóc đã hoa râm, trên mặt là nếp nhăn như rãnh sâu.
"Đại nhân và đại cô nương về rồi? Đã ăn cơm chưa?" Họ không hề hỏi ta là ai.
Ta nghĩ mãi cũng không biết đã gặp họ ở đâu, họ là từ đâu mà biết ta?
"Thẩm làm hai bát mì chay nhé!" Huynh ấy dặn dò xong, liền dẫn ta vào chính phòng.
Bên trong cũng đơn giản như bên ngoài.
"Thẩm đó là ai? Sao lại biết ta?" Ta mở cửa sổ, để ánh nắng bên ngoài chiếu vào, sẽ không lạnh lẽo như vậy nữa.
Huynh ấy không trả lời câu hỏi của ta, từ từ rót hai chén trà, lại từ từ uống một chén.
"Năm đó tại sao không nói một lời mà rời đi? Đã muốn đi, không thể đợi ta về sao?"
"Huynh biết tính ta, một khi đã có hứng, một khắc cũng đợi không nổi." Ta ngồi xuống ghế đối diện hhuynh ấy.