Tiết thứ hai là chú ngữ học. Học sinh năm nhất đi men theo bàn dài vào chỗ, một nữ phù thủy luống tuổi mặc trường bào mang màu sắc ổn trọng xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Chào mừng mọi người tới lớp chú ngữ. Tôi là giáo sư phụ trách môn học này Frances Gilchirst --- tuy là năm nào cũng như năm nào, nhưng từ tận đáy lòng, tôi thật sự thất vọng trước thái độ của các cô cậu đây."
Ngay từ đầu, vị giáo sư này đã tỏ thái độ không hài lòng, sau đó bà tiếp tục nói với những học sinh vẫn còn đang kinh ngạc:
"Ai ai cũng vác theo cái khối sắt khó coi đó trên lưng... Mang thứ đó theo thì có tư cách gì tự xưng là ma pháp sư chứ? Thật là khó hiểu. Nếu là những kẻ tầm thường đáng thương thì không có gì để nói, nhưng thứ mà những kẻ truy cầu thần bí như chúng ta nên cầm chỉ có thể là ma trượng mà thôi."
Sau khi thở dài, vị giáo sư già rút thanh ma trượng bên hông ra. Cảm thấy khúc mắc khó mà tiêu tan trước chuyện này, Katie đánh bạo giơ tay hỏi.
"Giáo, giáo sư, cho phép em được hỏi."
"Tôi sẽ nghe thử. Em tên là gì?"
Lão giáo sư nhìn về hướng thiếu nữ tóc xoăn, sau khi nghe cô báo tên họ, Gilchirst gật đầu giục cô nói tiếp.
"Tốt. Ms. Aalto. Thử nói ý kiến của em ra đi."
"Vâng, vâng ạ. Tuy là giáo sư gọi nó bằng "khối sắt khó coi" nhưng trừ ngài ra, hầu như toàn bộ giáo sư ở Kimberley đều mang theo trượng kiếm. Ngay cả hiệu trưởng cũng nổi tiếng là một bật thầy ma pháp kiếm. Kể cả thế, giáo sư ngài vẫn muốn phê bình mọi người sao?"
Câu hỏi mà Katie đưa ra là một vấn đề có hàm xúc khiêu khích bên trong. Giữa phòng học ồn ào náo động, lão giáo sư trả lời mà không có chút dao động:
"Thật là một vấn đề ngu xuẩn. Ta vẫn luôn kính trọng những giáo sư khác, và cũng chẳng hề có ý xem thường hiệu trưởng. Nhưng kể cả vậy, trong học viện này 'không một ai có kinh nghiệm làm ma pháp sư lâu hơn ta'."
Câu trả lời không ngờ tới này khiến Katie kinh ngạc trừng to hai mắt. Gilchirst nhẹ nhàng khoanh tay đặt trước ngực nói:
"Tôi biết rõ ma pháp sư của thời đại cũ trông như thế nào, nên dù có bao nhiêu người cảm thấy tôi là một bà già vướng bận đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục giữ như vậy."
Giáo sư lớn tuổi nhất Kimberley nhìn về phía Katie và tất cả học sinh, tiếp tục lên tiếng:
"Nói thế này có vẻ các em sẽ khó mà tiếp thu được. Cái ma pháp kiếm thịnh hành trong những năm gần đây ấy, để tôi phê bình thoáng một cái nào... Như mọi người đã biết, từ sau khi cái tên Badderwell đáng xấu hổ kia qua đời, ma pháp sư trên khắp thế giới bắt đầu mang theo trượng kiếm. Tất cả mọi người đều vịn vào cái cớ dùng để đối phó với trường hợp có người bình thường tập kích. Nhưng mà các em có biết hậu quả của việc này là gì không?"
Sau khi đưa ra vấn đề này, Gilchirst thở dài thật sâu.
"Thật buồn cười quá mức 'cho dù tình trạng tử thương do người bình thường gây ra đã giảm đi nhiều, nhưng thương vong gây ra giữa các ma pháp sư lại tăng mạnh'. Bởi lý do khi gặp nhau ai cũng mang theo kiếm mà đối với những thành phần muốn rắp tăm gây hại, việc hành động lại trở nên quá dễ dàng."
Các học sinh lập tức chìm vào im lặng. Công cụ dùng để tự vệ đồng thời cũng có thể là vũ khí gây thương tổn cho người khác, đó là kết quả hiển nhiên.
"Căn cứ vào lý do trên, việc phổ cập trượng kiếm không chỉ không giúp ít chút gì cho việc trị an mà trái lại còn có thể gây nguy hại tới việc trị an. Đây là sự thật không thể chối cãi, cho nên từ hôm nay chỉ cần đổi trượng kiếm lại thành ma trượng thì vấn đề sẽ được giải quyết --- song thực tế lại không đơn giản như vậy. Em học sinh kia, em có biết tại sao không?"
Gilchirst dời mắt vào Oliver đang trong góc phòng hẻo lánh. Bị ảnh hưởng từ trận đấu với Nanao, tới tận lúc này cậu vẫn không thể chuyên tâm nghe giảng, chuyện này không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Gilchirst. Thiếu niên kéo căng thần kinh, xóc lại tinh thần, đứng dậy trả lời:
"Bởi vì trượng kiếm đã trở thành vật tất yếu. Nói một cách khác --- nếu có một ma pháp sư sở hữu trượng kiếm phạm tội mà bên phía chịu trách nhiệm xử lý lại không có trượng kiếm thì sẽ gây ra mất cân bằng thực lực. Tình huống này cũng tương tự như việc tự vệ nên không ai muốn buông bỏ trượng kiếm cả."
"Đáp án chính xác, tên em là gì?"
"Oliver Horn."
"Em trả lời rất tốt, sau này hãy tiếp tục tiến bộ nhé."
Sau khi cho ra đáp án phù hợp với vấn đề, Oliver cúi chào rồi ngồi xuống. Lúc này ánh mắt cậu và Pete ngồi cách mình một đoạn chạm nhau. Oliver mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đối phương lập tức xoay mặt đi. Điều này làm Oliver cười khổ một cái --- xem ra phải mất thêm chút ít thời gian nữa thì quan hệ giữa hai người mới tốt lên được.
"Giống như Mr.Horn đã nói, muốn phá vỡ một thói quen đã hình thành vững chắc không hề dễ dàng chút nào. Tuy là nói vậy, chúng ta cũng không thể giữ mãi hiện trạng như thế này. Chính vì mọi người đã quen với xã hội có trượng kiếm nên mới phải nhớ về thời kỳ lý tưởng khi không có nó."
Guy nhìn chòng chọc vào Gilchirst đang nói mãi không dứt, nhỏ giọng nói với Chela ngồi cạnh:
"...Này, như vậy nghĩa là giáo sư đã hơn 400 tuổi rồi sao?"
"Cậu không biết à? Dù có nhìn khắp toàn cõi ma pháp giới này cũng không có mấy người tự mình trải qua 'Thời kỳ trước Badderwell' đâu, bà ấy là một trong số đó đấy."
Nghe câu trả lời của Chela, Guy mở to mắt như là nghe thấy cái gì khó tin lắm. Lúc này, vị phù thủy là chứng nhân của lịch sử sống hơi dừng lại, nhìn vào những học sinh còn nhỏ tuổi hơn cháu chắt của bà rất nhiều.
"Với những nội dung trên, tôi chỉ có một chủ trương đơn giản thôi --- 'đã là ma pháp sư thì nên dùng ma pháp để giải quyết vấn đề'. Điều tôi muốn nói chỉ có vậy.
Kết luận này khiến học sinh nhịn không được nhíu mày --- bởi vì họ biết điều này rất khó thực hiện được, chỉ có ma pháp sư từ sau thời đại của Badderwell mới mang theo trượng kiếm đúng không?
"Nhất định là mọi người đều cho rằng không thể làm được. Đây là biểu hiện của việc chưa trưởng thành --- để tôi làm mẫu tại chỗ cho các em xem một lần, coi như là tham khảo đi."
Gilchirst nói thế với những học trò đang nhìn mình bằng ánh mắt phản cảm. Xung quanh bà đột nhiên hiện ra hình dạng của 'một thứ gì đó' đang giải trừ che giấu, để lộ hình người dị dạng. Chúng có sáu con mắt tựa như bi ve, toàn thân tràn đầy những khớp động tròn, tuy có thể thực hiện những động tác tinh tế tới đáng sợ nhưng hoàn toàn không có chút hơi thở của sự sống.
"A... Ư, là rối ma thuật (marionette)...!"
"Học sinh vừa lên tiếng ấy, em tên là gì?"
Guy, người vừa lên tiếng vì nhịn không nổi bị giáo sư gọi lên. Cậu vội vàng dứng dậy, cho biết tên họ. Gilchirst nhiêm nghị đính chính:
"Mr. Greenwood, em nói sai rồi, đáp án chính xác là người rối tự động (automaton). Dù không cần điều khiển, chúng vẫn sẽ tự mình phán đoán và hành động, là sứ ma do ma pháp sư tự tay chế tạo."
Trong lúc bà đang nói, những người rối tự động bắt đầu di chuyển, tạo thành một hàng rào bảo vệ. Hành động thống nhất không loạn và tính năng ưu việt khiến Oliver nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi nghĩ các em cũng đã nhận ra rồi. Đã là một ma pháp sư, vấn đề phòng ngự ở khoảng cách gần cứ giao cho những thứ này là được rồi. Không chỉ giới hạn trong người rối tự động, muốn sử dụng ma thú cũng không thành vấn đề. Dù là thế nào, chỉ cần rèn luyện kỹ thuật thật tốt, để sứ ma phục vụ mình thì sẽ không cần phải cầm kiếm chiến đấu nữa."
Diễn thuyết một cách đầy tự tin, Gilchirst ngoắc tay với các học sinh.
"Nếu như cảm thấy người rối không đủ tin cậy để làm hộ vệ, các em có thể thử tấn công bọn chúng. Nếu như kiếm của các em có thể chặt đứt tay chân bọn chúng thì có lẽ lý luận của tôi cần được bổ sung thêm."
Oliver kinh ngạc nhìn qua Nanao, sợ rằng cô sẽ lại hành động giống với lúc còn trên lớp ma pháp kiếm, đều muốn chủ động khiêu chiến. Nhưng ngoài ý muốn, thẳng tới tận lúc lớp học kết thúc, người thiếu nữ đến từ phương đông kia vẫn một mực im lặng ngồi cạnh Katie.
"...Ây chà, đúng là đặc sắc thật đấy. Tuy là sớm đã chuẩn bị rồi, nhưng những giáo sư này còn khó nhằn hơn trong tưởng tượng nữa..."
Sau khi khoá học buổi sáng kết thúc, Guy đề nghị mọi người ra ngoài ăn cơm trưa, vì vậy mỗi người bọn họ đều mang theo hộp thức ăn lấy ở căn tin kéo nhau ra ngoài khuôn viên trường tìm một cái ghế dài rồi ngồi xuống.
"Như là chú ngữ học ấy, mới ký thuyết ngày đầu thôi đã thấy nuốt không trôi rồi. Rõ ràng mới học lớp ma pháp kiếm xong, tiết sau đã nói là không cần tới cái này, bảo chúng ta vứt đi. Sao có thể làm vậy chứ."
Than vãn xong xuôi, Guy nhét cái sandwich kẹp đầy rau diếp và thịt lưng lợn muối xông khói vào mồm. Ngồi cạnh cậu, Pete từ tốn ăn cùng loại thức ăn, nhẹ giọng nói:
"...Ý kiến của bà ấy có nhiều chỗ đáng để tán đồng, nhưng tôi không cho rằng chúng chính xác hoàn toàn."
"Ái chà, thú vị đấy. Pete, nói cho tớ nguyên nhân được không?"
Chela hỏi với bộ dạng đầy hứng thú. Thiếu niên chỉnh lại kính mắt, mở miệng trả lời:
"Những người rối tự động đó rõ ràng có tính năng rất ưu việt. Với khả năng của tôi hiện tại thì dù có khiêu chiến bao nhiêu lần cũng chẳng thắng nổi. Nhưng mà --- cùng lúc giữ nhiều sứ ma bên người tới vậy, áp lực phải chịu chắc chắn không phải chuyện đùa."
Ý kiến của cậu làm Katie đang chuẩn bị mở sandwich ra ngẩng đầu lên.
"...Nói cũng đúng. Mình cũng có thể điều khiển sứ ma cỡ nhỏ nhưng nếu điều khiển nhiều con cùng lúc thì sẽ kiệt sức ngay. Tuy là ma mực sẽ tăng lên theo quá trình phát triển và rèn luyện nhưng giới hạn của mỗi người đâu có giống nhau."
"Dù có cách chịu nổi áp lực thì ma lực vẫn một mực bị sứ ma chia sẻ. Nếu do đó mà không còn thừa ma lực để dùng ma pháp khác thì khó mà gọi là thực dụng được... Bởi vì chỉ có người sở hữu lượng ma lực phi thường mới có thể thực hiện lý thuyết đó."
Tiếp đến, Oliver đưa ra kết luận. Chela mỉm cười gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cậu.
"Đúng vậy, nhưng tớ cho rằng vị giáo sư đó công bố lý tưởng của mình dưới tình huống đã hiểu thấu hết những vấn đề này... Là một ma pháp sư, nếu không thể làm được chuyện tương tự thì cũng có thể tìm hiểu những phương án khác. Mặc kệ đang sống trong thời đại nào cũng không nên có những suy nghĩ an nhàn, phải tiếp tục tôi luyện bản thân --- lời của bà ấy 'nếu là ma pháp sư thì hãy dùng ma pháp để giải quyết vấn đề', hẳn sẽ mang nghĩa như vậy."
Lý lẽ của thiếu nữ tóc cuộn không khỏi khiến Katie ôm ngực trầm ngâm.
"...Hoàn toàn chính xác. Tuy rất nghiêm khắc, nhưng bà chắc là một giáo sư tốt. Hơn nữa bà ấy còn nhớ tên của mình nữa."
"Ai sẽ quên tên đứa học trò dám khiêu khích mình ngay ngày đầu đi học chứ... Nói tới, có phải là cậu nên sửa cái thói quen gặp ai cũng muốn tranh luận một phen rồi không...? Rõ ràng là không biết cách ứng phó khi người khác phản bác."
"Lắm miệng, đừng nói nhảm! Mình đang bổ sung những kiến thức còn đang khuyết thiếu đây! Hơn nữa có phải gặp ai mình cũng tranh luận đâu! Mấy lời cậu nói hoàn toàn chẳng có căn cứ gì cả!"
"Thưa quan toà, lời nói và hành động của bị cáo không thống nhất."
"Cái tên này!"
Guy đùa cợt không dứt miệng, Katie thì liên tục gõ vào vai cậu. Chela nhìn hai người từ sáng tới giờ vẫn luôn tràn đầy tinh thần rồi lại quay sang Nanao, người nãy giờ không hề nói một câu.
"Nanao, sắc mặt cậu kém quá. Liên tục học những chương trình chưa quen khiến cậu cảm thấy mệt sao?"
"...A,... Ngài Chela, tại hạ không sao. Chỉ hơi ngẩn người chút thôi "
Nanao vô tình đáp lại, thậm chí cả thức ăn trên tay cũng chưa đụng vào. Chela tỏ vẻ trầm ổn lắc đầu mấy cái.
"Cậu đừng cố quá. Chờ thích ứng với hoàn cảnh rồi mới thể hiện khả năng của mình cũng không muộn đâu. Việc trước nhất cần ưu tiên là phải làm quen với bầu không khí Kimberley đã."
Nói xong, Chela cũng bắt đầu ăn sandwich của mình. Nanao cũng theo đó mà dùng bữa --- chỉ là bộ dáng một người sành ăn lúc sáng của cô đã biến đâu mất dạng.