Có lẽ là sau khi chiến đấu, ma lực tuần hoàn bình thường trở lại, đầu tóc thiếu nữ dần dần biến về màu đen trước sự im lặng quan sát của nhóm người Oliver. Và rồi --- katana bỗng nhiên trượt khỏi tay thiếu nữ.
"...Tê tê cứ như bị sét đánh trúng vậy. Xương đầu thứ này cứng thật đấy."
Thiếu nữ Azian cúi đầu nhìn lấy đôi tay tê cứng gần như không còn cảm giác của mình, thán phục lẩm bẩm. Cô nghiêng đầu nhìn sang thiếu nữ tóc xoăn đang ngơ ngác nhìn mình, lên tiếng hỏi:
"Không bị thương chứ quý cô?"
"A, ưm..."
"Ừm, chân cô bị thương rồi --- xin đợi một lát, khi hai tay khôi phục lại bình thường, tại hạ sẽ cõng cô. Xấu hổ thật, bây giờ tới cả một viên đá tại hạ cũng không nhấc nổi."
Trong lúc nói chuyện, thiếu nữ Azian không ngừng vung vẩy hai tay, rồi nhìn sang nhóm người Oliver bên kia.
"A... Cảm ơn các vị đã trợ giúp. Nhờ các vị mà tại hạ mới có thể tranh thủ nắm lấy cơ hội khó được đó."
Thiếu nữ Azian nói bằng giọng điệu thoải mái thân thiện, rồi bỗng chuyển sang vẻ tò mò sâu sắc ---
"Nhắc tới --- tiếng gầm khi nãy là tác phẩm của vị nào vậy? Nó dữ dội thật đấy. Hại tại hạ suýt thì tè ra quần ngay trước lễ khai giảng rồi."
Tình huống sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Tuy là những nơi khác cũng có một ít sinh vật ma pháp náo loạn lên vì sự mất khống chế của con troll nhưng hầu hết đều được giáo sư của Kimberley và học viên cấp cao giải quyết. Bởi vị trí không tốt nên nhóm Oliver mới bị ép phải tự mình dùng sức xử lý con troll, nói cách khác là vừa nhập học đã gặp phải vận đen rồi.
"...Sao mà tới bây giờ rồi mà vẫn chưa bắt đầu thế?"
Trong giảng đường rộng lớn ngập tràn tâm thanh huyên náo của các tân sinh, thiếu nữ Azian bất mãn thì thầm... Sau khi thiếu nữ tóc xoăn được đưa vào phòng y tế, những tân sinh chạy loạn khắp nơi lại xếp thành hàng lần nữa dưới sự chỉ dẫn của các giáo sư, cả nhóm kề vai chiến đấu trong tình huống vừa rồi cũng vì vậy mà bị chia ra.
Ngoại lệ duy nhất là Oliver và cô thiếu nữ này, sau khi hàng ngũ được sắp xếp lại, hai người vậy mà lại bị xếp chung một chỗ.
"Con đường mọc đầy những bụi hoa yêu quái và một đám yêu quái tổ chức diễu hành giữa ban ngày ban mặt đúng là rất đáng xem. Vậy mà hiện tại chúng ta lại ngồi ở đây, không phải rất mất hứng sao, ngài có thấy vậy không thưa quý ngài?"
Thiếu nữ Azian có vẻ rất buồn chán, từ nãy tới giờ vẫn luôn bắt chuyện với Oliver. Mặc dù có hơi bối rối không biết phải làm sao, Oliver vẫn thẳng thắng trả lời.
"...Nếu dựa theo lịch trình ban đầu thì giờ này lễ khai giảng phải tiến hành được một nửa rồi, tuy nhiên vừa có sự cố xảy ra. Dù không nghiêm trọng, nhưng vẫn có người bị thương, vậy nên việc trễ nãi là khó tránh khỏi."
"Ơ, có người bị thương trong sự cố nào à? Sao tại hạ không biết gì hết?"
Thiếu nữ biểu lộ ra thái độ giống như rất ngoài dự liệu. Cảm thấy khó hiểu, Oliver nhíu mày hỏi lại:
"...Cậu nói cái gì thế... Cậu quên là mình vừa mới đánh hạ một con troll à?"
"Ồ? --- Chuyện vừa nãy là sự cố sao?"
Tới bây giờ thiếu nữ mới tỏ ra kinh ngạc, cô chống tay lên cằm, rơi vào trầm ngâm.
"Ra là vậy... Tại hạ còn tưởng đó là thử thách dành cho tân sinh."
"Cho dù có là Kimberley thì cũng không khảo nghiệm tân sinh mới nhập học kiểu này đâu. Thế này thì trước khi kiểm tra năng lực đã có một đống người chết rồi."
"Ừm... Cũng đúng. Nếu không được các vị trợ giúp, tại hạ chắc cũng sẽ chết thôi."
Thiếu nữ nói rõ. Oliver nghe xong thì nghiêm mặt lại.
"...Chờ chút. Lúc đó không phải vì có cách đối phó rồi nên cậu mới ra tay chống lại con troll sao?"
"Cách đối phó? Ha ha, chuyện bất ngờ như vậy thì đào đâu ra thứ đó chứ. Tại hạ chỉ nghĩ là nếu rút đao chống lại tên khổng lồ đó thì nên dùng phương thức nào, nên chém vào đâu thôi. Chỗ hiểm của đối phương ở nơi rất cao, nếu chém vào chân rồi tránh né thì sẽ khiến quý cô phía sau bị thương. Huống chi tại hạ chỉ mang theo một thanh đao cùn. Ái chà, đúng là một câu hỏi khó."
Thiếu nữ nói về trận đấu phải liều cả mạng sống kia nhẹ nhàng như một câu chuyện đùa, trái với sự thản nhiên của cô, biểu lộ trên mặt Oliver càng lúc càng nghiêm túc hơn---
"Kết luận của cậu trước câu hỏi khó nhằn đó là nhân lúc con troll cứng đờ người ra, lấy bốn chi của nó làm bàn đạp để tấn công vào đầu ư? --- Liều thì cũng nên có giới hạn thôi chứ. Nếu bọn tớ thất bại thì cậu chết mất rồi đấy."
"Đúng vậy. Mới nhập học đã nhặt về một cái mạng, đúng là dấu hiệu tốt."
Thiếu nữ khoanh tay ôm ngực, liên tục gật đầu. Oliver ôm đầu bằng một tay và suy ngẫm --- người này bị cái gì vậy chứ. Rõ ràng là sử dụng cùng một ngôn ngữ nhưng lại không hiểu được cô ta muốn nói gì.
"Các tân sinh giữ trật tự nào! Hiệu trưởng sắp phát biểu!"
Giọng của một giáo sư nào đó vang lên, các tân sinh đang nhao nhao cũng theo đó mà ngậm miệng lại. Chờ đến khi cả giảng đường yên tĩnh trở lại, một phụ nữ bỗng xuất hiện ngay trên bục --- hoàn toàn không thấy dấu hiệu leo cầu thang đâu, người phụ nữ đó xuất hiện đột nhiên như thể bước ra từ hư không.
"Ta là hiệu trưởng Esmeralda. Trước hết cho ta gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người vì sai sót trên phương diện quản lý buổi lễ hôm nay."
Nghe thấy âm thanh lạnh lẽo cứng cỏi kia, hầu như học viên nào cũng ưỡn lưng thẳng lên theo bản năng... Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lấp lánh màu phỉ thúy, bộ lễ phục dài như được dệt nên từ sắc xanh đen mang lên từ dáy hồ, cùng hai thanh trượng kiếm giắt chéo nhau sau thắt lưng. Dù hết thảy những thứ này đều đẹp đến đáng sợ nhưng lại hoàn toàn không bao hàm bất cứ yếu tố nào có thể khiến tâm trạng của người xem nổi lên.
"Như mọi người đã biết, trong đoàn diễu hành chào mừng có một số sinh vật ma pháp thoát khỏi khống chế gây náo loạn khiến một tân sinh bị thương. Tuy nhiên --- chúng đã bị chúng ta khuất phục trở lại, học viên bị thương cũng đã được đưa đi chữa trị. Trình độ của y bác sĩ trong học viện này là rất cao, ta tin rằng ngày mai là bạn học kia đã có thể lên lớp cùng mọi người một cách bình thường."Mặc dù nội dung câu nói khiến người ta yên tâm, nhưng những tân sinh ở đây đều cảm thấy rằng người phụ nữ trước mặt còn đáng sợ hơn mấy con troll. Ngay cả thiếu nữ Azian cũng không ngoại lệ, cô siết chặt hai nắm tay, cố gắng chịu đựng áp lực do đối phương phát ra.
"...Vị đó là cao thủ, chỉ nhìn thôi cũng đủ để tại hạ toát mồ hôi lạnh rồi."
"Xin cậun tạm thời đừng nói gì hết."
Giọng điệu của Oliver thiếu chút nữa là thành cầu xin. Mà tới cả hiệu trưởng cũng không nhận ra khiến Oliver càng ý thức được cô gái này bất thường tới nhường nào. Chỉ cần là ma pháp sư của Liên Hợp Quốc Gia chắc chắn đều biết tới cái tên Ma Nữ Kimberley. Danh hiệu đó đã vượt khỏi biên giới vươn ra khỏi đất nước, được người ta biết tới rộng rãi --- cả về mặt danh tiếng lẫn tai tiếng.
"Do lịch trình bị kéo dài không mong muốn nên ta sẽ bỏ qua phần giới thiệu mà vào thẳng vấn đề, trực tiếp giải thích chuyện nhập học --- nơi đây là học viện ma pháp Kimberley, từ bây giờ tới bảy năm nữa, mọi người sẽ học ở chỗ này. Phong cách dạy học của học viện là áp dụng chủ nghĩa tự do và chủ nghĩa thành quả. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết cho hết thảy chính là phải có tinh thần tự chịu trách nhiệm.
Nhưng mà, tính cả cái này vào, nói một cách đơn giản cho những kẻ kém cõi cũng có thể hiểu được thì chính là --- "làm gì cũng được, chết sao cũng mặc"."
Những lời này khiến đám tân sinh đang co rúm lại vì sợ phải đồng loạt hít sâu một hơi. Dù cho những lời đó nghe sao cũng thấy không giống lời mà một người mang trách nhiệm giáo dục dẫn dắt sẽ nói, hiệu trưởng vẫn thản nhiên như không có gì mà tiếp tục.
"Vừa nãy không phải ví von, trong những học sinh nhập học ở Kimberley, bình quân chỉ có tám mươi phần trăm là sẽ được tốt nghiệp sau khi học hết 7 năm. Vậy hai mươi phần trăm còn lại đâu? Bị đuổi học do phẩm chất tệ hại hay chủ động thôi học do kết quả không tốt --- những "kết cục hạnh phúc" này chỉ là số ít thôi."
Oliver nhịn không được rùng mình một cái. Cậu biết rõ --- đây không phải dọa nạt, mà đơn giản là trần thuật một sự thật.
"Một số vì ma pháp mất khống chế mà không bao giờ có thể thực hiện lại nữa, một số bị thứ mình triệu hồi ra bắt đi mà mất tích, số khác thì phát điên giết loạn khắp nơi, cuối cùng bị bạn học triệt hạ --- tuy kết cục không giống nhau cho lắm, nhưng giới ma pháp thống nhất gọi những trường hợp này là "Rơi xuống con đường ma pháp"."
Ma nữ tỏ vẻ trong bảy năm tới sẽ có khoảng hai mươi phần trăm người ở đây rơi vào trường hợp như vậy. Đây không phải cảnh cáo mà là xác nhận. Đám tân sinh sợ tới phát run, sự phấn khích của ngày đầu nhập học bị quét sạch không còn sót lại chút gì, có người thậm chí còn bật khóc.
Hiệu trưởng quan sát những học viên đang có mặt một lượt, tiếp tục tuyên bố:
"Dù là năm trước, năm trước nữa hay là năm nay, những trường hợp như vậy không ngừng xuất hiện. Mọi người có biết tại sao không? --- Vì đây chính là con đường nghiên cứu ma pháp."
Ma nữ thẳng thắng kết luận, không cần phải phản bác làm gì, bởi lẽ thực tế chính là như vậy.
"Cuộc sống của một ma pháp sư chính là tiếp cận, lý giải và nghiên cứu "con đường ma pháp", như vậy tất nhiên sẽ có nguy cơ rơi xuống con đường ma pháp. Dò xét con đường ma pháp không thể nào tránh khỏi nguy hiểm. Nhìn vào lịch sử, chúng ta vẫn luôn dùng phương thức đó để tiếp tục tiến bộ. Không kể là già trẻ gái trai, vô số thi thể đã tích lũy trên con đường tiến về phía trước."
Sự thật mà cô nói --- là ý nghĩa khi sống với tư cách một ma pháp sư. Cảnh báo những đứa trẻ chuẩn bị học tập mọi thứ trước khi bắt đầu, để họ không quên mất bản chất của con đường ma thuật.
"Lấy lịch sử đó làm cơ sở, ta lập lại lần nữa --- làm gì cũng được, chết sao cũng mặt. Nhưng ít nhất cũng phải lưu lại thành quả. Ta biết phải tới chín mươi phần trăm các vị ở đây không thể mang tới cái gì mới mẻ cho giới ma pháp, nhưng ta chờ mong sự biểu hiện của mười phần trăm còn lại. Các vị nên cố gắng trở thành mười phần trăm đó.
Hổ chết để lại da, các vị phải trở thành hổ. Nếu không --- thì ở nơi này, tới cả xương cốt cũng chẳng thể giữ lại."
Sự tĩnh lặng khiến lòng người tuyệt vọng bao trùm lên giảng đường. Mặc dù buổi diễn thuyết đã kết thúc được một lúc, nhưng không có bất cứ ai vỗ tay. Chỉ riêng việc khắc chế nỗi xao động trong lòng cũng đã khiến phần lớn tân sinh kiệt lực --- "Lẽ ra không nên tới đây." Bọn họ chỉ có thể cắn chặt răng, cố gắng không để mình nói ra những lời ủ rũ.
"Ta chỉ nói tới đây. Còn về vấn đề sinh hoạt trong học viện, sau khi buổi lễ kết thúc sẽ có người khác nói cho các vị --- nếu có câu hỏi gì về nội dung vừa nãy thì bây giờ hãy hỏi đi."
Bởi lẽ biết rằng lúc này đã chẳng có ai thừa hơi đâu mà hỏi, Ma Nữ mới nói như vậy, cho nên tân sinh chỉ có thể im lặng ngồi yên. Ngay lúc Ma Nữ cho rằng năm nay cũng giống mọi năm, vừa định bắt đầu vào chủ đề kế tiếp ---
"Ngài hiệu trưởng! Xin cho phép tại hạ được nói!"
Cô gặp phải bất ngờ ngoài dự tính --- âm thanh phát ra ngay cạnh bên khiến Oliver cứng đơ người. Cậu nơm nớp lo sợ nhìn sang, phát hiện thiếu nữ Azian đang giơ cao tay phải.
"Ta cho phép. Chuyện gì?"
Hiệu trưởng từ trên bục thúc giục thiếu nữ phát biểu. Vì để dối phương có thể nhìn rõ được mình, thiếu nữ cố gắng đứng thẳng lưng lên giữa đám người, co ngón giữa lại rồi áp phần khớp ngón vào thái dương.
"Khi cảm thấy nhức đầu chỉ cần làm thế này! Dùng sức xoa huyệt đạo ở đây thì cơn đau sẽ giảm bớt."
Hiện trường lại chìm vào im lặng. Sự im lặng lần này không giống với khi nãy, ngập tràn nghi vấn và bối rối.
"...Đây là câu hỏi ư?"
"Không, xem như là báo cáo đi. Vì từ nãy tới giờ quý bà nhìn có vẻ đau đớn."
Thiếu nữ trả lời với nụ cười tươi tắn trên môi. Học sinh xung quanh đã không còn cảm thấy bối rối nữa, thay vào đó là kinh ngạc và quái lạ tới nỗi không nói nổi nên lời.
Ma nữ nhìn vào gương mặt ngây thơ thuần khiết tới mức đáng hận kia vài giây rồi dời mắt đi nơi khác.
"...Nếu không còn câu hỏi nào khác thì hãy để buổi lễ tiếp tục."
Hiệu trưởng giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thiếu nữ thì đã thỏa mãn sau khi nói xong. Oliver hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, lấy tay ôm trán than thở:
"...Cậu... Là đồ ngốc..."
"Không, cái này hữu dụng lắm, ngài có thể tự mình thử xem."
"Cậu là đồ ngốc!"
Oliver hạ âm thanh xuống mức giáo sư sẽ không trách mắng, lặp lại câu nói một lần nữa. Hiệu trưởng mặc kệ tình huống của bọn họ, tiếp tục điều hành buổi lễ khai giảng.
"Các vị đừng khẩn trương, tiếp đây là tiết mục dẫn tân sinh tới yến hội."
Cô nói bằng giọng điệu có chút dịu dàng hơn vừa nãy, rồi giơ cao trượng kiếm lên trên.
"Hội trường ngay ở trên đầu các vị, xin mời vào chỗ---"
Vừa dứt lời, thân thể của các tân sinh đồng thời mất đi trọng lượng.
"Ơ... A---"
"A... Oa oa?"
Tiếng kêu vang lên khắp nơi. Không rõ lý do gì, tất cả bọn họ đều bay lên không trung, trước khi đụng phải trần nhà thì tốc độ giảm xuống, lộn ngược lại, chỉnh tề ngồi vào chỗ. Đúng vậy, "trên trần nhà xếp đầy bàn ghế".
"Đã tới lúc chúng ta xuất hiện rồi --- những học sinh năm nhất sáng láng, chào mừng tới Kimberley!"
"Hiệu trưởng của chúng ta rất đáng sợ đúng không? Đã viết di chúc chưa?"
"Này! Đừng có dọa người mới chứ! Yên tâm đi, tiếp đến là thời điểm cảm thấy vui sướng!"
Lúc này những tân sinh mới phát hiện, xung quanh họ là những chiếc bàn lớn đặt đầy thức ăn ngon. Những học viên lớn tuổi xếp thành hàng, đang nhiệt liệt chào mừng bọn họ.
"...Lạ thật đấy. Chỗ ngồi vừa nãy biến thành trần nhà rồi."
"Là chú thuật đảo ngược. Toàn bộ nơi này được bao trùm trong ma pháp trận nên mới có thể kích hoạt nhanh như vậy."
Tới cả Oliver cũng cảm thấy dao động, cho nên cậu lên tiếng giải thích để chính mình bình tĩnh lại --- cái này hại tim quá. Vì nghi thức đón người mới của Kimberley không năm nào giống năm nào nên không thể chuẩn bị sẵn sàng về mặt này bằng mấy thông tin tìm thấy trước đó được.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên mặt sàn giờ đã trở thành trần nhà, nhìn thấy hiệu trưởng và vài giáo sư khác vẫn còn ở lại đó. Biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, Ma Nữ Kimberley nói với đám học sinh bị đảo ngược vị trí:
"Theo thông lệ hằng năm, từ lúc này trở đi có thể nói chuyện tự do với nhau. Các vị cứ tận tình ăn uống, vui vẻ bên những bạn học của mình đi!"
Đây là lời tuyên bố mọi người có thể tự do hoạt động. Học viên lớp trên đồng loạt đọc chú ngữ điều khiển những chiếc bình lượn vòng trên đầu nhóm tân sinh, rót đầy những chiếc ly thủy tinh trên bàn.
"Được rồi! Uống thả cửa thả ga đi! Rượu nho trắng chỗ này ngon lắm! Do chính tay các clurichaun ở cửa hàng cất rượu trong học viện làm đấy!"
"Tạm thời quên mấy lời diễn thuyết của hiệu trưởng đi, tuy không hẳn là nói dối nhưng cũng phóng đại quá mức! Yên tâm đi, ít nhất là cho tới trước khi trở thành học viên năm tư, sẽ không gặp phải tình huống này đâu! Những đàn anh đàn chị này sẽ bảo vệ mọi người an toàn."
Những đàn anh đàn chị hưng phấn quá mức lên tiếng bắt chuyện với các tân sinh còn chưa ổn định được tâm trạng. Dưới sự nhiệt tình của họ, không khí của buổi lễ cũng dần dần náo nhiệt hẵn lên.