Rất xin lỗi các bạn nhưng máy mình sập window và nó đã mất khá nhiều thời gian để sửa. Mình cũng kiếm thêm được bác trán rồi nhưng từ chap sau eng chưa ra kịp thế nên là mình sẽ dịch từ jap, tiến độ đã chậm giờ sẽ càng chậm hơn.
Mình rất xin lỗi.
-
Trans: ctmk17
Edit: Kasato
-
-
-
Tôi đã chết. Đó là sự thực. Tôi muốn nói rằng đây chỉ là mơ thôi . Nhưng,...
[Những thứ này chỉ có ở trong mơ thôi]
Khi tôi mở mắt ra, tôi đang đứng giữa đồng cỏ. Ở đây không có gì xung quanh cả . Quả là 1 đồng cỏ lớn.
[Sura-san…]
Tôi buồn bã thở dài. Có vẻ Sura-san đã bị hỏng trong tai nạn đó . Dòng lệ tuôn ra từ khóe mi tôi.
Tôi và Sura-san đã gắn bó với nhau hơn 10 năm rồi. Bản thân tôi vẫn còn đứng ở đây cũng là nhờ Sura-san . Chỉ
cần
nói
Sura-san không còn ở đây với tôi nữa
là …tôi không thể ngừng những giọt nước mắt của mình.
[Khi ngài tỉnh dậy, tôi đã tự hỏi rằng tại sao ngài lại bất ngờ cười khi đang khóc, nee Master]
[Trật tự đi! Đồ to mồm!]
Không biết đó có phải sự thay tế hay không, nhưng có 1 cô gái mặc đồ Nhật dùng cái tên Sura ở cạnh tôi khi tôi tỉnh dậy. Cô ấy gọi tôi là Master, nhưng tôi không nhớ rằng mình đã từng thuê cô ấy .
[Master, ít nhiều tôi biết tại sao ngài lại bất ngờ với ngoại hình của tôi, nhưng tôi là SRR81+ yêu quý của ngài đây, ngài biết mà?]
[Như tôi đã tin vào nó! Sura-san đang cầm một khẩu súng màu đen rất tuyệt !]
[Nên khi tôi nhìn thấy hình ảnh đó trong đầu ngài….Làm ơn đừng cười khi đang khóc..]
Sau khi bình tĩnh, tôi bắt đầu nắm bắt tình hình.
[Đây là 1 thế giới khác ư? Tôi không thể tin được!]
[Nhưng là vậy sao? Có thể là đã có một số chuyện xảy ra trước đó, hiện tại thì đừng nói chuyện đó với ai]
Bất chợt, cơn gió thổi đến và làm cho những ngọn cỏ lay động xung quanh tôi.
[Nn?]
Hình như giữa đồng cỏ có thứ gì đó. Có tiếng hét vang lên, có vẻ là một cuộc chiến ở đâu đó. Được rồi, hãy tập trung và thăm dò tình hình nào.
[Số lượng kẻ địch ở đó là 15. Và có 1 người đang bị bao vây bởi chúng.Tất cả bọn chúng đều sử dụng kiếm sắt làm vũ khí.]
[Như mong đợi từ ngài, Master, có thể do thám từ một khoảng cách xa như vậy, nhưng,...chúng ta có nên cứu họ?]
[Hãy cứu họ đi. Bọn họ là những con người đầu tiên mà chúng ta gặp khi đến đây.]
Nhưng hiện giờ tôi không có sura-san ở đây, tôi sẽ không đánh cận chiến nếu như tôi không có bất cứ vũ khí nào trong tay...
[Vậy thì Master, xin hãy trang bị em.]
[Trang bị? Cô đang nói cái quái gì vậy?]
[Ngài không biết về điều đó ư? Hãy nói “status open”, thưa Master.]
Y như đã được bảo, tôi làm theo lời cô ấy. Ngay khi tôi nói câu ấy, một chiếc bảng dẹt xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Status
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tên: *No Name*
Chủng tộc: Human
Tuổi: 17
Level : 1
HP : 50
MP : 50
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nếu phải nói thì,...nó giống như là một trò chơi. Tôi chưa từng chơi nó nhưng tôi đã nhìn thấy những người khác chơi nó một vài lần. Vậy ra đây chính là thứ mà người ta gọi là game RPG.
[Tôi biết là ngài muốn tìm hiểu nó, nhưng chúng ta không còn thời gian đâu. Xin hãy kéo bảng xuống bên dưới.]
Tôi kéo cái bảng xuống đúng như lời cô ấy nói. Có một mục gọi là “Danh mục trang bị” hiện ra trước mắt tôi.
[Xin hãy chọn mục vũ khí chính. Sau đó hãy lựa chọn tên của em.]
Tôi bấm vào mục chọn vũ khí chính, và khẩu SSR81+ nằm trong danh sách lựa chọn. Tôi nhanh chóng lựa chọn nó.
Trong khi tôi đang nghĩ rằng khẩu súng sẽ nhảy ra từ một chỗ nào đó thì, đột nhiên, cô gái đứng bên cạnh tôi phát sáng, bắt đầu từ dưới chân, cô ấy trở thành vô số những hạt sáng và bao quanh cơ thể tôi.
Tôi thực sự không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng, các hạt sáng đang dần trở nên giống hình của một khẩu súng.
[Chuyện như thế này, thật là HƯ CẤU!]
Sau khi quá trình đó hoàn thiện, khẩu súng SSR81+ thân yêu đang nằm gọn trong tay tôi.
(Với điều này, liệu anh đã tin em chưa?)
[Có phải là sura-san,…không?](trans: mình sẽ đổi xưng hô của đôi bạn trẻ từ đây)
(Vâng! Em là Sura của anh đây!)
[Sura-san.... anh...]
Giờ tôi đang cảm thấy tội lỗi với hững gì mình đã làm với cô ấy lúc trước, nhưng...
(Những gì anh phải làm bây giờ, không phải việc đó, Master.)
Như tôi mong đợi, cho dù cô ấy có hình dạng của một con người, hay cổ có thể nói được, đó vẫn là người đồng đội của tôi. Tôi nói xin lỗi và mỉm cười cay đắng.
[Số kẻ địch giảm xuống từ 14 xuống 13 người. Khoảng cách dưới 300m. Gió từ phía Đông có tốc độ là 1.](Tô: như trước, mình éo hiểu gì luôn)
(Đạn bắn ra sẽ được tạo từ MP của em, thế nên anh không cần phải nạp đạn đâu)
Tôi khẽ nói rõ trong trái tim mình rồi dặt tay lên báng súng.
(Lần nạp đạn thứ nhất hoàn thành.)
[Xin hôm nay cũng chăm sóc tôi luôn, sura-san.]
(Em cũng vậy!)
Cùng với giọng của cô ấy, tôi kéo cò súng trong khi mỉm cười.
——–
Thật xui xẻo. Tôi đến đây để tiêu diệt bọn goblin. Ban đầu, tôi chỉ săn 3 con goblin và mọi chuyện đã diễn ra rất suôn sẻ nhưng bây giờ, tôi đã bị bao vây bởi 10 con hoặc thậm chí nhiều hơn!
Khi HP và MP của tôi đã giảm đi đáng kể, một trong những con goblin áp sát và định tấn công tôi.
[Wind Blast!]
Với ma thuật gió cấp một, một chiêu thức cho phép ta bắn một viên đạn gió vào đối thủ nhưng, bởi vì sự tập trung của tôi đã mất, nó trở thành một luồng gió mạnh đâm vào con goblin.
[Gya?!]
Ngay trong lúc con goblin mất thăng bằng, tôi tận dụng cơ hội và kết liễu nó.
Nhưng,… có quá nhiều goblin. Tôi đã không chú ý rằng có một con đã áp sát tôi.
(Chichi-ue, Haha-ue, xin hãy tha thứ cho con vì đã ra đi trước hai người!!)
Nhắm mắt lại, tôi chờ đợi khoảnh khắc đòn tấn công giáng xuống. Nhưng, dù có đợi bao lâu, nó vẫn không đến. Một khắc sau đó *bang*, tiếng nổ vang vọng trong không trung.
Tôi mở mắt mình trong sợ hãi.
Con goblin đã chết. Đầu nó đã bị đã bị xuyên thủng bởi một thứ nhỏ bé.
Và, hơn nữa, tiếng nổ tiếp tục, bang bang bang bang! Trong khi tiếng nổ đang vang vọng, các con goblin khác bắt đầu lăn ra chết.
(Wha, phép thuật gì thế này?! Mỗi khi tiếng nổ vang lên, một con goblin lại chết?!)
Đám goblin bắt đầu trở nên hoảng loạn và cố gắng chạy thoát nhưng, chúng không thể. Tất cả bọn chúng đều bị head-shot từ phía sau, những con cố gắng tiếp cận tôi
cũng vậy.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi trở nên ngờ nghệch và không biết làm gì khác ngoài việc đứng như trời trồng ở đó.
Và rồi, khi mọi thứ trở im lặng, tất cả bọn goblin xung quanh tôi lúc nãy đã chết hết. Chỉ trong vài phút, tất cả những điều đó như là một cơn ác mộng thoáng qua.
—-
[Tên cuối cùng.]
(Aiyo)
*Bang*
Tiếng nổ vang vọng.
Như đã được bảo bởi sura-san, có vẻ như thính giác của tôi đã được nâng cấp, tôi đã không nhận ra tiếng ồn lúc đang sử dụng cô ấy.
(Đã trúng, như mong đợi từ anh, master)
[Đối với anh và sura-san thì việc đánh bại kẻ thù ở mức độ này là quá dễ!]
Trong khi tôi hủy lệnh trang bị, sura trở lại thành hình dáng cô gái trong bộ trang phục Nhật Bổn.
[Vậy thì, chúng ta hãy cùng đi gặp con người đầu tiên trong thế giới này nào.]
[Un, đi thôi!]
Ngay sau khi tới được đó bằng cách đi bộ, cô gái ấy không di chuyển một tí nào từ lúc đó. Cổ vẫn ở nguyên vị trí đó và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng khủng khiếp trước mắt mình .
[Cô có ổn không? Có vẻ như tình huống vừa rồi khá là nguy hiểm nên tôi đã giúp cô một chút.]
Cô ấy không phản ứng trước câu hỏi của tôi và chỉ nhìn vào khoảng không vô định.
Cô ấy dường như cùng tuổi với tôi.
Từ trận đấu vừa rồi, tôi có thể thấy rằng cô ấy đến từ một gia đình quý tộc.
Sau một hồi, có vẻ như cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi. Tôi thử chạm vào cô ấy.
[Hya, c-c-cái gì vậy?!]
[Không có gì cả, tôi chỉ cố gọi cô thôi nhưng,… cô không sao chứ]
[T-tôi ổn. Anh là người đã cứu tôi sao? Xin cảm ơn anh]
Nói với tôi một lời cảm ơn đàng hoàng như thế trong hoàn cảnh này, thật là một đứa trẻ ngoan.
[Nhưng,… thứ phép thuật đó là gì, tôi chưa từng thấy nó trước đây.]
[Trước tiên!!]
Bởi vì cô ấy trông không có hoảng loạn nên, tôi nâng cao giọng mình, cô ấy trở nên im lặng.
[Trước tiên, tôi muốn được hưởng sự trả ơn của mình vì đã ứu cô.]
[S-sự trả ơn?! Anh muốn gì? T-tôi sẽ không trả bằng cơ thể đâu!]
[Tại sao cô lại nghĩ tôi muốn cô trả ơn bằng cơ thể cô chứ?! ]
[Không phải vậy sao? Nhưng miệng anh đang cười toe toét, anh còn dẫn theo một cô gái nhỏ nữa. Và, tôi có thể nhận thấy anh đang nhìn tôi với ánh mắt khả ố nữa.]
Tôi đặt tay lên trán. Bên cạnh tôi đó chính là sura-san đang khép sát vào cánh tay của tôi.
Trời ơi, hãy để tôi một mình đi..
[Tôi không cần cơ thể của cô, cái tôi cần ở đây là thông tin,..]
Tôi cần được hướng dẫn cụ thể ở cái thế giới này.
[T-Thông tin?]
[Yeah. Chúng tôi vừa mới ở vùng xa xôi đến. Vì vậy nên là chúng tôi muốn tìm thông tin về nơi nay.]
[Đ-được rồi. Tôi sẽ nói với anh những thứ mà tôi biết.]
[Vậy thì, chúng ta có thể nói chuyện đó trong khi đang quay trở về nhà của cô không]
[Vâng, được rồi. Xin hãy thứ lỗi cho tôi về những gì tôi đã nói.]
[Xin hãy quên nó đi, thật lòng đấy.]
Đay là lần đầu tiên ai đó có ấn tượng xấu về tôi như vậy. Tôi thực lòng cảm thấy mình đã bị đánh bại ở sâu trong lòng.