Trình Nặc híp mắt, mặt cô bình tĩnh không nhìn ra nội tâm tức giận, từ nhỏ Trình Nặc biết cha không thích người làm lính, cô nhớ lúc mình học tiểu học, có lần có người mặc quân trang đi ngang qua cửa nhà bọn họ, Trình Nặc hưng phấn chỉ vào người nọ, trong miệng nói cảm thấy anh lính rất oai hùng.
Nhưng lời của cô còn chưa nói, sau lưng đã nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, không cần suy nghĩ cũng biết là ba của mình. Lúc ấy Trình Nặc còn nhỏ, chợt nghe tiếng rống giận dĩ nhiên bị hù dọa, đêm đó bị cơn sốt cao, cô hôn mê nằm trên giường, nhưng bên tai cũng không thanh tịnh, chung quanh có tiếng tranh cãi liên tục.
"Ba, người muốn kết hôn là con, người quyết định kết hôn với anh cũng là con, liên quan đến ý kiến của người, con đã đoán được trước." Trình Nặc khẽ cười, chung quanh rất an tĩnh, bên tai chỉ nghe âm thanh tin tức quân sự trong phòng khách, Trình Nặc lại cảm thấy an tâm, đó là kênh Nghiêm Thiếu Thần chọn, anh ở phòng khách, đây cũng là lý do Trình Nặc có thể an tâm.
"Con đang nói chuyện với người lớn sao?" Trình Mẫn Chi bị cô chọc tức nên giận dữ mắng," Trình Nặc, quân nhân chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều con không phải không hiểu, sống với cậu ta, con có thể chịu được gian khổ?" Trình Mẫn Chi nhìn chăm chú vào con gái của mình, ông không ngờ con gái luôn luôn ngoan ngoãn, xử sự trầm tĩnh hôm nay sẽ bắn ngược lợi hại như vậy, trong ấn tượng của ông Trình Nặc luôn có vẻ mặt nhàn nhạt, dù là lạnh lùng của ông.
"Gian khổ? Vậy phải xem ba nhìn nhận từ này ở góc độ nào, nếu chỉ có một người chịu gánh nặng, tất nhiên cảm thấy nặng nề và vất vả, vì sinh hoạt không có lạc thú, càng không có trong mong vào tương lai. Nếu là hai người, con nghĩ kết cục hoàn toàn ngược lại, dù gian khổ, trong lòng con cũng sẽ mạnh mẽ, vì đây chỉ là tạm thời, vì con trong mong người kia, con tin tưởng tương lai của chúng con sẽ hạnh phúc." Mắt Trình Nặc nhìn ông, nói tiếp:
"Con cảm thấy vui vẻ khi chung sống với anh, con đã hai mươi bảy tuổi, con có thể phân rõ cái gì là vui vẻ, huống chi con đã suy nghĩ vấn đề này lúc trước, nếu bây giờ con nói những lời thề son sắt cho ba nghe chỉ sợ ba cũng cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng ba, hôn nhân là chuyện của cả đời con, ba biết con không phải là người quyết định lung tung, con nguyện ý gả cho Nghiêm Thiếu Thần không liên quan thân phận của anh, mà là vì con người anh, con tín nhiệm anh, con nguyện giao quãng đời còn lại cho anh, cùng anh gánh vác hôn nhân của chúng con."
Trình Nặc nói chuyện khiến Trình Mẫn Chi trầm mặc không nói, cô biết Trình Mẫn Chi có thành kiến với quân nhân, dù cô không rõ nguyên do trong đó. Lúc trước cô từng nghĩ nếu ba không đồng ý thì phải làm gì bây giờ, có lẽ lúc ấy đầu óc quá loạn, lời thuyết phục ba có lẽ được trọn vẹn, ngay cả chính cô cũng không ngờ hôm nay có quyền nói chuyện của cô và Nghiêm Thiếu Thần. Tuy nói cô vốn không cân nhắc đến ý kiến của Trình Mẫn Chi, nhưng dù sao ông cũng là cha ruột của mình, đời này là người thân có máu mủ với cô, cô không hy vọng hôn nhân của mình không được chúc phúc.
"Con đi ra ngoài trước đi, ba muốn nấu cơm." Trình Mẫn Chi cúi đầu, ánh mắt vẫn nhìn tấm thớt, nhàn nhạt nói.
Khi Trình Nặc ra ngoài, mắt của Nghiêm Thiếu Thần và cô tự nhiên giao nhau, anh lẳng lặng nhìn mình, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói, chiếu vào cả trong phòng, mà Nghiêm Thiếu Thần đúng chỗ ánh mặt trời chiếu vào. Đường nét được phản chiếu rõ ràng, dưới ánh mặt trời có thể thấy lông tơ rất nhỏ trên mặt anh.
Trình Nặc đi đến trước mặt anh, hỏi, "Anh đã nghe chúng em nói chuyện?"
"Ừ, dường như hai người có tranh chấp." Trong phòng bếp nhỏ tranh chấp Nghiêm Thiếu Thần ngồi ở phòng khách, nghe không rõ ràng, nhưng anh phỏng đoán có lẽ ông Trình không thích mình.
"Bây giờ đã không còn."
Nghiêm Thiếu Thần đưa ly nước mát đến trước mặt cô, nhìn cô, "Nguyên nhân của chuyện này là anh, để anh giải quyết."
Nghiêm Thiếu Thần không dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với Trình Nặc, anh xem nó hành trách nhiệm, nhất định tự mình anh giải quyết, anh không thể để Trình Nặc ôm hết chuyện này.
Trình Nặc cười ấm áp, nghiêng đầu, cô quơ quơ ly không trong tay, "Vậy chuyện này em có thể làm đi?"
Tay nghề của Trình Mẫn Chi ra tốt, Trình Nặc liên tục gắp món gà xào cay, ông ngồi đối diện Trình Nặc, không gặp con gái nhiều ngày, con bé càng lộ vẻ thành thục, trầm ổn hơn lúc chào tạm biệt hai năm trước.
"Lần sau về, ba xào đậu cô-ve nhiều hơn nữa." Trình Mẫn Chi ý thấy trong bữa cơm gia đình ngoài món gà xào cay thì cô gắp đậu cô-ve nhiều nhất.
"Được, lần sau có thể thưởng thức tài nấu nướng của con." Trình Nặc đặt đũa xuống, cô nhận ra hôm nay Trình Mẫn Chi để ý chuyện của cô hơn ngày thường, không biết có phải vì hôn sự của cô và Nghiêm Thiếu Thần hay không.
Trình Mẫn Chi gật đầu, chuyển mắt sang Nghiêm Thiếu Thần, hỏi: "Bình thường có xuống nhà bếp sao?"
Nghiêm Thiếu Thần buông đũa xuống, lắc đầu thành khẩn nói: "Không thế nào vào."
"Cậu có phải nghĩ rằng đàn ông không cần vào nhà bếp hay không? Nếu tương lai Trình Nặc gả cho cậu, những thứ này là chuyện con bé phải làm." Trình Mẫn Chi nhíu mày, hỏi tiếp.
"Không, con không nghĩ như vậy," Nghiêm Thiếu Thần thu hồi vẻ mặt, lại nói: "Lúc đầu con nhập ngũ, rất ít dính vào những sinh hoạt này, nhưng nếu hôn nhân trong tương lai, những thứ này tự nhiên không phải là chuyện cá nhân, kết hôn là của hai người, con sẽ cùng gánh vác với cô ấy."
Ánh mắt của anh nhìn thẳng Trình Mẫn Chi, anh hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Bác trai dường như có thành kiến với con, cảm thấy con không thích hợp với Tiểu Nặc. Lúc đầu con và Tiểu Nặc lấy kết hôn mà qua lại, mấy tháng qua, đã để con nhận định bạn đời tương lai cưới là cô ấy. Trước kia con và Tiểu Nặc không có làm bạn bè, nhưng điều này không ảnh hưởng đến nhận thức lẫn nhau của chúng con."
Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Trình Nặc, nói: "Giầy có thích hợp hay không, chỉ có chân rõ ràng nhất, mà hôn nhân không phải là chọn lựa giầy, không cần đổi mấy người sau đó quyết định người nào thích hợp nhất."
Trình Nặc nghe xong không khỏi sợ run, chỉ sợ đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy mấy tháng qua, bình thường anh tỏ vẻ mặt lạnh, giống như chuyện xung quanh không liên quan gì với anh. Nhưng hôm nay, Nghiêm Thiếu Thần nói chuyện khiến Trình Mẫn Chi rơi vào trầm tư, ngay cả Trình Nặc cũng giống như thế, người đàn ông trước mắt cô quả nhiên là nhìn trúng cô, nếu không lấy tính tình trước kia của anh, chỉ sợ sẽ bỏ mặc.
"Thiếu Thần, quan hệ của em và ba em không tốt." Trình Nặc ngồi trong xe nhìn người đang muốn khởi động xe hơi rồi nói.
"Anh biết." Nghiêm Thiếu Thần nhìn tay lái, thản nhiên nói.
"Em nghĩ ông sẽ không đồng ý." Trình Nặc mấp máy cánh môi hơi khô, cô nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nghiêm Thiếu Thần, nhưng hơi chột dạ, Trình Nặc cân nhắc suy nghĩ của anh lúc này, không nắm chắc anh có thành kiến với cô vì chuyện này hay không, liên quan đến chuyện của cô và ba cô, cô vẫn dằn xuống đáy lòng không dám thẳng thắn với Nghiêm Thiếu Thần.
Xe chạy vững vàng trên đường cao tốc, trong xe rất an tĩnh, ngoài mấy câu ngắn gọn bọn họ nói trước khi đi, bọn họ không nói gì nữa, dọc đường đi Trình Nặc nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảnh vật ngày hè ở nông thôn không tệ, rừng cây xanh um tươi tốt lướt qua trước mắt, Trình Nặc không có hứng thú thưởng thức, trong đầu cô rối loạn, nhất là Nghiêm Thiếu Thần không nói gì về chuyện này.
Trình Nặc suy nghĩ lung tung một lúc hạ mí mắt bắt đầu không nghe sai bảo muốn khép lại, bóng cây xanh biếc chung quanh càng mơ hồ trong dư quang cảu cô, đến khi xung quanh trở nên mờ tối.
Trình Nặc cảm giác trên người có thêm cái gì, cô nhíu mày, mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, không ngờ đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần. Nghiêm Thiếu Thần hơi híp mắt, vẻ mặt thản nhiên.
Xe ngừng, Trình Nặc nhìn xung quanh, thì ra đã ra ngoại thành, cô lúng túng mấp máy môi, "Ban nãy rất mệt nhọc."
Tài xế cảm thấy chạy trên đường cao tốc là chuyện buồn tẻ nhất, hoàn cảnh xung quanh gần như giống nhau, chiếc xe chạy nhanh thoáng qua cảnh vật bên ngoài. Người ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng sẽ tùy ý trò chuyện với người lái, dĩ nhiên mục đích chính là khiến bọn họ lên tinh thần, không buồn ngủ. Một chiếc xe đang phóng với tốc độ trên km/h, người lái xe thoáng hoảng thần thì sẽ gây thành tai nạn lớn.
"Đừng ngại, đã thành thói quen." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, lúc đầu ở trong bộ đội đặc chủng, làm tay súng bắn tỉa anh thường xuyên phải mai phục một chỗ hơn mười mấy giờ, ngoài yêu cầu bọn họ không được nhúc nhích thì càng yêu cầu bọn họ tập trung tinh thần. Có lần căn cứ làm đặc huấn kháng lạnh, một đội người đánh đến núi Đại Hưng An ở Đông Bắc, mà anh phải mai phục trên hàn triệt trên đất tuyết lạnh trong suốt suốt hơn bốn mươi giờ.
Nghiêm Thiếu Thần nhìn quân phục khoác lên người cô, Tây phục màu ô-liu khoác lên thân thể nhỏ xinh của cô khiến cô nổi bật càng xinh đẹp hơn. Anh nhếch môi, nói: "Anh không trách ý nghĩ của em."
"Ngạch?" Trình Nặc giật mình, vừa mới tỉnh ngủ cô không theo kịp suy nghĩ của Nghiêm Thiếu Thần.
"Nếu em nói trước cho anh biết những điều này, có lẽ vấn đề sẽ giải quyết tốt hơn." Trong lòng Nghiêm Thiếu Thần hơi bất đắc dĩ, sao hôm nay cô Trình không theo kịp suy nghĩ của anh.
Trong lòng Trình Nặc đã hiểu rõ, trên mặt lộ vẻ áy náy, thoáng chỉnh lý lại suy nghĩ, Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh cô lại nổ máy xe lần nữa vững vàng chạy lên trước, mà cuối cùng Trình Nặc đã giãy giụa từ trong trí nhớ ra ngoài, cô nhẹ nhàng thở ra, rồi nói: "Từ khi em bắt đầu có ý thức đã không thân thiết với ba em, trong ấn tượng cảm thấy ông là người không nói cười tùy tiên, bất cứ lúc nào, ông cũng nghiêm mặt, giống như em làm chuyện gì khiến ông mất hứng. Đứa bé nhỏ được người nào thân thiết với bé, bé sẽ quay qua thân thiết với người kia, nên từ nhỏ em chỉ tốt với mẹ em, bất kể chuyện gì, em cũng sẽ nói cho bà biết."
Khi Trình Nặc nói đến mẹ mình, ánh mắt cô nhíu chặt, ngực cũng cảm giác buồn bã, "Đến khi bà qua đời, quan hệ của em với ông cũng không có cải thiện gì, ngược lại còn lạnh nhạt hơn thường ngày."
Trình Nặc nói hời hợt mấy câu đã khiến Nghiêm Thiếu Thần nhìn thấu nội tâm của cô giãy giụa, anh biết nói thêm gì nữa, Trình Nặc nhất định không chịu nổi.
"Đừng suy nghĩ, chuyện đã qua." Nghiêm Thiếu Thần dừng xe ven đường, tay rất tự nhiên đặt trên vai của cô, vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai của cô, hôm nay thăm hỏi Trình Mẫn Chi để xin phép hôn sự của bọn họ đã xong, mặc dù ngoài dự liệu của anh, nhưng cuối cùng đã giải quyết rồi.
"Thật ra em nghĩ, cho dù ông lạnh nhạt với em hơn nữa, nhưng trong lòng vẫn hi vọng em có thể hạnh phúc." Trình Nặc dựa đầu lên cánh tay của anh, hồi tưởng lại lúc ăn cơm trưa Trình Mẫn Chi hỏi Nghiêm Thiếu Thần mấy câu hỏi, nhìn như tầm thường nhưng là những câu có liên quan đến cuộc sống của bọn họ sau khi cưới. Mặc dù bây giờ không quan tâm môn đăng hộ đối, nhưng với nhà họ Nghiêm, vẫn chệnh lệch gia cảnh rất xa, Trình Nặc nghĩ, có lẽ Trình Mẫn Chi lo lắng cô sau khi cưới sẽ bị bắt nạt.
"Trình Nặc, ông là cha em, trên đời không cha mẹ nào không hy vọng con gái mình hạnh phúc." Nghiêm Thiếu Thần thấy cô ngồi ngay ngắn, mới khởi động xe lần nữa.
Thăm hỏi Trình Mẫn Chi xong rồi, sau đó vấn đề còn lại là hôn lễ của bọn họ. Khi Trình Nặc hỏi muốn tổ chức thế nào, Nghiêm Thiếu Thần híp mắt, trong đầu suy nghĩ rất lâu cũng không có hình thành được ý tưởng.
"Có liên quan đến hôn lễ, em có ý kiến gì?" Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt hỏi.
"Ừ?" Nghe xong Trình Nặc sửng sốt, cô nghi ngờ nhíu chân mày, sao anh lại hỏi ngược lại."Thật ra cũng không có gì, chỉ là hầu hêt họ hàng của nhà em đều ở huyện L, nếu vì đám cưới của em mà chạy xa đến tận thành phố B, thì quá..."
"Vậy thì làm hai lần, một lần ở thành phố B, một lần ở huyện L." Trình Nặc chưa nói xong, Nghiêm Thiếu Thần đã hạ kết luận.