Thượng Tâm tiếp điện thoại xong, cả khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng. Trở lại bàn cơm, Thần Tri Thư cảm thấy cô cười rất chói mắt, tay hắn nắm chiếc đũa nhịn đến phát run.
Hạ Hâm Hữu nhìn hai người nhưng không có biểu hiện gì tiếp tục ăn cơm, nhưng chồng bà ở bên cạnh lại nhịn không được, thấy Thượng Tâm nói chuyện điện thoại xong lại vui mừng như vậy, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ cục, âm dương quái khí nói: "Thiệu Phi Phàm có chuyện gì? Gần sang năm mới lại đi công tác cũng không biết là thật hay giả, hay là hắn lừa dối con, chạy đi tìm người tình cũ mình."
Thượng Tâm hiểu rõ tính tình cha mình, tiểu cô nương vui mừng, không so đo cùng ông, gắp miếng dưa nói "Cha, người cứ muốn người khác vứt bỏ con như vậy sao? Hừ, lát nữa con đi gọi điện thoại cho ông nội, liền nói cha. . . . . ." Cô dừng lại, mắt to chợt lóe lên "Liền nói lúc người đi công tác là lừa mẹ con, nhưng lại chạy đến Tiểu Sơn gặp người tình cũ."
Thượng Trạm Bắc bị tức đến trừng mắt "Con cẩn thận đừng có nói lung tung."
Thượng Tâm không chút hãi sợ cũng trợn mắt nói "Con đâu có nói bậy, người có thể nói Thiệu Phi Phàm giả đi công tác, vậy khẳng định trước kia người cũng từng làm như vậy, nếu không người làm sao có thể hoài nghi anh ấy đây ? Nhất định là cha suy bụng ta ra bụng người rồi, Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, anh Thần, mọi người nói có phải hay không ?"
Ông tuyệt sẽ không bỏ qua cho người anh em có chuyện cười như vậy, gật đầu, cười cười nên bị sặc cơm trong cổ họng liền ho khan, Đàm Nhã Văn giúp ông dễ thở, đồng thời tay bà cũng đưa xuống phía dưới véo bắp đùi ông, nhỏ giọng nói"Không sai biệt lắm thì phải, anh Thượng lại không gấp như ông."
Lúc này Thượng Trạm Bắc mới nguôi giận, thấy mặt của Hạ Hâm Hữu biến sắc, ông chỉ còn kém không giwo tay lên thề, rằng mình tuyệt đối không có như vậy "Tôi đã no, mọi người cứ dùng tiếp." Dứt lời, quăng mặt mũi đi lên lầu.
Thượng Tâm đều không dám lên tiếng, da đen cũng không dám cười, Thượng Trạm Bắc nhìn con gái, thật là im lặng nói "Con chờ ta quay lại xử lý con!" Nói xong, ba bước cũng thành hai bước vội vàng đuổi theo bà xã.
Cha mẹ lần lượt lên lầu, Thượng Tâm liền le lưỡi, nhưng mà một chút đều không có lo lắng vẫn một chút.
"Ăn ít một chút, món này rất lạnh." Thần Tri Thư nói qua, lại đem đĩa dưa của mình cho cô.
Thượng Tâm cầm đĩa dưa con, nhai giòn vang. Trên lầu cha đang cố gắng dụ dỗ bà xã, đứng ở lầu hai nói vọng xuống "Da đen Nhã Văn, ăn nhanh lên, ăn xong trở lại chơi bốn vòng."
"Tốt, Nhã Văn đi, hôm nay phải làm cho anh Thượng thua sạch." Da đen chiếc đũa quẳng xuống, thúc giục bà xã"Thần con ở đây ăn cơm cùng Tâm Tâm, buổi tối liền về nhà, không cho phép đi quầy rượu."
"Vâng."
Phòng khách liền yên tĩnh lại, thím Lý đem dưa lên thuận tiện lấy đi bát đũa đã dùng qua, Thần Tri Thư nhìn Thượng Tâm như con thỏ nhỏ đang gặm dưa, ánh mắt càng tĩnh mịch. Nghĩ đến lời nói ban ngày của Thượng Phẩm, tim liền đau nhói "Tâm Tâm, em yêu anh ta sao?" Anh còn có tư cách hỏi như thế sao? Thần Tri Thư mím môi, cho đến khi Thượng Tâm cơm nước xong, lời này ở trong lòng thủy chung cũng không hỏi ra miệng.
Thượng Tâm ăn xong thấy Thần Tri Thư thủy chung nhìn mình, trong lòng liền lúng túng "Anh Thần, em đã ăn xong rồi, anh còn muốn ăn nữa sao?"
Thần Tri Thư lắc đầu một cái, đứng dậy trước cô một bước, đang ở Thượng Tâm cũng muốn đứng dậy, hắn chợt xoay người lại. Thượng Tâm giật mình ngã ngồi trên ghế, trong nháy mắt Thần Tri Thư đem đôi tay để lên thành ghế, vây cô ở trước ngực.
"Anh Thần, anh . . . . . ."
"Một lần bất trung, trăm lần không tha. Anh hỏi em, em đối với anh như thế, nếu Thiệu Phi Phàm phạm sai lầm, em có làm như vậy hay không?"bg-ssp-{height:px}
". . . . . ."
"Tại sao không trả lời anh? Là đàn ông sẽ có lúc phạm sai lầm, anh không có kiềm chế dục vọng của mình, mà anh cũng không tin Thiệu Phi Phàm có thể giữ được! Nếu như, em cũng nhìn thấy anh ta ôm môt người phụ nữ khác, em cũng đối với anh ta như với anh hay không, nhẫn tâm chia tay?"
Ánh mắt Thần Tri Thư kiên định khác thường, không lấy được đáp án quyết không bỏ qua. Thượng Tâm không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể dựa vào tín niệm nguyên thủy nhất trong lòng mình, nói cho hắn biết "Nếu anh đủ yêu thích em thì cũng sẽ không đi ôm những người khác, cũng giống như nếu Thiệu Phi Phàm yêu thích em, cũng sẽ không phạm sai lầm."
Đáp án này như là lấy lòng Thần Tri Thư, hắn cười, cười cũng như ngày trước, phách lối bá đạo lại mang theo tự tin, hắn thu hồi hai cánh tay, cúi thấp mặt nhìn cô, trong giọng nói hình như có một tia vui vẻ "Tâm Tâm, em rất không hiểu đàn ông rồi, em cùng Thiệu Phi Phàm không thích hợp." Hắn giơ tay lên sờ sờ đầu của cô, không quan tâm động tác trốn tránh của cô, "Từ một khắc này, anh có thể hiểu mình đủ thích em, cho nên em hãy nhớ, nếu Thiệu Phi Phàm không thích nữa, em hãy trở lại bên người anh ."
Thần Tri Thư nói xong, khóe miệng méo mó đi ra phòng ăn. Thượng Tâm ngồi yên thật lâu không nhúc nhích, thủy chung cau mày.
Sẽ không, Thiệu Phi Phàm sẽ không.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Thiệu Phi Phàm đã đi lên Lệ Giang, Tiểu Lý lái xe, cùng đi còn có một vị cảnh viên họ Lưu. Ba người đi xe nhiều giờ, vừa xuống xe liền bắt đầu họp hội nghị cả đêm.
". . . . . . Có người nghi Lý Dĩnh vào ở khách sạn , liên tiếp bảy ngày cũng không có ra cửa, đi cùng với cô là một người đàn ông Trung Quốc, đây là tư liệu anh ta." Cảnh viên Lệ Giang đem tài liệu giao cho Thiệu Phi Phàm.
"Lưu Dũng, ba mươi bảy tuổi, bốn năm trước tốt nghiệp đại học y khoa nghiên cứu sinh, sau đó đi Canada, là đồng học của Lý Dĩnh, hai người ở Canada có bất động sản, hơn nữa tiêu xài cũng rất lớn. Căn cứ điều tra ở Canada, hai người là Lưu Học Sinh rất nổi danh tiêu sài xa xỉ."
"Này có chút không hợp logic, tôi từng nghe nói Lý Dĩnh đều dựa vào tiền đi làm để tranh thủ học phí cùng sinh hoạt phí, bốn năm này, Lý Lan không có cho cô ta tiền."Thiệu Phi Phàm chỉ ra chỗ mâu thuẫn, Tiểu Lý nghe xong lại cười.
"Đây mới là chỗ hợp lý, Lý Dĩnh đích xác là đi làm, nếu mà tôi không đoán sai cô ta chính là độc phiến công(mình cũng không hiểu lắm). Chị gái cô ta căn bản không cho cô ta sinh hoạt phí." Tiểu Lý gật đầu một cái, trên hồ sơ Lưu Dũng "Chỉ sợ Lưu Dũng này, đem kiến thức trong trường học, chế dược đều thành chế độc đi."
"Anh nói là bọn họ tự sản xuất?" Cái suy đoán này quá lớn mật rồi, không chỉ có Thiệu Phi Phàm kinh ngạc, đội cảnh viên cũng bị suy đoán này làm cho kinh ngạc.
"Vô cùng có khả năng. Hơn nữa, bọn họ nhất định có liên hệ cùng Tam Giác Vàng, chỉ là chúng ta còn chưa có tìm được chứng cớ."
Không có chứng cớ thì không thể bắt người, tất cả liền cũng biến thành không tưởng. Thiệu Phi Phàm day day huyệt thái dương, còn chưa bắt đầu phá án, anh đã nhức đầu. Chỉ là, lúc này, cũng không phải là thời điểm nhức đầu, anh vỗ bàn nói "Cho tôi một cái máy chụp hình, tôi đi vào dò thám."
"Này quá nguy hiểm?" Tiểu Lý phản đối.
Thiệu Phi Phàm bĩu môi một cái hỏi ngược lại "Chúng ta đi làm cái này, thì không hề có nguy hiểm sao?" Nói qua anh liền cầm túi sách lên, ra khỏi phòng họp vào phòng vệ sinh, trở ra, đã đổi thành quần áo bình thường, túi lớn đeo trên lưng, nếu đeo them cái camera thật giống với khách tới đây du lịch.