Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 98: 098. đến tột cùng là ai căng thẳng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước khi Hứa Tư Văn mang theo Vũ Khánh Cương rời khỏi Lan Châu, liền trở về Hứa gia tập một chuyến, thông báo với người nhà và bát gia gia một phen.

Kỳ thực không cần hai người bọn họ cố ý tới đây, sự tình náo động đến như vậy, đã sớm đăng báo, đặc biệt là liên lụy đến chuyện du học nước ngoài cực hot mấy năm trước, càng làm cho rất nhiều người gõ vang chuông cảnh báo, xem kỹ luận văn của mình, tránh bị trộm đi.

“Các con đây là muốn về Đông Bắc à?” Mẹ Hứa nhìn một đôi đứng chung một chỗ, cảm thấy cũng rất vừa mắt.

“Dạ.” Vũ Khánh Cương chà chà tay: “Để Tư Văn đi làm quen người nhà.”

“Cần phải gặp một chút.” Mẹ Hứa vừa nghe, đây là muốn gặp người nhà đối phương, tự nhiên cao hứng, Hứa Tư Văn cũng đã mang Vũ Khánh Cương gặp người nhà họ Hứa rồi, Vũ Khánh Cương cũng phải giới thiệu Hứa Tư Văn cho bạn bè thân thích ở bên kia của hắn mới phải.

“Ba lấy cho con chút đồ, nếu như tới cửa, phải có cái lễ cầm tay.” Lúc này ba Hứa không keo kiệt, một hơi cho Hứa Tư Văn mang theo mười bình rượu ngon mình tự ủ.

“Ba, máy bay không cho mang theo nhiều chất lỏng như vậy. Có thể đổi cái khác…” Hứa Tư Văn nhìn mấy vò rượu dở khóc dở cười thương lượng với ba Hứa.

“Có thể! Gửi vận chuyển! Gửi vận chuyển!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng ngăn lại: “Chúng ta chuyển sang phi cơ, vấn đề không lớn!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Ngoại trừ rượu, còn có rất nhiều thứ, đều là ba Hứa mẹ Hứa chuẩn bị, để Hứa Tư Văn làm lễ ra mắt đưa cho người nhà họ Vũ.

Vũ Khánh Cương đến Hứa gia đều có quà ra mắt, con trai nhà mình đến Vũ gia cũng không thể tay không, dù Vũ Khánh Cương không đưa quà ra mắt cho người nhà họ Hứa, thì Hứa gia cũng sẽ không để Hứa Tư Văn tay không đến nhà, như vậy thất lễ bao nhiêu chứ!

Chính là: bạn kính tôi một thước, tôi kính bạn một trượng.

Nếu hai người dự định ở cùng một chỗ, phải cho đối phương sự tôn trọng giống vậy.

Lúc hai người rời đi, lại là bao lớn bao nhỏ, đồ vật so với mỗi một lần trước đều nhiều hơn, bởi vì rất nhiều thứ không phải cho bọn họ, mà là cho người nhà họ Vũ.

Máy bay cất cánh lại hạ xuống, mang theo đồ đạc đã chuẩn bị tốt, cùng lên máy bay với Vũ Khánh Cương, y xem như là nhìn thấy tính bướng bỉnh của Vũ Khánh Cương rồi.

Bọn họ là dùng chuyên cơ trở về, bao gồm cả xe và văn kiện vận chuyển đường hàng không của ông chủ Vũ, hành lý và đặc sản được chuẩn bị của Hứa Tư Văn, cùng với công nhân viên nhân tiện bay về Đông Bắc.

Hứa Tư Văn vừa cầm hành lý ra tới liền thấy Vũ Khánh Cương, cùng với xe của Vũ Khánh Cương.

“Sao anh lại nhanh như vậy?” Hứa Tư Văn có chút giật mình!

Tốc độ này, y vừa không chú ý, bên này đã nổ máy xe ra cửa rồi.

“Anh gấp!” Vũ Khánh Cương gần như là giành lấy hành lý của Hứa Tư Văn ném lên trên xe, sau đó mở cửa hai mắt trông mong nhìn Hứa Tư Văn, hắn không dám nhét người vào trong xe luôn.

Tuy rằng hắn rất muốn như vậy.

“Anh… Thôi.” Hứa Tư Văn lĩnh hội được tâm tư của Vũ Khánh Cương, biết hắn nói “gấp” là có ý gì, hơi đỏ mặt lên xe.

Vũ Khánh Cương dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên chỗ điều khiển, khởi động liền muốn lái đi.

“Chờ đã!” Hứa Tư Văn kêu ngừng.

Một hơi của Vũ Khánh Cương thiếu chút nữa nghẹn lại không lên nổi, dáng vẻ nghẹn đến đỏ mặt tía tai.

“Ngồi máy bay lâu như vậy cũng không sợ mệt mỏi sao, hơn nữa anh lại lập tức phải lái xe, cũng đừng mệt nhọc điều khiển.” Hứa Tư Văn lấy một cái khăn lông ra, dùng nước khoáng làm ướt trực tiếp vỗ lên cái mặt bự của Vũ Khánh Cương: “Trước tiên anh bình tĩnh một chút! Em cũng sẽ không chạy mất.”

Tuy rằng hành động của Vũ Khánh Cương khiến trong lòng Hứa Tư Văn vui mừng, tuy nhiên lại làm cho y bất an, dáng vẻ kích động như thế, lái xe còn không phải một cước đạp hết chân ga sao?

Quá nguy hiểm!

Nhất định phải khiến Vũ đại lão hổ tỉnh táo lại.

Hứa Tư Văn một bên lau mặt lau tay cho hắn, một bên động viên tâm tình hắn, mà biện pháp tốt nhất tự nhiên là dời đi lực chú ý của hắn, điểm này, Hứa Tư Văn cảm thấy mình làm được rất dễ dàng, chẳng hạn như bây giờ: “Anh nói xem anh hai với chị hai có thể thích lễ vật em mang cho bọn họ không?”

“Tất nhiên thích!” Vũ Khánh Cương vừa bị Hứa Tư Văn kêu ngừng như thế, lau mặt rồi lại lau tay, cũng thật sự tỉnh táo chút, lại nghe vợ có chút không xác định hỏi hắn, rốt cuộc cảm thấy được mình sốt ruột, nhưng mà vợ không phải cũng căng thẳng sao?

“Vợ à, em chớ khẩn trương! Em chưa từng gặp anh hai chị hai anh sao? Liền giống như trước kia thôi!” Vũ Khánh Cương ngược lại an ủi Hứa Tư Văn.

“Làm sao có thể giống nhau chứ!” Hứa Tư Văn thu hồi khăn lông ướt, thấy Vũ Khánh Cương đã không còn kích động như vậy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

“Giống nhau!” Vũ Khánh Cương bắt đầu nổ máy xe.

“Lúc này Đông Bắc mới mùa xuân, nhiệt độ thấp hơn Lan Châu nhiều.” Lan Châu bên kia đã dần dần ấm lên mặc áo sơ mi ngắn tay, nhưng Đông Bắc bên này vẫn còn mặc áo lạnh.

“Cái khí trời hiện tại, chính là lúc đào đất bắt trộm mắt to, anh về nhà nhìn xem, dẫn em đến đầm lầy đào trộm mắt to, nướng lên ăn rất thơm!”

“Trộm mắt to là cái gì?” Hứa Tư Văn không biết rõ thứ Vũ Khánh Cương nói là cái gì: “Là một loại động vật sao?”

“Là chuột núi.”

“Chuột đồng hả?”

“Chắc vậy? Anh cũng không biết tên khoa học gọi là gì.”

“Không thích ăn.” Hứa Tư Văn cau mày, con người y khá là kén chọn đồ ăn.

“Ồ.” Vũ Khánh Cương cũng mới ý thức tới điểm này, đồ vợ hắn ăn phải nhìn hình xem sắc.

“Không có rau dại gì đó sao?” Đào rau dại cũng là hoạt động vô cùng tốt, không cần nhất định phải đào ổ chuột đồng.

“Nào có thứ kia chứ? Đều mới nảy mầm thôi.” Vũ Khánh Cương suy nghĩ một chút: “Ngược lại có một chỗ cảnh sắc không tồi, hai người ông hai và ông ba không phải ở sau núi sao? Trên núi kia có một mặt sườn núi tất cả đều là cây hạnh rừng, đúng lúc hạnh kết quả nở hoa!”

“Được đó!” Hứa Tư Văn tưởng tượng một chút, cảm thấy phong cảnh khẳng định tốt, sườn núi biến thành rừng hoa hạnh.

Hai người hàn huyên một đường, Hứa Tư Văn chủ yếu là dẫn dắt lực chú ý của Vũ Khánh Cương, tâm tình của hắn dao động quá kịch liệt.

Nhưng Hứa Tư Văn ngàn dẫn dắt vạn giải sầu, đến cùng vẫn không thể nào hoàn toàn khiến ông chủ Vũ bình tĩnh.

Thậm chí, y còn đổ cả chính mình vào.

Đến cửa đại viện Vũ gia, sau khi Vũ Khánh Cương mang theo Hứa Tư Văn dừng xe lại, đồng thời nhấc đồ đạc ra khỏi ga ra tiến vào cửa lớn.

Vũ Quốc Cương làm người lớn nhất Vũ gia, đã sớm canh ở cửa, vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương mang theo đồ vật dắt Hứa Tư Văn tiến vào cửa liền đến đón.

Hứa Tư Văn nhìn Vũ Quốc Cương đi tới, rốt cuộc tâm tình khó bình tĩnh, dù sao thì chuyện hai người bọn họ ở chung với nhau, đối với gia đình thuần phác này mà nói, quá mức khác người, Vũ gia có thể tiếp nhận y, y thật sự cảm thấy mình rất may mắn.

Hít sâu một hơi, Hứa Tư Văn tiếp sức cho chính mình: Không khẩn trương!

Vì vậy câu đầu tiên Hứa Tư Văn mở miệng nói với anh hai Vũ gia: “Em nhất định không khẩn trương!”

Vũ Quốc Cương: “…?”

“Không phải!” Hứa Tư Văn lập tức đổi giọng: “Em khẳng định không có khẩn trương!”

Vũ Quốc Cương: “…?”

“Em không khẩn trương!” Hứa Tư Văn gấp lên nói chuyện đều đặc biệt lưu loát, nhưng đáng tiếc, vẫn là nói sai!

Vũ Quốc Cương: “…?”

“Không khẩn trương!” Ba chữ này Hứa Tư Văn lại lớn tiếng lặp lại một lần, trịnh trọng hữu lực giống như hô khẩu hiệu.

Kỳ thực, y là muốn mở miệng gọi người, thế nhưng vừa mở miệng, liền đem lời nghẹn trong lòng nói ra!

Vũ Khánh Cương đau lòng, cất bước tới chỗ Vũ Quốc Cương phía trước, đứng ở giữa Vũ Quốc Cương và Hứa Tư Văn giới thiệu hai người một lần nữa: “Vợ, đây là anh hai!”

Vũ Quốc Cương: “…?”

Hứa Tư Văn gấp đến giơ chân, bằng cấp cao đến đâu y cũng muốn khóc!

Cái tên ngốc anh!

Anh gọi vợ thì gọi đi, anh làm gì lại gọi vợ với anh hai Vũ, sau đó giới thiệu em là anh hai Vũ hả!

Anh hai Vũ gia xoa mặt: “Hai người đi ra ngoài! Đi vào cửa lại lần nữa!”

Hai người cùng tay cùng chân mang theo một đống lớn đồ vật ra cửa, nhìn lẫn nhau, lời gì cũng chưa nói, cơ mà có vẻ như tâm ý tương thông.

Đều biết đối phương muốn nói là cái gì, trong lòng nghĩ cái gì.

Lại vào cửa, được rồi, đây là tiến cung lần hai.

Người nghênh đón thay đổi, đổi thành chị dâu Thúy Hoa thân thiết tiến lên đón, Hứa Tư Văn ngậm miệng, trong lòng quyết định lúc này nói cái gì, cũng không thể nói “khẩn trương”!

“Trở về rồi à?” Vẻ mặt chị dâu Thúy Hoa tươi cười, vô cùng nhiệt tình.

Kết quả bởi vì quá nhiệt tình, Hứa Tư Văn vừa kích động, há mồm liền gọi một tiếng xưng hô vô cùng vang dội: “Anh hai!”

Chị dâu Thúy Hoa: “…!”

Vũ Khánh Cương lại canh đúng lúc này giới thiệu hai người lần nữa: “Vợ, đây là vợ anh.”

Hứa Tư Văn: “…!”

Chị dâu Thúy Hoa: “…!”

Một trận gió nhẹ thổi qua, ba người như vừa tỉnh giấc chiêm bao.

Chị dâu Thúy Hoa chỉ tay ra cửa lớn, cái gì cũng chưa nói, cô sợ vừa mở miệng liền nhịn không được cười ra tiếng!

Lúc này hai chồng chồng cũng không cần chị dâu Thúy Hoa nói, trực tiếp xoay người vẫn là cùng tay cùng chân đi ra ngoài cửa, lại trở lại một lần nữa đi!

Ngoài cửa lớn, Hứa Tư Văn ngồi chồm hỗm trên mặt đất tỉnh táo lại một phút, cảm thấy tố chất tâm lý của mình vẫn luôn rất kiên cường, năm đó chuyện Trang Sĩ Nhân như vậy cũng không khiến cho mình mất đi ý chí chiến đấu, chút chuyện nhỏ này, căn bản là không cần căng thẳng!

“Ổn không?”

“Ổn!”

Hai người lại một lần nữa tiến vào cửa, tiến cung lần ba.

Lúc này nghênh đón hai người bọn họ, là hai vợ chồng anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa, bốn người họp mặt ở giữa sân, hai cặp nhìn nhau nửa ngày, ai cũng không dám mở miệng trước.

Hứa Tư Văn xây dựng tâm lý nửa ngày, sau đó dùng nụ cười khéo léo nhất hơi khom lưng với anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa: “Em không có khẩn trương.”

Sau đó, bốn người đều tựa như bị điểm huyệt giữ vững một trạng thái yên lặng…

Hứa Tư Văn lệ rơi đầy mặt: Kỳ thực, y chỉ muốn nói, em là Hứa Tư Văn!

“Được rồi!” Vũ Khánh Cương xoa mặt một cái: “Cái gì cũng đừng nói nữa, vào nhà trước đi!”

“Ồ.” Hứa Tư Văn cúi đầu cùng tay cùng chân đi theo sau Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương cũng cùng tay cùng chân dẫn vợ đi vào nhà.

Anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa nhìn động tác nhất trí biểu tình cứng ngắc của hai người, hai vợ chồng liếc nhau một cái: “Ha ha ha…!”

Hứa Tư Văn vừa đến phòng khách liền nghe thấy bên ngoài bộc phát ra tiếng cười, mặt đỏ giống như bàn ủi!

Cái chuyện náo loạn chê cười này…

Hết chương

Truyện Chữ Hay