Bởi vì muốn trình báo là độc quyền toàn cầu cao hơn nhiều so với độc quyền, toàn bộ tư liệu Hứa Tư Văn chuẩn bị đều dịch thành ngôn ngữ quốc tế thông dụng, y tự mình khởi thảo biên soạn, ngay cả nghiên cứu cũng tạm thời ném cho bọn Mai Cảnh, mỗi ngày ngồi ở trong phòng làm việc biên soạn tư liệu.
Mới đầu Vũ Khánh Cương rất cao hứng, đối với việc vợ đến thật sự là nhiệt liệt hoan nghênh!
Hai người này không làm việc ở cùng một tầng, chỉ nhìn thấy mặt thôi cũng phải qua mấy cái cửa lớn cửa nhỏ và vân vân, thật lòng không thích hợp với ông chủ Vũ.
Nhưng mà sau đó hắn lại mất hứng.
Trong phòng làm việc rộng lớn, trên bàn làm việc siêu cấp lớn, các loại sách vở chuyên nghiệp mở ra phủ kín, cả người Hứa Tư Văn đều chôn trong đó.
Một cái máy tính tinh xảo đang mở ở một bên, trên một trang tài liệu, vẽ đầy đường nét viết đầy các loại từ ngữ chuyên nghiệp, Hứa Tư Văn một bên biên soạn một bên điều tra tư liệu, cần phải làm đến tốt nhất hoàn mỹ nhất, bởi vì đây là thứ thuộc về y.
Cũng có thể nói, đây là cuộc chiến của y, y nhất định phải toàn lực ứng phó.
“Vợ ơi, uống nước!” Địa điểm làm việc của ông chủ Vũ, từ sau khi Hứa Tư Văn nói muốn dùng văn phòng, hắn liền chủ động dời đến bên cạnh, đặt thêm một cái bàn làm việc giống nhau như đúc, ngày đầu tiên hai người cùng nhau làm việc, tâm tình của ông chủ Vũ cực kỳ tốt.
“Ừm.” Vừa vặn Hứa Tư Văn cũng khát, tiếp nhận cốc uống cạn một hơi xong đưa trả cho ông chủ Vũ: “Lại cho em một chút, còn thật khát.”
“Ai!” Ông chủ Vũ vui vẻ đi rót nước.
Sau nửa giờ, Hứa Tư Văn chạy đến nhà vệ sinh hai chuyến, không uống nước ông chủ Vũ đưa cho y nữa, để ở một bên tiếp tục công việc.
Sau mười phút, ông chủ Vũ đưa qua một cái bánh ngọt nhỏ mềm mịn: “Ăn chút gì không?”
“Không, vẫn chưa đói.” Hứa Tư Văn nói không muốn, nhưng vẫn đưa tay cầm một khối, Vũ Khánh Cương cao hứng nở nụ cười, nhưng sau đó Hứa Tư Văn liền vươn tay nhét vào trong miệng ông chủ Vũ: “Anh không thích ăn mấy rau xanh không có mùi vị đó, vậy thì ăn vài thứ trong thành phần có mang theo rau xanh đi, cái bánh ngọt Green Forest cake này thích hợp đó.”
“Vợ, đây là chuẩn bị cho em, anh không muốn loại đồ ăn mềm nhũn này.” Ông chủ Vũ buồn bực.
“Anh thích nhai đồ ăn cứng một chút à?” Hứa Tư Văn giương mắt nhìn ông chủ Vũ.
“Phải!” Ông chủ Vũ ngu xuẩn cười ngây ngô: “Cứng cứng giòn giòn nhai mới đã, loại đồ ăn mềm nhũn này, ăn vào trong miệng không có cứng.”
“Được rồi, vậy sau này anh đừng mua những thứ này, em cũng không phải quá yêu thích, còn có việc bận, anh cũng tự bận rộn đi.” Hứa Tư Văn nhìn nhìn ông chủ Vũ, lại cúi đầu chơi đùa với mấy cái thứ đầy trang giấy đều là chữ.
Ông chủ Vũ ủ rũ ủ rũ bại lui, hắn phát hiện vợ thì đã theo đuổi được tới tay, cùng với vợ thì càng ngày càng gần, nhưng trên thực tế lại cảm thấy chung quy là cách vợ càng ngày càng xa.
Cả ngày, Hứa Tư Văn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, không nói mấy câu với Vũ Khánh Cương, thế nhưng y nhìn thấu trầm mặc của Vũ Khánh Cương.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Bách Lý Hãn Mạc tìm Vũ Khánh Cương có chuyện thương nghị, Trương Lam Hà cũng bị kéo vào phòng hội nghị tham dự.
Hứa Tư Văn đến nhà ăn.
“Hứa tiên sinh?” Người trong phòng bếp vẫn biết Hứa Tư Văn, bọn họ từng gặp mặt mấy lần ở Đông Bắc.
“Ừm, cái đó, tôi có thể mượn dùng nơi này một chút không?” Hứa Tư Văn vẫn là lần đầu tiên tiến vào phòng bếp sau nhà ăn, bên trong rất sạch sẽ, quần áo nhân viên làm việc ở nhà bếp mặc đều là yêu cầu dựa theo tiêu chuẩn của nhà hàng năm sao.
“Được!” Người phụ trách nhà bếp liên tiếp gật đầu: “Lúc này mới vừa cơm tối xong, chuyện gì cũng không có, chúng tôi có thể phụ một tay.”
“Cái này cũng không cần, tôi tự mình làm được rồi, cảm ơn!” Hứa Tư Văn cũng không dám để người ta tan việc lại đến hỗ trợ mình, cự tuyệt đề nghị của người phụ trách, để bọn họ nên tan tầm thì tan tầm, mình y có thể.
“Vậy cũng tốt, ngài muốn dùng cái gì cứ lấy, không cần khách khí, những thứ này mỗi ngày đều có bổ sung.” Người phụ trách nhà bếp đem mấy cái kho ướp lạnh giới thiệu cho Hứa Tư Văn, sau đó liền mang theo mọi người tan việc.
Hứa Tư Văn thấy người đi rồi, liền gọi điện thoại cho mẹ Hứa, mẹ Hứa còn thật sự bất ngờ, giờ này sao còn không tan tầm nghỉ ngơi đi, lại gọi điện thoại về nhà?
“Văn Văn, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cương tử đâu?” Mẹ Hứa nghĩ đến trước tiên chính là có phải bọn họ có chuyện hay không.
“Anh ấy đang cùng ông tổng của một công ty mở hội nghị, chuyện này con cũng không hiểu, bọn con vô cùng tốt không có chuyện gì.” Hứa Tư Văn trước tiên trấn an mẹ Hứa một phen, sau đó mới nói ra mục đích của y: “Mẹ, mẹ nói cho con một chút, mì sợi mẹ làm cho Nữu Nữu là làm thế nào vậy?”
Mẹ Hứa: “…?”
“Còn có khoai mỡ khô kia, năm ngoái ở nhà hấp sao?”
Mẹ Hứa: “…??”
Trương Lam Hà núp ở một góc nhìn một màn trình diễn trước mắt.
Bởi vì có hai tôn đại thần là ông chủ Vũ và Bách Lý Hãn Mạc tọa trấn, hiện tại hai người mỗi người đều phân một nhóm nhân mã trong đoàn đội của mình tới đây, Bách Lý Hãn Mạc thì nhận lấy tòa nhà A cao ốc VT từ trong tay ông chủ Vũ, bỏ ra bao nhiêu tiền, Trương Lam Hà biểu thị hắn không muốn biết.
Hắn cũng là lần đầu thấy được, tình cảnh công tác của thổ hào.
Thật lòng xin lỗi hai người họ một chút, trước kia là hắn lòng dạ hẹp hòi, bề ngoài ngăn nắp bên trong mệt chết cẩu đều là khắc họa chân thực về hai người họ đó!
Một mình ông chủ Vũ, trên kế hoạch hơi một tí là mấy chục triệu mấy chục triệu ra vào, mà lúc này Vũ Khánh Cương còn có thể giữ vững phong cách đối thoại Đông Bắc: “Một giá thôi, chỉ một ngàn rưỡi!”
“Ông chủ, đây đã là dự toán thấp nhất, thấp hơn không đạt tới tiêu chuẩn anh yêu cầu đâu!” Người của phòng tài vụ cũng muốn khóc.
Bình thường ông chủ quá hào phóng, nhưng vừa đến chuyện công, liền keo kiệt có thể so với vắt cổ chày ra nước, vắt chày ra nước.
“Sao thế? Nói không làm được à?”
“Ông chủ, anh đừng làm bậy được không?”
“Vậy thì thay người! Tìm được người có thể tiết kiệm thì đổi hết toàn bộ những người lãng phí! Không làm giảm giá được thì biến.” Vũ Khánh Cương nói chuyện thổ phỉ: “Sau đó là chuyện gì?”
Trương Lam Hà: “…!”
Đông Bắc Hổ là phát triển thế nào vậy?
Hắn vô cùng muốn gặp mặt cái người tên Ngụy Diên trong truyền thuyết… Quá khó khăn rồi!
Bách Lý Hãn Mạc bên kia thì gió lạnh vèo vèo vèo thổi, tất cả mọi người đều cùng một sắc quần áo với Bách Lý Hãn Mạc, màu đen, màu đen vô biên vô tận, khiến Trương Lam Hà thiếu chút nữa cho rằng nơi này không phải công ty của mình mà là một nơi nào đó đang tổ chức tang lễ chứ.
Nguồn:
Nhóm mà Bách Lý Hãn Mạc mang tới cùng với nhóm của Đông Bắc Hổ đúng lúc là hai thái cực, người của Đông Bắc Hổ dám đập bàn đá ghế tranh luận cãi nhau mặc cả với ông chủ là Vũ Khánh Cương, nhưng chỗ của Bách Lý Hãn Mạc thì ngoại trừ báo cáo, căn bản là không có âm thanh nào khác!
Khiến Trương Lam Hà hỏng mất nhất chính là, một loạt máy vi tính trước mặt Bách Lý Hãn Mạc, trên từng cái lần lượt mở ra video xuất hiện người đang mở hội nghị từ xa với hắn, nói chuyện tất cả đều là ngoại ngữ, không phải ngôn ngữ thông dụng, mà là một hồi ngôn ngữ này một hồi ngôn ngữ kia, từ trong miệng Bách Lý Hãn Mạc phun ra, dùng âm thanh cứng nhắc không có một tia gợn sóng kia của hắn.
Chờ sau khi hai người mỗi người đều xử lý xong chuyện trên tay, sáp nhập vào cùng một chỗ, thảo luận về công ty nhỏ của Trương Lam Hà.
Trương Lam Hà làm địa chủ, có một vị trí.
Bàn hội nghị thật dài, hắn đơn độc ngồi ở chủ vị, vị trí đầu tiên bên tay trái là Bách Lý Hãn Mạc, sau Bách Lý Hãn Mạc là thủ hạ của hắn; vị trí đầu tiên bên tay phải là ông chủ Vũ, sau ông chủ Vũ là thành viên đoàn đội Đông Bắc Hổ.
Lúc này Trương Lam Hà đặc biệt tưởng niệm Hứa Tư Văn!
Vốn dĩ bất luận là Bách Lý Hãn Mạc hay là Vũ Khánh Cương, đều muốn đem công ty nhỏ của Trương Lam Hà thu vào dưới cánh chim của mình bảo vệ, nhưng Trương Lam Hà rất kích động phản đối: “Đây là tâm huyết của tôi và Tư Văn, ai cũng không cho!”
Vũ Khánh Cương tìm lý do: “Đồ của vợ tui, tự nhiên để tui chiếu cố, anh đừng phản đối.”
“Đó cũng là của tôi! Tôi có một nửa quyền lợi!” Trương Lam Hà không thỏa hiệp: “Hơn nữa anh khẳng định chưa đề cập với Tư Văn, cậu ấy nhất định sẽ phản đối!”
Trương Lam Hà một câu nói trúng.
Vũ Khánh Cương còn thật sự chưa nói với Hứa Tư Văn chuyện đem công ty nhập vào Đông Bắc Hổ đâu!
“Tôi thu…” Bách Lý Hãn Mạc mới chỉ mở đầu, đã bị người ngắt lời.
“Anh cũng không được!” Lúc này Trương Lam Hà hiếm thấy mà kiên cường một phen: “Ai cũng không cho phép đánh chủ ý lên công ty của hai chúng tôi! Hai người các anh, chỉ cần hợp tác, không được nhập vào, thu mua!”
Bách Lý Hãn Mạc bình tĩnh nhìn Trương Lam Hà, Trương Lam Hà kiên trì đánh trả trở lại, thủ hạ của Bách Lý Hãn Mạc dùng ánh mắt nhìn dũng sĩ mà nhìn Trương Lam Hà, người dám đánh gãy lời của gia chủ, thế mà đã xuất hiện!
Mãi cho đến chín giờ, bọn họ mới từ trong phòng họp đi ra, từng người từng người uể oải không chịu nổi, người khác còn ổn chút, Trương Lam Hà thì đã là hai chân run rẩy.
Cùng hai nam nhân như vậy thương thảo công việc, thật là một việc muốn chết.
“Các anh mở hội nghị xong rồi sao?” Điện thoại của Hứa Tư Văn đúng lúc gọi tới di động của Vũ Khánh Cương.
“Xong việc rồi.” Vũ Khánh Cương xoa xoa huyệt thái dương, Bách Lý Hãn Mạc thật sự không phải một người đơn giản, nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, mình giả ngu cũng vô dụng, mặt người chết thật chướng mắt.
“Là Tư Văn sao?” Trương Lam Hà yếu thanh yếu khí hỏi Vũ Khánh Cương.
Vũ Khánh Cương gật đầu, sau đó điện thoại liền bị Trương Lam Hà đoạt mất: “Tư Văn, mau ra đây, chúng ta đi ăn khuya đi, anh đói rồi!”
“Ba người các anh đến đây đi, em đều chuẩn bị rồi.” Nghe Trương Lam Hà trong điện thoại hơi thở yếu ớt, Hứa Tư Văn không tử tế nở nụ cười, đồ ngốc đó khẳng định bị dằn vặt không nhẹ.
Đầu kia nghe được tiếng hoan hô của Trương Lam Hà, Hứa Tư Văn cúp điện thoại, bỏ mì sợi vào nồi, để nước sốt đã làm xong lên bàn, nhìn mì sợi trong nồi, Hứa Tư Văn rất chờ mong biểu tình của ông chủ Vũ khi nhìn thấy mấy vắt mì này.
Ba người tới rất nhanh, Trương Lam Hà chạy ở phía trước, Vũ Khánh Cương và Bách Lý Hãn Mạc ngược lại là kề vai sát cánh đi ở phía sau.
Hai người cũng không biết nhân cơ hội nói cái gì, Bách Lý Hãn Mạc do dự một chút gật gật đầu, Vũ Khánh Cương cao hứng nhếch miệng cười.
“Mì sợi lập tức liền ra nồi, các anh đều đi rửa tay đi!” Chỗ này của Hứa Tư Văn có thiết trí nhà bếp nhỏ, Vũ Khánh Cương cũng nhọc tâm tư không ít, chim sẻ tuy nhỏ cũng phải ngũ tạng đầy đủ.
“Vợ?” Vũ Khánh Cương chấn kinh rồi: “Em làm á?”
“Không phải em, thì là ai? Nói với mấy người ở nhà ăn, hôm nay không chuẩn bị đồ ăn khuya cho các anh, chuẩn bị cho bọn Mai Cảnh là được rồi.” Hứa Tư Văn đầu không nâng mắt không trợn trả lời, tay cầm đũa khuấy động trong nồi: “Còn không đi rửa tay?”
“Ai ai!” Vũ Khánh Cương bay đi rửa sạch tay lại bay trở về…
Hết chương