“Anh cảm thấy đào măng cũng từa tựa như đào khoai lang…” Ở trên đường ông chủ Vũ đã bị ba Hứa phê bình cả một đường.
Đào khoai lang là phải lựa củ to đào, củ nhỏ đều là chôn xuống cho nó lớn; nhưng măng vào thời gian này là phải lựa búp nhỏ, lớn tốt thì phải chôn đó cho nó lớn… “Không có chuyện gì không có chuyện gì, phía sau núi nhiều trúc như vậy không thiếu hai búp măng này của anh đâu.” Thái độ tội nghiệp nhận sai của ông chủ Vũ triệt để chọc Hứa Tư Văn xù lông, người yêu mình lần đầu đến có chút uất ức thì còn có thể hiểu được, nhưng đây đã là lần thứ hai rồi dựa vào cái gì còn phải uất ức chứ? Này không công bằng!
Vũ Khánh Cương hoàn toàn không ngờ Hứa Tư Văn sẽ nói như vậy, ba Hứa chính là càm ràm một đường, các loại thuyết giáo ông chủ Vũ nghe mà bó tay toàn tập.
Nhưng bây giờ ông chủ Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều bị một loại cảm giác tên là “hạnh phúc”, nhét đầy tràn, quá tốt quá vui vẻ! “Lại nói, anh căn bản là chưa từng đào qua thì làm sao lại đào tốt được? Người ta đều nói sư phụ dẫn vào cửa tu hành tại cá nhân, nhưng anh ngay cả sư phụ cũng không có đó chứ!” Lúc Hứa Tư Văn nói chuyện, mắt to liền trừng ba Hứa, dùng sức nhìn, ra sức nhìn.
Nhìn ba Hứa đến mức đặc biệt chột dạ!
Ông chính là bận nói chuyện khoe khoang với người khác, quên mất Vũ Khánh Cương không phải người Giang Nam, cái chỗ Đông Bắc nghe đâu tuyết lớn có thể qua đầu gối, tình hình thực tế như vậy cả đời bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Đừng nói loại thực vật bốn mùa thường xanh như trúc, ngay cả một số cây cối, nếu như không thể phòng lạnh kháng hàn cho tốt, một mùa đông cũng không biết có thể lạnh chết bao nhiêu.
Lại nữa tiếp, những chuyện ông chủ Vũ từng trải qua tất cả đều là xuất lực nhiều gặp may ít, công việc đào măng này chính là để cho ông chủ Vũ làm thành xới đất đào khoai lang, bạn nói có thể thích hợp sao?
Lại nói tỉ mỉ, lý do phần lớn, chính là thật ra ba Hứa có chút ý tứ muốn mượn đề tài để mình nói chuyện, nhưng không ngờ con trai út trước hết mặc kệ, che chở cho Vũ Khánh Cương! “Đi thay quần áo đi.” Hứa Tư Văn vừa thấy ba Hứa chột dạ, cũng không tính toán thêm với ông cụ, thế nhưng thái độ thì nhất định phải bày ra.
Kéo Vũ Khánh Cương đến phòng mình thay một bộ quần áo sạch sẽ, ôm quần áo Vũ Khánh Cương thay ra cũng không để ý cái khác, trước tiên ném vào trong chậu nước giặt sạch.
Hứa Tư Văn cảm thấy tính khiết phích của mình dường như tốt hơn rất nhiều, không còn là dáng vẻ một chút cũng không tha thứ được, ăn uống ngủ nghỉ của Vũ Khánh Cương, nhờ y xử lý cũng trôi chảy hơn rất nhiều, còn dám lôi thôi Hứa Tư Văn liền trực tiếp dọn dẹp luôn cả bản thân Vũ Khánh Cương.
Chút tự giác ấy Vũ Khánh Cương rất tốt, vẫn không để Hứa Tư Văn có cơ hội trừng trị bản thân hắn…
Quần áo thay ra cũng chẳng có bao nhiêu vết bẩn cứng đầu, một lớp đất ở ngoài mà thôi, Hứa Tư Văn đổ một chút nước giặt quần áo lên mặt, lại dùng nước sạch xả qua một lần, trực tiếp phơi lên sào đồ ở trong sân, đổ nước bẩn cầm chậu vừa quay đầu lại, liền phát hiện ông chủ Vũ đứng ở ngưỡng cửa cười rất, ngu, ngốc! “Làm gì vậy hả? Bộ dạng cười thật là ngu.” Vừa nói vừa đem chậu giặt quần áo thả về, khí trời phía nam vào lúc này không ẩm ướt cỡ nào, còn chưa tới mùa mưa dầm, quần áo phơi một ngày cũng gần khô. “Ha ha ha…” Vũ Khánh Cương chỉ biết cười ngây ngô, kỳ thực là hắn nhìn thấy Hứa Tư Văn giặt quần áo cho hắn, liền cảm thấy có vợ thật tốt!
Buổi trưa Hứa Gia Văn trở về, chị dâu Hứa gia cũng cùng trở về, ba Hứa tự biết đuối lý, từ trong hầm rượu cầm ra hai vò rượu trúc diệp thanh, không nói lời giải thích, mà là cho Vũ Khánh Cương một vò: “Đây là rượu nhà ủ, nếm thử.”
“A!” Vũ Khánh Cương một chút không dễ chịu cũng không có, nhận lấy mở nắp còn ngửi một cái, phát hiện có một ít mùi chua của rượu, hai phần mùi thuốc, thế nhưng càng nhiều hơn chính là hương trúc nhàn nhạt thơm ngát. “Trong rượu này không có cao thâm thổi phồng như bên ngoài, chỉ là toàn bộ quá trình đều dùng ống trúc để chứa rượu, dược liệu cũng đều là tìm thấy từ trong núi, rượu vàng là tự ủ, cuối cùng pha chế rượu xong để ít ngày, có thể uống, cậu nếm thử xem có thể uống quen hay không? Nhớ Tư Văn từng nói chỗ các cậu uống rượu đều là uống thiêu dao hả?” Bởi vì tự biết đuối lý, rốt cuộc ba Hứa cũng giống ba vợ bình thường, lúc con rể tới, lấy rượu uống, cùng tán gẫu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngược lại khiến Vũ Khánh Cương thụ sủng nhược kinh: “A? Đúng! Chỗ kia của bọn con, cực kỳ lạnh, hiện tại tốt lắm rồi, trước đây bão tuyết quét qua, cục đá cũng có thể rơi ra một tầng vụn băng, người nếu đi ra ngoài thời gian dài, không uống một hớp rượu ấm áp một chút dễ dàng lạnh hỏng.”
Ông chủ Vũ nói quá mơ hồ, Hứa gia đều là người phía nam thổ sinh thổ dưỡng, thật sự không tưởng tượng ra được là có bao nhiêu lạnh.
“Thật sự lạnh như vậy à?”
“Anh ấy nói có chút khoa trương, có điều lúc con qua đó, mang theo chính là quần áo dày nhất, còn là mua lúc du học nữa đó, kết quả vẫn bị đông cứng…” Hứa Tư Văn gắp đồ ăn cho Vũ Khánh Cương trước hết để cho hắn ăn cơm chặn miệng lại, đừng khuếch đại như vậy hù dọa người ta, sau đó liền kể với người trong nhà về cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu.
Người nhà họ Hứa đều cười phun cơm!
“Ngày đó kỳ thực cũng không phải cố ý…” Vũ Khánh Cương liền nói thật, người nhà họ Hứa thế mới biết cái tên Vũ Khánh Cương này đừng thấy thành thật, thực sự là giống như Hứa Tư Văn nói, xấu tính xấu tính.
“Chính là lần kia, em nghe thấy, nói là đối tượng của anh, còn tới cửa nữa, có nhớ hay không?” Vũ Khánh Cương nhắc nhở Hứa Tư Văn.
“A!” Hứa Tư Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Khó trách lần đó anh nói ‘hàng rẻ không phải hàng tốt, giao hàng tới tận cửa’!”
Người nhà họ Hứa: “…!”
Ồn ào thật lâu, chờ tất cả mọi người ăn cơm tối xong đã không thể đứng thẳng nổi.
Nữu Nữu còn nhỏ nhưng ranh ma quỷ quái vô cùng, cơm nước xong liền chạy đi tìm Vũ Khánh Cương, ngẩng đầu nhỏ lên ngoẹo cổ nhìn Vũ Khánh Cương: “Chú lớn lên thật cao!”
Phía nam không phải là không có người cao, nhưng phổ biến đều là loại vừa vừa dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, Hứa gia càng là như vậy.
Mà Vũ Khánh Cương thì không cần nói, ở Hứa gia nơi này, cái đầu của hắn, cũng dễ nhìn thấy giống như con gấu xông vào trong đám hươu sao vậy.
“Con có muốn lập tức cũng cao như vậy không?” Vũ Khánh Cương nhìn tiểu Nữu Nữu nhỏ nhắn khỏi nói có bao nhiêu yêu thích, trong nhà không có bé gái, hắn cũng trông mà thèm đã lâu.
“Muốn!” Con nít mà, nhìn thấy tốt đều muốn.
“Đến, cho chú Vũ ôm một cái có được hay không?” Vũ Khánh Cương ngồi chồm hỗm xuống vươn tay về phía bé.
“Dạ!” Đứa nhỏ không sợ người lạ, nhào tới liền ôm lấy Vũ Khánh Cương.
Đứa nhỏ vô cùng mềm rất thú vị, Vũ Khánh Cương lập tức ôm nghiện, đặt bé trên vai đi xung quanh, khiến tiểu Nữu Nữu vô cùng vui vẻ, búp bê cũng không cần, ôm đầu Vũ Khánh Cương khanh khách cười đến không ngậm miệng lại được.
Hứa Tư Văn đi ra nhìn thấy liền sợ hãi: “Sao anh có thể không biết nặng nhẹ như thế? Lỡ té thì làm sao bây giờ? Mau thả xuống”
“Không có chuyện gì!”
“Hông đâu!”
Một lớn một nhỏ lập tức phản đối!
Hứa Tư Văn: “…!”
Từ lúc nào hai người này thân thiết như thế rồi hả? Người chú ruột là y cũng chưa tốt với Nữu Nữu như vậy…
“Ở chỗ bọn anh đều mang con nít như thế, cũng không thấy ai té cả!” Vũ Khánh Cương một tay vịn tiểu Nữu Nữu, một tay gãi gãi đầu.
Hắn cảm thấy vợ quá khẩn trương rồi.
“Có thể nhìn xa!” Tiểu Nữu Nữu suy nghĩ một chút, liền cho ông chú của bé một câu: “Dục cùng thiên lý mục, cánh thượng nhất tầng lâu!”
Trích trong bài thơ “Đăng Quán Tước lâu” của Vương Chi Hoán:
Bạch nhật ỷ sơn tận,
Hoàng Hà nhập hải lưu.
Dục cùng thiên lý mục,
Cánh thượng nhất tầng lâu.
Dịch nghĩa:
Mặt trời dựa sườn núi
Hoànng Hà hòa biển sâu
Muốn nhìn xa ngàn dặm
Phải lên thêm tầng lầu
“Ai nha!” Vũ Khánh Cương càng thích cô nhóc: “Tài nữ nha!”
“Quá khen!” Tiểu Nữu Nữu giả vờ giả vịt ôm quyền, bộ dạng nhỏ nhắn cực khôi hài.
Nhìn một lớn một nhỏ ở chung hòa hợp, Vũ Khánh Cương cũng không phải người hấp ta hấp tấp, Hứa Tư Văn liền theo sau Vũ Khánh Cương, trên vai Vũ Khánh Cương là tiểu Nữu Nữu, đi theo phía sau là vợ, nhìn tựa như một nhà ba người.
Ba Hứa nhìn thấy tổ hợp như vậy, trong mắt loé ra một tia thâm trầm.
Ở nhà hai ngày này, Hứa Tư Văn giặt quần áo cho Vũ Khánh Cương, mẹ Hứa dựa theo vóc người Vũ Khánh Cương mà nấu ăn, ba Hứa… được rồi, ông cụ dẫn Vũ Khánh Cương lên núi một lần, dạy hắn đào măng…
“Chú Vũ, bao giờ người mới đến nữa?” Nữu Nữu chơi xấu ở trên người Vũ Khánh Cương không muốn xuống, trong nhà chỉ có chú Vũ có thể cho bé ngồi trên bờ vai, cưỡi ở trên cổ chơi đùa khắp nơi.
“Cuối tuần sau, hoặc là cuối tuần sau nữa.” Vũ Khánh Cương cũng luyến tiếc cô nhóc.
Bé con thông minh, còn có thể đọc sách học chữ, cực kỳ thú vị!
“Vậy ngoắc ngoắc, nhất định phải trở về, xem ông nội bà nội, ba ba ma ma, còn có Nữu Nữu.” Bé con một hơi kéo hết người trong nhà ra.
“Được, ngoắc ngoắc.” Vũ Khánh Cương đặc biệt có kiên nhẫn với bé con.
“Nữu Nữu vô cùng thích chú Vũ của nó.” Hứa Gia Văn nhìn con gái ngoắc ngoắc tay với Vũ Khánh Cương, cười nói chuyện với Hứa Tư Văn, nửa kia của em trai hắn có thể yêu thích đứa nhỏ trong nhà như vậy cũng tốt, ngày sau cũng dễ ở chung, đỡ cho Tư Văn kẹp ở giữa liên kết cho hai bên.
“Cương tử thật thích con nít, cũng được con nít yêu thích.” Trình Mỹ Lệ làm mẹ ruột, chính là biết tiểu quỷ tinh quái này có bao nhiêu làm khó xử: “Nó không thích chú họ của nó bên nhà mẹ chị, gặp mặt nhất định phải cào người ta, còn có bốn đứa em họ bên nhà chú Đường nữa, lúc đó chẳng phải nó không đi gặp sao? Mỗi lần gặp đều không gọi người ta, dám nói chuyện với nó hả, nó liền nhổ nước miếng!”
Vừa nhắc tới tiêu chuẩn yêu thích người khác cổ quái của con gái, Trình Mỹ Lệ liền không nhịn được lòng chua xót, con thông minh là chuyện tốt, nhưng thông minh lại có chút sở thích lạ liền khiến người làm mẹ khó xử, nhỏ như vậy, đánh không được chửi không được, huống chi phía trên còn có người lớn che chở, giận lên thì thật là muốn chết nha!
“Anh ấy đối với Nữu Nữu như vậy cũng rất hiếm thấy, mọi người không thấy thôi, hồi đó em ở Vũ gia ăn tết, dáng vẻ anh ấy đạp ba đứa cháu trai, thật đúng là không chừa chút sức lực!” Hứa Tư Văn chính là nhìn ra, nếu Vũ Khánh Cương thích ai, chính là rất thích, nếu muốn giáo dục con nít, cũng thật sự có thể hạ thủ được, chủ yếu nhất là, chị dâu Thúy Hoa thế mà lại cũng tùy cho hắn đập ba đứa nhỏ như vậy.
Nguồn:
“Đây chính là duyên phận đó…” Tiếng cười của ba Hứa truyền ra không xa, lời nói ý tứ sâu xa, lại không ai chú ý tới.
Lúc từ Hứa gia tập rời đi, mẹ Hứa và chị dâu Hứa gia, liền nhét không ít bao lớn bao nhỏ đồ vật ở trên xe, giống như sợ Vũ Khánh Cương nuôi không nổi để Hứa Tư Văn bị đói vậy.
“Trở về đi, tuần sau nếu không có thời gian, thì tuần sau nữa chúng ta lại trở về…” Hứa Tư Văn cùng người trong nhà nói lời tạm biệt.
Sở dĩ nói tuần sau không xác định, là bởi vì Vũ Khánh Cương nhận được tin tức, Trang Sĩ Nhân bên kia, rốt cục nhịn không nổi!
Trên đường trở về, cả đoạn đường Hứa Tư Văn đều một mực kìm nén, lần này, Trang Sĩ Nhân, anh nợ tôi, cũng nên bắt đầu trả lại…
Hết chương