Ông bác sĩ tức giận nha!
Liền khỏi nói luôn!
Có điều ông bác sĩ quả thật là có chút tài năng, ba ngày, ngâm cặp chân có mùi lạ trong thuốc, chân ông chủ Vũ lột một lớp da, không còn mùi nữa!
“Đúng rồi!” Sau khi Hứa Tư Văn hài lòng như ý, bắt đầu phiên giang đảo hải: “Anh tới thì tới, tạo động tĩnh lớn như vậy làm cái gì?”
Hứa Tư Văn là một người khiêm tốn, nếu như không chú ý, y có thể làm vách tường hoa ẩn thân luôn, đối với ông chủ Vũ một kẻ thích lộ liễu như vậy, thật sự là cần phải “nói chuyện” cho tốt!
Hơn nữa y cảm thấy, rất lãng phí tiền.
“Còn không phải là muốn cho em chỗ dựa sao!” Nói tới chuyện này Vũ Khánh Cương còn oan uổng kìa, không kịp chờ đợi bắt đầu khoe thành tích.
Vũ Khánh Cương giải quyết chuyện trong nhà, có sức lực, liền gọi điện thoại cho Hứa Tư Văn, kết quả số của Hứa Tư Văn thế mà lại là tắt máy!
“Em nói xem điện thoại em có chuyện gì thế? Thời khắc mấu chốt liền hỏng chuyện?”
“Em, đó là số em đi công tác! Ra ngoài mới khởi động máy, ở bên này em có số của riêng mình.” Hứa Tư Văn càng nói càng chột dạ, thật ra y cố ý, cái số kia quả thật là số đi công tác, là số thương vụ, là điện thoại được công ty trả phí, vào lúc ấy, y chỉ là không muốn để người này liên lạc với y, là một loại hành động trốn tránh ngu xuẩn, thế nhưng y làm sao lại thừa nhận chứ?
Đánh chết cũng không thừa nhận!
“Hừ!” Ông chủ Vũ hung hăng hôn kỹ thuật viên Hứa một cái: “Em có biết cũng bởi vì điện thoại em hỏng chuyện, anh sốt ruột đến mức thiếu chút nữa là lửa lan đến nhà rồi!”
Hứa Tư Văn ngoan ngoãn rúc cái cổ nhỏ giả ngoan, nghe ông chủ Vũ kể việc hắn sốt ruột bốc lửa.
Vũ Khánh Cương liên lạc không được với Hứa Tư Văn, lập tức gọi cho Ngụy Diên, Ngụy Diên là toàn năng, không tìm hắn thì tìm ai?
“Ông chủ, e rằng tạm thời Hứa tiên sinh không muốn nhận điện thoại của anh…”
“Đánh rắm!” Lời của Tiểu Ngụy còn chưa nói hết, Vũ Khánh Cương đã tạc mao trước: “Cậu với vợ cậu vừa mới ngủ xong cô ấy sẽ không muốn phản ứng với cậu à? Vậy cậu làm sai cái gì à?”
Mặt Ngụy Diên hắc tuyến: “Ông chủ anh đây là nói chuyện gì thế hả?”
Cái này mẹ nó chính là đang tổn thương người ta đó?
“Tui mặc kệ, dù sao thì các cậu xem mà làm đi, nếu em ấy rơi mất một sợi tóc, hừ hừ hừ!” Sau đó “cạch” một tiếng cúp điện thoại, trở tay liền gọi điện thoại cho tổng giám đốc bảo an của mình.
Đừng thấy Vũ Khánh Cương không có bao nhiêu văn hóa, nhưng hắn rất khôn khéo, bọn Ngụy Diên là một đội, hắn liền ôm cả đội người ta, hắn tìm bảo an lại là đội người khác, hắn bỏ ra giá cao, từ thủ hạ của đại tướng quân biên phòng người ta móc ra tinh anh, cho người ta đãi ngộ không chút nào kém hơn so với bọn Ngụy Diên, cho tiền cho phòng cho dưỡng lão, ngay cả người nhà cũng dàn xếp không kém chút nào, lúc này mới khiến đại tướng quân biên phòng gật đầu thả người ra làm việc cho hắn.
Bằng không loại nhân tài đặc thù này, có thể để cho một tên nhà giàu mới nổi chân đất như hắn thuê được? Chính là dùng tiền đập người ta cũng không phản ứng hắn nha!
“Bọn họ lợi hại như vậy à?” Cũng là vào lúc này, Hứa Tư Văn mới biết nội tình chuyện Vũ Khánh Cương mang người tới.
“Đừng nhìn bọn họ ủ rũ giống như rất thành thật, kỳ thực bọn họ người nào cũng từng thấy máu, ra tay tuyệt đối không lưu tình.” Vũ Khánh Cương nhẹ nhàng thở dài: “Không tìm được em, chỉ sợ em chịu thiệt, cái tên khốn mang theo bà gái có chồng kia đến tìm em, là chuyện thế nào vậy.”
“Em chỉ biết hắn sẽ không vô duyên vô cố tìm em, chỉ là còn không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, đã nhiều năm như vậy, em còn có cái gì mà hắn muốn chiếm được chứ?” Hiện tại nhắc tới Trang Sĩ Nhân, Hứa Tư Văn sẽ không khó chịu thế nào, nhưng chung quy là có bất bình.
“Hắn nhớ thương nhiều quá!” Vũ Khánh Cương hầm hừ, nói thế nào cũng là “Tình địch” mà!
Tổng giám đốc bảo an dùng phương thức đặc thù, dùng một giờ, liền cho ra một phần báo cáo cặn kẽ, Vũ Khánh Cương lấy được tới tay xem cho tới khi nào xong thì thôi, trong lòng lập tức liền phát hỏa.
Phía trên ghi chép tỉ mỉ sau khi Hứa Tư Văn rời đi, tất cả hoạt động của Hứa Tư Văn, bao gồm Hứa Tư Văn dọc theo đường đi đều không nói một câu, còn có sau khi đến nhà thì ngã bệnh, may mà có người chăm sóc còn có bác sĩ tư gia tới nhà trị liệu, đồng thời, đôi cẩu nam nữ Trang Sĩ Nhân cùng Alice cũng bị tra xét đến tận gốc.
Năm đó Trang Sĩ Nhân và Hứa Tư Văn là bạn học cấp ba, quan hệ rất tốt, Trang Sĩ Nhân làm người khéo đưa đẩy, mỗi bạn học đều cảm thấy có quan hệ thân thiết nhất với gã, vào lúc ấy Hứa Tư Văn chỉ là có chút hảo cảm mông lung, thi đại học xong, bọn họ lên cùng một đại học, còn là cùng một hệ, chỉ là khác chuyên ngành mà thôi.
Có một người quen thuộc, đại học xa lạ cũng không đáng sợ như vậy.
Trang Sĩ Nhân rất biết làm người, Hứa Tư Văn quá mức thanh cao, lại chưa va chạm nhiều, năm thứ hai liền bị Trang Sĩ Nhân phát hiện manh mối, năm thứ ba Trang Sĩ Nhân có kế hoạch tiếp cận Hứa Tư Văn, thậm chí cùng Hứa Tư Văn đến Hứa gia tập, nơi đó là quê nhà của Hứa Tư Văn.
Cũng là vào lúc ấy, Hứa Tư Văn gánh lấy Trang Sĩ Nhân, công khai với người trong nhà, lúc đó người trong nhà không phản đối, tuy nhiên cũng không tán thành.
Lúc họp bạn học, tất cả mọi người đều ước ao bọn họ có thể thi được một đại học tốt, học một chuyên ngành có tiền đồ.
Thế nhưng năm thứ tư đại học vừa mới bắt đầu, liền có tiếng gió nói trường học muốn cử trao đổi sinh đi hải ngoại, có thể học tập được kiến thức mới hay không không quan trọng, quan trọng là…, đây là chi phí do nhà nước cung cấp, sau khi trở về thì ghi chép lại những gì đậm nhạt từng trải ở hải ngoại, đối với sinh viên có bối cảnh bình thường như Trang Sĩ Nhân và Hứa Tư Văn mà nói, không khác nào một cái chìa khóa vàng mở ra cửa lớn khang trang.
Lúc đó Hứa Tư Văn có một khái niệm mới rất mơ hồ, vừa vặn y cũng phải viết luận văn tốt nghiệp, liền coi đây là đề tài, thành một phần luận văn tốt nghiệp đặc biệt.
Chẳng qua là năm đó y quá mức tín nhiệm Trang Sĩ Nhân, vừa có tâm sự liền nguyện ý chia sẻ với gã, Trang Sĩ Nhân lại khôn khéo hơn con mọt sách Hứa Tư Văn chỉ biết đọc sách này nhiều lắm, ngay lập tức phát hiện giá trị của luận văn tốt nghiệp của Hứa Tư Văn, gã vốn là thi được đại học chính là vừa đủ điểm, trong bốn năm này từng người luồn cúi, nói đến chân tài thật học, còn thật không có bao nhiêu có thể đem ra được, gã như vậy mà muốn được tuyển chọn làm trao đổi sinh, trừ khi…
Vì vậy tại một ngày nào đó, Hứa Tư Văn ngộ độc thức ăn, vào bệnh viện cấp cứu, nằm viện một tháng, chờ sau khi y xuất viện, mới phát hiện luận văn của mình xuất hiện trong nguyệt san trường, ký tên không phải y, mà là Trang Sĩ Nhân.
Đừng thấy dáng vẻ Hứa Tư Văn cung kính nhường nhịn quân tử như ngọc, nhưng bên trong lại là một tính tình cứng rắn, lúc này liền cắt bào đoạn nghĩa với Trang Sĩ Nhân.
Có điều Trang Sĩ Nhân lại không đồng ý, gã còn chưa thể trở thành trao đổi sinh đâu!
Cùng Hứa Tư Văn lằng nhà lằng nhằng, lại gọi điện thoại nặc danh cho Hứa gia, đem mờ ám giữa hai người phóng đại gấp trăm lần, lời trong lời ngoài đều là ý tứ Hứa Tư Văn bị coi thường.
Hứa thị thi thư gia truyền, ngay lập tức gọi Hứa Tư Văn trở về nhà gấp, mà tộc nhân Trang thị lại vào lúc này đồng thời quậy đến Hứa gia tập, luôn mồm luôn miệng đều là Hứa Tư Văn không phải, bảo Hứa thị coi chừng Hứa Tư Văn, đừng chậm trễ con cháu nhà bọn họ, mà Trang Sĩ Nhân lại không lại xuất hiện.
Hứa Tư Văn bị cha đánh cho một trận, đuổi ra khỏi nhà, anh hai đỏ mắt nhét tiền vào túi y, chị dâu len lén gọi điện thoại cho đám Trương Lam Hà.
Y là được đám Trương Lam Hà cùng đưa đến bệnh viện, lại chăm sóc y ba tháng y mới tốt lên, nhưng lúc tới trường học, Trang Sĩ Nhân đã xác định danh ngạch trao đổi sinh, rời khỏi trường học bay đi hải ngoại.
Vừa đi chính là năm sáu năm, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Lần này Trang Sĩ Nhân trở về tìm Hứa Tư Văn, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Năm đó dù sao gã cũng là ăn trộm ý tưởng của Hứa Tư Văn, bởi vì lúc đó ý tưởng này của Hứa Tư Văn chính bản thân y cũng chỉ là một suy đoán, còn thao tác thực tế, rất nhiều chỗ không phải Trang Sĩ Nhân có thể nhìn hiểu giải thích rõ.
Chờ lúc Trang Sĩ Nhân phát hiện không ổn, gã đã là không trâu bắt chó đi cày không thể xuống được rồi!
Hải ngoại rất nhiều người xem trọng hạng mục này, chẳng qua là Trang Sĩ Nhân vốn là bùn nhão, gã đỡ không nổi.
Thế nhưng gã lại lợi dụng điểm này, ở hải ngoại lăn lộn đến vui vẻ sung sướng, tuy nhiên giả tạo chính là giả tạo, gã thông minh thì người khác cũng không phải kẻ ngu, thời gian dài như vậy, một chút tiến triển cũng không có, vậy chỉ có thể là hai loại khả năng, một loại, suy đoán này không thành lập; một loại khác, Trang Sĩ Nhân không có năng lực thực hiện.
Đã có người căn cứ vào luận văn của Trang Sĩ Nhân làm qua một ít thí nghiệm hơi hơi có tiến triển, chứng minh loại suy đoán này có thể tiến hành, cho nên lý do thứ nhất không thành lập, như vậy vấn đề nằm ở trên người Trang Sĩ Nhân.
Chính Trang Sĩ Nhân cũng cuống lên.
Hết thảy của gã đều là căn cứ vào điều kiện tiên quyết là gã là một nhân tài đáng để người ta mong đợi và đầu tư mà thành lập, nếu như gã không phải khối kim cương, vậy ai còn phản ứng gã?
Đặc biệt là ông chủ tập đoàn Ngải thị, vốn là một thương nhân xem lợi ích là trên hết, khôn khéo muốn chết, lúc đó Trang Sĩ Nhân là muốn trực tiếp kết hôn với Alice, nhưng ông chủ Ngải lại chỉ đồng ý bọn họ đính hôn, nói muốn thử thách một khoảng thời gian.
Lời ông chủ Ngải nói thật dễ nghe, nếu như Trang Sĩ Nhân không có bản lĩnh, sợ rằng cái hôn này, chính là cả đời cũng kết không được. �
Cái tên Trang Sĩ Nhân này đã không còn là người năm đó nữa, so với năm đó gã chỉ có thể xúi giục người trong nhà đến Hứa gia tập gây sự, lúc ở hải ngoại gã không phải kẻ tuân theo pháp luật cỡ nào, sau khi về nước cũng không làm mấy chuyện đàng hoàng, lá gan vốn đã mập, bên người còn có một vị hôn thê như vậy, ông chủ Vũ chỉ lo lỡ như kỹ thuật viên Hứa gặp phải, chịu thiệt thì làm sao?
Cẩu bức nóng nảy còn phải nhảy tường, thỏ bức nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là Trang Sĩ Nhân khốn kiếp như vậy.
Vũ Khánh Cương vô cùng lo lắng gọi người chuẩn bị, hắn muốn đuổi theo vợ.
Kết quả lại có người tìm tới cửa.
“Em đoán xem tìm tới cửa là ai?” Ông chủ Vũ bán một cái nút.
“Em làm sao biết? Nghĩ hẳn là người anh không cự tuyệt được đi? Không thì anh sẽ không muộn như thế mới tìm đến.” Căn cứ vào hiểu biết của Hứa Tư Văn về Vũ Khánh Cương, người này là kẻ tính tình nóng nảy, nói gió chính là mưa, hắn nói muốn đuổi theo mình, khẳng định hận không thể lập tức đi liền, người có thể làm hắn dừng lại không thể không gặp, vậy người tới tuyệt đối không phải nhỏ.
Người như vậy, Hứa Tư Văn cảm thấy mình khẳng định không quen biết, nói không chừng ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe nói nữa kìa.
“Người đến là một tên lông đỏ!” Vũ Khánh Cương lớn tiếng tuyên bố đáp án.
Lại trúng một tát của Hứa Tư Văn, vỗ vào trên đầu lão hổ: “Nói thế nào vậy? Đó là bạn ngoại quốc!”
Trước đây Hứa Tư Văn đã nhìn ra, Vũ Khánh Cương đối với bạn bè ngoại quốc cũng không tử tế thế nào, đặc biệt là nhóm bạn ngoại quốc trong đám Ngụy Diên, hắn là giơ tay liền đánh nhấc chân liền đạp, không khách khí chút nào cả!
Gọi người ta không phải là lông màu gì, thì chính là quỷ Tây Dương, dù sao thì thời điểm xưng hô quy củ rất hiếm.
Hiếm như lá mùa thu.
Ông chủ Vũ bị đánh trúng cũng không giận, trái lại bĩu môi: “Dù sao thì anh thấy bộ dạng bọn họ đều không khác nhau mấy, tròng mắt cách xa nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy lông mọc trên đầu là màu gì khác biệt nhau thôi.”
“Có phải là anh không nhận rõ mặt bạn ngoại quốc không hả?” Hứa Tư Văn đột nhiên ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Vũ Khánh Cương.
“Có chút, thế nhưng nếu dùng tâm nhìn thì vẫn có thể nhận rõ, nhưng ai mà có cái tâm tư tinh tế kia để mà đi nhìn bọn họ chứ?”
Hứa Tư Văn: “…!”
Vậy anh liền theo màu tóc đặt biệt hiệu cho người ta à?
Hết chương