Hứa Tư Văn được an ủi, hoặc là nói, y là bị chọc phát cười, ông chủ Vũ không tiếc hi sinh hình tượng cá nhân của mình, đến giải trí cho kỹ thuật viên Hứa, hậu quả chính là mọi người mồm năm miệng mười nói thật nhiều chuyện lúng túng của từng người, nhiều nhất chính là các loại xấu mặt sau khi say rượu.
Ông chủ Vũ bởi vì nguyên nhân thân phận, so với kỹ thuật Hứa thì thời điểm uống say nhiều hơn nhiều lắm, tửu lượng này cũng là luyện ra được, hiện tại sau khi tám lạng nửa cân vào bụng, hắn còn có thể dùng đũa gắp đậu phộng ăn, không giống kỹ thuật viên Hứa, một chén rượu đế nồng độ cao rót hết, cả người liền triệt để biến dạng.
“Ngày hôm nay không đi ra ngoài?” Hứa Tư Văn nhìn tất cả mọi người đang phân công lễ vật, thế nhưng lại không ai ra cửa, tò mò hỏi Vũ Khánh Cương.
“Đã đi ra ngoài rồi.” Vũ Khánh Cương nhìn nhìn Hứa Tư Văn, sáng sớm hắn đã đi ra xông nhà, nếu như chờ người này dậy rồi hỏi lại, đồ ăn cũng nguội rồi.
“Ồ.” Hứa Tư Văn quay đầu nhìn mọi người bận rộn, y không nhúng tay, dù sao mà nói thì ở đây, y thật sự không quá thích hợp thân cận quá mức với họ.
Người nhà họ Vũ kỳ thực rất bận, bây giờ ở nhà cũng chỉ có ông hai ông ba và Hứa Tư Văn, mà anh hai chị hai Vũ gia cùng Vũ Khánh Cương, bao gồm cả ba đứa nhỏ Vũ gia cũng được phân chia nhiệm vụ, bọn Vương Đại Lực đảm đương vai tài xế, vào lúc này Hứa Tư Văn mới nhìn ra một chút ý tứ Vũ gia là phú hào, bởi vì từ ga ra lái ra ba chiếc xe, cái nào cái nấy đều là xe xịn.
Có điều Hứa Tư Văn chú ý tới, đều là xe xịn không phải giả, nhưng sao tất cả đều là Land Rover?
“Sao đều là Land Rover?” Hứa Tư Văn không tự chủ liền hỏi ra, lại nói, phú hào nào sẽ chấp nhất với một loại xe như vậy? Người ta không phải đều là vài loại nhãn hiệu mới có thể cho thấy tiền bạc bản thân hùng hậu sao? Sao Vũ gia chỉ nhận đúng một loại chứ?
“Bởi vì mua cùng lúc, có thể trả giá, còn có thể chiết khấu sau đó đòi tặng phẩm.” Ông ba ở một bên cười gian giải thích cho Hứa Tư Văn “Hơn nữa xứng với tên công ty bao nhiêu chứ? Đều là hổ!” (Land Rover trong tiếng Trung là Lộ hổ)
Hứa Tư Văn: “…!”
Nghĩ đến bộ dạng ông chủ Vũ lúc cùng y đi dạo phố mua hàng tết, lại quay đầu nhìn ba chiếc Land Rover đã mất bóng, Hứa Tư Văn xem như là biết được gia phong của Vũ gia là cái đức hạnh gì rồi.
“Chỉ với con người ông chủ Vũ như vậy, nếu hắn không phát tài thì đều không có thiên lý!” Giơ ngón tay cái lên, không thể không bội phục nha!
Thương hiệu xe này mà cũng có thể móc đến làm cho đối phương xuống giá, còn nói hoa mỹ là chiết khấu, tiện thể còn muốn tặng phẩm… Nếu không phải số lượng lớn, phỏng chừng còn thật sự không mở miệng được!
Ông ba cười ha ha. �
Vũ gia vừa bận bịu chính là vài ngày, mãi cho đến mùng bảy mới coi như yên tĩnh, trong lúc đó Hứa Tư Văn ở Vũ gia trôi qua thanh nhàn nhất, chỉ còn lại y cùng với hai ông cụ, ông ba không chịu cô đơn dạy kỹ thuật viên Hứa chơi đấu địa chủ, hai già một trẻ liền trở thành bạn bài, mỗi ngày đều chơi bài, ngày thứ nhất học được đấu địa chủ, Hứa Tư Văn luôn là người bị đấu, ngày thứ hai y đã có kinh nghiệm, không gọi bài, thành người làm công làm công cho địa chủ, ngày thứ ba liền bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, ngày thứ tư, y thành địa chủ, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn bị đấu, đợi đến năm ngày qua đi, quen thuộc cách chơi, y liền xưng bá bàn bài.
“Này không công bằng!” Ông ba thua liền tức giận.
Ông cụ hiện tại đầy mặt đều là giấy truy nã, vừa nói chuyện, tờ giấy liền bay bay, ông hai cũng không tốt hơn chỗ nào, cũng là Hứa Tư Văn tự mình dán mấy cái ở trên mặt, làm người thắng, y rất hào phóng xé ra hai tờ giấy, dán cho ông hai xong, giơ tờ giấy nhìn ông ba nhảy nhảy dở khóc dở cười: “Ông ba, có chơi có chịu.”
Vừa bắt đầu y chính là bị dán còn nhiều nghiêm trọng hơn so với ông ba, cũng không chơi xấu, ai như ông cụ này thắng được lại không thua nổi…
Chờ Vũ Khánh Cương bọn họ bận rộn xong trở về nhìn, ông ba ông ấy đã là bạn vong niên với kỹ thuật viên Hứa.
Bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết như bạn bè cùng trang lứa.
Hết chương