Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 244: 244. trên trời rơi xuống hai người ông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cậu có bệnh à!” Trương Hải Thiên hoảng sợ đến mức giọng nói hệt như tiếng chiêng vỡ!

Ông ta vẫn là không biết Vũ Khánh Cương, bởi vì ông ta không hề nghĩ tới Vũ Khánh Cương sẽ hùng hổ như thế, thật sự dám lái xe đụng ông ta!

Chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, Trương Hải Thiên vẫn luôn quen sống trong nhung lụa, kinh hãi chân đều mềm nhũn!

Ông chủ Vũ thò đầu ra đặc biệt có trật tự đáp một câu: “Tui có bệnh thì sao? Ông có thuốc hả? Có thuốc thì móc ra, không có thuốc liền câm miệng! Có nhường đường hay không? Không nhường nữa tui liền đạp thẳng chân ga tới cùng đó! Ông cái đồ không quản được đũng quần đừng cứ đứng trước cửa nhà tui, rất chắn đường biết không?!”

Hứa Tư Văn cũng bị lời của ông chủ Vũ chọc phát cười, huống chi là người qua đường!

Mọi người đều rất chán ghét loại nam nhân này, có người liền cố ý lớn tiếng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong nháy mắt Trương Hải Thiên liền rơi vào trong tiếng chinh phạt của mọi người, vô cùng chật vật trừng ông chủ Vũ một cái, vội vã rời đi.

“Lão già thuần túy là đến tìm mắng!” Ông chủ Vũ phi một cái với bóng lưng Trương Hải Thiên, Hứa Tư Văn nhanh chóng nói sang chuyện khác, không thì ông chủ Vũ sẽ dễ dàng bám lấy không tha: “Mặc kệ đi, bây giờ là ông ta đổi ý, không phải chúng ta, càng không phải là học trưởng, may mà học trưởng đi nhanh, không thì em còn thật không biết phải làm sao đây.”

“Còn sao nữa? Mặc kệ thôi!” Ông chủ Vũ vừa gặp được chuyện khiến mình không vui nhưng cố tình lại phải khó xử, liền dễ dàng “mặc kệ nó”.

Hứa Tư Văn hì hì cười không ngừng.

Phải nói hiện tại kỹ thuật viên Hứa cũng làm cho ông chủ Vũ hoạt bát hơn không ít, gọi điện thoại nhiều chuyện với người nhà ở Đông Bắc và Hứa gia tập một lần, khiến người nhà hai bên đều đặc biệt giải hận, ai kêu bọn họ tính kế hai người, hiện tại gặp báo ứng rồi!

Lời bình của Hứa gia là: “Thế giới to lớn, không gì không có.”

Vũ gia thì lại mà: “Cánh rừng lớn chim nhỏ gì cũng có!”

Hứa Tư Văn thảnh thơi thảnh thơi sống cuộc sống của y, một ít chuyện bên ngoài y đều giao cho ông chủ Vũ đi xử lý, bởi vì y phát hiện, y nói với người ta một ngàn một vạn, cũng không hữu hiệu bằng một lời thành thật của ông chủ Vũ người ta!

Có chút buồn bực, đồng thời, dứt khoát biết nhiều khổ nhiều, y chui vào bộ kỹ thuật, lại bắt đầu nghiên cứu hệ thống mới.

Cứ như vậy gió êm sóng lặng mấy ngày, một ngày nào đó, Hứa Tư Văn đi ra tìm ông chủ Vũ đi mua quần áo, lần trước mua quần áo không có mua được, lần này nói cái gì cũng phải đi ra ngoài, mua sắm một phen.

Bởi vì phía nam bên này đã là cuối mùa thu, phương bắc bên kia cũng đã đổ sương, cho dù ông chủ Vũ không cảm thấy quần áo mình không đủ mặc, nhưng vẫn quyết định tản bộ với vợ một vòng.

Chỉ là vừa muốn xuống thang máy, đồ vật đeo trên cổ Hứa Tư Văn lại đột nhiên đứt!

“Bộp!”

“Sao… Ặc…!” Ông chủ Vũ âm trầm nhìn đồ vật rơi trên mặt đất, một thân hơi thở thô bạo tàn ác bốc ra bên ngoài.

“Cái này, không phải cố ý… à…, nếu không đi mua sợi dây đỏ mới đổi…, ha ha, đừng nói với em rằng anh vẫn mê tín như vậy, không cho em ra ngoài chứ?” Hứa Tư Văn bị dọa sợ hết hồn.

Bình thường ông chủ Vũ không phải là người như thế!

Sao bùa hộ mệnh ông hai và ông ba cho vừa rơi mất, hắn liền trở mặt rồi!

“Cái này đã đứt rồi, không may mắn, hôm nay đừng ra cửa, vợ, đi, trở về với anh.” Ông chủ Vũ chậm rãi hòa hoãn sắc mặt, lôi kéo vợ trực tiếp đi về!

Cũng không cho Hứa Tư Văn cơ hội nhận biết và giãy dụa.

“Anh làm sao vậy?” Hứa Tư Văn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Khánh Cương như vậy, trong lòng hơi có chút không dễ chịu, cái người bình thường đều cười vui vẻ quen rồi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, ai cũng sẽ không quen được không!

Vũ Khánh Cương không hề trả lời câu hỏi của vợ, bởi vì điện thoại vang lên!

“Ông chủ, có hai người…” Là cuộc gọi của bảo an ở cửa lớn.

“Trực tiếp cho vào, tui đi đón người!” Vũ Khánh Cương lưu loát nói xong liền cúp điện thoại, thấy vợ có chút sững sờ, lau mặt một cái, khôi phục dáng dấp lúc trước, trêu đùa nói với vợ: “Vợ, ông hai và ông ba tới!”

“Cái gì?!” Hứa Tư Văn chợt đứng lên, kinh ngạc không thôi, vừa rồi y nhìn tới bùa hộ mệnh liền nghĩ đến hai ông, kết quả nghĩ tới người nào người đó liền đến!

Đây là từ trên trời giáng xuống sao?

Người khác là trên trời rơi xuống một Lâm muội muội, nhà y thì lại là trên trời rơi xuống hai người ông?

“Sao không có nghe chị dâu nói qua? Ai nha!” Hứa Tư Văn cũng muốn giơ chân: “Đây là đột nhiên tập kích hay là kiểm tra vậy? Một chút cũng không nghe nói!”

“Đi mau đi mau, đều ở dưới lầu, anh kêu người cho vào rồi, hai ta nhanh đi đón! Hai ông cụ lớn tuổi như vậy, cũng đừng đi thang máy đến choáng!” Vũ Khánh Cương lôi kéo vợ chạy vù vù.

Hai người vội vã đến đại sảnh lầu một, liền thấy ông hai vẻ mặt đen sì sì đứng ở một bên, nhìn ông ba bị một đám trai gái vây thành một vòng.

Mà ông ba thì sao?

Ồng cụ đang cười híp mắt coi chỉ tay cho một cặp nam nữ thanh niên nói chuyện yêu đương công sở trong công ty!

“Phú quý, bình an, hợp tài! Ánh mắt thằng nhóc này không tồi, cô gái cũng tốt số, sau này ân ân ái ái đến đầu bạc, hai người khi nào làm việc vui?”

“Mùa thu sang năm, lúc đó mời lão thần tiên đến uống một ly rượu mừng!” Cậu trai cao hứng, thật thà gãi gãi đầu.

“Em còn chưa đáp ứng anh đâu!” Cô gái ngượng ngùng hờn dỗi.

“Anh, anh cũng cầu hôn rồi mà!” Cậu trai cuống lên, hắn cũng đã cầu hôn rồi, sao còn không làm tiệc chứ?

“Cậu cầu hôn không có nghĩa là con gái người ta liền muốn gả cho cậu nha?” Ông ba ở một bên thêm mắm dặm muối nghĩ: “Cậu lấy cái gì cầu hôn?”

“Nhẫn kim cương, hoa hồng.” Vợ đã tới tay không thừa nhận quan hệ với mình, cậu trai cũng gấp đến đỏ mắt rồi!

“Ngu ngốc!” Ông ba bắt đầu cuồng phun nước miếng với cậu trai: “Nhẫn kim cương có tiền có thể mua được, hoa hồng cách ngày có thể ném vào đống rác, cậu ngốc hả? Phí uổng tiền làm gì?”

“Người khác đều cầu hôn như thế mà?” Cậu trai bị phun mặt đầy nước, buồn bực không chịu được.

“Lão thần tiên, ông nói xem phải lấy cái gì cầu hôn mới thích hợp ạ?”

“Đúng rồi đúng rồi!”

Có hai chàng trai cũng chuẩn bị cầu hôn, vừa thấy vết xe đổ của người phía trước, lập tức bắt đầu đòi chủ ý với ông ba.

“Đương nhiên là sổ hộ khẩu và sổ tiết kiệm rồi! Còn có thẻ lương của cậu nữa!” Ông ba chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Hai người các cậu sau này là sống chung, không phải cả ngày chơi trò ‘rồ-mang’ gì đó, hiểu không?”

Gần như tất cả mấy cậu trai chưa kết hôn đều gật đầu, chủ ý này của lão thần tiên mặc dù nói không có gì kinh hỉ, nhưng mà rất thực tế!

Vũ Khánh Cương thật muốn trốn đi nói không quen biết ông già này, nhưng ông hai mắt sắc, vừa thấy Vũ Khánh Cương liền nhìn chằm chằm!

Nếu không phải hắn muộn như vậy mới xuống, tên kia cũng không đến nỗi tiếp xúc với người ta, rơi vào trong việc giúp người ta xem tướng!

Hứa Tư Văn gần như muốn cười ra tiếng!

“Ông ba, cái đó không kêu là ‘rồ-mang’, mà kêu là romance, ý là lãng mạn.” May mà kỹ thuật viên Hứa còn có thể hiểu ông cụ muốn biểu đạt ý gì, ở một bên lên tiếng phụ hoạ một chút.

“Lãng cái gì mà lãng? Con nhà đàng hoàng sống cùng nhau, lãng một cái là được, lãng hoài cũng không được nha!”

Kết quả người trong đại sảnh đều cười!

Mang ông hai và ông ba về hang hổ, hết cách rồi, ông hai và ông ba chết sống không chịu đi thang máy!

Vì vậy không thể làm gì khác hơn là mang về biệt thự bên Lan châu dàn xếp cho hai người, Hứa Tư Văn tự mình xuống bếp, đây chính là lần đầu tiên ông hai ông ba đến nhà bọn họ ở Lan châu, trong lòng kỹ thuật viên Hứa đã nghĩ xong, nhất định phải tiếp đãi chu đáo!

Kỹ thuật viên Hứa ở trong phòng bếp làm một bàn mỹ thực phương nam thuần thuần túy túy, y không biết ông chủ Vũ và hai người đột nhiên tới đây nói cái gì, sau khi y gọi ăn cơm, ông ba nhảy ra trước tiên, nhắm ngay đầu kỹ thuật viên Hứa liền đeo một thứ vào! Nguồn:

Hứa Tư Văn cúi đầu xuống, liền thấy một thứ giống hệt bùa hộ mệnh đã bị đứt của mình, chỉ có điều trên vật lần này có thêu ký hiệu y xem không hiểu.

“Ăn cơm ăn cơm! Đói bụng chết lão già ta rồi!” Ông ba thoạt nhìn lớn tuổi, lại giống như lão ngoan đồng, thân thủ linh hoạt.

“Cái bùa hộ mệnh của cháu rơi rồi, Cương tử bảo hôm nay ra ngoài không may mắn, không cho cháu ra ngoài đây, ông ba, ngày mai hai ông cháu chúng ta ra ngoài nha? Cháu dẫn ông đi xem cổ thành Lan châu, trong đó danh lam thắng cảnh đặc biệt nhiều.”

“Sau này bùa hộ mệnh sẽ không rơi nữa.” Ông chủ Vũ bất thình lình nói một câu như vậy, kỹ thuật viên Hứa nghe mà không giải thích được.

“A? Vậy cũng tốt.” Có điều Hứa Tư Văn cũng không để ý, lại nói, lúc đó bùa hộ mệnh còn là quà đính hôn ông hai và ông ba đưa đó.

“Ngày mai đi cổ thành Lan châu!” Ông ba là người thích chơi thích náo nhiệt, ông hai trầm mặc trước sau như một.

“Đi đi đi đi, vợ, mua đồ cổ gì đó thì đều nghe theo ông ba, trên phương diện này ông ấy rất tinh mắt!” Ông chủ Vũ len lén tám chuyện với vợ.

Nhưng trên bàn chỉ có bốn người, lại nói giọng hắn lớn như vậy, ai không nghe thấy?

“Được!” Hứa Tư Văn cười híp mắt đáp lời, ông ba rất tinh mắt, tương đương với việc dẫn theo ông cụ thì có tiện nghi để chiếm!

“Chỉ biết bắt nạt lão già này!” Ông ba không phục lầm bầm.

Ông hai bới cho ông ba thêm một chén cơm, ông ba cứ như vậy lầm bầm nuốt vào!

Ăn cơm xong, ông ba lại cùng Hứa Tư Văn đi ra ngoài chạy một vòng, nhìn nhìn xung quanh cái hang hổ một chút, vẫn rất hài lòng với ánh mắt của ông chủ Vũ.

“Đúng rồi, qua mấy ngày ta với ông hai phải đi ra ngoài một chuyến, cháu và Cương tử cũng đi theo đi.”

“Đi chỗ nào ạ?” Hứa Tư Văn có chút choáng váng, không phải nói, hai ông không dễ dàng rời khỏi ngọn núi của bọn họ sao?

“Đến Pháp, tìm người tính sổ!” Lúc ông ba nói lời này, đặc biệt nghiến răng nghiến lợi.

“Xuất ngoại?” Hứa Tư Văn kinh ngạc hơn, không động thì thôi, vừa động liền trực tiếp động đến nước ngoài là sao?

“A! Nếu không phải… khụ khụ…, cháu giúp Cương tử mang theo mấy bộ quần áo, đồ ở nước ngoài đều rất quý giá, thực sự là, chúng ta đi ra ngoài cũng không thể coi tiền như rác được…” Ông ba không quá cao minh dời đi đề tài.

Hứa Tư Văn thức thời không dây dưa, liền nói theo một hồi, phụ họa ông cụ nói chuyện tán gẫu, chỉ là trong lòng suy nghĩ, buổi tối trực tiếp tìm ông chủ Vũ, hình phạt nghiêm khắc bức cung, cũng không tin hắn dám không nói thật!

Hừ hừ!

Hết chương

Truyện Chữ Hay