Muốn nói ông chủ Vũ có phẩm vị cỡ nào à? Đó thuần túy là chém gió!
Hắn ngay cả “phẩm vị” là có ý gì cũng không biết, thì phẩm vị ở đâu ra hả!
Có điều cái này không trở ngại ánh mắt của hắn, ít nhất hắn cảm nhận được, không hổ là người có ăn học, nhìn kỹ thuật viên Hứa chọn quần áo, màu sắc thanh lịch, mặc trên người kỹ thuật viên Hứa, nhìn thế nào cũng thấy sạch sẽ.
Có điều ông chủ Vũ tự thấy hiếm lạ, nhưng kỹ thuật viên Hứa thì không nghĩ như vậy.
Khóe mắt ngắm nhiều lần, tài xế Vũ hâm mộ nhìn mình mua quần áo, nhìn quần áo trong tay, lại nhìn nhìn quần áo mặc trên người tài xế Vũ, nếu không phải tố chất buôn bán của nhân viên vững vàng, hẳn là đã không cho tài xế Vũ vào cửa rồi!
Cái đầu cao cao, nụ cười ngốc nghếch, mày rậm mắt to xoa xoa tay bộ dạng luống cuống, nhìn thế nào cũng thấy là người thành thật, lúc nhìn mình mang theo nụ cười lấy lòng, khẳng định là loại người thành thật không có bao nhiêu văn hóa trong lòng rất tự ti…
Hứa Tư Văn chọn quần áo của mình xong, liền cầm một bộ nam trang thiên về phong cách thương nghiệp ở trong tay, cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh nhìn nhìn Hứa Tư Văn, lại nhìn nhìn bộ nam trang trong tay y, rất tận trách nhắc nhở: “Tiên sinh, bộ nam trang thương nghiệp này, ngài cầm số đo lớn hơn rất nhiều, không thích hợp bản thân ngài mặc….”
“Không phải cho tôi mặc.” Hứa Tư Văn cầm quần áo trực tiếp đi tới trước mặt tài xế Vũ ngồi ở trên ghế chờ y mua quần áo: “Đi thử xem có vừa không?”
Ông chủ Vũ nghe vậy ngẩn ngơ: “Cho tui?”
“Ừ, sắp ăn tết, coi như đưa cho anh quà năm mới đi.” Hứa Tư Văn cười nhạt đem ông chủ Vũ cả người cả quần áo đẩy vào phòng thay đồ.
Tuy y thanh cao thế nhưng không tự kiêu, càng không xem thường bất luận người nào mang thành kiến sống qua ngày.
Mặc dù tài xế Vũ chỉ là một người tài xế, nhưng người tài xế này thể hiện ra với y là thiện ý thuần phác, điều này đối với Hứa Tư Văn nhạy cảm mà nói, là vô cùng quý giá.
Cho dù cái loại quý giá này, bắt nguồn từ sự thật là hai bên cũng không phải rất quen thuộc.
Trong lòng Hứa Tư Văn xoắn xuýt ngàn vạn tâm tư, nhưng trong lòng ông chủ Vũ thì chỉ muốn đối với bầu trời rống to hai tiếng!
Ai nha má ơi!
Có người mua quần áo cho mình!
Ông chủ Vũ rất hào phóng cởi một thân quần áo kia của hắn, sau đó đem bộ đồ Hứa Tư Văn đưa hắn mặc lên người, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cao hứng trong lòng dĩ nhiên đã tiêu diệt chút không được tự nhiên này.
Hứa Tư Văn biết tài xế Vũ thân cao thể kiện, lưng hùm vai gấu, nhưng lại không nghĩ tới người này mặc quần áo thích hợp vào, mới nhìn giống như người mẫu trong tạp chí vậy!
Không phải cái loại nam sinh anh tuấn trắng trẻo kia, mà là có một loại khí chất dũng mãnh mà trầm ổn, đứng ở nơi đó bất động như núi, trong mắt lại chứa ý cười nhìn mình.
Một khắc kia, tim Hứa Tư Văn cũng đập thình thịch một chút.
Có điều ngay sau đó y liền tỉnh táo, y tự mình hiểu được, quan niệm của loại người thuần phác này đều rất bảo thủ, huống chi, y liếc mắt liền thấy được, tài xế Vũ là thẳng!
Loại người như y rất ít ai thật lòng, thật lòng thì đã sớm tìm được người, không thật lòng thì đâu đâu cũng có, y thấy nhiều đồng loại chia chia hợp hợp như vậy, mà ngay cả học trưởng của mình, không phải cũng là như thế sao?
Với lại người trong nhà cũng đều không tiếp nhận y, người mà năm đó y móc tim móc phổi thầm mến, đã công thành danh toại từ lâu, chính mình thì vẫn một thân một mình, có điều như vậy cũng tốt, sống một mình mình cũng không sao cả, anh hai đã từng len lén nói với y không chỉ một lần, chờ y già rồi liền để con đến đưa ma cho y.
Đây là chuyện duy nhất Hứa Tư Văn cảm thấy vui mừng.
�
Hết chương