Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 163: 163. hồ mỹ hung hãn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ba, không thấy Trương Lam Hà.” Bọn họ có thể tới đây, chính là ỷ vào quan hệ của Trương Lam Hà và Hứa Tư Văn, cảm thấy nếu có Trương Lam Hà ở đây, Hứa Tư Văn cũng không thể làm khó bọn họ bao nhiêu, nhưng đến nơi tìm vài vòng, lại không thấy cái bóng Trương Lam Hà.

“Ai là Hứa Tư Văn vậy?” Cô gái tìm nửa ngày, lại không biết ai mới là mục tiêu.

“Vừa nãy trong bàn cơm bên kia, có một người chính là Hứa Tư Văn, chỉ là không nhìn thấy rõ ràng.” Người trung niên, cũng chính là bác cả Trương Vân Thiên của Trương Lam Hà, mặt âm trầm, trong lòng khổ sở suy nghĩ đối sách.

Lần này Trương gia thật sự là sai lầm, vốn tưởng rằng đối phương không có danh tiếng gì lại không có chỗ dựa, ai biết chuyện sẽ phát triển đến nông nỗi bây giờ?

Tên tiểu tử thối Trương Lam Hà kia ngược lại may mắn, đã cắt đứt quan hệ với Trương gia, ngay cả hộ khẩu cũng tách riêng ra, còn có thể cùng với Hứa Tư Văn bám lên Cao lão tiên sinh.

“Trở về rồi hãy nói, ăn cơm trước.” Đã có người liên tiếp liếc nhìn bọn họ, Trương Vân Thiên không muốn bị người ta chế giễu, việc cấp bách là trước tiên phải ổn định mặt mũi Trương gia.

Trương Vân Thiên lo suy nghĩ mấy cái đó, không có chú ý tới sắc mặt của con trai và con gái bên cạnh, cho nên…

Khách sạn Đông Bắc Hổ khôi phục buôn bán bình thường, nhưng lại nâng cao một bước, công ty Đông Bắc Hổ ở kinh sư cũng khôi phục lại, chuyện của Hứa Tư Văn cũng đã làm xong, tuy rằng cho đến bây giờ, Hứa Tư Văn một chút cũng không rõ đến tột cùng giải quyết như thế nào, nhưng y có nghĩ cũng không thông, những thứ đó quá phức tạp, không thích hợp với y, đương nhiên, cũng không thích hợp với Vũ Khánh Cương.

Bởi vì lập tức liền đi, mấy người Cao Nham không tìm được Trương Lam Hà, cũng chỉ có thể làm tiệc tiễn đưa Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

Địa điểm chọn là khách sạn Đông Bắc Hổ.

“Đưa tiễn hai người bọn tui, làm gì còn chọn ở ngay nhà tui hả?”

“Đây không phải là do hai lần trước đều mất mặt xấu hổ sao? Lần này cứ dứt khoát là nơi này, tuyệt đối không xảy ra bất ngờ!”

Nếu nói thì Cao Nham cũng rất đau lòng, Tiêu Dũng cùng một đám bạn bè tốt thương lượng nửa ngày, Cao Nham xuất phát từ cẩn thận, ở bên cạnh chọn lựa, sau đó đưa ra một đống chỗ không thoả đáng, cuối cùng chọn đến chọn đi, lại không có nơi nào thích hợp!

Vẫn là một người bạn thân tính tình nóng nảy bạo phát, nói này cũng không được kia cũng không được, liền dứt khoát đến khách sạn Đông Bắc Hổ đi, địa bàn nhà bọn họ, sẽ không có gì không thích hợp.

Vì vậy liền tới khách sạn Đông Bắc Hổ.

Vũ Khánh Cương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để đám tiểu tử này hoành hành bá đạo trên địa bàn của hắn, ba bàn lớn đồ ăn bưng lên, Vũ Khánh Cương bưng ly rượu cùng Hứa Tư Văn đọc diễn văn: “Không nói gì hết, sau này đến chỗ tui chơi!”

“Anh Cương tử anh thật là bớt việc mà!”

Tất cả mọi người hít một hơi chờ nghe, kết quả câu đầu tiên của Vũ Khánh Cương liền xong việc, Hứa Tư Văn chỉ cười uống ly rượu trái cây, làm hại bọn họ nhất thời thích ứng không được, chênh lệch quá lớn thật không được tự nhiên!

Hành trình lần này kết thúc mỹ mãn, kỳ thực đến bây giờ Hứa Tư Văn còn chưa làm rõ ràng, liền bị Vũ Khánh Cương đóng gói mang về Lan châu, nước ở kinh thành này quá sâu, hai người bọn họ vừa đến đã không đỡ nổi.

Vũ Khánh Cương không nói cho Hứa Tư Văn biết trong đoạn thời gian này hắn đã làm gì, nhưng Hứa Tư Văn có thể trời xui đất khiến bái một đế sư, cũng là có phúc lớn.

Về tới Lan châu thành, Hứa Tư Văn cảm thấy không khí đều mới mẻ hơn không ít, rốt cuộc không còn cái loại tráng lệ ngột ngạt ở kinh sư, cũng không phải cẩn thận từng li từng tí một khi đối mặt những người đó.

Làm cho cả người đều thả lỏng.

“Vẫn là ở nhà tốt mà!” Hứa Tư Văn một bên thu dọn đồ đạc một bên cảm thán không thôi, ở bên ngoài cũng chỉ mười ngày, cảm giác buồn bã giống như qua mười năm vậy.

Vũ Khánh Cương không nói gì, hãy nhìn hắn để trần cánh tay mặc cái quần cộc bự chạy quanh khắp nhà, có thể thấy được lúc ở kinh sư, cả ngày bộ dạng chỉnh tề, cũng khiến hắn nhịn gần chết.

Chờ ngày hôm sau trở lại công ty, cảm giác thật tốt!

Vũ Khánh Cương gào gào thét thét muốn mời mọi người đi ăn cơm uống rượu, lý do rất đầy đủ: “Lúc này chúng ta cũng coi như là vượt qua một cửa ải khó, còn lấy dược không ít tiền về cho công ty tui, tui không ăn một mình, mọi người cùng đi tụ hợp ăn uống đi!”

“Chúng tôi muốn ăn đại tiệc hải sản tươi!” Đám người Mai Cảnh mới được vời trở về một ngày, vừa mới đánh được cái bảng biểu, đã có lá gan ồn ào muốn ăn đại tiệc, bọn họ cũng tức giận mà, vốn đang là thời điểm mấu chốt, đột nhiên bị làm rối loạn bước chân, Hứa Tư Văn vừa đi mười ngày, bọn họ cũng ở nhà trạch mười ngày.

“Đại tiệc hải sản tươi!” Có người dẫn đầu liền có người phụ hoạ, người của Đông Bắc Hổ, còn thật sự chưa từng ăn hải sản tươi thế nào.

Bọn họ gần như đều là ăn đồ ăn thôn quê ở nhà, rất ít ăn ở ngoài.

“Được! Vậy thì hải sản tươi!” Vũ Khánh Cương dễ nói chuyện, muốn ăn gì thì cho ăn đó.

Hải sản tươi Lan Châu thành cũng không nổi bật, thế nhưng cũng có hai tiệm hải sản đặc biệt có tiếng, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ hương vị tốt.

Chỉ là giá cả có chút mắc.

Người của hai công ty gộp lại gần bốn mươi, năm mươi người, bỏ qua mấy người có trách nhiệm trông nhà cùng với người ra ngoài không thể đi, cùng với mấy người dị ứng hải sản tươi.

Vũ Khánh Cương bao một phòng tiệc, tất cả đều là người một nhà, cũng không cần giả vờ, ngay cả Hứa Tư Văn cũng bưng nước trái cây, nghênh ngang cụng ly với người ta uống rượu đế. Bạn đang �

“Anh Tư Văn anh như vầy là không đúng nha! Của chúng tôi đều không màu, anh lại bưng cái cốc có màu để cụng, quá bắt nạt người ta đi?”

“Vậy cậu có uống không?” Hứa Tư Văn cười híp mắt bưng nước trái cây trắng trợn bắt nạt đám đàn em của Vũ Khánh Cương.

“Uống!” Cái chữ này nói nghiến răng nghiến lợi, chọc cười một bàn mấy tên đàn ông.

Cùng là uống nước trái cây, Hứa Tư Văn lại cảm thấy uống với bọn họ có mùi vị cực kỳ tốt, nhưng lúc ở kinh sư, uống với nhóm cậu ấm kia, luôn cảm thấy không hòa hợp.

Một đám người cũng coi như là quen thuộc, bây giờ đều biết ông chủ hai nhà là chủ hộ trên cùng một sổ hộ khẩu, đều không khách khí với nhau, anh tới tôi đi, mấy đồng nghiệp bên Hứa Tư Văn căn bản uống không lại đám thùng rượu Đông Bắc Hổ, bị chuốc nằm sấp không ít người, ngược lại là Vũ Khánh Cương cùng với đám anh em thân thiết uống sảng khoái.

Hứa Tư Văn nhìn ra được Vũ Khánh Cương đây là thả lỏng sau khi ngột ngạt qua đi, nên cũng không dám nói không cho hắn uống, có điều trong lòng Vũ Khánh Cương đều biết, uống rồi uống, thế nhưng không buông thả, không say nổi.

Không ít người đang ăn ở quán hải sản tươi này, có người nghe nói Đông Bắc Hổ đang mở tiệc rượu, còn tới chào hỏi, Lan châu bây giờ, ai không biết Đông Bắc Hổ có chỗ dựa cứng chứ!

Ngay cả nghị viên ở kinh sư cũng dám chống đối, còn có thể lông tóc không tổn hại, mặc kệ đối phương có thể ngừng chiến tranh hay không, chỉ mỗi phần sức lực này thôi, liền đủ để các thương gia Lan Châu có vài phần kính trọng Đông Bắc Hổ.

Hứa Tư Văn uống nhiều nước trái cây, chạy đến phòng vệ sinh, trên đường trở về, lúc đi ngang qua khu bồn cây cảnh, nghe thấy bên trong có chút động tĩnh, bình thường Hứa Tư Văn không hiếu kỳ, có điều động tĩnh rất lớn, y liền liếc một cái, là một thanh niên uống say, lôi kéo một cô gái không buông tay, cô gái rất táo bạo, quyền đấm cước đá với tên thanh niên say khướt: “Dám lôi kéo bà, bà cho mày biết sự lợi hại của bà!”

“Cô, nếu như cô, cô không nghe lời, tôi không tha cho cô!” Thanh niên uống đến con ngươi đều đỏ chót, bộ dạng tàn nhẫn dọa cô gái nhảy dựng một cái.

“Ép bà đây mà còn nói không tha cho bà sao!” Sau khi cô gái sợ hết hồn, lập tức xù lông, nâng tay liền cào qua, giống như một con mèo hoang nhỏ.

Hứa Tư Văn nghe giọng cô gái này quen tai, đi tới nhìn: “Hồ Mỹ? Sao cô lại ở chỗ này?”

Hồ Mỹ, nhân viên tiếp tân tiền sảnh cao ốc VT.

Đừng thấy bộ dạng cô gái thục nữ văn văn tĩnh tĩnh, khi cuống lên thì còn mạnh hơn đàn ông, thuần huyết thống hổ cái Đông Bắc, mỗi ngày ra ra vào vào đi ngang qua đại sảnh, đều có thể nghe được tiếng cười phóng khoáng cực không tương xứng với tướng mạo và dáng người của cô.

“Anh Tư Văn!” Hồ Mỹ vừa thấy Hứa Tư Văn, còn có chút tiếc nuối, thế nhưng đặt chân một chút cũng không hàm hồ, trực tiếp đạp con ma men lăn trên đất.

Hứa Tư Văn: “…!”

“Không có chuyện gì, anh Tư Văn, anh là muốn trở về hả? Cùng đi! Cùng đi!” Hồ Mỹ cười híp mắt đi tới bên cạnh Hứa Tư Văn, liếc cũng không liếc con ma men rầm rì dưới đất một cái.

Cô không đi lôi kéo Hứa Tư Văn, trong công ty có luật bất thành văn, đối với hai vị Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn này, có thể không tiếp xúc thân thể thì nên tận lực không tiếp xúc, để tránh phạm vào kiêng kỵ.

“Trở về! Trở về! Nghe nói còn có bánh bao canh gạch cua chưa mang lên, ăn rất ngon… Có điều người Đông Bắc cô, chưa từng ăn bánh bao canh, nhớ là trước tiên phải đâm một cái lỗ…” Hứa Tư Văn thấy cô gái tựa như người không có chuyện gì, y cũng không đi phản ứng với con ma men kia, đáng đời bị con gái đạp lăn, uống say không biết đàng hoàng một chút, còn dám tùy tiện lôi kéo con gái, say rượu thất đức! Say rượu thất đức mà!

Một khúc nhạc dạo ngắn, sau khi trở về, Hồ Mỹ không có bóng ma trong lòng nên ăn thì ăn nên uống thì uống, còn xem chuyện này là sự tích anh dũng, học cho các nữ đồng nghiệp nghe, các nam đồng nghiệp đều sợ hãi, không dám dễ dàng đi trêu chọc con hổ cái hung hãn như thế.

Cũng có người không sợ phiền phức lớn, chẳng hạn như Vũ Khánh Cương, vừa nghe Hứa Tư Văn nói, vừa học theo bộ dạng của vợ ăn bánh bao canh, chờ Hứa Tư Văn nói xong, cái tên này ngồi không yên, dẫn đầu chạy ra ngoài.

“A? Mấy người đi làm gì?” Hứa Tư Văn kéo cũng kéo không được.

“Đi xem xem cái tên kia chết chưa?!” Vũ Khánh Cương xem trò vui quá tích cực, dẫn đầu chạy ra ngoài, Hứa Tư Văn không yên lòng, cũng đi theo ra.

Kết quả mới vừa tới chỗ, nhìn thấy cái con ma men kia lôi thôi lếch thếch được người phục vụ đỡ lên, người đã hoàn toàn thành thật, tám phần là uống quá nhiều rượu chống đỡ không được, người đã ngủ thiếp đi, thế nhưng ngược lại khiến người ta nhìn rõ ràng được tướng mạo, còn rất tuấn tú!

Chuyện này liền xem là một chuyện ngoài ý muốn, mọi người vui vẻ một trận cũng liền qua, buổi tối Hứa Tư Văn còn nói lại với Vũ Khánh Cương.

“Em cảm thấy Hồ Mỹ còn thật là lợi hại, anh nói xem một cô bé như cô ấy, làm sao lại thật sự dám động thủ cào con ma men đó chứ?” Chuyện này đổi thành Hứa Tư Văn, y cũng không dám hứa chắc mình có dũng khí tay cào chân đạp với con ma men kia, dù sao thì người uống say, chuyện gì mà không làm được chứ?

“Không cào hắn để hắn quen à? Lại nói, cào hắn ta coi như đúng rồi, không cào thành cái hồ lô máu coi như hắn ta hên đó! Con gái ở bên ngoài không lợi hại chút, tiện nghi đều bị người ta chiếm đi.”

“Vậy không sợ Hồ Mỹ chịu thiệt à?” Hứa Tư Văn quan tâm là cái này, lỡ như cô nhỏ bị thua thiệt, bị người ta đánh thì sao?

“Chịu thiệt liền tìm lại!” Tính tình bao che khuyết điểm của Vũ Khánh Cương nổi lên: “Sau này ai dám duỗi móng vuốt với người nhà chúng ta, cắt đứt giữa sườn người đó!”

Lúc đó Hứa Tư Văn không để ý, về sau Vũ Khánh Cương lại thật sự cắt đứt giữa sườn người khác…

Hết chương

Truyện Chữ Hay