Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 135: 135. nuôi con mới biết ân cha mẹ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì là ngày quốc tế thiếu nhi, trên căn bản đều là người mang theo trẻ em tới chơi, cho nên càng đến gần cửa công viên trò chơi, thì càng nhiều con nít.

Hứa Tư Văn vốn tưởng là một nhà ba người của mình mặc trang phục gia đình chói mắt như thế, sẽ làm người khác chú ý, nhưng Vũ Khánh Cương kiên trì muốn mặc như vậy, hắn chính là muốn để người ta biết, đây là vợ hắn, đó là con gái hắn.

Nhưng vừa đến nơi, lo lắng của Hứa Tư Văn chỉ là dư thừa!

Đều là từng nhà từng nhà lớn dắt nhỏ, ai nhìn ai chứ?

Đều nhìn con nít nhà mình kìa!

Chỗ nào có thời gian đi nhìn người khác chứ?

May mà lúc Hứa Tư Văn chọn lựa, tuân theo những quy tắc mà mình ghi chép lại, chọn mũ màu tím sáng, cái loại mà mặt trời chiếu xuống còn lóe sáng lên, trong một mảnh xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng, đặc biệt dễ thấy!

Cũng may mà Vũ Khánh Cương thân cao mã đại, bọn họ tới cũng đủ sớm, lúc này chỉ nhìn thấy xe chắn ở trên đường, thế nhưng người cũng đã bắt đầu xếp hàng mua vé.

Trước bốn cái cửa sổ mua vé đều xếp đầy người, bên cạnh còn có mười cái máy bán vé tự động, cũng có người xếp hàng, thế nhưng máy bán vé tự động chỉ có thể bán vé vào cửa đã được đặt trước, rất nhiều người không đặt vé sớm, chỉ có thể xếp hàng dài, Hứa Tư Văn đã sớm trả tiền mua vé online rồi, đội ngũ xếp hàng ở máy bán vé tự động khá ngắn, chỉ chốc lát sau liền lấy được vé, ba miệng ăn rốt cục tiến vào cửa, tách rời khỏi đoàn người càng ngày càng nhiều bên ngoài.

Vừa tiến vào, Vũ Khánh Cương liền trực tiếp bỏ xe đẩy xuống đất, mở cửa xe ra, để con gái ngồi vào: “Nhớ kỹ nha, chỉ có thể lái ở số hai thôi, ba hai đã đặt tốc độ rồi, con lái nhanh hơn cũng không được đâu.”

Nơi này nhiều người như vậy, Vũ Khánh Cương sợ cô nhóc đụng vào ai đó, đối phương như thế nào thì hắn không để ý, hắn là sợ cô nhóc xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, lại sợ nhất thời không nhìn thấy thì đứa nhỏ lại đi lạc, nói chung là các loại lo lắng, không hề ít hơn bao nhiêu so với Hứa Tư Văn.

“Dạ biết!” Nữu Nữu ngồi trong xe nhỏ, bên trong có máy điều hòa loại nhỏ nên sẽ không nóng, cũng sẽ không ngộp, xe nhỏ cũng không khác biệt gì với ô tô thật sự, nó lái cực kỳ thuận lợi.

Vũ Khánh Cương cũng là muốn bớt việc, hắn đem valy nhỏ vợ xách trong tay bỏ vào trên mui xe của con gái: “Giảm gánh nặng cho ba nhỏ con đi, đi thôi!”

Hứa Tư Văn kéo kéo Vũ Khánh Cương: “Bỏ cái trên lưng anh lên đi? Cái của em không nặng…”

Vũ đại lão hổ vốn là sợ nóng, vào lúc này còn đeo cái balô lớn như vậy, Hứa Tư Văn rất đau lòng.

“Anh không nặng, em trông kỹ con bé đi, một hồi muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, em chơi cùng là được, anh coi đồ.” Vũ Khánh Cương kéo vợ, đi theo sau xe con gái, vừa đi vừa phân chia nhiệm vụ với y: “Đối với mấy thứ này anh không hiểu gì hết, em biết thì em liền cho con bé chơi nhiều chút.”

“Vậy anh cũng đừng vác nữa, đợi một chút tới bên kia, anh liền đem đồ để dưới đất nghỉ một lát, hoặc là tìm một chỗ râm mát mà đứng, đừng ngu ngốc đứng dưới ánh mặt trời…” Hứa Tư Văn cũng dặn dò Vũ Khánh Cương.

Hai người đồng thời theo sát xe của cô nhóc, chỉ sợ đi tách ra, chờ đến chỗ vòng xoay ngựa gỗ cùng với vòng đu quay khổng lồ, cô nhóc đã không kịp chờ đợi chui ra từ trong xe.

Hứa Tư Văn nắm tay nó đi chơi vòng xoay ngựa gỗ, cô nhóc vừa ngồi vào liền hưng phấn rít gào lên nhào tới…

Vòng đu quay khổng lồ thì cả ba người đều ngồi một chuyến, Vũ Khánh Cương nhìn mấy cái đầu động đậy ở đằng trước, bĩu môi: “Có khác gì so với anh đi lên lầu đâu? Đều là đi lên cao…”

“Không giống nhau…”

Sớm chuẩn bị đầy đủ chính là thuận tiện, Hứa Tư Văn có một tờ danh sách hạng mục trò chơi cặn kẽ, là download ở trên mạng, do nhóm bạn bè trên internet có lòng cung cấp.

Căn cứ vào thời gian cùng với tình huống xếp hàng trước mỗi trò chơi để sắp xếp các loại chơi đùa, ông chủ Vũ đảm nhiệm nhân viên khuân vác di động, chỉ cần đi sát đằng sau là được, còn cô nhóc thì chỉ cần đi theo ba nhỏ Hứa Tư Văn là được!

Có điều Hứa Tư Văn cũng bỏ đi một ít trò chơi mà y cho rằng không thích hợp, chẳng hạn như thuyền hải tặc và xe vượt núi, đều không cho cô nhóc chơi.

Vũ Khánh Cương nhìn nhìn mấy thứ đó, cũng đồng ý với sắp xếp của vợ, bởi vì hắn cảm thấy mấy thứ đó thoạt nhìn không hề chắc chắn!

Chơi được một nửa, nhiệt độ tăng lên, tìm một chỗ rừng rậm nhiều cây, có chòi nghỉ mát nhỏ, bên trong có bàn ghế, đây là phương tiện công cộng ở nơi này, một nhà ba người có thể coi như nghỉ ngơi xả hơi.

Bữa trưa đều đóng gói kỹ, trong đó còn có nước trái cây ướp lạnh cùng với đồ ăn mà Hứa Tư Văn mang tới.

Vũ Khánh Cương cầm một cái công cụ đun nóng bằng năng lượng mặt trời nhỏ tăng thêm nhiệt độ cho đồ ăn, còn rau trộn thì ngược lại được ướp lạnh rất sướng miệng.

Hứa Tư Văn nhân cơ hội mắc võng ở trong rừng cây, một hồi cho cô nhóc ngủ trưa, còn hai người bọn họ, vẫn là miễn đi, một ngày không ngủ không vấn đề, quá lắm thì về nhà ngủ sớm một chút.

Lúc này cô nhóc ăn cơm trưa rất bớt việc, ngủ trưa cũng bớt việc.

Thừa dịp cô nhóc ngủ trưa, Hứa Tư Văn cho Vũ Khánh Cương một bình cà phê: “Uống một chút cho tỉnh táo, không thì buổi chiều cũng không có tinh thần.”

Vũ đại lão hổ dùng tinh thần uống thuốc mà uống cà phê vào bụng.

Hứa Tư Văn: “…!”

Chờ sau khi cô nhóc tỉnh dậy, lại bắt đầu quậy.

Hứa Tư Văn cũng không biết, hóa ra con nít lại có nhiều thể lực như vậy, khiến cho mấy người lớn này mặc cảm không bằng.

Nhảy nhảy nhót nhót cả một ngày, ngoại trừ giấc ngủ ngắn buổi trưa không tới một canh giờ, thì không thấy cô nhóc có lúc nào ngừng lại, giống như lên dây cót hít thuốc lắc vậy, Vũ Khánh Cương thì còn may, ít nhất thể trạng người ta tốt, thể lực tuyệt đối đạt chuẩn.

Đáng thương Hứa Tư Văn quanh năm làm người của phòng làm việc, mỏi eo đau lưng, chân thì không bị chuột rút, nhưng nặng giống như đổ chì, làm y cảm thấy nhấc cũng không nhấc lên được.

Lúc tối, thật sự là không kiên trì nổi, ngay cả việc tìm chỗ nghỉ đặt mông ngồi xuống cũng không nghĩ tới, hữu khí vô lực thương lượng với cô nhóc: “Nữu Nữu à, chơi đùa một ngày, chúng ta nghỉ ngơi trước một chút được không? Thứ nên chơi thì đều chơi qua rồi.”

“Còn có nhà ma chưa đi!” Cô nhóc nhớ rất rõ ràng: “Chòi nghỉ mát ba tầng trên đỉnh ngọn núi còn chưa leo lên, bên kia còn có bí động tìm bảo vật chưa có vào…”

Cô nhóc liệt kê ra một thứ, sắc mặt Hứa Tư Văn liền kém hơn một phần, Vũ Khánh Cương cũng không nhìn nổi: “Tiểu Nữu Nữu ngoan nha, trước tiên chúng ta đi tìm chỗ ở tối nay đã, bỏ hành lý xuống, trước tiên nghỉ một lát, buổi tối có thể xem hoa đăng, còn có phóng pháo hoa, còn rất nhiều rất nhiều nữa!”

“Vậy có kẹo bông không?” Cô nhóc suy nghĩ một chút, hỏi ba hai nó.

“Có!” Vũ Khánh Cương thầm nói dù không có thì cũng phải có!

“Vậy cũng được.” Cô nhóc thỏa mãn, ngoan ngoãn mở cửa xe cùng với người lớn đi tìm chỗ ở.

Cô viên trò chơi là phỏng theo kiến trúc trong truyện cổ Grimm xây nên, trong một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, một đống nhà nhỏ chi chít như sao trên trời mang tạo hình đặc biệt theo phong cách cổ tích, là chuyên dùng cho du khách thuê qua đêm, bất luận là bố cục bên trong hay là hình dáng bên ngoài, đều đặc biệt phù hợp với ánh mắt bọn nhỏ.

Vũ Khánh Cương đặt là một căn nhà nhỏ hình lâu đài, chỉ có hai tầng, ba phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh, ở tầng trên cùng cũng chỉ có một phòng, chính là căn phòng cho những người bạn nhỏ ở.

Mà người lớn thì ở tầng thứ nhất.

Vũ Khánh Cương gần như là kéo vợ với con gái vào nhà, Hứa Tư Văn đã mệt thảm!

Mới vừa ăn xong cơm tối, lại đến thời gian đốt pháo hoa, bởi vì coi trọng việc bảo vệ môi trường, pháo hoa phóng cũng rất ngắn ngủi, nhưng rất nhiều người xem!

Một nhà ba người quần áo gọn nhẹ ra trận, ông chủ Vũ dứt khoát để cô nhóc cưỡi ở trên cổ hắn, một tay che chở vợ, một tay vịn con gái, chen ở trong đám người xem đến lúc kết thúc, lúc này mới trở về chỗ ở tạm thời của bọn họ.

Cứng rắn kiên trì tắm rửa sạch sẽ, Hứa Tư Văn nằm ở trên giường liền không muốn nhúc nhích.

Vũ Khánh Cương tắm rửa sạch sẽ cho cô nhóc, chính mình cũng ngâm tới nguội lạnh, liền ôm cô nhóc cùng với Hứa Tư Văn nằm trên một cái giường, bên trái ôm vợ, bên phải dỗ con gái, Vũ đại lão hổ cảm thấy mình rất lợi hại.

Đợi đến ngày hôm sau, Hứa Tư Văn gần như là dùng tốc độ chạy trốn rời khỏi công viên trò chơi này, nhưng cô nhóc còn nói với ba hai của nó: “Lần sau lại tới đi? Tìm lúc nào không nhiều người, có thể chơi đùa lâu một chút…”

Hứa Tư Văn nghe vậy bị vấp chân một cái!

Còn có lần sau hả?

Đừng nghĩ có lần sau!

Ba ngày sau đó, Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương trôi qua gần như có thể được gọi là “nước sôi lửa bỏng”, cô nhóc thông minh thì thông minh, nhưng đồng thời cũng đủ bướng bỉnh, hai người xoay quanh nó cả một tuần.

Khi một lần nữa trở lại Hứa gia, vừa mở cửa bỏ cô nhóc trên đất, cô nhóc liền khí thế mười phần chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa kêu: “Ông nội bà nội! Ba ba ma ma! Nữu Nữu đã về rồi!”

Hứa gia đã làm xong việc nhà nông, coi như ngày hôm nay hai người không trở lại, ngày mai bọn họ cũng sẽ đi đón tiểu Nữu Nữu.

Trình Mỹ Lệ đưa đứa nhỏ cho hai cụ, còn mình thì ra xem hai chồng chồng vẻ mặt tiều tụy, Vũ Khánh Cương còn đỡ, Hứa Tư Văn thì treo nguyên cái vành mắt đen.

“Thế nào?”

“Chị dâu, chị thật vĩ đại!”

Hai người thành tâm thành ý nói, đứa nhỏ này một tuần, đem hai người dằn vặt đến thảm!

Nhưng mà chờ lúc bọn họ rời đi, đột nhiên lại có chút không nỡ.

Hai người ôm cô nhóc thân thiết đủ kiểu, ngay cả cái xe nhỏ Vũ Khánh Cương cũng mang về cho cô nhóc: “Nạp điện bằng pin mặt trời, bốn cục, một cục có thể lái năm km, nếu bỏ hết bốn cục ở trong xe, mười lăm km không thành vấn đề!”

“Thật tiên tiến!” Người nhà họ Hứa líu lưỡi, đây là đồ chơi cho con nít sao? Đây là xe thật đi?

Đồ đạc đóng gói mang về, cũng chất đầy căn phòng của cô nhóc.

Chờ bọn họ về tới biệt thự ở Lan châu, lại càng không quen, lúc đứa nhỏ ở nhà, đâu đâu cũng có tiếng cười thanh thúy giòn vang của cô bé, nhưng sau khi đưa đi, trong phòng lại rất an tĩnh.

“Nếu không thì chờ lúc nghỉ hè lại đón tới đây?” Vũ Khánh Cương thấy bộ dạng của vợ, nghĩ nếu không thì đón đứa nhỏ tới đây chơi nhiều chút.

“Không cần.” Hứa Tư Văn quay đầu, chủ động ôm Vũ Khánh Cương, tựa đầu vào trên bả vai hắn: “Nếu như thật sự ở một kỳ nghỉ hè, anh chịu được sao?”

Vũ Khánh Cương vừa nghe xong lửa liền thức dậy, ôm lấy vợ trực tiếp chạy đến phòng ngủ, làm gì hả? Không giải thích!

Sau đó Hứa Tư Văn dán một cái mác cho Vũ Khánh Cương: hổ Đông Bắc, không thể đói bụng thời gian dài…

Có điều nuôi con mới biết ân cha mẹ, từ đó về sau, bất luận là Vũ Khánh Cương hay là Hứa Tư Văn, chạy qua lại hai đầu đặc biệt chịu khó!

Lan châu cùng Đông Bắc, không sót bên nào…

Hết chương Bạn đang �

Truyện Chữ Hay