Sau khi ở cùng Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương bất đắc dĩ phát hiện, kỳ thực vợ hắn thật sự không hoàn mỹ như trước đây hắn tưởng tượng.
Y cũng có tính tình con nít, còn có loại cố chấp tuổi dậy thì; lúc hồ đồ cũng có, ăn thiệt thòi cũng không ít, thường cùng một đám đồng nghiệp miệng đầy chương trình trong đầu toàn là chữ cái phấn khởi chiến đấu đến đêm khuya, nguyên nhân nghiên cứu thì lại chỉ vì hai ba cái khẩu lệnh, rốt cuộc phải dùng cái trình tự biên soạn nào mới thích hợp!
Mặc dù so với người cùng lứa, vợ trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dù gì cũng không phải loại già đời trưởng thành sớm quá mức, vẫn rất bình thường.
Vũ Khánh Cương xoa mặt một cái, kéo vợ nhảy vào trong nhà một lần nữa: “Đi thôi, đi vào nhìn xem.”
“Ừ!” Hứa Tư Văn lại vui vẻ đáp ứng.
Vũ Khánh Cương nhịn một chút, nhịn không được, quay đầu lại liền bẹp một cái trên mặt vợ: “Vợ à sao em lại tốt như vậy chứ!”
“Đương nhiên, không tốt thì đánh bại được anh sao?” Hứa Tư Văn một chút cũng không khiêm tốn, vẫy vẫy đầu nhỏ, liếc mắt nhìn Vũ Khánh Cương: “Anh không già mồm nữa à?”
Vũ Khánh Cương ha ha cười khúc khích: “Anh già mồm khi nào!”
“Dám làm không dám chịu!” Hứa Tư Văn không thèm để ý đến hắn, tự mình đi vào trong nhà cũ, y cũng muốn tiếp xúc khoảng cách gần với quá khứ của Vũ Khánh Cương một chút, quá khứ của y Vũ Khánh Cương đều biết, mấy tài liệu cặn kẽ đó khiến Hứa Tư Văn xem mà cảm thấy từ đầu mình đã bị Vũ Khánh Cương tính kế rồi.
Cho nên hiện tại Hứa Tư Văn cũng phải nhìn xem quá khứ của Vũ Khánh Cương, thân cận hơn với cái người muốn cùng y sống đến hết đời này, lúc này mới công bằng chứ.
Vừa nãy, nói thật, y vẫn cho rằng Vũ Khánh Cương không thích hợp với loại không khí u buồn đó, quá kinh người rồi!
Một khắc kia Hứa Tư Văn chỉ muốn hung hăng đánh tan bầu không khí không hòa hài đó, Vũ đại lão hổ hẳn phải là vua trăm loài ngạo nghễ núi rừng, chứ không nên là một con báo già ủ rũ.
Hứa Tư Văn tiến vào căn nhà cũ, nhìn nhà bếp, đứng ở chính giữa hỏi Vũ Khánh Cương: “Bên kia là anh ở à?”
“Ở nơi này tây phòng, đông phòng đều là vị trí cho gia trưởng ở.” Đông quý tây bình, phía đông địa vị cao quý, phía tây thì bình thường, không có cách nói “tiện”, đều là người một nhà, tiện không tiện không êm tai.
Ở Bắc Kinh có một câu lưu truyền là “đông phú tây quý, nam bần bắc tiện”, ý của anh Cương ở chỗ này là quê ảnh không có cái khái niệm “tiện” đó.
Hứa Tư Văn vừa nghe tây phòng là nơi Vũ Khánh Cương ở, trước tiên không đến đông phòng, mà là đẩy cửa tây phòng ra.
Cửa kia cũng rất cũ kỹ, lúc Hứa Tư Văn đẩy còn có thể sờ được một ít mảnh vụn gỗ, có chút nhô ra, phía trên sơn một tầng nước sơn cũ loang lổ.
Vừa vào chính là giường đất lớn bằng nửa căn phòng, phía trên bày chiếu đan thủ công bằng tre, phía tây là một loạt tủ gỗ, cũng rất có dáng vẻ năm tháng.
Vũ Khánh Cương kéo dây thừng cạnh cửa, bóng đèn mờ mờ trên nóc nhà thế mà còn có thể sáng lên!
“Đèn này còn có thể sáng lên, thật không tệ! Lúc trước chính là bỏ ra năm hào mua bóng đèn tròn đắt tiền đó, rẻ thì một hào một cái, không dùng tốt, luôn bị cháy.”
“Nhà em bên kia đều là dùng bóng đèn trắng hai đồng một cây.” Khóe miệng Hứa Tư Văn co rút, y không thể nào tưởng tượng được một bóng đèn một hào một cái, thật sự có thể dùng sao? (Một đồng bằng mười hào)
“Nhà em thật tài nhỉ? Nhà có tiền nhất làng bọn anh, cũng không dùng đồ đắt tiền như vậy chiếu sáng!”
Hứa Tư Văn: “…!”
Nhà cũ Vũ gia, thật sự có thể được gọi là “nhà chỉ có bốn bức tường”, tất cả mọi thứ cũng làm cho Hứa Tư Văn xấu hổ không thôi, giường của y đổi vài cái, nhưng Vũ Khánh Cương nói chăn và tủ đầu giường mà nhà họ bày, vẫn là lúc ông nội và bà nội kết hôn, chính là đồ cưới của bà nội!
Chỗ này là cái tủ nhỏ, thấp, có mấy ngăn dùng để bỏ quần áo đặt ở trên đầu giường, qt là “kháng quỹ”
“Đồ cổ đi? Cũng không biết trị giá bao nhiêu tiền.” Vũ Khánh Cương vuốt tủ đặc biệt hoài niệm, kết quả tâm tình vừa tốt, lại tay không bẻ xuống một khối gỗ!
Vũ Khánh Cương trợn mắt há mồm nhìn khối gỗ đã hỏng ở trong tay…
“Em cảm thấy, anh vẫn là bổ ra đốt nó đi, đồ như vậy, thật sự không có ai lấy đâu… Ha ha ha…!” Dù gì Hứa Tư Văn cũng là người có vài món đồ cổ làm đồ gia truyền, khi còn bé cũng là lớn lên ở trấn cổ như Hứa gia tập, không nói mắt sáng như đuốc, nhưng có phải là đồ cổ không, y vẫn có thể nhìn ra được.
Tủ đầu giường kia thoạt nhìn chính là loại vật liệu gỗ bình thường nhất chế tạo, hơn nữa bởi vì thiếu bảo dưỡng, đã bắt đầu hư nát.
Phương pháo bảo tồn đồ gỗ tốt nhất, chính là sơn, sơn thành y như cây sắt, có thể bảo trì được mười mấy năm hay mấy năm, còn phải xem bản thân đồ gỗ dùng vật liệu gỗ tốt hay xấu.
Gỗ tùng đỏ, trăm năm không hư.
Gỗ hồ dương, ngàn năm không hỏng.
Gỗ trầm hương, cao cấp hơn, còn tự mang mùi hương nữa.
Còn loại nam mộc tốt nhất kia, nghe đâu không cần sơn cũng có thể để được thời gian ngàn năm, còn có mùi hương lưu lại.
Cái này của Vũ gia, không đạt tới tiêu chuẩn đó, nhưng ở mười năm trước, đã là tốt nhất, nước sơn lúc trước dùng không phải là cái loại sơn công nghiệp bây giờ dùng, mà chân chính là nước sơn dùng phương pháp cũ nấu ra, chất lượng tuyệt đối bảo đảm. Thế mới dùng được đến đời Vũ Khánh Cương, nhưng dùng nữa thì không có khả năng, hiện tại thì càng là đụng vào liền bỏ đi.
“Đừng! Dù thành đống tro cũng không thể đốt, đốt đồ cổ sẽ phải phá sản!” Vũ Khánh Cương còn rất mê tín, kỳ thực chẳng qua là hắn cảm thấy, cho dù để đó không thể dùng, hắn nhìn thôi cũng là một hồi ức đẹp.
“Em cũng không thật sự muốn anh đốt.” Hứa Tư Văn thật sự không có tính toán đó, chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, muốn đốt y cũng không cho đâu.
Đến một chuyến không dễ dàng, y lại là lần đầu tới cửa, vừa đến đã bảo người ta đốt tủ đầu giường, vậy Hứa Tư Văn y thành người nào chứ?
“Bàn ghế nhà anh đều bị mất, chỉ còn lại cái tủ như thế, nếu như cũng mất thì anh chính là cái gì cũng không còn đó!” Vũ Khánh Cương hoài niệm nhìn bốn phía, cho dù bốn phía đều là bức tường loang lổ rớt bụi xuống đất.
Bạn đang �
“Trong phòng này một mình anh ở à?” Hứa Tư Văn cảm thấy cái giường lớn như vậy, một người ngủ dư dả.
“Nghĩ hay lắm!” Vũ Khánh Cương liếc mắt: “Anh với ba đứa cháu nhỏ ở phòng này, anh hai chị hai ở đông phòng, hai cái nồi, một cái làm cơm một cái khác nấu thức ăn cho heo, vừa vặn ngay cả giường đất cũng đốt đến nóng hổi.”
Hứa Tư Văn: “…?!”
Xem xong tây phòng rồi đến xem đông phòng, bố trí của đông phòng cơ bản là giống như tây phòng, chỉ là có thêm một cái tủ cao hơn người dựng đứng trên đất, thoạt nhìn tốt hơn cái tủ đầu giường ở tây phòng rất nhiều, còn gắn một mặt gương to.
Trên giường đất bày phích nước nóng cốc trà, kim chỉ, còn có một cái máy thu thanh cổ xưa, cái loại hình thức hộp gỗ, một cái đèn pin cầm tay bị gỉ, cảm giác còn rất đầy đủ.
Trên mặt tường phía đông dán mấy cái bằng khen, Hứa Tư Văn đến gần nhìn một chút, tên người viết trên đó là Vũ Khánh Cương, còn hai cái là Vũ Nguyên Cát.
Bên dưới còn có mộc đỏ của trường tiểu học.
“Những thứ này vẫn là lúc trước khi chị hai gả tới, trong thôn phân cho đó, không thì nhà bọn anh nơi nào lại có đồ tốt như vậy.” Vũ Khánh Cương sờ sờ máy thu thanh: “Lúc trước khiến người trong làng hâm mộ muốn chết, trời vừa tối đều lại đây tán gẫu, đồng thời nghe máy thu thanh, cũng là anh hai chị hai dễ tính, tình nguyện chiêu đãi bọn họ.”
“Vậy còn anh? Anh cũng vui lòng trong nhà có nhiều khách tới à?” Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương lúc nói chuyện bĩu môi, liền biết hắn nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đến liền rùm beng ồn ào, nóc nhà cũng hận không thể xóc lên luôn, em tình nguyện à?” Vũ Khánh Cương không chút để ý thái độ ghét bỏ của hắn trước mặt Hứa Tư Văn: “Có điều cũng nhờ lúc ấy bọn họ tới mỗi ngày, anh cũng cùng nghe, biết ra rất nhiều chuyện, sau đó liền dự định đi ra ngoài lang bạt, ngồi xổm ở đây, cũng phải giống như anh hai chị hai, mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, kiếm ăn trong đất không dễ dàng, ông trời nể nang mặt mũi, thì có cái ăn, không nể nang mặt mũi, một nhà to nhỏ phải thắt lưng buộc bụng.”
“Hai chúng ta cũng không khác biệt lắm!” Hứa Tư Văn nhẹ cười rộ lên: “Lúc đó em cũng bởi vì cảm thấy thời đại thay đổi quá nhanh, không thể bảo thủ, liền liều mạng học tập, lúc ấy anh hai tốt nghiệp trường sư phạm, trở về trong trấn dạy học, người trong tộc đều hâm mộ, thành tích thi vào đại học của em ưu tú, ý tứ của ba mẹ cũng là bảo em vào sư phạm, sau đó phân phối trở về làm một giáo viên giống như anh hai, được người ta tôn kính lại là ở quê của mình, em không đồng ý. Lúc ấy em cực hiếu kỳ với máy tính, bướng bỉnh học được sơ sơ, sau đó lúc thi tốt nghiệp trung học, giấu ba mẹ báo danh, sau khi trở về quỳ ở từ đường một ngày.”
“Em còn làm chuyện như vậy nữa à?” Vũ Khánh Cương rất kinh ngạc, cảm giác mà Hứa Tư Văn mang đến cho hắn vẫn luôn là cái loại ngoan ngoãn, cho dù là chuyện khác người, cũng chỉ hai người bọn họ mà thôi, còn lại không cảm thấy có thể gây sức ép cỡ nào.
“Trước khi em lên đại học, ba mẹ mới cho em học phí. Anh hai đem hết hai tháng lương đầu của anh ấy cho em làm tiền ăn. Trong tộc bởi vì có được sinh viên đại học, quyên góp một khoản tiền, cho em dùng phòng thân.” Hứa Tư Văn nhớ tới lúc ấy còn không nhịn được cười: “Đừng thấy ba mẹ không vui, nhưng đến cùng cũng không ép được em.”
“Anh cũng gần như vậy, trong nhà lúc ấy không có tiền, chị hai vẫn là bán chiếc xe đạp của chị ấy cho anh làm lộ phí.” Vũ Khánh Cương thử kéo dây đèn, kết quả đèn không sáng lên, ngược lại dây đèn bị hắn kéo đứt mất.
“Anh đừng có táy máy tay chân suốt, này không đủ cho anh phá hoại đâu!” Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương không cho hắn tiếp tục động vào đồ vật: “Vốn đã không quá bền chắc, anh còn động như thế, tất cả đều bị phá hư hết.”
Dù có rách nát nữa, thì cũng là nhà cũ của Vũ gia, Vũ Khánh Cương xuống tay không biết nặng nhẹ, Hứa Tư Văn không nhìn nổi.
“Chỉ là bật đèn thôi mà, dây thừng quá không bền chắc.” Vũ Khánh Cương vẩy vẩy móng vuốt lớn, sợi dây thừng kia dùng rất nhiều năm, khói xông lửa đốt, sờ vào đều phát dính.
Trong lòng còn rất vui mừng, may là mình kéo dây thừng, nếu là vợ… lấy cái tính sạch sẽ của vợ… thôi, không nghĩ nữa…
Trong phòng xem xong rồi, Hứa Tư Văn còn đi xem giếng nước của nhà cũ, loại giếng nước dùng trục quay cổ xưa nhất.
“Còn có thể múc nước không?” Quá cổ xưa, Hứa Tư Văn nhìn trục quay gỗ, còn có dây thừng, thùng gỗ, hai mắt tỏa ánh sáng.
“Có thể đi? Cũng đã lâu anh không múc rồi.” Vũ Khánh Cương nhìn nhìn vợ, thử thăm dò kiến nghị: “Nếu không, em thử xem?”
“Ừ được!” Hứa Tư Văn chính là ý này.
Vũ Khánh Cương hết cách rồi, chỉ đành nhanh chóng giúp y treo thùng gỗ ở trên sợi dây, còn phải không ngừng căn dặn: “Đừng kéo quá nhanh, cẩn thận đó!”
“Biết rồi biết rồi!” Hứa Tư Văn tràn đầy phấn khởi xoay trục quay, từ từ thả thùng đựng nước xuống, sau khi nghe được tiếng nước, nở nụ cười: “Chơi thật vui! Còn có thể múc được nước nữa!”
Vừa nói vừa nắm lấy trục gỗ kéo thùng đựng nước lên.
“Ầm!”
Kết quả vui quá hóa buồn, dây thừng là vải thô bện thành, đã phong hoá rất nhiều, đã sớm không bền chắc, treo cái thùng gỗ cũng sắp hỏng thì còn được, hiện tại trong thùng gỗ đựng nước, kéo lên trên nó liền không chịu nổi, trực tiếp đứt ra!
Hết chương