Trong lòng Hứa Tư Văn có tính kế, cũng không nói với Vũ Khánh Cương.
Buổi sáng hôm sau, Hứa Tư Văn chọn xong quần áo cho Vũ Khánh Cương mặc hôm nay, lại mang theo hai bộ cho hắn tắm rửa thay ra, nhưng Vũ Khánh Cương chết sống không mặc!
“Làm sao vậy?” Hứa Tư Văn bồn chồn, đối với mặc thì Vũ Khánh Cương một chút cũng không chọn, chỉ toàn chọn ăn thôi.
“Cái này quá tùy tiện, thay bộ anh mới mua đi, em cũng thay, về nhà ba vợ khôngg thể tùy tùy tiện tiện được!” Vũ Khánh Cương lấy ra hai bộ quần áo mới, quần áo không có nhãn mác, thế nhưng chất lượng rất tốt, kiểu dáng cũng rất đặc biệt. “Anh mua lúc nào vậy?” Hứa Tư Văn kinh ngạc, Vũ đại lão hổ cũng sẽ mua quần áo à? “Cấp dưới đều nói hai ta nhìn không giống một đôi, anh liền mua quần áo cặp, hai ta mặc ra ngoài xem bọn họ còn dám nói không giống!” Vũ Khánh Cương thở phì phì, kỳ thực nguyên văn nói là kỹ thuật viên Hứa thật sự là cải trắng bị Vũ đại lão hổ ăn (kiểu như hoa nhài cắm bãi trâu)!
Lúc đó Vũ Khánh Cương liền nổi giận: mấy người còn băn khoăn thì sao không tự đi mà ăn?
Nhân viên lập tức giải tán, nhiều người như vậy hắn cũng không biết kiếm ai xả giận, không tìm được đối tượng trả thù hắn liền đi tìm Ngụy Diên, Ngụy Duyên mở cuộc họp không có thời gian, Helena cho Vũ đại lão hổ một ý kiến hay: mặc trang phục tình nhân, làm buổi tiệc mừng, mời mọi người dự tiệc xem lễ! “Về nhà không cần mặc nghiêm túc như vậy.” Hai bộ tây trang cộng thêm cà vạt và vân vân vừa nhìn liền biết không tiện, mặc trên người hoàn toàn không hợp với Hứa gia tập. “Không! Hôm nay mặc!” Vũ Khánh Cương một phát vồ tới, đè lên người kỹ thuật viên Hứa liền kéo quần áo người ta. “Anh làm gì vậy!” Hứa Tư Văn còn mặc đồ ngủ, hai ba phát liền bị cởi quần. “Thay quần áo.” Tay Vũ Khánh Cương liên tục, xoạt xoạt xoạt mấy lần, lột sạch Hứa Tư Văn… “Tên khốn kiếp anh!” Hứa Tư Văn thẹn quá thành giận, tay đạp chân đá không có tác dụng với người ta, vì vậy dùng miệng cắn.
Kết quả Vũ đại lão hổ không để ý tới!
“Em cắn đi, anh da dày, em cắn không nổi!” Người ta nên làm gì thì tiếp tục làm đó!
“Anh đứng lên, đừng đè lên em, em tự mặc!” Vũ đại lão hổ kiên trì như vậy, Hứa Tư Văn phản kháng không có hiệu lực chỉ có thể tiếp nhận, y không dám dùng sức cắn, cắn hỏng thì làm sao bây giờ? Không dùng sức cắn, ngay cả da cũng cắn không ra, chẳng lẽ muốn lý sự?
“Vợ, mặc vào khẳng định đẹp trai!” Vũ Khánh Cương cười hắc hắc buông lỏng Hứa Tư Văn ra, hắn vì ngày này mà bận bịu đến vắt chân lên cổ, nếu vợ không thay quần áo mới, thì hắn thiệt thòi chết rồi.
Quần áo rất vừa vặn, đặc biệt là bên hông ôm sát, càng phô lên thân hình thon dài khí chất văn nhã của Hứa Tư Văn.
Vũ Khánh Cương cũng rất dễ nhìn, lượng thân thiết kế, nổi bật lên sức mạnh dương cương đẹp đẽ của bản thân hắn, có một loại sức hấp dẫn đặc biệt của nam nhân.
“Mặc thành như vậy trở về, thật sự được không?” Hứa Tư Văn nhìn Vũ Khánh Cương, lại nhìn nhìn mình, luôn cảm thấy, giống như đi dự tiệc vậy.
“Rất tốt rất tốt!” Vũ đại lão hổ hài lòng.
Vui vẻ lái xe dẫn vợ trở về Hứa gia tập, kết quả vừa đến Cát thị khẩu, Hứa Tư Văn liền sợ ngây người.
Cát thị khẩu treo đầy trù hoa đỏ thẫm (cái cục hoa tròn tròn kết bằng vải đỏ hay thấy trong đám cưới trong phim cổ trang á), hai bên tấm biển còn treo dây pháo thật dài, vừa nhìn thấy xe đến, dây pháo liền bị nhen lửa, âm thanh bùm bùm vẫn đi theo xe dừng ở cửa lớn Hứa gia, cửa lớn Hứa gia cũng treo hai dây pháo, bên kia còn có thể nghe thấy động tĩnh thì bên này đã châm lửa.
Vũ đại lão hổ không biết từ nơi nào móc ra hai đóa hoa đỏ thẫm, miếng gấm phía dưới viết hai chữ “chú rể”, trước tiên cài ở trước ngực cho Hứa Tư Văn: “Vợ, em cũng mang cho anh đi.”
Một đóa khác, đưa cho Hứa Tư Văn.
“Ừm!” Hứa Tư Văn nhận lấy, tay có chút run cũng cài hoa ở ngực trái áo Vũ Khánh Cương.
Y cho rằng tiệc mừng của bọn họ, cũng chính là người trong nhà ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, tối đa chính là mấy người bạn tốt tương đối thân thiết tới tham gia mà thôi.
Nhưng mà trước mắt, tất cả nhân viên hai bên công ty, bạn học của Hứa Tư Văn, đám anh em của Vũ Khánh Cương, người nhà của hai người, thậm chí ngay cả ông hai và ông ba cũng ở đây!
Vũ Khánh Cương xuống xe trước, đón lấy chính là từng trận mì sợi ập vào mặt!
Quy củ bên phía Đông Bắc, mì sợi hất mặt một đời thuận.
Vũ Khánh Cương che chở da mặt đưa chân dài ra lần lượt đạp bay mấy tên cầm mì sợi, chờ người bị hắn đạp ra, lúc này mới mở cửa xe kéo vợ xuống: “Nhanh chóng chạy vào phòng đi!”
Hai người nắm tay nhau, có thể là tại đại viện Vũ gia ở Đông Bắc chạy một lần có kinh nghiệm, lúc này hai người hợp tác ăn ý, chạy chạy như bay!
Người tới tham gia lễ cưới xung quanh đều cười ra tiếng rồi!
Cho dù chạy nhanh, nhưng Hứa Tư Văn vẫn bị hai bó mì sợi đập trúng đầu, một đầu mì sợi, Hứa Tư Văn giương mắt trộm nhìn thấy trên mặt Vũ Khánh Cương cũng có vết bầm xanh luôn rồi, lập tức liền đau lòng, nhìn hai vòng khắp xung quanh…
Y nhớ kỹ những người tới rồi, chờ lúc bọn họ kết hôn, nhìn y dằn vặt thế nào!
Trong nhà chính Hứa gia, vài vị trưởng bối đã ngồi ngay ngắn.
Phía đông chính là ba Hứa cùng mẹ Hứa, thượng vị sau lưng ba Hứa và mẹ Hứa là bát gia gia, ngồi ở thượng vị phía tây chính là ông hai và ông ba, vị trí cha mẹ không có người ngồi, thế nhưng hai bên, ngồi ở ghế hạ vị đầu tiên giống như Hứa Gia Văn Trình Mỹ Lệ, là Vũ Quốc Cương cùng Trương Thúy Hoa.
Trên hai cái bồ đoàn đều che kín vải đỏ.
Vũ Khánh Cương một chút áp lực cũng không có nhanh chóng quỳ xuống, đặc biệt rõ ràng hô một tiếng: “Ba! Mẹ! Bát gia gia!”
“Được được được!” Bát gia gia cười híp mắt đáp lại, sau đó ba Hứa mẹ Hứa cũng đáp một tiếng, có người bưng tách trà tới.
Nhìn thấy tách trà, rất nhiều người đều cười rộ lên.
Vũ Khánh Cương hiếm thấy đỏ mặt, Hứa Tư Văn cũng nghẹn cười, ai bảo ông chủ Vũ có cái tiền án khôi hài chứ.
“Bát gia gia, uống trà!” Vũ Khánh Cương trước tiên kính trà cho bát gia gia.
“Ừm, sau này hai đứa giúp đỡ lẫn nhau.” Bát gia gia tiếp nhận trà nói một câu dặn dò.
“Dạ!” Vũ Khánh Cương giòn giã đáp ứng.
“Bát gia gia, uống trà!” Hứa Tư Văn cũng kính trà.
“Ừm, sau này phải cùng Cương tử sống cho tốt.” Bát gia gia cũng tiếp nhận trà Hứa Tư Văn kính uống một hớp, dặn dò Hứa Tư Văn một câu.
“Tư Văn biết rồi ạ.” Lúc Hứa Tư Văn nói lời này, âm thanh cũng có chút run rẩy, y có một loại cảm giác mình đã lớn.
Y kết hôn rồi, còn là ở nhà tổ Hứa gia.
“Đến đây, đây là tiền lì xì bát gia gia cho.” Bát gia gia uống hai tách trà hai chồng chồng người ta kính, không phải là uống không, hai phong tiền lì xì dày bỏ vào trong khay.
Sau đó kính trà cho ba Hứa mẹ Hứa cũng là như thế, tiền lì xì vừa thu lại chính là một cặp, lời dặn dò đại khái gần như là giống nhau.
Giữa đồng lứa không cần hành quỳ lạy đại lễ, Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ cũng uống được trà mà Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn nghiêng mình chín mươi độ kính, cũng cho tiền lì xì.
Đến bên phía Vũ gia, sau khi ông hai và ông ba uống trà, ông hai cho hai phong tiền lì xì: “Tính tình Cương tử bướng bỉnh, không nghe lời con cứ thẳng tay xử lý.”
Vũ Khánh Cương nhe răng một cái: “Con sẽ không gây với vợ đâu.”
“Tư Văn sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, kỳ thực tính tình Cương tử hơi bướng bỉnh chút, nhưng không phải người không hiểu chuyện, ôn tồn chung quy có thể nói rõ vấn đề.” Hứa Tư Văn nhanh chóng nói tốt cho Vũ Khánh Cương, cũng không biết có phải là ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy ông hai lão nhân gia này, thật có thể nói được là làm được.
“Ai nha! Ngày đại hỉ ông ít khuyến khích Tư Văn đi!” Ông ba trắng trợn chặn lại đề tài của ông hai, cười híp mắt cũng cho hai phong tiền lì xì: “Cương tử à, con nhớ Tư Văn theo con thì con sẽ phải gánh vác trách nhiệm; Tư Văn à, sau này Cương tử liền giao cho con.”
“Tư Văn nhớ kỹ.” Hiện tại Hứa Tư Văn cảm thấy có chút kích động nhẹ, lớn nhất thì vẫn là hạnh phúc.
Lúc đến Vũ Quốc Cương và Trương Thúy Hoa, Hứa Tư Văn không nghiêng mình kính trà, mà là kéo Vũ Khánh Cương quỳ xuống trên bồ đoàn, đem cốc trà nâng qua đỉnh đầu: “Anh hai, uống trà.”
Hành động này quá đột ngột, doạ Vũ Quốc Cương thiếu chút nữa nhảy lên!
Thành thật mà nói, đời này Vũ Quốc Cương còn chưa từng bị người ta quỳ đâu, ngoại trừ ba thằng nhóc con nhà mình.
“Tư Văn! Em đây là làm gì vậy! Mau đứng lên!” Chị dâu Thúy Hoa trượt xuống ghế liền đến dìu Hứa Tư Văn, vừa rống lên với Vũ Khánh Cương đang sững sờ: “Phát ngốc cái gì vậy? Mau đứng dậy!”
“Anh hai, chị hai, hai người nhận được mà, bắt đầu từ khi Cương tử tám tuổi chính là hai người nuôi lớn, hôm nay tụi em mời hai người, là tạ công ơn nuôi dưỡng của hai người.” Vũ gia không có cha mẹ ngồi, cũng không có bài vị, đây là tiếc nuối của người nhà họ Vũ, thế nhưng Hứa Tư Văn lại cảm thấy, cho dù cha mẹ không còn, nhưng vẫn có anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa.
Quỳ kính trà cho anh hai chị hai, là tôn trọng phát ra từ nội tâm Hứa Tư Văn.
“Chị hai, chị ngồi trở về đi.” Vũ Khánh Cương đột nhiên lên tiếng, nhưng là khuyên Trương Thúy Hoa: “Đây là ý của Tư Văn.”
“A?” Trương Thúy Hoa giống như bị định thân.
“Chị dâu, ngồi về đi.” Trình Mỹ Lệ lại đây, đỡ Trương Thúy Hoa ngồi trở xuống, vuốt vuốt tóc Trương Thúy Hoa rơi xuống dưới.
“Anh hai, uống trà!” Hứa Tư Văn lại một lần gọi Vũ Quốc Cương.
“Ai! Ai!” Vũ Quốc Cương đỏ cả vành mắt, tiếp nhận nước trà uống một hớp, cảm thấy so với nước trà từng uống trước đây đều ngọt hơn.
Uống xong, vội vàng lập tức cầm hai phong tiền lì xì đặt vào trên khay: “Cương tử có cái gì không tốt em cứ trực tiếp nói, nó không nghe còn có anh đây.”
“Dạ, Tư Văn biết.” Hứa Tư Văn cười đáp lại lời cam kết của Vũ Quốc Cương.
“Anh hai, uống trà.” Vũ Khánh Cương cũng kính trà cho Vũ Quốc Cương, chỉ là sau khi Vũ Quốc Cương uống trà cho tiền lì xì xong thì lại thêm một câu: “Thế mà lại có người muốn mày.”
Vũ Khánh Cương: “…!”
Mọi người ít nhiều đều biết tình huống Vũ gia, Vũ Khánh Cương là do anh hai và chị dâu nuôi lớn, vốn dĩ Hứa Tư Văn hành đại lễ này, bầu không khí rất nghiêm túc, nhưng anh hai Vũ gia thốt ra lời này, bầu không khí chua xót kia lập tức liền không còn, bốn phía vang lên một mảnh cười vang…
“Chị hai, uống trà!” Hứa Tư Văn cũng quỳ xuống với chị dâu Thúy Hoa, đem cốc trà nâng qua đỉnh đầu, y cung kính như vậy, là coi chị dâu Thúy Hoa giống như mẹ.
“Ai!” Chị dâu Thúy Hoa bưng trà tay đều run run, sau khi uống một hớp, lập tức cho hai phong tiền lì xì thật dày: “Sau này sống cho tốt, Cương tử có gì không đúng, em quản là được.”
“Tư Văn biết.” Hứa Tư Văn lên tiếng trả lời, đồng thời liếc mắt nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, kính trà nhiều trưởng bối như vậy, cũng chỉ có Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ là dặn dò Vũ Khánh Cương, bảo hắn đừng nên nuông chiều Hứa Tư Văn, còn lại đều bảo Hứa Tư Văn quản Vũ Khánh Cương…
“Chị hai, uống trà!” Vũ Khánh Cương cũng kính trà cho Trương Thúy Hoa.
“Cương tử à, sau này không còn độc thân, phải biết chăm sóc Tư Văn, nếu không thì em đợi xem!” Hai câu trước đều rất tốt, đến câu cuối cùng, hơi lạc giọng.
“Dạ! Em khẳng định nhớ kỹ!” Vũ Khánh Cương cúi đầu khom lưng nhận lấy tiền lì xì, vừa nhìn, không dày bằng của vợ!
Hết chương