“Chúng cháu ra đĩa hát cũng có thể kiếm tiền!” Sáu người không phục, bọn họ hát tốt như vậy, làm sao có khả năng không ai mua đĩa hát chứ? Đây tuyệt đối là đáng giá đầu tư.
“Có thể kiếm tiền thì ngược lại tụi bây đi kiếm đi?” Ông chủ Vũ dùng một loại cảm giác ưu việt đặc biệt của “ông chủ” dùng sức đè bẹp mấy đứa nhóc hư hỏng này: “Tụi bây có thể kiếm tiền sao, có bao nhiêu kiếm bấy nhiêu, bà con bạn bè mượn một chút, vốn liếng cha mẹ móc ra, nhà cửa bán đi tuyệt đối đủ cho tụi bây điên một trận, thắng một vốn bốn lời, thua, tụi bây cũng chỉ có thể cõng nạn đói sống qua ngày. Ngược lại tao, làm ông chủ, không nhìn ra tụi bây có gì đáng để cần phải đầu tư tiền.”
“Chú à chú cũng quá nhỏ mọn rồi đi?” Vũ Phẩm Tường hơi kinh ngạc, ông chú của cậu đối với bọn họ vẫn luôn là hữu cầu tất ứng, đột nhiên cự tuyệt cậu, trong lòng liền khó chịu.
“Mày cho rằng tiền đều là gió lớn thổi tới sao? Thằng nhóc thúi mày biết cái gì!” Ông chủ Vũ liền nã súng với Vũ Phẩm Tường: “Biết kéo dây đàn hai cái liền coi mình là thiên vương à? Người kéo sợi bông còn có thể kéo kìa, không thấy ai kéo thành siêu sao gì nổi danh.” (Chỗ này anh Vũ dùng chữ “huyền”, vừa có nghĩa là dây đàn, vừa có nghĩa là dây cung. Ca sĩ thì kéo đàn, còn người kéo sợi thì dùng cung để kéo)
Lời này nói quá tuyệt tình, tuyệt đối nghẹn chết người không đền mạng!
“Chú của cháu nói hơi nặng lời, nhưng các cháu suy nghĩ kỹ một chút đi, các cháu đều còn nhỏ lắm, tri thức cũng không đủ dùng, lý tưởng cần phải có trụ cột, ngay cả trụ cột các cháu còn chưa làm tốt, làm sao thực hiện lý tưởng của các cháu? Bé ngoan, đều trở về tắm rửa thu thập một chút, ngày mai đi học đi, chờ các cháu nắm giữ lượng dự trữ tri thức vượt qua người khác, có thể bắt tay thực hiện lý tưởng của các cháu.” Sau đó Hứa Tư Văn cười nói: “Cửa thứ nhất này, chính là ngoại ngữ của các cháu.”
“Còn không mau lên xe, đồ vật đều mang lên, xe không chứa nổi, gọi cái xe chở theo phía sau đi!” Ông chủ Vũ cũng không đợi xem sáu đứa nhóc con gật đầu hay lắc đầu, trực tiếp liền ra lệnh, chính mình thì lại kéo Hứa Tư Văn không quay đầu lại lên xe trước.
Khoan hãy nói, hai người một cương một nhu, một người vai phản diện một người vai chính diện, sáu đứa nhóc bị đả kích không chịu được, khi đến hăng hái, lúc này phải đi, mỗi đứa đều ủ rũ cúi đầu.
Ông chủ Vũ lái xe mang theo Tư Văn nhà hắn cùng thằng cháu không nên thân đi trước, phía sau một chiếc xe chở hàng kéo theo năm đứa khác cùng một đống nhạc cụ ở sau cùng.
Trước tiên đưa năm người phía sau về nhà, còn về đến nhà là cái đãi ngộ gì, ông chủ Vũ tỏ vẻ không quan tâm.
Cuối cùng không kéo Vũ Phẩm Tường về nhà, mà trực tiếp đến nơi ở tạm thời tại tiểu khu Đông Bắc Hổ của ông chủ Vũ.
“Tắm rửa, đem cái đầu của mày chỉnh sửa cho có trật tự lại!” Ông chủ Vũ đem thằng cháu út vào phòng vệ sinh nhốt lại: “Còn có cái thứ treo trên lỗ tai mày nữa, xích chó trên cổ cũng kéo xuống, nhìn thấy liền chướng mắt!”
Hứa Tư Văn nhanh chóng cầm đồ rửa mặt mới đưa cho Vũ Phẩm Tường: “Bên trong đều là đồ mà chú của cháu đã dùng qua, bộ này là mới còn chưa có gỡ bao nữa, cháu dùng đi.”
“Dạ!” Vũ Phẩm Tường cầm đồ vật rớt nước mắt bị ông chủ Vũ “ầm” lập tức nhốt vào phòng vệ sinh.
Vũ Khánh Cương quả thật tức giận không nhẹ, buồn bực vòng tới vòng lui trong phòng khách, cái chỗ vốn cũng không lớn mà hắn cứ không ngừng loay hoay, người khác nhìn đều choáng váng đầu.
“Anh nhanh ngồi xuống nghỉ một lát đi!” Hứa Tư Văn lôi kéo Vũ Khánh Cương, miễn cưỡng đem người ấn ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Vũ Khánh Cương tức giận không giảm, vừa thuận lông lại vừa thuận khí cho hắn.
“Con nít mà, ai mà không có thời kỳ thanh xuân phản nghịch chứ? Anh tức với nó cái gì? Con nít cũng không phải không hiểu chuyện, nói chuyện đàng hoàng với nó, nói thông là tốt rồi.” Hứa Tư Văn sợ Vũ Khánh Cương phẫn nộ tổn thương thân thể, vừa nói vừa xoa huyệt thái dương cho hắn, cũng có thể sờ tới gân xanh nổi lên luôn.
“Năm đó anh muốn đi học cũng không có điều kiện! Hiện tại nó lại trốn học?” Vũ Khánh Cương thật sự bị Vũ Phẩm Tường làm thương tâm, Vũ gia vốn không có bao nhiêu văn hóa cùng kiến thức, năm đó hắn liều mạng mệt sống mệt chết như vậy, không phải là nghĩ sau này không để cho bọn nhỏ giống hắn và anh hai chị hai sao?
“Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, trốn học gì đó, nói quá nặng, một hồi Phẩm Tường ra anh đừng đi lên liền động thủ, đứa nhỏ đã bao lớn rồi mà anh còn động thủ thì tính là chuyện gì chứ? Không được đánh cũng không được mắng, bình tâm tĩnh khí, hỏi đứa nhỏ một chút xem rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Hiện giờ áp lực của học sinh cấp ba còn lớn hơn sinh viên, anh cũng đừng làm loạn!” Vũ Khánh Cương là người không trải qua cuộc sống cấp ba, nhưng Hứa Tư Văn lại là sinh viên tài cao giết ra từ trong thiên quân vạn mã chen qua cầu độc mộc, đặc biệt có thể hiểu được tâm tình khi đó.
Trong ba anh em Vũ gia, Vũ Nguyên Cát tương lai khẳng định không phải vật trong ao; Vũ Song Hỉ là người ăn được khổ có nghị lực; Vũ Phẩm Tường thì lại hoạt bát hiếu động nhất, Hứa Tư Văn cảm thấy một đứa con trai bị bệnh tuổi dậy thì gì đó, rất dễ hiểu, phản nghịch và vân vân, vuốt vuốt lông là tốt rồi, bạn càng chèn ép thì nó càng đàn hồi lợi hại hơn.
Vũ Khánh Cương không hiểu, nhưng Hứa Tư Văn lại hiểu, cho nên trước tiên vẫn là phải khuyên can Vũ Khánh Cương, quay đầu lại rồi mới nói chuyện đàng hoàng với Vũ Phẩm Tường.
“Cũng không biết trong đầu thằng nhóc kia luôn nghĩ tới cái gì? Học đàng hoàng không chịu, dằn vặt mấy cái thứ lung ta lung tung kia, thì có tiền đồ à?” Vũ Khánh Cương cảm thấy thằng cháu út thật sự chính là muốn ăn đòn, thật sự, chính là muốn ăn đòn!
“Con nít thích hát cũng rất bình thường, chỉ là không suy nghĩ rõ ràng xem phải yêu thích thế nào thôi, cho nó lựa chọn một phương thức yêu thích chính xác, còn không làm lỡ tiền đồ của đứa trẻ, không phải là được sao? Anh cứ luôn ầm ầm ào ào như vậy, đổi là ai cũng sẽ không chịu phục với anh đâu.”
“Hát có thể hát ra cái gì? Hả?”
“Hát có thể nung đúc tình cảm sâu đậm!”
“Đúc cái chó má!”
“Anh xem anh xem! Anh lại không nói chuyện đàng hoàng rồi!” Hứa Tư Văn cũng không tức giận, cái tính tình của Vũ đại lão hổ thì y không thể cùng cố chấp theo hắn: “Ai nói thích hát là sai chứ? Em cũng thích hát mà? Vậy em cũng không phải đã thi lên đại học, từng ra nước ngoài du học sao?”
Vũ Khánh Cương không lên tiếng, vợ là vợ, thằng nhóc kia là thằng nhóc kia!
“Đợi một chút thằng bé đi ra, không cho phép anh đánh, nếu không thì anh đi ra ngoài một lát đi.” Vũ Khánh Cương tính tình bướng bỉnh, Hứa Tư Văn thật sợ không ngăn được hắn động thủ, suy nghĩ một chút, hay là trước tiên đi ra cho ổn thỏa chút.
“Dựa vào cái gì chứ?” Vũ Khánh Cương không muốn đi, hắn còn muốn xử lý Vũ Phẩm Tường nữa.
“Em đói, Phẩm Tường khẳng định cũng đói bụng, anh đi mua chút đồ về cho bọn em lấp bụng đi, không thì em đau dạ dày!” Hứa Tư Văn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ, chỉ cần khiến Vũ Khánh Cương đi ra ngoài một vòng, y cũng có thời gian tâm sự với thằng bé.
Vũ Khánh Cương vừa nghe dạ dày vợ khó chịu, đói bụng rồi, tức thì tức, thế nhưng cũng không dám trì hoãn thời gian, cầm quần áo lên liền đi ra cửa, nghĩ tìm một nơi, làm chút đồ ăn thanh đạm dưỡng dạ dày cho vợ, còn thằng cháu hả? Đó chính là nhân tiện, không thích đừng ăn!
Vũ Khánh Cương bị Hứa Tư Văn kêu đi, Vũ Phẩm Tường phiền phiền nhiễu nhiễu đi ra nhìn, chỉ còn lại Hứa Tư Văn ở trong phòng khách: “Chú Hứa, chú của cháu đâu?”
“Bị chú sai đi rồi, không thì chú sợ rằng cháu còn phải chịu một trận đánh.” Hứa Tư Văn đứng dậy đi lấy một cái khăn lông khô mềm mại, đưa cho Vũ Phẩm Tường: “Lau lau tóc thêm đi, còn nước kìa, cẩn thận cảm lạnh.”
“Cảm ơn chú Hứa.” Vũ Phẩm Tường rất nghe lời, nhận lấy lau tóc.
“Phẩm Tường, cháu cũng biết quan hệ giữa chú với ông chú của cháu đó, cho nên chú cũng không thừa nước đục thả câu, cháu là nghĩ như thế nào? Tại sao không đi học mà lại nhất định phải đi hát chứ?” Hứa Tư Văn nhìn Vũ Phẩm Tường, luôn cảm thấy trên người đứa nhỏ này vẫn giữ cái loại thuần phác của Vũ gia, không phải loại con trai trong thời kỳ phản nghịch suy nghĩ kỳ lạ, ít nhất từ miệng Vũ Khánh Cương y không nghe nói ba đứa cháu trai này có hành động gì bất thường, tiền không tiêu bậy quần áo cũng không mặc bậy, đột nhiên lại như thế này, cơn tức của Vũ Khánh Cương không phải là giả vờ, nếu Vũ Phẩm Tường không cho ra được lí do tốt, đừng nói Vũ Khánh Cương, tám phần là anh hai Vũ gia với chị dâu Thúy Hoa cũng phải lột da Vũ Phẩm Tường.
“Cháu cảm thấy lúc hát rất thả lỏng rất vui vẻ, mấy thứ học được lúc đi học cũng không dùng tới, làm gì muốn chúng cháu nhất định phải học chứ? Mấy người chưa từng đi học không phải cũng sống rất tốt sao?” Mấy lời này Vũ Phẩm Tường vẫn luôn kìm nén tận đáy lòng, không dám nói với ai, nhưng hôm nay không nhịn được, liền nói ra với chú Hứa.
“Vậy cháu có nghe nói hay không quá, lầu cao vạn trượng phải khởi đầu từ mặt đất? Ngàn dặm hành trình bắt nguồn từ dưới chân? Cháu nói những thứ đó không có tác dụng, nếu như không hữu dụng mà nói, tại sao các cháu còn phải học? Còn không phải là một đời người học, mà là rất nhiều đời người học. Nếu cháu không biết phép cộng trừ, làm sao đi học phép nhân chia? Sau này phải học đại số thế nào? Cháu không học ngữ văn làm sao biết chữ? Không biết chữ, vậy mấy môn lịch sử, địa lý vân vân, cháu học thế nào? Không học chữ mẫu cháu có thể biết chữ nước ngoài sao? Không có ngoại ngữ cháu có thể đọc được từ ngữ nước ngoài xa lạ sao?”
“Cháu lớn lên lại không làm nhà địa lý học, tại sao phải học địa lý?”
“Cháu có biết địa lý xuất hiện sớm nhất ở quyển sách nào không?”
“Làm sao cháu biết?”
“Ngẩng lên, thiên tượng vời trông. Cúi nhìn cho thấu lạch sông, ngọn nguồn. Lẽ trời, tối, sáng, nguồn cơn. Đầu xuôi, đuôi ngược, thông tuông ngọn ngành.” Hứa Tư Văn không ngại Vũ Phẩm Tường thiếu kiên nhẫn: “Là kinh dịch.”
“Dù cho cháu về nhà trồng trọt, ai cũng biết đất bị nhiễm phèn là không thể sinh trưởng bất kỳ thực vật nào, nhưng mà cháu học địa lý, có thể bởi vậy mà suy đoán ra, ở phụ cận miếng đất bị nhiễm phèn đó, khẳng định có nguồn nước, chỉ là trong nước này hàm lượng nhôm quá cao, nên theo không khí hoặc là nước ngầm pha loãng trong đất đai, cho nên bởi vậy có thể suy đoán, nguồn nước kia không thích hợp để tưới.”
“Cháu cũng không vui lòng mà đi trồng trọt!”
“Cấp ba cháu cũng không tốt nghiệp được, không về nhà trồng trọt chẳng lẽ muốn đi ra làm công? Cháu còn chưa trưởng thành, thuê vị thành niên lại là phải phạt tiền tạm giữ đó!”
“Cháu, cháu, cháu ở nhà đợi đến thành niên!”
“Vậy sau khi trưởng thành cháu muốn làm gì?”
“Hát!”
“Vậy cháu lại phải vô cùng thấu hiểu đối với nhạc cụ.”
“Cái này không cần lo lắng, cháu vốn là rất yêu thích mấy nhạc cụ đó.”
“Ồ?” Hứa Tư Văn cười cười, tiện tay cầm qua một cái đàn ghi ta: “Vậy cháu nói một chút về cái đàn ghi ta này đi.”
“Đàn ghi ta cũng chia rất nhiều loại đó!” Hứa Tư Văn lấy tới chỉ vào mặt ngoài đàn ghi ta: “Chỉ là loại đàn ghi ta thôi liền phân ra…”
Vũ Phẩm Tường bị Hứa Tư Văn chỉ vào đàn ghi ta dạy dỗ lại dạy dỗ, nửa giờ sau, thằng nhóc hư hỏng rốt cục ủ rũ nhận sai với Hứa Tư Văn: “Cháu vẫn không biết nhiều bằng chú Hứa.”
Bạn đang �
“Chú chỉ là học nhiều hơn chút mà thôi, nhưng mà cháu suy nghĩ một chút về lời mà chú nói với sáu đứa ở nơi đó, còn có ông chú của cháu nói, cháu còn cảm thấy, cháu làm ca sĩ là lựa chọn tốt sao? Ít nhất bây giờ không phải đi?”
“Dạ.” Lượng lớn tri thức của Hứa Tư Văn triệt để thuyết phục Vũ Phẩm Tường, hơn nữa mấu chốt nhất là, người nhà họ Vũ cũng đã quen roi vọt sinh hiếu tử, Vũ Phẩm Tường cũng đã làm tốt chuẩn bị ăn đòn, thà gãy chứ không cong, nhưng bị Hứa Tư Văn ung dung thong thả tâm sự tán gẫu như thế, nhận thức được sai lầm của mình, còn không chịu nỗi khổ da thịt gì, lập tức cảm thấy, vẫn là chú Hứa tốt, người tốt bụng lại hiếu học trấn an, mạnh hơn nhiều so với ông chú!
Hết chương