Nhà có người già, giống như có thêm báu vật, từ sau khi bà nội Dư tới đây, Tịch Thành Nghiễn mới chân chính cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này. Lúc trước sống một mình, vốn chẳng theo quy luật nào cả, nhớ thì xuống dưới lầu mà ăn miếng cơm, còn không nhớ thì thôi. Mà anh lại rất kén ăn, mỗi lần đi ăn cơm là cứ tỉ mỉ từng chút, biến các bừa cơm như một trận chiến. Nhưng bữa cơm tối ở nhà Dư Duyệt lại khiến anh vô cùng mong chờ.
Dư Duyệt cũng bận rộn, đôi khi cô sẽ tăng ca, mà cũng ngại phiền phức, nên không cho anh kén ăn, hai ngươi cứ cùng nhau ăn một bữa là được rồi.
Nhưng sau khi bà nội Dư tới đây, mọi chuyện đã thay đổi, tay nghề của bà khá tốt, cũng không keo kiệt gì, nói bọn họ đi làm về mệt, không ăn một chút sao được, lúc nào cũng đổi món cho bọn họ, khiến Tịch Thành Nghiễn bây giờ mỗi lần tan việc là vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Tính tình bà nội Dư tốt hơn Dư Duyệt nhiều, chỉ cần anh làm nũng một chút, ôm bà nói muốn ăn cái gì, buổi tối, món đó sẽ lập tức xuất hiện trên bàn cơm, không như Dư Duyệt, anh có làm nũng bao nhiêu lần cũng vô dụng!
Không chỉ vậy, nhà Tịch Thành Nghiễn khá rộng và trống trãi, giống như chỉ dọn một cái giường vào ngủ rồi thôi. Lúc bà nội Dư tới đây, nhìn không hài lòng lắc đầu, hai đứa kia giống như là chỉ muốn sống qua ngày vậy, căn nhà đẹp thế này mà lại làm xấu đi!
Vì vậy, trong lúc vô tình, trong nhà bắt đầu xuất hiện bàn trà, ghế sofa nhỏ, cả phòng bếp cũng có ghế gỗ...
Lúc đầu, Dư Duyệt sợ bà không thể thích ứng được cuộc sống ở Thẩm Quyến, nhưng ai ngờ vừa tới đây, bà như cá gặp nước. Trong khu nhà của Tịch Thành Nghiễn có một trung tâm thể dục thẩm mỹ cho người già, ở đó có vài huấn luyện viên chuyên nghiệp, mấy người gia rảnh rỗi không có gì làm đều thích tới trung tâm thể dục thẩm mỹ này. Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn ngày nào cũng phải đi làm, bà nội Dư ở một mình sẽ rất buồn chán, thường xuyên qua lại, còn có không ít bạn bè, bây giờ Dư Duyệt thường xuyên thấy bà nội Dư nhận được những cuộc điện thoại mời ra ngoài dạo phố.
Thấy bà nội Dư thích ứng với cuộc sống thành phố như vậy, trái tim Dư Duyệt cũng được thả lỏng. Cô sợ bà nội vừa tới đây vài ngày đã la hét đòi về nhà, đừng nói tới chuyện Dư Chí Lượng có thể tới quấy rầy bọn họ, mà bà nội cũng lớn tuổi rồi, để bà nội ở quê một mình cô không yên tâm.
Có bà nội Dư ở đây, Dư Duyệt vô cùng rảnh rỗi, nên mỗi khi có thời gian trống, cô lập tức đi học bài.
Tịch Thành Nghiễn từng nói với cô đừng quá lo lắng như vậy, chỉ là một kỳ thi nhỏ thôi mà, không cần phải làm quá lên. Nhưng Dư Duyệt không nghĩ vậy, nếu cô thi rớt, thì chẳng phải phí báo danh đắt đỏ mất trắng luôn sao! Tịch Thành Nghiễn bất lực, đành phải mỗi ngày cùng học bài với cô vui buồn thất thường đến tận mười một giờ đêm.
Đầu tháng mười một, Thẩm Quyến liên tục đổ mưa, nhiệt độ cũng xuống thấp dần, ngày thi của Dư Duyệt cuối cùng cũng tới.
Kỳ thi diễn ra vào thứ bảy, mọi người trong nhà còn quan tâm hơn cả cô, bà nội Dư còn cố tình nấu hai quả trứng cho bữa trưa của cô. Ăn trưa xong, Tịch Thành Nghiễn đưa cô đi, bảo cô đừng lo lắng, chỉ là một cái bằng nhỏ thôi, có thi hay không cũng chẳng sao cả, vợ anh không cần phải dựa vào cái gì kia để kiếm tiền sống qua ngày.
Dư Duyệt gật đầu, tới trường thi còn ôm Tịch Thành Nghiễn một cái.
Chờ hai tiếng rưỡi cũng không có gì khó khăn lắm, bên ngoài trường thi rất đông người, Tịch Thành Nghiễn đậu xe ở một nơi yên tĩnh, có thể thấy được trường, chờ vợ mình ra. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, Dư Duyệt đã đi ra, còn nở nụ cười vui vẻ, Tịch Thành Nghiễn biết, lần này chứng chỉ đã vào tay cô rồi.
Hai người về nhà, bà nội Dư thấy vẻ mặt Dư Duyệt liền hiểu được mọi chuyện, bà vui vẻ cười toe toét, đi theo cháu gái cháu rể ra ngoài ăn cơm, lần đầu tiên không quở trách tốn tiền bậy bạ.
Kế hoạch của Dư Duyệt là lần này thi chứng chỉ quản lý hạng mục, lần sau thi xây dựng hai. Nhưng bà nội Dư không biết, bà không thể phân biệt được chứng chỉ lộn xộn này nọ, bà chỉ biết cháu gái từng nói với mình, phải đợi tới lúc thi xong mới kết hôn. Vậy chẳng phải bây giờ đã thi xong rồi sao? Đương nhiên tiếp theo phải kết hôn thôi!
Bà nội Dư lén giấu Dư Duyệt hỏi Tịch Thành Nghiễn, đương nhiên anh biết chứng chỉ quản lý hạng mục và xây dựng hai khác nhau, nhưng... Anh không muốn nhắc bà nội Dư!
“Bà nội, bà cứ tự quyết định là được rồi, con và Dư Duyệt không có ý kiến gì đâu!” Tận dụng cơ hội, mất rồi sẽ không có lần thứ hai, bên ngoài còn có mấy tên đàn ông không biết xấu hổ cứ canh me Dư Duyệt, không biến Dư Duyệt thành của nhà anh, anh vô cùng bất an.
“Được rồi, được rồi!” Bà nội Dư cười không thấy tổ quốc.
“Bà nội, bà có cần chuẩn bị gì thì cứ nói con giúp một tay!” Tịch Thành Nghiễn không quên được hời rồi con ra vẻ, gì chứ mấy việc bán vợ thế này anh cao tay hơn người ta rồi.
Bà nội Dư vỗ vai Tịch Thành Nghiễn, “Ngoan.”
Vì thế, dần dần Dư Duyệt phát hiện có gì đó kỳ lạ, hình như bà nội mình và Tịch Thành Nghiễn cứ xúm lại không biết nói gì, vừa thấy cô tới hai người bọn họ lập tức im miệng không nói gì. Rốt cuộc hai người kia đang có âm mưu gì vậy?
Dư Duyệt đã hỏi Tịch Thành Nghiễn nhiều lần, nhưng lần nào Tịch Thành Nghiễn cũng giả vờ như không nghe thấy, Dư Duyệt tức giận, nhào vào người anh cắn vài cái cho hạ hỏa. Nhưng lần nào cắn xong, Tịch Thành Nghiễn cũng lén lút cười gian trá vuốt ve dấu răng trên mặt mình, mà Dư Duyệt chẳng hay biết gì cả.
Cả tháng mười hai đó, Dư Duyệt đều sống trong lo lắng, tuy cô đã rất chắc chắn, nhưng ngày công bố điểm sắp tới gần, Dư Duyệt càng lo hơn, thấy vậy, bà nội Dư lắc đầu, tâm lý của con bé này đúng là không ổn tí nào, từ nhỏ, mỗi lần phải bước lên bục giảng thuyết trình, cô hồi hộp tới mức không nói được gì, cứ tiếp tục như vậy thì sao được! Quan trọng nhất là, nếu cô cứ trong cái trạng thái này miết thì kế hoạch của bà không khả thi rồi!
Cả nhà ai nấy cũng ăn tết trong bất an, Dư Duyệt vốn đã bắt đầu học xây dựng hai, nhưng thời gian gần đây cô không có tâm trạng để học, mãi cho đến cuối tháng một, điểm quản lý hạng mục đã có, Dư Duyệt đạt được điểm khá cao, lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.bg-ssp-{height:px}
Ban đêm, Tịch Thành Nghiễn tới tìm bà nội Dư. Hai người hợp lại tính kế, việc này đã kéo dài quá lâu rồi, đây chính là lúc thực hiện.
Vì vậy, rạng sáng hôm sau, trong lúc còn mơ mơ màng màng, Dư Duyệt bị bà nội Dư và Tịch Thành Nghiễn kéo ra khỏi chăn, ngây thơ đi tới studio chụp hình. Mãi tới lúc đang ngồi trang điểm, Dư Duyệt mới biết mình chuẩn bị chụp ảnh cưới.
Dư Duyệt thật sự muốn phát điên lên, chụp ảnh cưới cái gì chứ?! Chính cô còn không biết mình muốn chụp ảnh cưới luôn cơ đấy! Tất cả đều tại Tịch Thành Nghiễn giở trò! Dư Duyệt tức giận, đáng ghét nhất là, Tịch Thành Nghiễn không thèm quan tâm cô có đồng ý hay không, đã tự ý làm hết, còn là chuyện chụp hình cưới quan trọng thế này nữa, ít nhất.... Ít nhất thì cũng phải để cô lựa áo cưới chứ!
Nhưng thấy bà nội Dư cũng về phe Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt biết mình không còn đường sống nữa rồi, chụp thì chụp, chắc chắn chuyện này cũng được bà cụ nhà bọn họ cho phép rồi.
Bây giờ mà chụp ảnh cưới thì cũng hơi lạnh, nhưng không biết làm sao mà Tịch Thành Nghiễn mượn được người ở studio cả ngày trời, liên tục đổi địa điểm, Dư Duyệt cũng phải thay từng bộ theo, bị hành hạ như vậy, cả người cô đầy mồ hôi lạnh, ở đâu cũng thấy lạnh.
Hai người như con rối bị nghịch cả ngày, Dư Duyệt bắt đầu có ý nghĩ muốn tự tử. Lúc đầu nghe nói phải chụp hình cười, tuy cô rất tức giận, nhưng vẫn hơi mong đợi, thế mà một ngày trôi qua, Dư Duyệt hận không thể bảo nhiếp ảnh gia lập tức dừng lại, vì vậy, vừa về tới nhà, thoải mái tắm nước nóng, đúng lúc chuẩn bị đánh một giấc, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên nói cho cô biết, bọn họ còn phải chụp hai ngày nữa, Dư Duyệt hoàn toàn tức giận.
Người ta chụp hình cưới chỉ mất một ngày, sao tới phiên cô lại phải chụp tận ba ngày!
Cô không biết suy nghĩ nhỏ bé của Tịch Thành Nghiễn, tuy bọn họ chụp nhiều vậy thôi, nhưng lúc chọn nhất định sẽ bỏ vài tấm, Tịch Thành Nghiễn vốn định dán hình cười của bọn họ lên khắp nơi, chụp một ngày thì sao mà đủ!
Vì vậy, mặc dù tức giận, nhưng Dư Duyệt vẫn phải đi chụp ảnh cưới đúng hẹn, ba ngày trôi qua, cô gầy đi trông thấy, lúc nào cũng nổi giận với Tịch Thành Nghiễn. Cuối cùng, bà nội Dư không thể xem tiếp nữa, hung hăng đánh Dư Duyệt một trận, đập nát cái tính khí phách lối của cô.
Ngày tháng , ngày thứ tư hoàn thành buổi chụp ảnh cưới, hai người dẫn nhau tới cục dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn. Hôm này là ngày mà bà nội Dư phải tính toán dữ lắm mới chọn được, cái gì mà trăm năm khó gặp ngày lành. Lấy được quyển sổ nhỏ màu đỏ, Tịch Thành Nghiễn còn vui vẻ hơn cả Dư Duyệt, không hiểu sao cứ đối xử với cái cuốn sổ đỏ kia khá tốt, để chỗ này không được, chỗ kia không xong, cứ một chút lại lấy ra xem, cười ngu ngốc một mình, rồi lại cất vào. Cứ như vậy, một tuần trôi qua, lúc đầu, Dư Duyệt vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó thấy cô quá bình tĩnh, anh mới chịu ngừng lại.
Nhưng hôm sau đi làm, Dư Duyệt thấy có cái gì đó là lạ, sao mọi người cứ nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị vậy?
“Dư Duyệt, chúc mừng, chúc mừng.” Trùng hợp gặp Dương Diễn trong thang máy, anh ta đột nhiên nói, khiến Dư Duyệt rất bối rối.
“Chúc mừng cái gì?”
Dương Diễn nháy mắt mấy cái với cô, ra vẻ, cô không cần giấu giếm đâu, tôi biết hết cả rồi, “Cô và tổng giám đốc Tịch đã lấy giấy đăng ký kết hôn, đương nhiên tôi phải chúc mừng rồi.”
“Sao anh biết vậy?” Dư Duyệt cảm thấy không xong rồi, chuyện này... Chẳng lẽ cả công ty đều biết hết luôn rồi...
“À,“ Dương Diễn cười ha ha nói: “Tối qua tổng giám đốc Tịch lỡ tay để lộ tấm hình giấy chứng nhận kết hôn trong công ty ấy mà!”
Lỡ tay à, lỡ tay cái cọng lông! Nhất định Tịch Thành Nghiễn cố ý! Dư Duyệt rầm một tiếng, đẩy cửa văn phòng Tịch Thành Nghiễn ra, tức giận trừng mắt nhìn Tịch Thành Nghiễn, “Hôm nay nếu anh không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng về nhà!”
“Khụ, anh chỉ lỡ tay thôi mà.” Tịch Thành Nghiễn ngụy biện. Thấy ánh mắt Dư Duyệt đảo qua, anh ỉu xìu nói, “Anh đây chẳng phải muốn cho em một danh phận sao! Sẵn cho nhân viên trong công ty biết bọn họ có bà chủ luôn!”
Dừng một chút, thấy Dư Duyệt chưa hết giận, anh tới ôm cô rồi hôn lên mặt cô, “Nếu em thực sự đang giận, thì cứ mang giấy chứng nhận của chúng ta gửi cho bạn bè em đi, anh hứa sẽ không giận đâu!” Cầu còn không được nữa mà.
Dư Duyệt bị anh chọc nở nụ cười, nhưng tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn vẫn thấy Dư Duyệt gửi cho bạn bè mình. Chỉ năm chữ đơn giản, “bọn tớ kết hôn rồi”, kèm theo tấm hình quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Kết hôn, cuối cùng cũng kết hôn.
Thì ra anh giữ mình trong sạch hơn năm, đi qua vạn bụi hoa cũng không vừa mắt, chỉ vì anh thích mỗi em.
Anh sẽ cho em mọi thứ tốt nhất, từ trước đây cho tới mãi về sau.
HOÀN