Edit: Lãnh Tử Dạ
Beta: Ỉn + An An
_
Dùng hai đầu gối kẹp lấy miếng silicone cỡ D tuyệt đối không phải là việc thoải mái.
Thẩm Dư Tri thả chậm hô hấp, cực lực không cho thứ kia rớt xuống. Rõ ràng chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, cậu lại có cảm giác sống một ngày bằng một năm, mồ hôi lại đổ ra như tắm.
Làm sao bây giờ?
Cậu không thể để Cố Minh Âm phát hiện thân phận của cậu, cũng không thể để đồ vật đang bị kẹp rơi xuống đất được nếu không tình huống này thật sự quá mức kinh hãi thế tục.
Thẩm Dư Tri trải qua bao nhiêu cuộc chiến, đại não cậu bằng tốc độ nhanh nhất chuyển động. Muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm ra biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất.
Hô hấp cậu nặng nề, khí áp trầm thấp rốt cuộc cũng làm Cố Minh Âm chú ý.
“Thẩm Dư Tri, cậu không thoải mái sao?” Cố Minh Âm nói rồi liền muốn quay đầu lại nhìn.
“Cậu đừng động đậy!” Thẩm Dư Tri hô lên một tiếng, ngữ điệu gấp rút khiến bả vai cậu khẽ run một chút.
Thẩm Dư Tri ý thức được chính mình quá mức khẩn trương, bận bịu điều chỉnh tốt ngữ điệu, chậm rãi nói:
“Tóc của cậu bị kẹt trong khóa kéo để tớ giúp cậu gỡ ra.”
“Được.” Cố Minh Âm cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không có nghĩ nhiều. Dù sao thì trà xanh nhỏ làm sao có thể có ý nghĩ xấu được? Cho nên cô vẫn không nhúc nhích kiên nhẫn chờ Thẩm Dư Tri.
Thẩm Dư Tri khép hờ mắt, chú ý tới thùng rác hẻo lánh ở trong góc. Đôi mắt nhất thời sáng lên, cậu nhanh chóng thả lỏng hai chân ra và dùng bàn chân tiếp được miếng silicone.
Dùng lực ném vào thùng rác, toàn bộ động tác đều được thực hiện nước chảy mây trôi.
Nguy cơ tạm thời đã được giải quyết, Thẩm Dư Tri chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó giúp Cố Minh Âm kéo khóa kéo lên:
“Được rồi.”
“Cảm ơn.” Cố Minh Âm quay đầu, phát hiện Thẩm Dư Tri vẫn chưa thay quần áo,quan tâm hỏi.
“Thật sự không có việc gì?”
Thẩm Dư Tri liên tiếp vẫy tay: “Không có việc gì không có việc gì, cậu không cần để ở trong lòng.”
“Cậu không mặc thử quần áo sao? Tôi cũng có thể giúp cậu kéo khóa lên.” Bạn thân cần phải giúp đỡ lẫn nhau, trà xanh nhỏ tri kỷ giúp cô như vậy. Cô tất nhiên cũng muốn nhiệt tình giúp trà xanh nhỏ một chút, có qua có lại mới là bạn thân.
Những lời này dường như đã dọa Thẩm Dư Tri, “cô” không ngừng cự tuyệt: “Không cần, tớ vừa rồi đã mặc thử, bộ quần áo này không quá thích hợp với tớ đâu”
“Ồ, vậy…”
Không đợi Cố Minh Âm nói xong, Thẩm Dư Tri đã vội vàng đánh gãy lời cô nói, đẩy cô ra ngoài cửa.
“Cậu mau ra xem thành quả thử đồ đi, tớ cảm thấy chiếc váy này rất hợp với cậu.”
Hai người cùng chiếm phòng thử đồ quả thật có chút chật chội chen lấn, Cố Minh Âm cúi đầu vuốt làn váy rồi mở cửa rời đi. Sau khi cô rời khỏi, Thẩm Dư Tri lập tức đem miếng silicone lúc nãy vứt vào thùng rác lấy ra. Mặt trên bị dính một miếng kẹo cao su, món đồ này đã bị hỏng hoàn toàn không thể dùng được .
“Chết tiệt.”
Thẩm Dư Tri nhịn không được mắng một câu thô lỗ, khó chịu đem món đồ kia vứt vào thùng rác. Lại lấy mấy miếng giấy ăn từ hộp giấy màu trắng sữa để độn ngực. Lúc này mới bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Cậu không ngờ rằng sức lực của Cố Minh Âm có thể lớn đến như vậy, cũng không nghĩ đến việc đồ đắt tiền lại dễ dàng bị hỏng.
Trong lúc nhất thời cậu không biết Cố Minh Âm rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Dáng cậu cao, mười bảy tuổi đã cao m. Nội y được chọn cũng là size lớn, thêm việc hôm nay cậu mặc đồng phục học sinh, bộ ngực thiếu miếng silicone kia rất dễ dàng bị người khác phát hiện.
Thẩm Dư Tri tâm phiền ý loạn, ngón tay dài hung hăng vò loạn tóc.
Suy nghĩ một lát, cậu đã có chủ ý.
[ Tiểu Nãi Nhu: Âm Âm, QAQ]
Cố Minh Âm đang ở quầy tính tiền nhận được tin, chậm rãi nhắn lại một cái dấu chấm hỏi.
[ Tiểu Nãi Nhu: Bà dì của tớ đến, cậu có thể giúp tớ mua một bịch băng vệ sinh không? Để tớ chuyển khoản. ]
Nhắn xong, Thẩm Dư Tri gửi qua cho cô bao lì xì hai mươi nhân dân tệ.
Tiền cũng đã đưa,vì thế Cố Minh Âm không có lí do cự tuyệt.
[ Cố Minh Âm: Ở đó đợi một chút để tôi đi mua. ]
[ Tiểu Nãi Nhu: Làm phiền cậu rồi. ]
Cố Minh Âm tạm thời để túi mua hàng đặt ở trong tiệm, quay đầu đi về hướng đối diện cửa hàng đi mua băng vệ sinh cho Thẩm Dư Tri.
Cô vừa đi, Thẩm Dư Tri lập tức từ phòng thử đồ chạy ra, cậu che ngực trực tiếp chỉ tay vào quầy hàng nội y nói:
” Tìm giúp tôi một cái cỡ D, hiện tại tôi muốn mặc ngay.”
Thẩm Dư Tri động tác nóng vội, người hướng dẫn tự nhiên nghĩ đến việc nội y của cô ấy bị hỏng rồi, không nói hai lời tìm ra một bộ nội y mới tinh đưa qua. Thẩm Dư Tri đưa tay nhận lấy, rồi đi về phía phòng thử đồ mặc vào. Nhìn thân thể lồi lõm trong gương lần nữa, tâm trạng đang thấp thỏm như người trên mây của cậu dần bình tĩnh lại.
Thẩm Dư Tri nhìn gương đùa bỡn mái tóc, lấy phấn trang điểm ra chỉnh trang một lần nữa thật hoàn hảo. Xong xuôi, “cô” mới nhìn vào trong gương lần nữa nở nụ cười thanh nhã.
Không sai, cậu là nam.
Thẩm Dư Tri là trẻ sinh non, mới từ trong bụng mẹ ra đã nhanh chóng bị đưa đến phòng lồng kính để nuôi.
Thân thể cậu vẫn luôn không tốt mà bà ngoại là người mê tín, cho nên tìm đến một vị đạo trưởng có danh tiếng giúp cậu đoán mệnh. Đạo trưởng nói cậu là dương xương âm mệnh. Nghĩa là thân là con trai nhưng mệnh lại là con gái, nếu muốn sống sót nhất định phải coi cậu là bé gái mà nuôi.
Trưởng bối trong nhà tin vào lời đạo trưởng nói. Khi đăng ký hộ khẩu cho cậu cố ý điền “Nữ”. Sau đó lừa gạt bạn bè xung quanh, gặp người liền nói cậu là khuê nữ. Vì bản thân là trẻ con nên không nhìn ra giới tính, thêm vào đó Thẩm Dư Tri trắng nõn xinh đẹp, đương nhiên người khác sẽ không hoài nghi.
Lúc mới bắt đầu, mẹ của Thẩm Dư Tri đối với loạt hành vi của người lớn có chút bất bình kín đáo. Sau lưng người nhà đổi cho cậu một bộ vest nhỏ, kết quả đại sự không ổn. Ngày hôm sau Thẩm Dư Tri bị bệnh nặng nằm viện, từ đó về sau người nhà triệt để tin tưởng đạo trưởng, coi cậu là con gái mà nuôi.
Đủ loại hành vi của người nhà làm cho Thẩm Dư Tri cho rằng chính mình là bé gái. Nhưng tuổi càng lớn, ý thức về giới tính bắt đầu thức tỉnh.
Nếu nói không chán ghét thì là nói dối. Cho đến một ngày, Thẩm Dư Tri thấy được một giấc mộng báo trước.
Giấc mộng kia khiến cho cậu quyết định tiếp tục giả làm nữ. Hơn nữa không thể bị người khác phát hiện. Nếu có thể, Thẩm Dư Tri hận không thể ngay tại chỗ biến tính.
(biến tính: thay đổi giới tính, chuyển giới…)
Lúc này Cố Minh Âm đã mua băng vệ sinh về. Cửa phòng thử đồ vẫn như cũ đóng chặt, vì thế cô tiến lên gõ gõ:
“Thẩm Dư Tri, cậu có ở bên trong không?”
“Có.”
Bên trong truyền đến giọng nói yếu ớt của Thẩm Dư Tri.
Cố Minh Âm do dự vài giây, “Cậu có muốn ra ngoài trước không?”
“Ừm, có.”
Cậu nhu thuận phụ họa, cẩn thận mở cửa tạo ra một khe hở, thân thể từ bên trong chui ra.
“Đây.” Cố Minh Âm đem túi nilon màu đen đựng băng vệ sinh đưa qua. Thẩm Dư Tri tự nhiên nhận lấy, dùng túi xách nhỏ che phần sau, nhanh như chớp chui vào toilet. Cố Minh Âm ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Thẩm Dư Tri rất nhanh đã đi ra, khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói lời cảm ơn:
“Phiền cậu rồi, Âm Âm.”
“Không có việc gì.” Cố Minh Âm lắc đầu, “Nếu muốn chúng ta có thể đến một nơi nào đó trò chuyện một chút.”
Thẩm Dư Tri mở lời : “Nếu cậu không ngại, tớ muốn mời cậu vào nhà dùng bữa. Nhà tớ ở phía sau tiểu khu kia, không xa lắm.”
Hai người vừa tan học liền tới đây đi dạo phố, đi dạo đến bây giờ quả thật có vài phần đói bụng. Tài chính của Cố Minh Âm túng thiếu, nếu “cô” (Thẩm Dư Tri) đã mời thì cô (Cố Minh Âm) cũng không cần khách sáo, trực tiếp đồng ý : “Tôi có thể rửa bát giúp cậu.”
Khóe mắt Thẩm Dư Tri cong cong, kéo tay cô về nhà.
Tiểu khu Hoa Đô ở trung tâm thành phố, lại theo sát khu học nên giá nhà rất xa xỉ, Thẩm Dư Tri hiện tại đang ở nơi này. Nhà cậu ở tầng cao nhất, Cố Minh Âm một đường đi theo cậu đến cửa nhà, nhìn cậu thuần thục nhập mật mã và đi vào.
Thẩm Dư Tri sống một mình, trong ngoài của căn hộ đều được quét tước sạch sẽ. Vách tường điểm xuyết rất nhiều màu sắc. Trước cửa sổ sát đất trưng bày đầy búp bê vải, cảm giác vừa thú vị vừa ấm áp.
Thẩm Dư Tri lấy đôi dép thỏ màu hồng phấn đặt ở bên chân Cố Minh Âm: “Đôi này mới mua, Âm Âm thay đi.”
“Cảm ơn.”
Truyện chỉ được đăng tại wordpress và truyenwiki.com @tiemduahau mọi web khác đều là ăn cắp!
Cố Minh Âm thay dép xong, đem đồ vật của mình đặt trên tủ giày.
Cô đi vào phòng khách, chú ý tới món đồ chơi lông nhung đặt trên ngăn tủ. Con gấu kia quá mức tinh xảo và đáng yêu, Cố Minh Âm nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Âm Âm có ăn kiêng gì không?”
“Tôi không có kén ăn.” Từ nhỏ cô đã sinh hoạt một mình, gian khổ quá nhiều, cũng không có thói quen kén cá chọn canh.
Nghe vậy Thẩm Dư Tri liền hiểu rồi mặc tạp dề vào. Dùng dây cột tóc màu đen buộc lại mái tóc hơi xoăn, xoay người đi vào phòng bếp, ánh mắt Cố Minh Âm không khỏi tò mò dừng ở trên người “cô”.
Mái tóc đuôi ngựa của cô gái cảm giác có vài phần mạnh mẽ, so với lúc thả càng tăng thêm khí chất.
Cố Minh Âm cũng không muốn để trà xanh nhỏ một mình bận rộn. Vì thế vén tay áo lên chủ động giúp đỡ.
“Để tôi rửa rau.”
“Không cần không cần, cậu là khách, tớ làm một mình cũng được.”
“Không sao mà.”
Cố Minh Âm nhận lấy đồ ăn trong chậu, mở vòi nước và bắt đầu rửa.
Lông mi cô hạ xuống đôi đồng tử, thần sắc chuyên chú, động tác dứt khoát lưu loát.
Thẩm Dư Tri nhìn đến thất thần, tai hơi đỏ hồng, nhẹ nhàng nói: “Âm Âm, cậu thật tốt ~”
Cậu nói :”Nếu tớ là con trai chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.”
Cố Minh Âm: “…”
Cô không cần cái này!
Bữa tối rất nhanh đã chuẩn bị xong. Cố Minh Âm cầm bát cơm ngồi đối diện Thẩm Dư Tri, yên lặng thưởng thức đồ ăn cậu tỉ mỉ nấu nướng. Không thể không nói trà xanh nhỏ tay nghề thật không tồi. Cố Minh Âm nghĩ tới hương vị của người bà đã lâu không gặp của mình, cô không khống chế ăn liền hai chén cơm lớn.
Thấy Cố Minh Âm ăn vui vẻ, Thẩm Dư Tri cũng vui vẻ, cười tủm tỉm nói: “Nếu Âm Âm thích thì mỗi ngày tớ đều có thể nấu cho cậu.”
Cố Minh Âm nghe được lời này liền giật mình, cô từ trên sô pha đứng lên thẳng tắp:
“Không cần đâu, làm như vậy cậu sẽ rất mệt.”
“Không mệt.” Thẩm Dư Tri nắm lấy tay Cố Minh Âm.
“Tớ bằng lòng nấu cơm cho người con gái tớ thích.”
“… ?”
Khoan đã!
Lời này có phải là rất lạ không?
Không đợi Cố Minh Âm hoàn hồn, Thẩm Dư Tri cũng đã thả lỏng tay. Cầm di động lên và hướng camera vào hai người, chụp một bức.
[ Tiểu Nãi Nhu: Tôi tuyên bố Âm Âm là người con gái mà tôi thích nhất! ]
Tuyên bố.
Cố Minh Âm bối rối nhìn WeChat. Lập tức cô đọc được vài câu bình luận trên màn hình chính của Thẩm Dư Tri.
[ Triệu Mặc Thần: ? ]
[ Cố Gia Vũ: Tri Tri, nếu như cậu bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái để tôi biết. ]
[ Nặc Danh: Tôi hiểu mà, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Tri Tri đây là muốn liên thủ với Cố Minh Âm xử Cố Tịch Nguyệt nha!] …
Cố Minh Âm: “…”
Thần sắc Thẩm Dư Tri tự nhiên tắt di động, quay đầu nói với cô: “Âm Âm, giờ trễ lắm rồi, cậu có muốn ở lại nhà mình hôm nay không?”
Cố Minh Âm lập tức cự tuyệt, đứng dậy cầm cặp sách đeo lên vai.
“Không cần đâu, sắp thi rồi, tôi muốn trở về ôn tập.”
Thẩm Dư Tri tiếc nuối nhíu mày, nhưng cũng không có ngăn Cố Minh Âm, suy nghĩ chốc lát lại nói:
“Tớ nhớ thành tích vài lần trước của cậu không tốt cho lắm. Có muốn tớ dạy bổ túc giúp cậu một tay không?”
“Không cần, tôi có thể tự học.”
“Ừm.” Thẩm Dư Tri giống như bị thái độ quyết tuyệt của cô đả kích, lông mi rũ xuống không nói chuyện.
Biểu tình bi thương của cậu rất rõ ràng.
Cố Minh Âm không khỏi suy nghĩ chính mình cự tuyệt có mạnh mẽ quá không, bèn nói:
“Đề của kì thi đều giống như nhau, tôi không muốn chậm trễ thời gian học tập của cậu nên đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Dư Tri khẽ cắn môi :”Cậu đợi tớ một chút.”
Cậu trở lại phòng ngủ, lấy một cuốn ghi chép màu xanh da trời đưa cho Cố Minh Âm:
“Đây là bút ký học tập tớ làm, cũng không biết có giúp ích được gì cho cậu không.”
Trà xanh nhỏ thật sự cực kỳ tri kỷ, nội tâm Cố Minh Âm xẹt qua từng dòng nước ấm, cô nhận lấy bút ký: “Cảm ơn, tôi sẽ xem cẩn thận.”
“Còn có cái này cũng cho cậu.”
Thẩm Dư Tri ba bước thành hai đi đến ngăn tủ trước, đem con gấu nhỏ mà Cố Minh Âm vừa vào cửa đã nhìn nhét vào cặp sách của cô “Để cho nó ở cùng với cậu, giúp cậu trên đường về sẽ không sợ hãi nữa.”
Lúc nói chuyện, đôi mắt của cậu lấp lánh, Cố Minh Âm phì cười tiếng, không cự tuyệt:
“Được.”
“Vậy cậu đi đường cẩn thận, nếu có bài nào không hiểu thì có thể hỏi tớ. Lúc trước tớ bị bệnh ở nhà có mời gia sư dạy xong chương trình học ba năm cấp rồi, cho nên mức độ cơ sở không có vấn đề đâu.”
Thẩm Dư Tri vẫn luôn hộ tống Cố Minh Âm đến cửa tiểu khu. Cho đến khi Cố Minh Âm đã đi rất xa, cậu thu liễm ý cười trong trẻo ban nãy, mặt lạnh mệt mỏi xoay người lại.
[ Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, khen thưởng nhiệm vụ: nhân dân tệ, kích vào để xem phản hồi của người đọc. ]
Trong quyển tiểu thuyết này, Thẩm Dư Tri nhận được sự ủng hộ rất lớn. Dù sao đầu năm nay rất khó gặp nữ phụ không làm yêu quái,không tìm chết, không giành nam chính với nữ chính, đặc biệt đây còn là quyển đại nữ chủ sảng văn. Vì vậy, bình luận về Thẩm Dư Tri sẽ hiện ra rất nhiều, lần này cũng không ngoại lệ.
-Trời ơi, sờ táo đấy!!! Nữ chính sờ táo nữ phụ đấy! (táo: ở đây ý nói là ngực.)
-Người phía trước quá ồn! Ầm ĩ đến mắt tôi đấy!
-Tri Tri là tiểu thiên sứ. Thế mà lại nấu cơm cho Âm Âm của chúng ta, bé khóc rồi.
-Tôi khóa chặt CP Tri Âm!
-Tôi không muốn nhìn nữ chủ mất mặt, tôi muốn nhìn các cô ấy chơi gei.
-”Hương vị của bà” làm tôi cười muốn chết. , Âm Âm, Tri Tri nếu là biết cô đánh giá trù nghệ cô ấy như thế thì sẽ khóc đấy !
…
wikitruyen là đồ ăn cắp không biết xấu hổ.
Thật ra mà nói thì mỗi ngày đọc bình luận thật thú vị, Cố Minh Âm cười thầm, ngay cả tâm tình đều theo đó suиɠ sướиɠ không ít.
“Nói đi, lần này khen thưởng cho tôi như thế nào ?.”
Hệ thống: [ Ngài ở trên đường nhặt được một cái ví tiền, sau khi trả lại cho người bị mất thì nhận được hậu tạ.]
Hệ thống thông suốt rồi sao, còn cho cô làm người tốt việc tốt ?
Tựa hồ nghe được Cố Minh Âm cảm khái, hệ thống ngang ngược truyền bá đạo lí : [Chúng tôi là đứng đắn từ trang web cho tới hệ thống, đề xuất lợi ích vì ký chủ nhưng đồng thời cũng phải vì nhân dân, về sau cơ hội như thế rất nhiều, không bạc đãi phúc lợi của ngài đâu. ]
Cố Minh Âm không nói gì, cô nhanh chân đi đến trường học để nhặt được cái gọi là ví tiền.
Cô biết hệ thống nợ cô cũng chẳng chạy được, liền an tâm trở lại ký túc xá.
Cố Minh Âm chân trước vừa mới vào cửa, sau lưng bị nhân viên quản lý ký túc xá gọi lại, “Bạn học Cố Minh Âm, em đến đây một chút.”
Tầm mắt của cô xuyên qua nhân viên quản lý, rơi thẳng vào bóng người phía sau.
Đối phương mặc tây trang, đi giày da, bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp, cho dù không nhìn thấy mặt Cố Minh Âm cũng có thể nhận ra rằng đây là anh cả Cố gia Cố Lê Chu.
Cô rất rõ ràng Cố Lê Chu đến trường học vào lúc này chắc chắn không phải là việc gì tốt, cô hơi nhíu mày, thong thả bước đi vào.
“Anh trai của em đã làm thủ tục cho em về nhà, em mau vào ký túc xá thu thập đồ đạc một chút, theo anh về nhà đi. Lúc đi nhớ đem thẻ và giấy tờ lưu lại.”
Cố Minh Âm còn chưa đủ tuổi thành niên, trọ ở trường có ở lại hay không là do người nhà quyết định.
“Đi thu dọn đồ đạc đi.” Cố Lê Chu giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, mỗi một chữ đều để lộ ra sự xa cách lạnh lùng không thèm che giấu, “Chỉ chờ cô mười phút.”
Cố Minh Âm khó xử đứng tại chỗ chậm chạp không động đậy, biểu tình cũng lạnh lùng không kém cạnh.
“Một phút đồng hồ đã trôi qua.”
“Tôi không về.” Cô quay đầu, gò má tinh xảo tràn ngập sự quật cường.
“Không quay về?” trong ánh mắt Cố Lê Chu xẹt qua một tia trào phúng, “Được, có bản lĩnh thì đừng trở về. Nói trước, thủ tục đã làm xong, cô đừng hy vọng tôi sẽ cho cô trọ ở trường nữa. Nếu không quay về, vậy chính mình tự nghĩ biện pháp, tôi sẽ không quản.”
Cố Lê Chu tự nhận định cô lớn như vậy nhưng suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con không dám muốn làm gì thì làm, thứ nhất cô không có tiền, thứ hai chưa trưởng thành, trừ Cố gia là chỗ dựa lớn này còn có thể dựa vào ai? Cố Minh Âm đến cái nhà này ngày đầu tiên liền khúm núm, không có chủ kiến, ỷ vào người nhà không dám đối xử tệ bạc với cô nên mới tùy hứng như thế.
Cố Lê Chu luôn luôn lạnh lùng vô tình, nên anh ta đối mặt với đứa em gái có quan hệ máu mủ này cũng không ngoại lệ.
Kết quả một giây sau, liền thấy Cố Minh Âm chẳng hề để ý quay đầu rời đi, một chút mặt mũi cũng không để lại cho anh ta, thấy vậy biểu tình của Cố Lê Chu nháy mắt âm trầm lại.
Cố Minh Âm trở lại ký túc xá lưu loát đem vật dụng cần thiết toàn bộ đóng gói vào vali nhỏ, cặp sách đeo trên vai, đi nhanh trở lại văn phòng quản lý, đem thẻ ký túc xá đặt lên bàn, cuối cùng nhìn cũng lười nhìn hắn ta, quay đầu lập tức rời đi.
Bây giờ là chín giờ đêm, cửa chính đã đóng, chỉ còn lại một cánh cửa nhỏ mở ra. Ánh trăng thanh lặng lẽ, cảnh vật xung quanh cũng chìm vào im lặng, thân ảnh của cô bị ánh trăng chiếu xuống đổ dài thành một chiếc bóng tinh tế. Cố Minh Âm đi rất nhanh, bước chân không chút chần chờ.
Hệ thống: [ Kí chủ, cô vẫn ổn chứ? ] Giọng nói của nó cẩn thận.
“Không có việc gì.” Cố Minh Âm không mấy để ý, ngược lại còn có chút thoải mái.
Trong tiểu thuyết không có nội dung nữ chính bị cưỡng chế rời khỏi ký túc xá, hôm nay biến cố này xảy ra rất có khả năng nội dung cốt truyện bị cô sửa chữa nên dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, nói cách khác cô có tỷ lệ đi nhanh nội dung cốt truyện, không cần thiết phải đầy đủ toàn bộ tuyến nội dung như nguyên tác, nói không chừng rất nhanh liền có thể làm xong tới kết truyện, chuyện này đối với Cố Minh Âm mà nói thì thoải mái rất nhiều.
Lần trước hoàn thành nhiệm vụ Cố Minh Âm còn lại điểm, cô thản nhiên mở miệng: “Giải khóa trước nội dung cốt truyện.”
Hệ thống dứt khoát đưa ra nội dung cốt truyện cần thay đổi.
[ Triệu Mặc Thần biến thành thịt đầu heo, cánh gà của cô, Cố Minh Âm ở trên sân thượng nhìn Triệu Mặc Thần nhắm mắt ngủ say, cô vừa ăn vừa nhìn hắn, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới gần, cúi đầu, chậm rãi hướng lại gần đôi môi đẹp như tranh vẽ … ]
[ Lần này mức khó của nhiệm vụ một sao, mong kí chủ không cắt bỏ bất kỳ ký tự nào và chỉnh sửa tình huống cho phù hợp. ]
? ? ?
Cố Minh Âm cho rằng chính mình hoa mắt nên nhìn lầm , đọc đi đọc lại năm lần mới để ý đến dòng chữ trong nội dung cốt truyện kia vậy mà thật sự viết là đầu heo, cánh gà.
Chuyện gì xảy ra với tác giả vậy?!
Sai chính tả cũng quá nhiều ! Ăn ăn gì kia là ý tứ ngốc nghếch gì đây?
“Hệ thống, cái này mà cũng có thể sửa à?”
Hệ thống: [ văn là do tác giả viết , lỗi chính tả cũng như vậy, cho nên có thể. ]
Cố Minh Âm: “…”
Mẹ nó rốt cuộc cái hệ thống muốn cô sửa chữa như thế nào đây?
Đừng nói về sau khả năng lại gặp cái loại lỗi chính tả như này đi !!
Đầu tiên cô suy nghĩ đầu heo cùng cánh gà có ý gì, giáo viên Ngữ Văn đã từng nói, nếu muốn giải nghĩa ý tứ trong đó một từ ngữ thì cần kết hợp trên dưới trong đoạn văn rồi mới phân tích. Trong sách nữ chính đối với nam chính si tình chậm rãi, nhưng trong đó cũng chứa đầy phức tạp, bởi vậy nghĩa của “thịt đầu heo” hẳn là “Đầu quả tim” ; còn “cánh gà” chính là “đâm vào đầu quả tim” .
Không sai, tuyệt đối là như vậy!
Không hổ là mình, một nhà văn học đại tài. Nội dung cốt truyện lúc trước bị sai từ so với ban đầu đã được sửa lại tốt hơn rất nhiều.
Cố Minh Âm đã có kinh nghiệm phong phú để ứng phó, lúc này cô không cần suy nghĩ nhiều, kiểm tra hai lần rồi sửa chữa tốt nội dung sau đó nhấn hoàn thành.
[ Triệu Mặc Thần biến thành thịt đầu heo, cánh gà, Cố Minh Âm nhìn sân thượng đang nấu Triệu Mặc Thần, cô nhìn hắn ma xui quỷ khiến thế nào hắn nhắm mắt tới gần,cúi đầu, chậm rãi hướng đến gần cánh môi, ăn ăn… ] (???)
Hệ thống hiếm khi đối với sự sửa chữa Cố Minh Âm rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu mới thốt lên: “… Có phải có chút đẫm máu.”
Một giây trước từ tiểu thuyết ngôn tình máu chó giây sau liền biến thành câu chuyện kinh dị. Thật sự quá dọa người!
Hệ thống cực kì hoảng sợ, có chút sợ hãi không thể qua kiểm duyệt, nhưng lại tỉ mỉ nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn lắm
Cố Minh Âm: “Thế nào, nội dung cốt truyện này không ổn sao?”
[ Có, có thể sẽ không qua được kiểm duyệt. ] hệ thống không nhịn nổi mà nói thầm, cũng có chút không đoán được tiêu chuẩn xét duyệt của Tấn Giang
Cố Minh Âm thuận thế hỏi: “Nếu không qua được kiểm duyệt thì phải làm sao?”
Hệ thống nói: [ Nếu như nội dung cốt truyện không thông qua kiểm duyệt, khả năng chúng ta sẽ cắt bỏ toàn bộ những từ ngữ nhạy cảm, có thể chỉ để lại nội dung. Đương nhiên việc này sẽ không ảnh hưởng đến cơ chế khen thưởng của kí chủ. ]
Ví dụ như nữ chính với nam chính, nữ chính đánh nam chính nói. Bên trong từ này là nội dung nhạy cảm cần cắt bỏ, sau đó nội dung cốt truyện có thể giản lược thành [ nữ chính đánh nam chính].
Suy nghĩ của Cố Minh Âm khẽ động, đột nhiên nảy lên một ý nghĩ xấu : “Nếu như tôi ..”
Biết được ý đồ của cô hệ thống.sợ hãi:
[ Không được kí chủ! Nếu vượt quá năm lần không qua kiểm duyệt, chúng ta sẽ bị khóa truyện, đến thời điểm thế giới này khóa sẽ bước vào trạng thái yên lặng, cô sẽ chết ! ]
“Chết” một chữ lạnh lùng vang lên làm Cố Minh Âm sởn tóc gáy, vội vàng bỏ đi ý nghĩ này.
Cô bước nhanh: “Mi xem như ta chưa nói gì, lần này nội dung cốt truyện trước hết cứ quyết định như vậy.” Nếu lần này không qua xét hỏi, thì lần sau cô đã nắm chắc cơ hội, Tấn Giang luôn luôn xét duyệt kiểu mê sảng, nên khóa thì khóa, không nên khóa cũng khóa, trong lòng của cô thật sự không để tâm lắm.
Cố Minh Âm đã ra khỏi trường học, cô không lo không tìm thấy nơi ở, dù sao chứng minh thư của cô đã đủ mười tám tuổi, tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ cũng có thể ở lại; chỉ là cô lo lắng tương lai mấy tháng tiếp theo phải làm sao bây giờ, Cố gia không thể ở lại, tiền cũng không nhiều, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có tìm kiếm trước một con đường có thể đi.
Đang suy nghĩ tới tiền Cố Minh Âm liền đạp phải một cái ví màu đen.
Ánh mắt của cô nhất thời sáng lên, chắc là khen thưởng của hệ thống!