Nam Thứ Yêu Nam Chính

chương 12: đêm không ngủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tơ hồng đứt đoạn, đành hẹn kiếp sau

Trong phòng tắm, cả thân hình tuấn mĩ đều bị nước che phủ, dòng nước thấm vào mái tóc nâu ngắn của anh, vòng qua xương quai xanh xinh đẹp, đọng lại nơi eo.

“A a a ¥%……&…… Khụ khụ khụ, khụ……” Người đang lặng lẽ tắm, đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ kì quái, lập tức bị nước làm cho nghẹn họng mà ho khan.

Người kia với tay tắt vòi hoa sen, lau đi vệt nước trên mặt, mới thoát khỏi tình cảnh bị dội nước cho ướt sũng.

Nhưng lúc anh ngồi xổm trên đất, vẫn chỉ lặng im không nói.

Mẹ nó! Vẫn không thể mặc kệ được!!! Giờ không có mình ngăn cản có khi nào họ đang hôn nhau không! Có khi nào chịu không nổi mà bước qua lằn ranh thanh thủy văn chạy thẳng đến khách sạn không!!! [Tiểu Tạ, cưng nghĩ trong truyện này ai cũng không có tự tôn như cưng chắc?]

Nghĩ đến đây anh đột nhiên lại đứng lên, muốn làm kẻ phá hoại lần nữa, nhưng lúc thấy mặt mình trong gương vẫn đành ngồi yên không làm gì hết.

“Cái biểu cảm ghen tuông này xấu chết đi được.”

“Vẽ vòng tròn chúc cho mi sớm cưa đổ Tiểu Minh Minh…… Vẽ…… Hắt xì!” Nam thứ tà mị Tạ Uyên, ngây thơ ngồi trước tấm gương đầy hơi nuớc mà vẽ vòng tròn.

Giờ đây Tạ Uyên đang rối rắm chuyện cốt truyện nguyên tác không hề ngờ rằng, cốt truyện đã đi trật hướng.

Kim Dục Minh mang Từ Y Y đến một nơi không người liền đứng lại.

“Minh……” Từ Y Y chịu không nổi bầu không khí trầm mặc, mở miệng gọi.

“Y Y,” Kim Dục Minh vẫn là không hề xoay người nhìn cô, chỉ thằng lưng nhìn về phía rừng cây xa xa, lạnh lùng hỏi, “Sao cô lại đến đây……”

“Em tìm đến Tiểu Bạch, không ngờ lại gặp được anh……” Từ Y Y hơi khựng người, cô dường như nhớ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu lên, “Minh, trên báo nói tập đoàn giải trí Kim Phủ gần đây chỉnh đốn lại rất loạn…… Anh……”

“Tôi là người thừa kế Kim gia, sao có chuyện gì được?” Kim Dục Minh xoay người, băng lãnh trên mặt tô lên nét lạnh lùng mỉa mai, “Hóa ra, cô còn rảnh quan tâm đến chuyện của tôi cơ đấy…… Tôi cứ nghĩ, chia tay với tôi rồi, cô hạnh phúc, vui vẻ lắm chứ.”

“Em sao có thể……” Biểu cảm quan tâm trên mặt Từ Y Y cứng lại, ngây người phản bác, cô không hề biết, Kim Dục Minh cũng sẽ dùng cái giọng đó nói chuyện với cô, thanh âm lạnh lùng, khiến cô như nghẹn ứ trong lồng ngực.

“Sao lại không!” Kim Dục Minh bắt lấy cổ tay Từ Y Y, kéo cô đến trước mình, nhìn chăm chú vào đôi mắt ngân ngấn những giọt nước mắt buồn tủi kia, “Cô có biết sau khi chia tay với cô, tôi đã sống ra sao không?“

“Linh cảm âm nhạc tôi vẫn luôn tự hào đều bị cô mang đi mất, cô biết không? Cô có hiểu được cái cảm giác có cố mấy cũng không viết được đoạn nhạc nào ra hồn không? Cô có biết suốt mấy ngày nay tôi đã phải khổ sở thế nào không?” Kim Dục Minh dừng một lát, cười khổ, “Có chứ, cô đại khái cũng có biết đi, cô biết rõ sức ảnh hưởng của mình đối với tôi mà…… Y Y, đây chính là mục đích của cô sao?”

“Không, không, em không biết, em không biết, sao anh lại có thể nghĩ em như thế……” Nước mắt Từ Y Y lại chảy xuống, hai mắt đầy sương mù mà vô tội nhìn cậu.

Kim Dục Minh nhìn nước mắt Từ Y Y rơi xuống, giận dữ mấy ngày này dồn nén dần tiêu tan, chỉ còn đọng lại chút đau lòng, nhưng bàn tay đưa ra muốn lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mi cô vẫn khựng lại.

“Em không biết…… Nếu biết sẽ ảnh hưởng đến anh như thế, em đã……”

“Đừng khóc ……” Kim Dục Minh thấy Từ Y Y khóc không ngừng, vẫn mềm lòng, rút khăn tay trong túi áo ra đưa cho Từ Y Y.

Từ Y Y trân trọng nhận lấy chiếc khăn tay, cũng dần ngừng khóc, trù trừ hỏi:“Minh…… Anh giờ……” Cô cẩn thận hỏi, cô muốn bù đắp lại những sai lầm mình đã gây ra.

“Ừ…… Giờ tôi cũng đã sáng tác được rồi……” Kim Dục Minh nheo mắt lại, nhớ đến những ngày chán nản kia, phảng phất mới chỉ hôm qua.

Những hình ảnh khi chia tay lần lượt hiện lên trong đầu, những ngày đó cậu không ngừng xuy xét lại mình, cậu thậm chí còn cẩn thận suy nghĩ cái Từ Y Y gọi là “Mệt”. Nguyên nhân chính có lẽ là vì thân phận ngôi sao của mình khiến cô áp lực, nếu muốn hai người hòa lại, sợ là chỉ có cách…… từ bỏ giấc mơ âm nhạc mà thôi.

Cậu do dự, cậu bắt đầu chán ghét chính mình vô dụng, chán ghét bản thân vô thức tổn thương Từ Y Y, chán ghét mình không thể từ bỏ âm nhạc, không thể làm được điều Từ Y Y muốn……

Đến lúc cậu bị suy nghĩ này đè nặng đến phát cáu, thì lại nhận ra một điều khiến cậu hoàn toàn suy sụp — cậu không sáng tác nổi nữa.

Mỗi ngày lộn xộn đàn guitar, nhưng làm sao cũng không viết thành bài hát hoàn chỉnh, cậu gần như sắp phát điên.

May mắn, sau này còn có Tạ Uyên ở bên……

Cậu nhớ mang mang bộ dạng Tạ Uyên cẩn thận hỏi.

“Cậu có muốn…… đến ở nhà tôi không?”

Nghĩ đến đây, Kim Dục Minh chậm rãi lộ ra một nụ cười nhẹ, khi đó chính mình quả thực nóng máu, chỉ muốn gây chuyện, dù Tạ Uyên có làm gì cho cậu, cậu cũng chén cá chọn canh, độc mồm độc miệng châm chọc anh.

Nhưng anh lại chẳng hề tức giận, dù mình có làm gì, cũng đều đồng ý gật đầu, tỏ vẻ anh đây biết sai mà sửa.

Dù là khi anh bận bịu chuyện công ty mà mệt mỏi vô cùng, cậu có ác ý làm khó dễ anh, anh cũng chỉ nhàn nhạt cười, làm được đến đâu thì hay đến đó.

Cậu không hề biết, Tạ Uyên là loại người này, nếu không phải mấy ngày nay tiếp xúc, ấn tượng về anh có lẽ sẽ vĩnh viễn chỉ đọng lại bằng mấy từ: Âm trầm, dối trá, chẳng có ý gì tốt đẹp, lại còn là đồ thần kinh.

Khác hẳn với những người hầu trong nhà chính vì tiền lương nên mới hầu hạ cậu, mỗi một hành động của Tạ Uyên đều xuất phát từ chân tâm, mỗi một việc anh làm đều khiến cậu có cảm giác được an ủi nhẹ nhàng. Cậu không khỏi hâm mộ Tạ Dục được Tạ Uyên cưng chiều nâng niu từ tấm bé, lớn lên trong sự quan tâm này, hèn gì thằng bé lúc nào cũng tỏa ra thứ khí chất ngây thơ trong sáng.

Ăn hôi Tiểu Bạch, dưới sự chăm nom gần như là dung túng của Tạ Uyên, cậu dần dà có cảm giác an tâm, cũng dần khơi thông dòng suối tình cảm ước chừng đã cạn khô.

May mà lúc ấy cậu quyết định không rời khỏi nhà Tạ Uyên, bằng không, đã bỏ lỡ một người bạn tốt đến vậy rồi.

“Vậy là tốt rồi……” Từ Y Y nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn khóe môi Kim Dục Minh vẫn cong lên một nụ cười dịu dàng, tâm không khỏi hơi đơn côi, “Anh chắc đã tìm được người có thể thay thế cho em…… Có thể nói cho em biết, cô ấy là ai không?”

“……” Kim Dục Minh nghe thấy câu hỏi này, kì quái mà nhíu mày. Người thay thế Từ Y Y? Tạ Uyên á? Giỡn gì thế!

Từ Y Y lại hiểu lầm biểu tình của Kim Dục Minh, khổ sở cúi đầu:“Không muốn nói cho em biết sao?…… Không sao, không muốn nói thì thôi cứ coi như……”

“Em đột nhiên nhớ ra mình có chuyện phải làm, đi trước, ……” Từ Y Y không thể nén nước mắt thêm nữa, thương tâm sao? Đây là tự mình chọn lậy? Giờ hối hận thì có ích lợi gì!

Cô chật vật xoay người, không thèm quay đầu đã chạy mất.

Kim Dục Minh đứng ở đấy, dù rất để ý chuyện Từ Y Y khóc lóc chạy đi, nhưng cậu còn mải nghĩ ngợi chuyện khác, như thể nếu không nghĩ ra thì không thể làm chuyện khác được.

Cậu sao có thể đem Tạ Uyên thành nửa kia của mình chứ, chậc, Tạ Uyên là bạn mình mà.

Nhờ tình bạn mà mình thoát khỏi đau khổ đấy, sao nào? Không thể sao?! Đừng có khinh thường sức mạnh của tình bạn!

Lúc Kim Dục Minh trở lại ngôi nhà kia là đã gần rạng sáng. Dù đã hiểu hết mọi chuyện cậu vẫn không yên tâm, cứ chậm rãi đi theo sau Từ Y Y, cho đến khi thấy cô đã về đến nhà, mới quay người rời đi.

Lúc cậu dùng chùm chìa Tạ Uyên cắt cho để mở cửa, anh trai quốc dân Tạ Uyên không đi ngủ cùng Tạ Dục như bình thường, mà nằm ườn trên sô-pha, đôi chân dài gác lên tay vịn, gõ chữ lách tách trên Notebook.

“Gần đây công ty có chuyện gì lớn à?” Cậu đổi dép lê, đi ra phía sau Tạ Uyên thì thấy anh đang soạn nội dung hội nghị.

Mấy từ ngữ chuyên ngành rắc rối, khiến Kim Dục Minh mới nhìn hai cái đã quay đi.

“Qua thêm một quãng thời gian nữa là ổn cả thôi.” Tạ Uyên liếc qua nhìn Kim Dục Minh, tập trung chu ý đôi môi…… Ưm, Tuyệt, không đỏ không trầy…… [Nhưng lỡ hai người hôn môi nhẹ nhàng thì sao……]

“Cậu cùng Từ Y Y sao rồi?”

“Sao là sao?”

“Ờ thì……” Có chụt chụt không, có kẽo kẹt kẽo kẹt không, có gương vỡ lại lành không…… nhưng lời tiếp theo đã vì cái mũi bị nghẹn mà ngắt ngang, “Hắt xì!”

“…… Lúc vào tôi đã định nói rồi…… Anh mặc ít thế không lạnh?” Kim Dục Minh nhìn Tạ Uyên vì hắt xì, mà cổ áo tắm càng mở rộng…… Ái chà, dáng người còn rất ngon nha.

“Đương nhiên không lạnh……” Tạ Uyên phối hợp với ánh mắt Kim Dục Minh, bày ra vài động tác khoe dáng.

Nhưng ai kia bị sắc dụ hoàn toàn không chú ý, đứng dậy về phòng mình, nói một câu: “Ngủ ngon.” Liền đóng cửa phòng lại.

Tạ Uyên phẫn nộ kéo cổ áo, hơi tẽn tò thất bại. Ờ thôi, thật ra anh đây cũng mới bị bẻ cong thôi, chờ anh mày chuẩn bị tốt đã rồi ta đấu tiếp!

Khoan! Không được, cái thằng này sao chạy nhanh thế! Anh đây còn chưa hỏi được gì!

Tạ Uyên do dự hồi lâu, nhưng nghĩ đến tính tình Kim Dục Minh, vẫn không đến gõ cửa phòng cậu, nghẹn một đống câu hỏi, thôi về phòng mình liều mạng với đống báo cáo này vậy.

Kim Dục Minh thật ra cũng không bình thản như vậy, chuyện Từ Y Y, phảng phất như mở ra chốt mở tư duy nào đó của cậu, khiến cậu đột nhiên mất tự nhiên trước mặt Tạ Uyên. Cậu ngồi trên giường, thật lâu vẫn không hề buồn ngủ, liền cầm bút kéo đàn đứng dậy, bắt đầu viết bài hát.

Từ Y Y cũng không hề ngủ, cô đứng ở trước cửa sổ, ngây ngốc nhìn chỗ rẽ dưới lầu, nơi Kim Dục Minh đứng lại nhìn cô rồi bỏ đi.

Đêm nay, chẳng ai ngủ được.

“Đồng chí tiểu Tạ, chúc mừng cưng lần đầu tiên cải biến được tình tiết quan trọng! Tung hoa!” Tinh linh tiểu Ái nhảy nhót, quay qua quay lại trên notebook của Tạ Uyên.

Tạ Uyên ngáp một cái, nhìn xung quanh, lại trừ mình với cái giường ra thì cũng chỉ có một màu trắng toát, chắc mình lại ngủ quên mất rồi.

“Không phải cốt truyện đã sớm thay đổi rồi sao……” Tạ Uyên chẳng chút quan tâm xoa xoa hai mắt, rồi như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, anh chụp lấy tinh linh màu hồng nhạt đặt ở trước mặt mình, “Nhóc biết hồi tối Kim Dục Minh và Từ Y Y đã nói chuyện gì à? Không, nói cho bố đây biết hai người đó đang làm gì cũng được!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh lại giùm cái, hai người họ không hề hun hít gì sất! Đến tay cũng không nắm luôn!” Tinh linh tiểu Ái đỏ mặt né khỏi bàn tay Tạ Uyên, để tránh khỏi bị anh chàng “dê” mình, cô nhỏ quyết định bay thẳng lên đỉnh đầu Tạ Uyên mà ngồi: “Cưng không phải đã thề có chết cũng phải cua bằng được nam chính sao? Một hai cái hun kiểu đó thì để ý làm cái bíp gì.”

Tạ Uyên nghe thấy mới chịu an lòng mà bình tĩnh lại, “Sao không để ý được chứ, anh đây chẳng mong gì chuyện hai người họ vì một cái hôn mà quay lại đâu……”

“Cơ mà không phải hồi trước nhóc kêu nếu dám thay đổi cốt truyện thì sẽ chết cả nhà luôn mà?” Tạ Uyên ngồi dựa vào đầu giường, nhướn mày hỏi.

“Không phải đã nói rồi sao? Mấy má đó là nhân vật chính, nhân vật chính đó, thế giới này sinh ra đều vì bọn họ, cốt truyện có đổi thì làm được gì họ chứ……”

“Ha ha.” Tạ Uyên cười lạnh, ai nói tất cả mọi người đều bình đẳng? Tới đây cãi thử coi! Nam nữ chính phi khoa học như thế, thì thằng nam thứ chỉ biết làm kẻ thứ ba như bố mày đây làm sao mà sống!

“Được rồi, được rồi, đừng có nổi khùng. Hôm nay tiểu Ái chụy đây đặc biệt đến đưa thưởng cho cưng đóa!”

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả ta rất tưởng đến thần triển khai a, khiến hệ thống quân trực tiếp đem hai người duệ trên giường giảo một khối được! là có thể lập tức đại kết cục!

☆, Được thần trợ giúpbg-ssp-{height:px}

“Nào, nam thứ chu choe của mị, đoán thử coi cưng được thưởng cái gì?” Tiểu Ái bay đến trước mắt Tạ Uyên, vung gậy thần, khua khắm loạn xạ.

“……” Tạ Uyên hoàn toàn không muốn hùa theo cái trò đùa ngây thơ này, nhưng anh vẫn rất hứng thú với cái gọi là phần thưởng, đảo mắt, hít sâu một hơi mở miệng suy đoán, “Chẳng lẽ là……”

“Bí tịch võ công pháp khí tu tiên bảo điển người máy chiến đấu công nghệ cao dị năng……” Tạ Uyên không thèm nghỉ lấy hơi phun ra cái tên dài dằng dặc.[ Từ đây có thể thấy được tiểu Tạ đã gặm bao nhiêu tiểu thuyết……

“Xì tốp!” Tiểu Ái nghe Tạ Uyên trả lời mà hoa cả mắt, “Đã nói rồi, đây là truyện ngôn tình! Làm ơn đừng có lộn sang truyện tu tiên, cơ giáp, dị năng này nọ giùm có được hôn?”

“Ờ……” Tạ Uyên mất mát thở dài, chắc là cho cái gân gà gặm cho vui miệng chứ gì……

Tiểu Ái qua vụ này, cũng không muốn thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp tuyên bố tên phần thưởng:

“Loa loa loa loa!

Phần thưởng đầu tiên: Danh hiệu tố chất nam chính truyện tình cảm học đường: Khí chất tao nhã có một không hai, đầu óc thông mình, thể chất bẩm sinh được trời phù trì phù hộ!

Phần thưởng thứ hai: Hệ thống đặc biệt ban cho một quyển [ sách giáo khoa học thành công thụ cấp tốc ]! Bao gốm Video, sách vở, giáo trình cấp tốc, đảm bảo quá trình học tập sẽ vô cùng vui vẻ!”

“Danh hiệu……” tố chất nam chính truyện tình cảm học đường? Nghĩa là bố mày đã bước thêm một bước vào con đường nhân vật chính hả? “Đầu óc thông minh” thì còn hiểu được, chứ“khí chất tao nhã có một không hai” là ý gì,rồi còn “thể chất bẩm sinh được trời phù trì phù hộ”? Đầu Tạ Uyên trong phút chốc quay mòng mòng n câu hỏi.

“Chà, đừng nóng vội!” Tiểu Ái hét một câu, cắt ngang câu hỏi của Tạ Uyên.

“Tiểu Tạ phải cố gắng vào! Chúc cưng sớm cua được nam chính!” Tiểu Ái gõ gậy thần lên notebook của Tạ Uyên một cái, trên màn hình máy tính liền xuất hiện một icon hình tròn màu hồng phấn tên là công thụ bảo điển, “Chuỵ đi trước nhoa! bái bái ~!”

“Khoan……” Tạ Uyên mở to mắt, chỉ nhìn thấy Notebook trước mắt đã vào chế độ chờ và toàn bộ căn phòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng tiểu Ái.

Tinh linh này giảo hoạt thật, mỗi lần thấy mình định hỏi gì cái là chẩu ngay và luôn!

Dù không rõ mấy cái danh hiệu tố chất khỉ gió kia là sao, nhưng thôi nhận cũng đã nhận, sau này rồi tìm hiểu. Nhưng mà [ sách giáo khoa học thành công thụ cấp tốc ] này, Tạ Uyên vẫn hơi tò mò.

Anh di chuyển chuột, mở cái icon hình tròn kia ra.

“Hệ thống đang đánh giá thuộc tính của bạn……”

Thấy thế chứ cũng cao cấp lắm chứ bộ, Tạ Uyên nhìn những đốm hồng nhỏ rơi lả tả trên giao diện chọn lựa, sau đó xuất hiện một cột tỉ lệ phần trăm, có hai chữ đặc biệt rõ rệt.

Một là của công, một là của thụ.

Tính gì thì tính, hắn công là chắc rồi. Thế nhưng…… Sao bên thụ cũng có! Hơn nữa còn là %!

Phi khoa học, bố mày sao có thể là thụ! Đến nghĩ bố cũng chưa từng nghĩ nữa là……

“……”

Tạ Uyên ngượng ngùng quay đầu qua một bên. Được rồi, anh thừa nhận, anh cũng từng nghĩ tới — lỡ Kim Dục Minh chết cũng không chịu, thì thôi để anh dâng cúc cũng được……

[Người ta chết cũng không chịu thì mới dâng cúc lên à? % cũng đâu nhiều lắm, vậy hóa ra tiểu Tạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhặt xà phòng rồi sao?]

% công thì cũng là công! Tạ Uyên bình tĩnh chọn bắt đầu giáo trình.

“Nhân vật trong video là do hệ thống mô phỏng lại, xin đừng lẫn lộn.” Mấy dòng chữ cảnh cáo màu đỏ hiện lên, tiếp theo là một đoạn video.

Kim Dục Minh! Tạ Uyên đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn, thấy trong màn hình xuất hiện một thân hìng trần trụi, thiếu chút nữa kêu ra tiếng đến.

Nhưng anh liền trấn tĩnh lại, đây…… Chắc là ‘ Kim Dục Minh’ do hệ thống mô phỏng lại rồi……

Người trong màn hình nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn máy quay, động tác kia thật chẳng khác mấy so với ngoài đời…… Tạ Uyên thầm kinh ngạc, chột dạ nhìn cửa phòng đóng chặt, đồng hồ trên tường chỉ h.

Chà, không cần lo lắng, đây là giả, là giả…… Tạ Uyên không ngừng thầm nhắc đi nhắc lại câu kia, trấn an trái tim đang nhảy tăngô.

Nhưng sau đó, Tạ Uyên không ngăn nổi mình chảy máu mũi được nữa…… Cứ thế cho đến sáng hôm sau mở cửa đi làm bữa sáng.

Vẻ mặt hoảng hốt, đầu óc không ngừng hiện lên hình ảnh đêm qua —

‘ Kim Dục Minh’ trong màn hình, cả thân hình tuấn mỹ chỉ mặc mỗi một cái quần lót đen nằm trên chiếc giường trắng, làn da rạng rỡ tràn đầy sức sống, hai tay cách lớp vải vuốt ve phần thân dưới, dục vọng trong đáy mắt dần sôi trào, chỗ nào đó cũng cộm lên……

Đúng vậy…… Chỉ mới có đu ít do-xeo (Do it yourself = DIY, nghĩa là gì thì ai cũng biết rồi hen) sơ sơ thôi. Nhưng do sợ mất quá nhiều máu, nên sau khi coi xong đoạn phim xem như cơ bản đó, anh cũng không dám coi tiếp nữa.

Chuyện mình có dục vọng với Kim Dục Minh hay không, Tạ Uyên cũng từng suy nghĩ qua rất nhiều lần. Ba tháng trước anh vẫn là một thẳng nam thẳng tăm tắp, dù biết trái tim mình thuộc về ai, nhưng anh vẫn chưa xác định được mình có “được không”. Anh khi đọc đam mỹ đến cảnh này cũng chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn hơi phản cảm, nếu người kia đổi thành Kim Dục Minh, dù không phản cảm, nhưng muốn…… Thì không.

Nhưng giờ đây, Tạ Uyên thấy mình hoàn toàn có thể bỏ qua cái vụ lăn tăn kia rồi.

Rất kích thích…… Rõ ràng đàn ông ai chẳng từng coi qua phim heo, nhưng sao mới chỉ thế đã làm anh nóng máu rồi trời.

Chắc là do mình yêu cậu ấy quá chăng, Tạ Uyên ngượng ngùng bụm mặt. [ω\], dù tay kia còn đang cầm môi xào, trông có hơi kì cục.

Lúc Kim Dục Minh sắp xếp nhạc phổ mình viết suốt đêm xong, ra khỏi phòng chuẩn bị ăn sáng, đập vào mắt chính là bộ dạng thẹn thùng này của Tạ Uyên: “Nè……”

Không đợi cậu nói xong, Tạ Uyên đã cầm lấy cái muôi mà xào, thuần thục lật Omelette trên chảo. [Đây chính là mẫu đàn ông dù thẹn thùng vẫn không quên ngoan ngoãn nấu cho xong cơm……]

Thấy Omelette vẫn vàng óng tươi xinh như trước, Kim Dục Minh yên lòng, an phận ngồi trên bàn ăn đọc báo. [Thật ra cu cậu chỉ lo cho miếng Omelette trong nồi thôi……]

“Anh hai nhóc sao thế……” Lúc Kim Dục Minh ăn cơm, rốt cuộc nhịn không được nữa mà hỏi Tạ Dục, Tạ Uyên hoảng hốt thế này thật sự rất khác thường, cậu không thể không quan tâm.

“Cứ yên tâm, ai-đồ, anh hai kiểu này chắc là túng dục quá độ ấy mà……” Tạ Dục xem xét liếc mắt nhìn mặt Tạ Uyên, không chút để ý phán.

“Phụt……” Tạ Uyên thiếu chút nữa đã chết vì sặc một miếng lòng đỏ trứng, nhưng rốt cuộc cũng đã hết ngượng ngùng mà tỉnh táo lại, uống miếng nước, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Tạ Dục, “Em nghe mấy chuyện này ở đâu mà nói lung tung thế hả!”

“Em nói sai chắc?” Tạ Dục mở to hai mắt vô tội, miệng còn ngậm cái dĩa màu bạc, lúng búng nói, “Hai mắt thâm quần, con ngươi vô thần, cả người toàn mùi dâm đãng……”

Tạ Uyên bất đắc dĩ bóp trán, “Anh dâm chỗ nào mà dâm……” Còn dâm đãng á……

Tiểu đại nhân Tạ Dục nhìn ánh mắt Tạ Uyên, thở dài:“Hai mắt anh đang phát xuân đó anh hai.” Tạ Dục tựa hồ cảm như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục, quay đầu hỏi Kim Dục Minh, “Em nói đúng không, ai-đồ……”

Kim Dục Minh đánh giá Tạ Uyên một hồi, gật gật đầu, tán đồng.

Tạ Uyên hôm nay quả thật khác hẳn, đôi mắt phượng vốn tà mị, hôm nay đột nhiên càng thêm nét phong lưu, nhìn kỹ thì thấy vô cùng kinh tâm động phách, còn…… Rất đẹp zai.

Hình như nhà trường có hoạt động gì đó, Tạ Dục chào mấy câu, kêu Tạ Uyên không cần đón liền chạy tót đi. Vì thế, Tạ Uyên hiếm khi được ở riêng trong nhà với Kim Dục Minh.

“Hôm nay anh không đến công ty sao?” Kim Dục Minh ngồi như đại gia nhìn Tạ Uyên thu dọn chén bát.

“Sáng ni nghỉ, buổi chiều rồi đi…… A,” Tạ Uyên hét một tiếng.

“Choang!” Cốc thủy tinh vỡ vụn ngay bên chân Kim Dục Minh, Tạ Uyên vốn khéo tay hay làm, hôm nay đột nhiên lại làm vỡ cốc.

“Anh không sao chứ, sao hôm nay lạ thế?” Kim Dục Minh giờ cũng hơi lo lắng cho Tạ Uyên, người này dù trông có vẻ lỗ mãng, bạ đâu hay đó, nhưng thật ra là người rất cẩn thận, cái chuyện sơ suất làm vỡ cốc này thật không giống anh ta chút nào.

“À, chắc do hôm qua ngủ không ngon rồi……” Tạ Uyên đáp cho có lệ, vừa bất đắc dĩ ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh vỡ thuỷ tinh, vừa im lặng nhìn tay mình, vừa nãy là sao? Cổ tay tự nhiên cứng ngắc.

“Ừ……” Kim Dục Minh nhìn người ngồi xổm bên chân mình cẩn thận nhặt mảnh chai, khuôn mặt tuấn mĩ trước giờ không chú ý, giờ lại kề ngay bên rõ ràng đập vào mắt.

Mái tóc nâu xinh đẹp che khuất vầng trán, hai hàng lông mi thon dài, cong vút, cánh mũi thẳng tắp, rồi đôi môi hơi mím lại……

Gương mặt này thật sự rất đẹp…… Kim Dục Minh không khỏi bị hấp dẫn, hai mắt dán chặt lên người Tạ Uyên, động tác nhặt mảnh thuỷ tinh cũng trở nên ưu nhã vô cùng. Hèn gì hồi đi học anh ta có nhiều fan cuồng thế, thật là……

“!” Nhận ra nhịp đập trái tim khác thường, Kim Dục Minh thất thố đứng dậy.

“Sao thê?” Kim Dục Minh nghe tiếng cúi đầu, thì thấy Tạ Uyên hơi ngẩng đầu, đôi mắt phượng nghi hoặc nhìn cậu, tim đập càng lúc càng nhanh……

“Tôi, để tôi giúp cho.” Để che dấu sự khác thường của mình, Kim Dục Minh kéo ghế ra, cúi người xuống, thái độ hỗ trợ nhiệt tình kì lạ.

“Cẩn thận!” Tạ Uyên chụp lấy tay Kim Dục Minh nhưng vẫn không kịp — từ đầu ngón tay thon dài chảy ra hai ba giọt máu đỏ tươi. Tạ Uyên cường ngạnh cầm lấy tay Kim Dục Minh, quan sát tì mỉ, thấy chỉ là một vết thương nhỏ thì liền nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó, anh lại làm ra một động tác đến bản thân cũng không dám nghĩ tới — ngậm đầu ngón tay vào miệng.

“……”

“……”

Khoang miệng ấm áp, chiếc lưỡi nóng, bọc lấy ngón tay hơi lạnh, sinh ra vô hạn ái muộn.

Trong nháy mắt hai người đều yên lặng không nói gì.

“Anh có bệnh à! Biến thái chết tiệt!” Kim Dục Minh như cũ phản ứng trước, rút mạnh ngón tay bị Tạ Uyên ngậm về, sắc mặt cổ quái mắng Tạ Uyên một câu, nổi giận đùng đùng về phòng đóng sầm cửa lại.

Chỉ còn Tạ Uyên lẻ loi sững sờ đứng đó.

Một lúc sau, Tạ Uyên mới nuốt xuống hương vị tinh tế trong miệng, chậm rãi đứng dậy. Nhìn cái cốc vỡ cùng và chỗ Kim Dục Minh bỏ đi, sờ sờ cằm.

Anh hình như đã biết là do nguyên nhân nào rồi.

Á đù! Nhất định là do cái thể chất được thần trợ giúp kia giở trò! Trợ giúp cái bố khỉ! Ông đây bị kêu là biến thái, giúp con chim á!

Truyện Chữ Hay